Lệ Ngọc

Chương 10

Tiêu Kì lẳng lặng nằm ở trên giường, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không che dấu được dung mạo của hắn. Mái tóc đen nhánh tú lệ, lông mi tinh tế thật dài, cái mũi cao ngất, đôi môi hồng đầy đặn.... Tấn Ảnh không khỏi cảm thán, khó trách Hàn Nhiên lại vì Tiêu Kì mà trầm luân, vì Tiêu Kì thà rằng hy sinh tất cả.... Nga cả chính Tấn Ảnh cũng không thể không động tâm.

“Tấn Ảnh, trừ ngươi ra, ta không biết còn có thể tin tưởng ai. Ngươi cùng Ngưng Mặc giống nhau, đều là từ nhỏ đi theo bên cạnh ta, ngươi hẳn là biết tầm quan trọng của Kì nhi đối với ta, bởi vì những người khác đều không biết sự tồn tại của ngươi, cho nên ta mới có thể phái ngươi đi bảo hộ Kì nhi......”

“Hoàng Thượng, ngươi yên tâm, ta sẽ thề sống chết bảo hộ hoàng hậu.”

“Có những lời này của ngươi, ta cũng yên tâm, Kì nhi liền tạm thời gi­ao cho ngươi...”

“Vâng....”

“Hàn Nhiên....” Tiêu Kì mơ mơ màng màng hô, tuy rằng cùng Hàn Nhiên náo loạn mâu thuẫn, nhưng trong lòng vẫn là không có lúc nào không nghĩ đến hắn.

“Ngươi tỉnh rồi?” Tấn Ảnh đi đến bên giường, nâng Tiêu Kì dậy.

“Cám ơn ngươi......” Tiêu Kì thấy người lạ trước mắt, nghĩ nghĩ hẳn là người vừa rồi cứu mình ở trên đuồng “Không có gì phải cám ơn, ra bên ngoài là dựa vào bạn bè của mình. Vừa rồi ta mời thầy thuốc đến xem qua, hắn nói ngươi là bởi vì mấy ngày chưa ăn cơm, thân thể thừa nhận không nổi mới có thể té xỉu ở trên đường cái. Từ giờ trở đi, ngươi nhất định phải ăn cơm theo quy luật, hơn nữa phải nghỉ ngơi nhiều......”

“Cám ơn ngươi...... Không biết xưng hô ngươi như thế nào? Ta gọi là Trầm Tiêu Kì.”

“Tấn Ảnh.”

“Nhìn qua ngươi lớn hơn ta, ta có thể gọi ngươi Tấn Ảnh ca không?”

“Có thể. Ngươi vội vã như vậy là muốn đi đâu?”

“Lăng Thủy. Ta muốn đi tìm Ánh Lâm ca của ta.” Nhắc tới Ánh Lâm, Tiêu Kì lại bắt đầu trầm mặc.

“Nơi Lăng Thủy mới đánh giặc, ngươi đi nơi đó tìm người?”

“Đúng vậy, Ánh Lâm ca chính ở chỗ này, ta muốn đi tìm hắn trở về.”

“Hắn đối với ngươi rất quan trọng sao?”

“Hắn là người thân nhất của ta.”

“Vậy sao vừa rồi trong lúc hôn mê ngươi lại gọi Hàn Nhiên?” Thật không ngờ Tấn Ảnh lại hỏi ra vấn đề này, nghĩ đến sau khi mình và Hàn Nhiên chia lìa, trong mắt Tiêu Kì lại bắt đầu nổi lên nước mắt. Thật lâu mới hồi đáp “Hàn Nhiên là người ta yêu nhất....”

“Thực xin lỗi, lời của ta khiến ngươi thương tâm......” Chính Tấn Ảnh cũng không biết vì cái gì, hắn chỉ là muốn hỏi rõ ràng địa vị của Hàn Nhiên trong lòng Tiêu Kì.

“Không sao, tất cả việc này đều là lỗi của ta....”

“Ta cùng ngươi đi Lăng Thủy đi, thân thể ngươi như vậy không tốt, cần phải có người chiếu cố ngươi, huống chi vừa lúc ta cũng không có việc gì, ngươi đồng ý không?”

“Như vậy thật sự là rất phiền toái Tấn Ảnh ca..... Cám ơn.....”

“Tốt lắm, nên ăn cơm, ngươi cũng vài ngày không có ăn cơm rồi.”

“Uh, bụng thật sự rất đói a...... Ha ha......”

Bày trên bàn đều là những món Tiêu Kì thích nhất, “Tấn Ảnh ca, ngươi biết không, những món này đều là những món ta thích ăn nhất.”

Tấn Ảnh mỉm cười “Ngươi thích là tốt rồi.” Ngươi biết không? Mấy thứ này đều là Hàn Nhiên tỉ mỉ chuẩn bị cho ngươi, ngươi làm sao không thích đây?

Tiêu Kì đang ăn thật cao hứng, chứng kiến Tấn Ảnh bên cạnh lại một hơi không có ăn “Tấn Ảnh ca, sao ngươi cũng không ăn a?”

“Ta không đói bụng, ngươi ăn trước được rồi, thân thể dưỡng tốt lắm, ngươi mới có khí lực chạy đi có phải hay không?” Tấn Ảnh nhìn thấy ánh mắt Tiêu Kì luôn ôn nhu, đau lòng đứa bé này, cuộc sống trong cung kỳ thật cũng không thích hợp hắn.

“Uh, ta sẽ.”

Ở mấy ngày kế tiếp, trải qua Tấn Ảnh cẩn thận chiếu cố, thân thể Tiêu Kì so với lúc trước đã chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, vì thế hắn đã muốn lên đường đi Lăng Thủy.

Đang lúc hoàng hôn, Tiêu Kì cùng Tấn Ảnh ở trên đường cái tản bộ, một lát sau, hắn liền đưa ra ý nghĩ của mình.

“Tấn Ảnh ca, cơ thể của ta đã tốt lắm, ta nghĩ chúng ta hẳn là có thể ra đi.”

“Ngươi đã cảm thấy được có thể ra đi, như vậy ngày mai chúng ta liền khởi hành đi, ngươi về khách sạn trước chờ ta, ta đi mua chút lương khô mang ở trên đường, lập tức trở về.”

Vì thế Tiêu Kì cùng Tấn Ảnh liền chia làm hai đường, ngay lúc ở trong ngõ nhỏ cách nhà trọ một đoạn đường ngắn, mấy đại hán đã uống say liền chắn ở trước mặt Tiêu Kì, miệng còn nói ra lời thật hạ lưu thô tục.

Thấy Tiêu Kì, lại khơi mào lòng háo sắc của bọn họ. "Ha ha, không nghĩ tới ở trong cái ngõ nhỏ này còn có thể đυ.ng tới một tiểu mỹ nhân... Đến để cho đại gia ta hôn một cái.” Nói xong, cả người liền bổ nhào về phía Tiêu Kì.

“Buông...... Ngươi mau thả ta ra......” Tiêu Kì dùng sức giãy dụa, không cho đại hán có diện mạo ghê tởm dán vào người mình, nhưng bởi vì nguyên nhân thân thể, khí lực của hắn không mạnh như đại hán, dưới tình thế cấp bách Tiêu Kì lớn tiếng hô lên, "Hàn nhiên...... Hàn nhiên...... Cứu ta......”

Hàn Nhiên ở lúc Tiêu Kì và Tấn Ảnh tách ra vẫn đi theo hắn, sợ Tiêu Kì thậy mình, cho nên tận lực ở xa xa trộm nhìn hắn, trộm đi theo hắn, nhưng khi nghe đến Tiêu Kì hô to tên mình, lòng HÀN nhiên hoàn toàn rối loạn, không chút suy nghĩ liền xông ra ngoài, nhảy đến trước mặt Tiêu Kì.

Mấy người đại hán thấy một người nữa lại tới, thẳng tắp cười nói “Ca ca xem ra hôm nay diễm phúc sâu, vừa rồi một mỹ nhân, hiện tại lại tới một mỹ nhân nữa.... Ha ha ha......” Ngay sau tiếng cười đót tiếng một tiếng tiếng kêu thảm thiết, mấy người đại hán lên tiếng trả lời liền theo tiếng ngã xuống đất. Hàn Nhiên thu hồi bảo kiếm mang bên mình, đi đến bên cạnh Tiêu Kì, ôm Tiêu Kì.

“Hàn Nhiên...... Hàn Nhiên......” Trải qua sự giãy dụa với đại hán vừa rồi, thể lực Tiêu KÌ ĐÃ hao hết, ngã vào trong lòng Hàn Nhiên.

“Kì nhi...... Kì nhi......”

“Hoàng Thượng, chuyện gì xảy ra?” Nghe được thanh âm Tấn Ảnh vội vàng chạy tới, lại chứng kiến một cảnh tượng thê thảm máu chảy đầm đìa.

“Tấn Ảnh, trẫm cho ngươi chiếu cố Kì nhi như vậy sao?” Hàn Nhiên thực tức giận, tức giận vì Tấn Ảnh không có hảo hảo chiếu cố Kì nhi của hắn, để cho Kì nhi bị nguy hiểm như vậy, nếu lúc ấy hắn không đi theo, hậu quả thật khó lường.

“Thực xin lỗi, là thuộc hạ không làm tròn bổn phận.” Phát sinh loại chuyện này là ngoài dự đoán của Tấn Ảnh, bất quá mấy ngày nay, người ngấp nghé Tiêu Kì thật sự số lượng không ít......

“Một câu thực xin lỗi liền xong rồi sao? Ngươi có nghĩ nếu ta đi vắng, sẽ có hậu quả gì? Ngày mai sau khi các ngươi khởi hành đến Lăng Thuỷ, ta lại không thể

đi theo Kì nhi, an toàn của Kì nhi đều là ngươi phải phụ trách, hiện tại đã xảy ra chuyện như vậy, ngươi muốn ta làm sao an tâm đem Kì nhi gi­ao cho ngươi......”

“Về sau thần sẽ một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh hoàng hậu. Sẽ không để hoàng hậu lọt vào nguy hiểm gì.”

“Lần này liền tạm thời tha ngươi, không cho phép có lần sau, bằng không hậu quả tự ngươi biết.... Còn có, ta sẽ không tha cho người có ý nghĩ không an phận với Kì nhi....”

“Vâng, thần tuân mệnh.”

Nói xong, Tấn Ảnh liền đi theo Hàn Nhiên chậm rãi đi về phía nhà trò.

Đem Tiêu Kì đặt ở trên giường, chứng kiến sắc mặt Tiêu Kì đã tốt hơn nhiều so với trong cung, tâm Hàn Nhiên cũng dần dần an, Hàn Nhiên dùng tay vuốt ve hai má Tiêu KÌ, cảm thụ độ ấm của Tiêu Kì, nhìn thấy dung nhan ngủ của Tiêu Kì, Hàn Nhiên liền nở ra nụ cười từ nội tâm...

“Hàn Nhiên...... Hàn Nhiên......” Cho dù đang ngủ, Tiêu Kì vẫn thường thường hô tên Hàn Nhiên.

“Kì nhi, ta ở trong này, ngươi an tâm ngủ đi......” Hai tay gắt gao nắm, Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên đều cảm thấy thực an tâm......

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Kì thấy chính là Tấn Ảnh canh giữ ở bên giường hắn, ấm áp trên tay đã biến mất, Tiêu Kì bắt đầu hoài nghi, ngày hôm qua mình có phải thật gặp được Hàn Nhiên hay không, rõ ràng cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng hiện tại......

Cảm giác được Tiêu Kì tỉnh, Tấn Ảnh cũng tỉnh lại.

“Ngươi tỉnh, có chỗ nào... không thoải mái, cứ việc nói cho ta biết.”

“Không có, Tấn Ảnh ca, ngươi không cần lo lắng cho ta. Đêm qua là ca đã cứu ta sao?”

“Đúng vậy, may mắn đúng lúc đuổi tới, bằng không cũng không biết sẽ phát sinh sự tình gì.”

“Nga......” Tiêu Kì nghĩ thầm: Chẳng lẽ là ta nhớ Hàn Nhiên nhớ quá lợi hại, sinh ra ảo giác,

đem Tấn Ảnh ca trở thành Hàn Nhiên.

“Làm sao vậy?” Muốn giả bộ phải giả giống một chút, trước khi Hàn Nhiên đi, ngàn dặn vạn dặn không thể để cho Tiêu Kì biết người cứu hắn đêm qua chính là mình, cho nên Tấn Ảnh cũng chỉ có thể giúp Hàn Nhiên giấu diếm.

“Không có gì, chỉ là nhớ tới một người. Tấn Ảnh ca, hôm nay chúng ta đi......”

“Tốt lắm, ngươi thu thập hàng trang một chút, ăn điểm tâm rồi chúng ta đi.”

“Tốt.....”

Trên đường, Tấn Ảnh cùng Tiêu Kì đi qua một thôn trang nhỏ yên tĩnh, bởi vì sắc trời đã tối, vì thế hai người quyết định tạm thời ở trong này ngủ lại một đêm. Người trong thôn trang nhìn thấy người ngoài đến, không những không thấy xa lạ, ngược lại rất là hiếu khách, đối đãi Tấn Ảnh cùng Tiêu Kì thật là nhiệt tình. Tiểu hài tử còn lôi kéo Tấn Ảnh và Tiêu Kì cùng nhau kể chuyện xưa cho bọn hắn, chơi trò chơi. Loại cảm giác này làm cho Tiêu Kì cảm thấy thực ấm áp......

Buổi tối, tấn ảnh cùng tiêu kì ngồi ở trong sân nhỏ của một nhà nông nói chuyện phiếm.

"Kì, ở trong lòng ngươi Hàn Nhiên rốt cuộc là tồn tại thế nào?”

“Ta cùng Hàn Nhiên kỳ thật lúc còn rất nhỏ đã gặp mặt, sau đó hắn có chuyện gì phải rời khỏi ta, đã đem lệ ngọc đưa cho ta, kết quả lại hại mình sinh trận bệnh nặng.” Nói xong, Tiêu Kì lấy ra lệ ngọc từ trong lòng cho Tấn Ảnh xem, "Chính là khối ngọc này, nó đối hàn nhiên rất quan trọng rất quan trọng......”

“Sau đó ta bởi vì một nguyên nhân mà gả cho hàn nhiên, mới đầu quan hệ của chúng ta cũng rất tốt, nhưng sau đó bởi vì chuyện Ánh lâm ca, chúng ta sinh ra hiểu lầm, mâu thuẫn cũng rất lớn, bên cạnh Hàn Nhiên kỳ thật có một người, những năm gần đây, đều là hắn cùng Hàn Nhiên.”

“Ngươi thấy hắn thế nào?” Tấn Ảnh nghĩ đến, người trong miệng Tiêu Kì chính là Nhiễm Dạ rồi.

“Ngay từ đầu ta cảm thấy Hàn Nhiên cố ý giấu giếm ta chuyện của hắn, cho nên tức giận, không muốn để ý đến hắn. Mà lúc này Ánh Lâm ca vẫn luôn ở bên cạnh ta, Ánh Lâm ca với ta mà nói vẫn chính là một ca ca.”

“Ta cảm thấy được Ánh Lâm ca của ngươi khẳng định cũng là thực thích ngươi, đúng không?” Liền ngay cả mình cũng nhịn không được thích ngươi.....

“Uh, cho nên ta mới cảm thấy rất không chịu nổi hắn. Bởi vì Hàn Nhiên gián tiếp hại chết Ánh Lâm ca, Ánh Lâm ca lại chiếu cố ta từ nhỏ, là người thân nhất của ta.”

“Chuyện này, hoàn toàn là hắn không đúng.”

“Sau đó ta biết Ánh Lâm ca còn chưa chết, cho nên ta muốn tìm hắn, bù lại sai lầm Hàn Nhiên đã phạm.”

“Kì, kỳ thật nội tâm ngươi thật sự tốt lắm.”

“Không, ta kỳ thật tuyệt không tốt. Tấn Ảnh ca, ngươi biết không? Cho dù Hàn nhiên phạm vào lỗi nyư vậy, ta vẫn không hận hắn nổi, nội tâm của ya vẫn là yêu hắn......”

“Yêu không phải nói buông tha liền có thể buông tha, cho nên ngươi không cần trách cứ mình. Thời gi­an không còn sớm, mau đi ngủ đi.”

“Uh, Tấn Ảnh ca, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.” Tấn Ảnh nhìn thấy bóng lưng Tiêu Kì, Tiêu Kì hồn nhiên, thẳng thắn, thiện lương.... Này đều là chỗ hấp dẫn người nhất của hắn, không chỉ có bởi vì dung mạo tuyệt mỹ của hắn mà thôi.

Sáng ngày thứ hai, nguyên bản Tiêu Kì cùng Tấn Ảnh tính toán hướng mọi người chào từ biệt, bất quá rất nhiều người trong thôn đều giữ bọn hắn lại ở thêm vài ngày.

“Hài tử, ở thêm hai ngày hãy đi, ngày mai chính là sinh nhật của thằng bé Tiểu Hổ, ngươi ở đây, Tiểu Hổ rõ ràng đặc biệt cao hứng......”

“Tấn Ảnh ca?” Tiêu Kì không biết trả lời như thế nào, vội vàng muốn tìm được Ánh Lâm, nhưng đối mặt người trong thôn giống như người nhà này, Tiêu Kì lại cảm thấy dứt bỏ không được.

“Kì, nếu tất cả mọi người hy vọng ngươi lưu lại như vậy, chúng ta đây qua hai ngày nữa đi cũng không muộn, đi đường lâu như vậy, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt, nơi này cách Lăng Thủy cũng không xa, ngươi không cần gấp như thế.”

“Uh, chúng ta đây liền lưu lại đi. Bất quá chúng ta có phải nên tặng chút lễ vật cho Tiểu Hổ hay không, Tấn Ảnh ca, chúng ta đến cái chợ phía trước nhìn xem.”

“Tốt, đại thúc, chúng ta sẽ trở về trong chốc lát, cám ơn các người.”

“Ha ha, không có việc gì, hai ngươi khiến chúng ta rất vui vẻ.”

Vĩnh viễn không ai có thể dự đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Tiêu Kì cùng Tấn Ảnh cũng vậy.

Khi bọn họ vui vẻ từ chợ trở về, mới vừa đi tới đầu thôn, loáng thoáng trong không khí tràn ngập một cỗ mùi máu tanh, ngoài đồng và trên đường nhỏ, không có ai đi lại, tất cả trước mắt này khiến cho Tiêu Kì cùng Tấn Ảnh nhất thời có loại dự cảm không tốt.

“Tấn Ảnh ca......”

“Kì, không cần lo lắng, chúng ta đi vào nhìn kỹ rồi hẵn nói.”

Nhưng hai người càng đi về phía trước, mùi máu tanh cũng càng ngày càng nặng, trong lòng Tiêu Kì sợ hãi cực kỳ.

“Tấn Ảnh ca, ngươi mau nhìn.” Nói xong chỉ chỉ một gi­an nông trại, trên cửa lớn có vết máu đỏ tươi.

“Đi, đi qua nhìn xem.”

Đẩy cửa ra, tất cả trước mắt khiến cho Tiêu Kì cùng Tấn Ảnh đều kinh ngạc đến ngây người, thi thể của người cả nhà cứ như vậy loạn thất bát tao (lung tung, lộn xộn) té trên mặt đất, thần tình máu tươi, khiến người nhìn thấy ghê người......

Chứng kiến hiện tượng như vậy, Tiêu Kì lập tức chạy đến trong nhà đại thúc mà bọn họ đã ở lại, đẩy cửa ra, bên trong cũng là thi thể khắp nơi trên đất......

“Tiểu Hổ...... Tiểu Hổ......” Nước mắt kiềm không được rơi xuống, Tiêu Kì ôm thân thể đã biến lạnh của Tiểu Hổ, ngày hôm qua vẫn là đứa bé hoạt bát sáng sủa, khờ dại bướng bỉnh, giờ phút này lại ly khai hắn......

Nhiễm Dạ, lúc trước Nhiễm Dạ cũng là rời đi như vậy, giống như người nào đυ.ng tới mình cũng sẽ bị thương tổn, chẳng lẽ ta là một người không may mắn sao?

“Vì cái gì?...... Vì cái gì?......” Tiêu Kì kêu to.

“Kì......” Tấn Ảnh chạy theo Tiêu Kì vào, lúc này hắn cũng không biết làm sao an ủi Tiêu Kì đang thương tâm, tất cả này đối Tiêu Kì mà nói là quá đả kích......