Gió thu cuốn hết lá vàng, một đám quạ đen bay qua.
“Poodle? Ngươi nói Tiểu Bạch là một con cẩu hả!?” Tịch Tử Nho vẻ mặt hắc tuyến, phẫn nộ rống to, “Ngươi lấy ta cùng một con cẩu so bì!”
“Không có a, ta chỉ là giới thiệu Tiểu Bạch a, là chính ngươi lấy nó làm đối thủ,so sánh a.” Ta cười đến toe tóet.
… …..
“Kia thứ ba lại là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì hội viên CLB không thủ đạo hướng ta cáo trạng?”
“A, cái kia a, thật là oan uổng nga! Ta lúc đi qua sàn tập không cẩn thận (căn bản là cố ý) trượt một chút, đem lọ mực định đưa cho thầy giáo đổ cả lên võ phục của bọn họ, ta đã muốn giải thích, nhưng bọn họ cũng không thèm nhìn ra ta là một mỹ thiếu niên nhu nhược (đai đen tam đẳng không thủ đạo), còn muốn đánh ta (rõ ràng là chính mình kɧıêυ ҡɧí©ɧ), xuất phát từ tự vệ, vạn bất đắc dĩ, ta đành phải làm cho bọn họ ‘thả lỏng ’ một chút.” Ta nghiêm mặt, làm ra vẻ người bị hại, ủy khuất về phía hắn oán giận.
” ‘thả lỏng’ một chút!? Đó chính là cái ngươi gọi là ‘thả lỏng’ một chút? Vài người bị ngươi đánh đập đến không đứng nổi, vậy mà kêu là một chút!? Ngươi cái gọi là nhu nhược định nghĩa chính là như vậy?” Mục Phong vẻ mặt uất giận.
“Ân, tay của ta đánh đập đau quá, bây giờ còn xanh tím hết cả a.” Ta giơ tay lên làm chứng cớ, làm ra bộ dạng yếu đuối nhu nhược.
Mọi người đều tin là thật.
Tiểu Phong Phong không ngừng cố gắng, “Kia cuối tuần…...”
…..
Trải qua một đoạn lớn tiếng biện luận, Mục Phong không chịu nổi tra tấn, lôi ta hướng văn phòng hội học sinh mà chạy tới.
Ha hả, kế hoạch bước đầu thành công!
Ta trộm cười.
“Điểm nhẹ a, Phong Phong!” Ta hướng Mục Phong oán giận, “Ngươi làm cho người ta đau quá a!”
“Ta còn không cùng ngươi tính toán, ngươi thế nhưng còn oán giận ta!” Ha hả, Phong Phong hảo tức giận a.
Tức giận đi, tận lực tức giận đi! Ta cười thầm ở trong lòng.
Tiến nhập văn phòng hội học sinh, ta đột nhiên hôn lên môi hắn, liếʍ hôn đá lưỡi đủ cả. Chậm rãi, hô hấp của Phong dần trở nên dồn dập trầm nặng.
“Ô Ân!” Phong từ thủ thành công liếʍ mυ'ŧ hàm răng cùng lợi của ta, ngay cả phía dưới cái lưỡi non mềm cũng không buông tha, hai tay ở trên người ta tìm điểm mẫn cảm.
“Ô ngô....” với kỹ xảo hôn môi cao siêu của hắn, một tia chỉ bạc theo bên môi ta chảy xuống, chậm rãi như có như không thấm vào trong áo.
Tay hắn kéo lấy áo của ta, dùng sức kéo một phát xuống, đáng thương cái áo bị giật sạch cúc.
Ta một bên đón lấy nụ hôn của hắn, một bên thương cảm thay cho văn phòng hội học sinh, đáng thương a, luôn bị ta lấy làm địa điểm làʍ t̠ìиɦ.
Rốt cục Phong buông ta ra, ta há to mồm thở phì phò, cuồng loạn hô hấp hít lấy luồng không khí mới mẻ, còn không kịp phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn quần áo bị lột trần, ném qua một bên.
“A? Ân!” Ta rêи ɾỉ, tay hắn đang ở trên hai nhũ hoa trước ngực ta, không ngừng ngắt véo áp chế, tay còn lại không ngừng xoa nắm phần thịt non bên đùi trong của ta.
“Ân” ta không thể khống chế thở hổn hển.
Phong cúi xuống hôn giống như nhấm nháp mỹ vị, khẽ liếʍ nhũ thủ đỏ bừng no đủ, ở chung quanh đảo lại đảo một vòng, đột nhiên dùng sức cắn, để lại hai hàng dấu răng rõ ràng.
“Ngô? A...” Tiếng rêи ɾỉ quanh quẩn ở bên trong phòng, vô cùng *** mĩ, khiến kẻ khác không khỏi đỏ mặt.
Hắn mở chân của ta ra, ôn nhu hôn lên tính khí non mềm.
“A... Hô!” ta hô hấp càng thêm trầm nặng,run rẩy, phân thân liền cứng rắn.
“Thật thoải mái nga!” Ta say mê, Phong bình thường ánh mắt sắc bén bởi vì dục hỏa mà trở nên tà khí mười phần, làm cho người ta mê say.
“Ân!” Hắn đầu lưỡi càng không ngừng đảo quanh lỗ nhỏ trên đầu, “A, thoải mái.... Ân a....” Ta kịch liệt thở hổn hển, mở rộng hai chân run rẩy, trong cơ thể dâng lên một cỗ khát vọng.
“Cho ta, a, muốn!” Ta vặn vẹo mông, kiều mị cầu xin.
“Muốn cái gì a? Ngươi không nói rõ ràng, ta làm sao biết ngươi muốn cái gì a?” Phong tà ác cười, ý định làm cho ta khó chịu.
“Muốn cái kia của ngươi, cho ta a!” Ta hai chân nâng lên, quắp chặt lấy thắt lưng hắn, hậu huyệt co rút lại, cọ cọ tính khí hưng phấn bừng bừng của hắn.
“A!” Không có bôi trơn mà trực tiếp tiến vào làm cho ta thống khổ, nhưng cùng với đó lại là kɧoáı ©ảʍ, ta dựa theo luật động của hắn mà vặn vẹo thắt lưng.
“A.... Ân ngô..” Bên trong phòng không ngừng mà vang lên tiếng rêи ɾỉ của ta.
….
“Các ngươi đang làm gì đó!?” Một tiếng tràn ngập phẫn nộ trách cứ đánh gãy của ta rêи ɾỉ, ở cửa một vị mỹ nhân tóc vàng dài đang đứng, lửa giận ngút trời nhìn chúng ta.
Liệp tình mỹ thiểu niên
Edit: Bapngot