Mặc Ái

Chương 17: Thủ lĩnh Kiêu tộc

Bọn người Mặc Thanh đi vào không lâu, liền thấy có nhiều phòng ở được kiến tạo trong hang đá, có một số nam nữ đang nấu cơm, một vài hài tử chơi đùa trên đồi cỏ, giống hệt như tiên cảnh. Những người đó nhìn thấy có người lạ xâm nhập, lập tức chạy đi thông báo cho tộc trưởng.

Mặc Thanh tới chỗ này chỉ vì tìm Mặc Viêm, cũng không muốn kết thù oán với bọn họ. Dừng bước, đứng tại chỗ chờ tộc trưởng của bọn họ đến để nói chuyện. Chỉ chốc lát sau, lại thấy một đám

thanh niên, thân hình vạm vỡ, nhìn qua mạnh mẽ hữu lực.

Thần Mộc chú ý bước chân bọn họ vững vàng, hô hấp kéo dài, đều là những người mang tuyệt kỹ cao siêu. Chỉ là bọn họ đều mang mặt hạ hắc sắc quỷ dị, không thấy rõ tướng mạo.

Mấy người kia đi tới chỗ Mặc Thanh, lúc nhìn thấy rõ Mặc Thanh, nhịn không được ngây ra một lúc. Thần Mộc vẫn cho rằng đám người này bị bộ dạng của cung chủ làm cho kinh diễm mà thôi. Đâu biết, mấy người nam tử đồng thời quỳ xuống, cúi đầu hô: “Tôn thượng!”

Thần Mộc có chút khó hiểu,

cung chủ từ khi nào mà

trở thành tôn thượng của người Kiêu tộc? Nếu y nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên bọn họ tới Mạc Bắc đi.

Mấy người nam tử quỳ trên mặt đất, chỉ kêu một người đi báo tin. Mặc Thanh cứ như vậy lẳng lặng nhìn bọn họ, tuy rằng trong lòng hắn cũng có nghi vấn, bất quá nhìn những người này không có ác ý, hắn cứ đứng một bên quan sát, xem bọn họ muốn làm những gì.

Không đợi bao lâu, bọn Thần Mộc liền nhìn thấy, đám người Kiêu tộc đằng xa tụ lại một chỗ, sau đó hướng về phía bên này chạy tới. Dẫn đầu là một người thanh niên thon dài, Thần Mộc thấy hoa văn trên mặt nạ của hắn so với nhũng người khác càng phức tạp hơn, e là thân phận càng cao.

Quả nhiên người dẫn đầu đi đến trước mặt Mặc Thanh, nhìn Mặc Thanh một cái cũng lập tức quỳ xuống: “Tôn thượng! Bọn thuộc hạ không biết tôn thượng giá lâm, thỉnh tôn thượng thứ tội”.

Qua một lát, liền có hơn trăm người quỳ trước mặt Mặc Thanh. Mặc Thanh

nhìn nam tử dẫn đầu, liền biết hắn là tộc trưởng, vì vậy nhàn nhạt hỏi: “Ta chưa từng thấy qua các ngươi, vì sao lại gọi ta là tôn thượng?”

Nam tử vội vàng ngẩng đầu đáp lời, hoa văn phức tạp trên mặt kia khiến Mặc Thanh và Thần Mộc thấy có chút quen thuộc: “Cổ huấn của Kiêu tộc ghi lại, vào một năm nào đó chắc chắn

người sẽ quay trở về đây, đến lúc đó tộc trưởng phải dâng lên mật thư”. Thanh niên này nói một câu, chẳng những không giải thích được nghi vấn, lại làm cho bọn họ càng thêm khó hiểu.

Tộc trưởng kia biết việc này

không thể giải thích rõ ràng được ngay, vì vậy đứng dậy cung kính nói: “Mời tôn thượng vào phòng nghỉ tạm, thuộc hạ sẽ từ từ giải thích”. Mặc Thanh gật đầu, đồng ý với đề nghị của hắn. Những người Kiêu tộc vẫn quỳ nãy giờ, lúc này mới đồng loạt đứng dậy, sau đó tách ra hai bên thành một con đường để đoàn người Mặc Thanh đi qua.

Nơi ở của tộc trưởng Kiêu tộc, chính là một hang đá rộng lớn. Bên ngoài nhìn có chút bình thường, thế nhưng bên trong bày biện đều là những kỳ trân dị bảo,

có thể nhìn ra được Kiêu tộc cũng không có lạc hậu, nghèo nàn như bọn họ vẫn tưởng tượng.

Nam tử kia mời Mặc Thanh ngồi trên ghế, lúc này mới chậm rãi giải thích: “Ta là tộc tưởng Kiêu tộc, Kiêu Tử Dật. Kiêu tộc cùng Ma tộc đều là gia tộc thượng cổ, phụng mệnh trông coi thần mộ Ma thần”.

Thần Mộc nghe đến đó, nhịn không được ngắt lời: “Di? Không phải bên ngoài đều đồn đãi, bọn họ trông coi bảo tàng đồ sao?” Kiêu Tử Dật liếc Thần Mộc, nhàn nhạt giải thích: “Thế nhân chỉ toàn là lời đồn, làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng”. Thời điểm Mặc Thanh nghe tới Kiêu tộc và Ma tộc, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị: “Nói tiếp”.

“Vâng, tôn thượng. Ma tộc phụ trách trông coi cửa vào, Kiêu tộc phụ trách trông coi chìa khóa. Chỉ khi hai cái hợp làm một, mới có thể mở thần mộ”. Trong mắt Mặc Thanh đột nhiên hiện lên một tia lo lắng: “Vì sao gọi ta là tôn thượng?”

“Ma thần lưu lại di huấn, chắc chắn một năm nào đó, sẽ có một nam tử đôi mắt ám kim đến đây, được tôn thờ là tôn thượng, dâng lên mật thư. Kiêu tộc chúng ta đời đời truyền thừa, tới bây giờ vẫn ghi nhớ di huấn này”.

Mặc Thanh gật đầu, ý bảo đã biết. Kiêu Tử Dật lập tức đứng dậy, đi vào trong buồng đá lấy ra một cái hộp, cái hộp đó toàn thân đen nhánh, lại không thể nhìn ra nó được làm từ vật liệu gì, hơn nữa lại không sáng bóng, giống như độ bóng của nó đã bị hấp thu vào bên trong, hoàn toàn đen kịt.

Kiêu Tử Dật đưa cái hộp cho Mặc Thanh, thấp giọng nói: “Chiếc hộp này ngoại trừ tôn thượng, ai cũng không mở được”. Mặc Thanh có chút kinh ngạc nhìn người nọ, người nọ cho rằng Mặc Thanh không tin, lập tức mở ra, thế nhưng cái hộp kia phảng phất như dính vào nhau, không nhúc nhích chút nào. Mặc Thanh cau mày nhận lấy, chỉ vừa nhẹ nhàng chạm vào, nắp hộp lập tức bung ra.

Không chỉ Kiêu Tử Dật, ngay cả Thần Mộc cũng cảm thấy kinh dị. Mặc Thanh lấy vật ở trong ra, cư nhiên là một cái nhẫn, tuy rằng đen kịt, nhưng lại ôn nhuận như ngọc, tản mát ra lưu quang sáng nhàn nhạt, cùng cái hộp đựng nó hoàn toàn tương phản.

Mặc Thanh theo bản năng đeo nó lên ngón cái bên tay trái của mình, không nghĩ tới lại vừa khít, giống như vật này trời sinh là dành cho hắn. Kiêu Tử Dật ngồi một bên liên tục gật đầu, càng tin chắc hắn chính là tôn thượng của Kiêu tộc. Mặc Thanh tuy rằng liên tiếp bị những chuyện quỷ dị làm cho hồ đồ, thế nhưng vẫn không quên mục đích tới đây của mình.

“Mặc Viêm đã tới đây sao?” Chính Mặc Thanh cũng không phát hiện ra giọng nói của mình có vài phần khẩn thiết. Kiêu Tử Dật có chút buồn bực nhìn Mặc Thanh, không rõ ràng lắm hắn hỏi cái gì. Thần Mộc vội vàng lấy ra cái mặt nạ, đưa cho hắn xem. Kiêu Tử Dật vừa nhìn thấy mặt nạ liền hiểu rõ: “Các ngươi tìm Thanh Viêm sao? Hắn đã ly khai nơi này hơn nửa năm”.

Trong mắt Mặc Thanh hiện lên một chút thất vọng, lại nghe Kiêu Tử Dật tiếp tục hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, mặt nạ này là lấy từ trên mặt y sao?” Thần Mộc có chút kinh ngạc nhìn Kiêu Tử Dật không hiểu hỏi: “Đúng vậy, chẳng lẽ không thể lấy xuống?”

Lần này lại đến lượt Kiêu Tử Dật kinh ngạc: “Lấy xuống?! Không thể tin được, sự an bài của ông trời thật kỳ diệu”.

Mặc Thanh thấy Kiêu Tử Dật có biểu hiện khác thường, liền hỏi: “Mặt nạ này có gì đặc biệt sao?” Kiêu Tử Dật thấy Mặc Thanh hỏi, mang theo cung kính đáp lời: “Tôn thượng có điều không biết, Ma thần đại nhân từng ban cho người Kiêu tộc một năng lực, năng lực đó khiến người Kiêu tộc nhất định phải đeo mặt nạ, nếu không sẽ phải chết, không một ai có thể lấy xuống được”.

Kiêu Tử Dật vừa nói xong, Mặc Thanh cùng Thần Mộc đồng thời ngây ngẩn. Mặc Thanh sửng sốt bởi vì nhớ lại ngày ấy, chính mình dễ dàng tháo xuống mặt nạ của Mặc Viêm, hắn còn nhớ rõ nét mặt Mặc Viêm hiện lên bất khả tư nghị, chẳng qua lúc đó hắn không suy nghĩ nhiều. Còn Thần Mộc sửng sốt bởi vì năng lực kỳ lạ của Kiêu tộc mà sinh ra hiếu kỳ.

Thần Mộc khó tin hỏi: “Cái mặt nạ nho nhỏ này, thật sự thần kỳ như vậy?” Kiêu Tử Dật biết bọn họ là ngoại nhân rất khó tin tưởng loại sự tình này, sang sảng cười nói: “Nếu các hạ không tin có thể thử xem”. Thần Mộc nhìn chằm chằm mặt nạ của hắn một chút, hoa văn phức tạp quỷ dị mang theo một sắc thái thần bí, tò mò trong lòng càng nhiều.

Vì vậy, Thần Mộc mang theo hiếu kỳ đưa tay chạm vào mặt nạ của Kiều Tử Dật. Tay Thần Mộc vừa chạm vào lớp ngoài mặt nạ, lại không cảm giác được mặt nạ được làm từ gỗ, y cứ như vậy tùy ý nhẹ nhàng lấy xuống, khối mặt nạ màu đen kia cư nhiên bị y lấy được. Chuyện này không chỉ làm Thần Mộc ngây người, ngay cả Kiêu Tử Dật cũng cứng người.

Giống hệt những người sinh hoạt trong sa mạc, da Kiêu Tử Dật màu đồng cổ, đường nét ngũ quan sâu sắc, cặp mắt màu xanh đen mang theo một ít dã tính. Nhìn tổng thể, trên người Kiêu Tử Dật mang hương vị nam nhân dương cương, hơn nữa lại dung hợp với sự gợi cảm của dã tĩnh, quả thật rất dễ làm lòng người lay động, tuy nhiên, những người này lại không bao gồm Thần Mộc.

Nếu nói Thần Mộc từ trước tới nay đã tưởng tượng ra mọi loại khả năng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, chính là không giải thích được một nửa định mệnh của mình cư nhiên lại là nam nhân.

Y cảm thấy bản thân nhất định xuất hiện ảo giác, nháy mắt mấy cái, vội vàng mang mặt nạ kia đeo lại trên mặt Kiêu Tử Dật, thế nhưng dù làm cách nào cũng không thể đeo trở về, Kiêu Tử Dật vươn tay tiếp lấy cái mặt nạ kia, ngón tay thon dài hữu lực không cẩn thận đυ.ng vào ngón tay Thần Mộc, Thần Mộc như bị hỏa thiêu, nhanh chóng rút tay về.

“Mặt nạ bị tháo xuống liền mất đi thần lực, không thể đeo lên lần nữa”. Kiêu Tử Dật nhìn Thần Mộc giải thích, Thần Mộc không biết có phải mình nhìn lầm hay không, y luôn cảm thấy ánh mắt Kiêu Tử Dật nhìn mình tựa hồ có một loại hứng thú, giống như dã thú khóa chặt được con mồi của mình.

Kiêu Tử Dật và Thần Mộc trầm mặc nhìn nhau. Mặc Thanh ở một bên nhìn hai người họ, trong lòng bởi vì chuyện mặt nạ kia mà trở nên hỗn loạn. Cuối cùng vẫn là Mặc Thanh phá vỡ không khí xấu hổ quỷ dị của bọn họ: “Vì sao Viêm nhi có mặt nạ của ngươi, y cũng không phải là người Kiêu tộc?”

Kiêu Tử Dật thu hồi ánh mắt từ trên người Thần Mộc, hướng Mặc Thanh giải thích: “Thanh Viêm cũng là đi nhầm vào đây, bất quá lần đầu tiên nhìn thấy, ta cũng có chút thích y. Đáng tiếc y cũng không phải định mệnh của ta”. Lúc Kiêu Tử Dật nói câu này, nhãn thần chậm rãi đảo qua Thần Mộc. Thần Mộc đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run.

Thế nhưng hai người đều không biết, thời điểm Mặc Thanh nghe Kiêu Tử Dật nói thích Mặc Viêm, trong nháy mắt đã động sát cơ. Mặc Thanh bất động thanh sắc hỏi: “Vậy chuyện mặt nạ là như thế nào?” “Ta và y vô cùng hợp ý, cũng muốn lưu y ở lại chỗ này, thế nhưng y lại nói muốn đi lưu lạc thiên nhai, y thật ra là một người rất si tình”. Kiêu Tử Dật nói đến đây liền dừng lại.

Sau đó trong lời nói mang theo lo lắng cùng đau thương: “Y muốn đi khắp mọi nơi trên thế gian, mỗi một chỗ đi tới, y sẽ lưu lại danh tự của người kia, y nói làm như vậy, dù cho người kia vĩnh viễn không biết, thì khắp đất trời này cũng sẽ thay y ghi nhớ tình yêu sâu nặng của y đối với người đó”. Mặc Thanh nghe Kiêu Tử Dật nói, trong ngực như bị đao cắt qua, một lần so với một lần càng đau đớn.

“Trước khi đi, Thanh Viêm nhờ ta làm cho y một cái mặt nạ, dự định cả đời này cũng không lấy xuống. Thế nhưng không nghĩ tới…Hết thảy đều là thiên ý a!” Kiêu Tử Dật nói xong những lời này, cảm thấy rất bất đắc dĩ, người thiếu niên làm hắn cảm thấy đau lòng, không biết hiện tại như thế nào.

Thần Mộc nghe xong lời của hắn cũng trầm mặc. Hài tử kia chôn trong lòng quá nhiều tâm sự, bọn y sớm chiều ở chung lại chưa từng phát hiện, Thần Mộc đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Thanh âm Mặc Thanh khàn khàn: “Chữ y khắc ở đâu?” Kiêu Tử Dật bất đắc dĩ cười khổ: “Tôn thượng xin đi theo ta”.

Bờ sông hoa cỏ thê mỹ, có một tảng đá to nhất, không biết trải qua bao nhiêu năm mưa sa bão táp, tảng đá kia trơn tuột nhẵn mịn. Kiêu Tử Dật dẫn bọn họ tới khối cự thạch kia, chỉ vào tảng đá nói: “Đây vốn là thần thạch trong tộc thờ phụng, bất quá ta đáp ứng cho Thanh Viêm một ngoại lệ”. Tiếng nói của hắn vừa dứt, Mặc Thanh liền đề khí nhảy lên, ngồi xổm trên cự thạch, nương theo ánh trăng xoa nhẹ mặt ngoài tảng đá, rốt cuộc ở một góc nhỏ sờ thấy vết khắc.

Hắn tinh tế kiểm tra chỗ đó, chỉ thấy tại nơi đó có một vết lõm, dùng chủy thủ tỉ mỉ khắc lên hai từ ‘Mặc Thanh’. Từ mơ hồ đau lòng, sau cùng là vô cùng đau đớn. Mặc Thanh cảm thấy viền mắt mình khô khốc lợi hại, Viêm nhi đúng là một hài tử ngốc mà, làm sao lại ngu ngốc như vậy, sự ngu ngốc của y khiến hắn không biết phải làm thế nào mới tốt.

Mặc Thanh rút ra chủy thủ tùy thân, ở kế bên hai chữ ‘Mặc Thanh’ kia khắc ra một cái tên khác, ‘Mặc Viêm’. Viêm nhi, ta muốn con biết, chân trời góc biển, dù con đi tới đâu, ta cũng sẽ tìm ra nơi đó.

Kiêu Tử Dật thấy Mặc Thanh lẳng lặng ngồi xổm trên tảng đá, dùng chủy thủ nghiêm túc khắc chữ lên đó. Đột nhiên trong mắt hiện lên một màn nửa năm trước, một thiếu niên hắc ý phiên phiên (mờ ảo, không chân thực), cũng dùng tư thái nghiêm túc như vậy, từng đao từng đao khắc lên tên người mà y chôn sâu trong lòng.