Mặc Viêm ngoài xấu hổ cũng chỉ có xấu hổ, phụ thân sao có thể bế y vào trong ngực ngay trước mặt người khác như vậy. Nếu nói là vì vết thương trên người y thì cũng đã lành lại rồi, ngoại trừ nơi xấu hổ kia còn có chút không khỏe.
Mặc Viêm ngọ ngoạy hai cái, sau đó có chút ngượng ngùng nói: “Phụ thân, thả ta xuống dưới đi”.
“Mơ tưởng”. Mặc Thanh không cần suy nghĩ liền trực tiếp đáp lại y một câu như vậy.
Sau đó không những bế Mặc Viêm không buông, trái lại càng ôm chặt hơn: “Đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi ta nửa bước”.
Mặc Viêm giật mình, y không nghe lầm chứ, có lẽ là giấc mộng của y quá dài cho nên hiện tại vẫn chưa thể tỉnh lại sao?
Mặc Thanh làm sao có thể bá đạo như vậy, hơn nữa còn vô cùng cưng chiều y. Mặc Thanh như vậy quả thật khiến cho Mặc Viêm có cảm giác thụ sủng nhược kinh, làm y có chút mù mịt và mơ hồ, cảm giác như mình vẫn còn chìm trong mộng.
Mặc Viêm cứ như vậy tựa vào ngực hắn, sau đó mơ mơ hồ hồ về tới Thiên Tuyệt cung, Tư Đồ Bạch Phong ở phía xa trông thấy liền xông đến ôm lấy y, viền mắt Mặc Viêm hơi ửng hồng.
Đã từng cảm thấy bản thân chỉ có một mình, không hề có quan hệ với người nào, một chút cũng không có. Nhưng không nghĩ tới, bên cạnh y vẫn còn nhiều người quan tâm tới mình, cho dù thường ngày không để ý, nhưng thật ra bản thân nợ những người này rất nhiều không phải hay sao.
Mặc Viêm nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời có chút cảm động, cũng ôm Tư Đồ Bạch Phong một cái. Tư Đồ Bạch Phong lau nước mắt đọng ở khóe mắt: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!”
Sau đó kiểm tra tay chân của y, phát hiện vết thương đã hoàn toàn khép lại, không hề để lại một tia vết tích, lúc này mới yên lòng.
Cho đến khi Mặc Viêm về tới Thanh Hoa điện, vẫn còn có chút chưa tỉnh hồn lại. Dọc đường đi các vị đường chủ và thị vệ trong cung đều tới gần, quan tâm hỏi thăm y. Có lẽ do thái độ trước đây của y quá mức cực đoan, cho rằng trên đời này bản thân chỉ có thể cô độc một mình, không có bất kỳ người nào có thể bước vào sinh mệnh của y.
Cũng vì vậy, cho dù bản thân thích Mặc Thanh nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới được Mặc Thanh đáp trả. Y chưa từng nỗ lực lấy một lần, chỉ một mực trốn tránh, còn tự lừa dối bản thân, cho rằng như vậy mới đúng, bởi vì Mặc Thanh là một nam nhân bình thường.
Nhưng mà bây giờ thì sao, Mặc Thanh nói cho y biết, hắn cũng yêu y.
Hết thảy điều này giống như bị làm xáo trộn lên, rồi sau đó hợp lại một lần nữa. Mặc Viêm phát hiện chỗ sâu nhất trong nội tâm mình bắt đầu trở nên ấm áp, không còn tịch mịch như trước đây, hơn nữa trong lòng của y cũng bắt đầu cảm nhận được Mặc Thanh thật sự yêu y.
Chính y đã tự bỏ lỡ cơ hội, y cho rằng Mặc Thanh vĩnh viễn cũng không tiếp nhận mình, nếu không phải y không biết nỗ lực, hai người cần gì phải đi đường vòng nhiều như vậy. Nếu không phải có Thần mộ, nếu không phải võ công Mặc Thanh là đệ nhất thiên hạ, nếu như không phải hắn vừa lúc có chìa khóa mở Thần mộ, như vậy chẳng phải đời này bọn họ đã bỏ qua nhau hay sao.
Vừa mới nghĩ như vậy, Mặc Viêm nhất thời có chút chột dạ cùng sợ hãi. Thiếu chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, y liền vĩnh viễn bỏ qua Mặc Thanh.
Một mình y lẳng lặng nằm trên giường, yên lặng đem tất cả tiền căn hậu quả nhớ lại một lượt.
Lại không biết Mặc Thanh vào phòng từ lúc nào, không đợi y kịp phản ứng liền trực tiếp bế y từ trên giường lên, khẩu khí có chút không vui nói: “Vì sao ngủ ở đây?”
“Đây là phòng của ta a”. Mặc Viêm không hiểu nháy mắt mấy cái, ngủ ở phòng của mình có gì không đúng sao.
Mặc Thanh cái gì cũng không nói, chỉ bế y vào lòng, sau đó đi ra khỏi sương phòng, trực tiếp đá văng cửa phòng mình, rồi lại đá cửa phòng đóng lại.
Ngay lúc Mặc Viêm thấy tâm tình hắn có chút không tốt, tưởng hắn đem mình ném lên giường, Mặc Thanh lại nhẹ nhàng đặt y xuống, sau đó ôn nhu đắp chăn cho y.
“Không phải ta đã nói không được rời khỏi ta nửa bước sao, không tìm thấy ngươi, có biết làm cho ta lo lắng biết bao nhiêu không”.
Sắc mặt Mặc Thanh có chút khó chịu, tựa hồ nghĩ tới hai lần trước, y cũng giống như vậy, chỉ lưu lại một câu, sau đó liền biến mất, ly khai Thiên Tuyệt cung, rời bỏ hắn.
Chỉ cần nghĩ tới lại xảy ra chuyện đó một lần nữa, Mặc Thanh cảm thấy mình nhất định sẽ điên mất. Hắn không thể chịu đựng được việc Mặc Viêm ly khai mình quá lâu, thật vất vả lắm mới tìm được bảo bối, chỉ có đặt ở nơi mình nhìn thấy mới là an toàn nhất.
“Phụ thân…” Ngực Mặc Viêm có chút kích động, Mặc Thanh lúc này hệt như một người nam nhân khổ sở vì tình, làm gì còn dáng vẻ Thiên Tuyệt cung chủ cao cao tại thượng kia chứ.
Mặc Thanh cho rằng Mặc Viêm bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng cởi ngoại bào rồi nằm nghiêng trên giường, sau đó ôm y vào lòng nhẹ dỗ dành.
“Viêm nhi, phụ thân chỉ là lo lắng, không phải cố ý hung hăng với ngươi đâu”.
Mặc Viêm cười cười, y cũng không phải loại người tính toán chi li, sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận. Nhưng khi nhìn thấy Mặc Thanh vì y mà lo lắng, lòng lại tràn đầy ngọt ngào tới tận xương.
Y nhịn không được tiến sát vào người Mặc Thanh, Mặc Thanh kinh ngạc nhìn y, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Mặc Viêm đã nhẹ nhàng tiến đến hôn lên má hắn một cái, rất nhẹ rất nhẹ, tựa như bị lông chim phất qua.
Thế nhưng Mặc Thanh lại hoàn toàn tê dại như bị điện giật, hắn trợn to hai mắt, một bộ dạng không thể tin được.
Mặc Viêm nhìn dáng vẻ này của hắn, nén không được nụ cười, nhưng còn chưa cười được quá ba giây đã bị Mặc Thanh đè lên, đem tiếng cười còn lại nuốt vào trong bụng.
Thật không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào, Mặc Viêm chỉ cảm thấy người mình lâng lâng, nụ hôn này mang đến tê dại không thể kháng cự, mỗi một tấc da đều cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Chờ tới lúc Mặc Thanh buông y ra, hơi thở của y đã trở nên dồn dập, hai tròng mắt mông lung hơi nước. Chính y cũng không biết mình có bao nhiêu mê người, nhưng lại khiến cho ánh mắt của Mặc Thanh tối lại.
Một giây sau, hắn liền bao phủ cả người Mặc Viêm: “Viêm nhi…” Thanh âm khàn khàn ẩn chứa du͙© vọиɠ.
Mặc Viêm bị vật cực nóng giữa hai chân hắn làm cho run lên, con ngươi đen trong trẻo lại càng thêm mông lung, hô hấp càng dồn dập, Mặc Thanh đưa tay xuống dưới không nặng không nhẹ nhéo mông y một cái, tại nơi nhạy cảm kia nhẹ nhàng ấn xuống: “Nơi này còn đau hay không?”
Loại vấn đề khó xử này làm sao có thể trả lời chứ! Mặc Viêm nghiêng mặt đi, không muốn trả lời, gò má ửng đỏ càng khiến Mặc Thanh nhịn không được mà tiến tới, bắt đầu dọc theo gò má y từ từ mυ'ŧ hôn.
Tay hắn trượt tới hông Mặc Viêm, linh hoạt cởϊ áσ của y, sau đó như tôn thờ mà hôn lên từng tấc da tấc thịt của y.
“Cung chủ, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Thần Mộc.
Hai người vốn đang chìm trong du͙© vọиɠ, nhất thời như bị tạt một gáo nước lạnh, Mặc Thanh hô hấp dồn dập từ trước ngực Mặc Viêm ngẩng đầu lên, thở gấp hai cái, điều chỉnh hô hấp một chút, thấp giọng mắng: “Chết tiệt!”
“Ngươi tốt nhất là thực sự có việc gấp!” Mặc Thanh hung tợn rống lên, vừa nghe liền biết tâm tình vô cùng ác liệt.
Thần Mộc ho khan hai tiếng, cũng biết mình cắt đứt chuyện tốt gì, thế nhưng chuyện này y không thể quyết định được a, chỉ có thể chịu đựng áp lực lên tiếng.
“Thanh Lam và Tần Xuyên cấu kết, ý muốn tiêu diệt Thiên Tuyệt cung”. Thần Mộc không dám kéo dài, vội vàng đem sự việc trọng đại bẩm báo, sau đó lặng lẽ chờ phản ứng của Mặc Thanh.
Quả nhiên trong phòng truyền tới thanh âm mắng người, Mặc Thanh rủa thầm một tiếng từ trên giường đứng dậy, tức giận đá văng cửa đi ra, hắn chỉ tùy ý khoác một kiện áo đơn giản, sắc mặt ửng hồng, quần áo xốc xếch. Thần Mộc vội vàng cúi đầu, khóe miệng hiện lên tiếu ý nhưng rất nhanh liền nhịn trở lại, nếu để cho Mặc Thanh nhìn thấy bộ dạng hả hê của y, còn không bị hắn trả thù hay sao, vì vậy thời khắc mấu chốt phải nhịn xuống a!
“Bọn họ thật sự chán sống!” Mặc Thanh mắng một tiếng dẫn đầu đi ra đại điện.
Thần Mộc quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Mặc Viêm cũng chỉ khoác hờ một kiện áo đơn đi ra nhìn xung quanh, nhìn thấy Thần Mộc liền không tiếng động hỏi, trễ như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Y cũng chỉ loáng thoáng nghe được một ít.
Thần Mộc mỉm cười, ý bảo y không cần lo lắng: “Đừng lo lắng, không có chuyện gì”.
Sau đó bước nhanh hai bước, đuổi theo Mặc Thanh.