Lê Dạ

Chương 2

Mang theo nam tử đang thụ thương, Tiêu Lê không những tìm thấy một cái miếu đổ nát như trong truyền thuyết, mà ở trong ngôi miếu còn phát hiện ra một cái hầm, đưa nam tử kia trốn vào trong hầm, Tiêu Lê cười ôn nhu,

“Này, ta muốn đi mua vài thứ, ngươi nhẫn nại ở chỗ này một chút a, ai kêu ngươi không cho ta xử lý vết thương, chính mình lại không có khí lực tự bôi thuốc! Cả người máu chảy đầm đìa, ngộ có ai đi vào miếu này không nghi ngờ mới lạ.”

Vỗ vỗ tay, Tiêu Lê xoay người bước đi, trong lòng mong chờ thành thị cổ đại đến tột cùng là cái hình dạng thế nào.

Phong thành cực kỳ ồn ào, nhìn xe ngựa chạy đến trước mắt, Tiêu Lê tấm tắc tán thưởng, đúng là một thành thị sống động vội vã.

Đem vật bồi táng [vật chôn theo, chính là mấy vật lấy đc trong mộ nhà ng ta lúc trc a~] xử lý xong xuôi, Tiêu Lê đi qua các cửa hàng lớn ở trung tâm, lương khô, thuốc trị thương, y phục chọn lựa kĩ càng, bận chết được.

Mang một bao đầy đồ, Tiêu Lê nhàn nhã du ngoạn trên đường lớn, cảm thụ phong cách sinh hoạt cổ xưa của dân chúng.

Bỗng nhiên, phía xa xa huyên náo không ngừng, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười cổ quái của một nam nhân, tiếng khóc anh anh của một nữ tử khiến Tiêu Lê nhíu mày. Đi tới gần hơn, nguyên lai là..

Tiết mục ‹ Công tử phóng đãng đùa giỡn con gái nhà lành ›, mặc dù thân đã là nam nhi, nhưng nhìn thấy nữ tử bị khó dễ vẫn khơi dậy trong người tình nghĩa đồng bào. Vén tay áo lên, không thèm suy nghĩ nói vài câu, đơn giản đem người ‘lòe loẹt’ đối diện kéo ra.

Hoàn cảnh thân thể hiện tại thực không tốt khiến Tiêu Lê rất nhanh sau đó mất hết khí lực, đối mặt với người liên tục quyền đấm cước đá, Tiêu Lê lẳng lặng thả lỏng chính mình tiếp thu. Bất đắc dĩ không dùng võ mồm, không oán người bên ngoài lạnh lùng, Tiêu Lê chỉ đợi tên bại hoại này mất hứng mà dừng tay.

Khoảng nửa thời gian uống một ly trà, Tiêu Lê như trải qua cả một thế kỷ, nhe răng trợn mắt di chuyển thân người sớm đã nhừ tử, hoàn hảo không gãy xương, chỉ là bởi vì lần đầu tiên chịu đòn, đầu không được bảo vệ tốt, con mắt bị đánh ba quyền, trước mắt một mảng không rõ.

“Ngươi thật khờ!” tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, đầu óc nhất thời bị mê man sa sầm.

“Ta không ngốc, ta chỉ là làm điều ta nghĩ.” Tiêu Lê muốn trừng mắt liếc đối phương, đáng tiếc con mắt đã bị thương, động tác không thể thích hợp.

“Người khác cũng không có giúp ngươi.”

“Ta không cần!” Tiêu Lê mỉa mai cười, vẻ mặt co rúm đau đớn khiến hắn chảy nước mắt.

“Cho ngươi, một ngày một lần, ba ngày sau sẽ không có việc gì.” Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng như trước, cảm giác đã có chút ấm áp.

Một bình dược nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, Tiêu Lê cật lực ngẩng đầu muốn thấy rõ đối phương, lại nghe đến có người lạnh nhạt nói:

“Chủ nhân, thứ ngài cho hắn là thần dược chữa thương bách thảo đan a, cho xú tiểu tử này thực lãng phí rồi.”

“Cần ngươi lắm miệng sao.” Nam tử phất tay áo rời đi, Tiêu Lê cũng đã nhớ kĩ khuôn mặt xinh đẹp nho nhã của đối phương, chính là một người trẻ tuổi có khí chất quý tộc, hắn âm thầm nghĩ.

“Bách thảo đan?” cúi đầu nhìn bình dược màu trắng, Tiêu Lê trước sau cũng không mở nó.

Dùng tốc độ so với ốc sên còn chậm hơn mười lần, bò về miếu ở ngoại ô đã là lúc hoàng hôn.

Tiêu Lê không biết mình dùng khuôn mặt bầm tím vững vàng nở ra một nụ cười xán lạn lại làm chấn động khung cảnh thế nào, dù sao lúc ấy hắn cũng đau đến chảy nước mắt, đối diện với nam tử khuôn mặt tuấn tú hơi hơi có tí chập chờn.

Mở cái nắp gỗ bình dược màu trắng, mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi làm Tiêu Lê tinh thần phấn chấn, quơ quơ trước mặt nam tử cho hắn ngửi ngửi,

“Nghe người kia nói là bách thảo đan, thần dược chữa thương, đúng hay không?”

Nam tử gật đầu.

“Mở miệng ra, ta uy ngươi?” ngữ khí đùa giỡn, bởi vì Tiêu Lê biết nam tử trong lòng cảnh giới rất cao, lòng tự trọng cũng rất cao, chắc chắn hắn sẽ tự mình..

..lấy nó ăn. Nhưng hành động của nam tử khiến Tiêu Lê mắt trợn miệng há, nam tử chậm rãi mở miệng, chủ động ngậm dược hoàn trong tay Tiêu Lê nuốt xuống.

Ấm áp nơi đầu ngón tay làm cho Tiêu Lê cảm giác máu dồn lên não, vội vàng đứng dậy, hấp tấp nói, “Ta mua mấy cái màn thầu, tuy đã lạnh, nhưng chung quy so với rau dại vẫn ngon hơn, cái này cho ngươi.”

Bách thảo đan quả nhiên không hổ là thần dược chữa thương, nam tử ăn vào một viên, ngày thứ hai liền có thể tự mình băng bó vết thương, ba ngày sau, thừa dịp Tiêu Lê vào thành mua đồ ăn vặt, nam tử tĩnh tâm vận khí, hoàn toàn khôi phục bốn phần nội lực vốn bị ngưng trệ, là lúc triệu hồi người La sát cung. Nghe thấy tiếng bước chân xa xa nhanh tới, vừa mới đề phòng liền tĩnh tâm lại, nhiều ngày ở chung, nam tử đã quen khí tức Tiêu Lê.

“Này, đoán xem ta hôm nay nhìn thấy gì? Ta nhìn thấy hồ lô đường, không nghĩ tới tại đây tại Thanh Vương triều cũng có hồ lô đường.” khoác lên người một bộ bố sam nam tử, thân thể vốn gầy của Tiêu Lê bây giờ xem ra so với y phục vẫn gầy nhỏ, mờ mờ ám ám gương mặt giật lại một cái rạng rỡ.

Dáng tươi cười không gì sánh được, nhưng bây giờ thoạt nhìn có chút quỷ dị. Đương nhiên, hai người đều không để ý. Tiêu Lê nhanh nhẹ từ bên trong ống tay áo lấy ra một xâu mứt quả đỏ au,

“Uy, muốn ăn không? Ta để lại cho ngươi một xâu, hương vị vừa chua lại vừa ngọt, rất ngon miệng a.”

Nam tử nhìn Tiêu Lê bày ra đôi mắt trong suốt không gì sánh được, do dự một chút, tiếp nhận rồi nếm một ngụm, chậm rãi nhai. Ba ngày nay Tiêu Lê thấy động tác nam tử như vậy không hề oán trách, chuyện cứu sống nam tử này, hắn trong lòng thấy tự hào vui sướиɠ.

Chỉ chốc lát sau, nam tử phun ra một đống hạt, bỗng nhiên chậm rãi đứng lên.

“Làm sao vậy?”

Nam tử trầm mặc như trước, bất động một chút rồi hướng ra ngoài. Tiêu Lê trong lòng nghi hoặc, lại không hỏi nhiều, chỉ yên lặng đi theo phía sau. Hai người vào đến Phong thành đang lúc trưa, trên đường lớn ngựa xe như nước, rất náo nhiệt. Nam tử chân không ngừng nghỉ, nhanh nhẹn xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, Tiêu Lê chăm chú nhìn đối phương thân ảnh cao lớn, may là mục tiêu rõ ràng, không đến mức lạc mất.

Sau một nén nhang, trong khi Tiêu Lê đang thở hồng hộc, nghĩ muốn hô kháng nghị đòi nghỉ ngơi một chút thì thân ảnh phía trước dừng lại. Giương mắt nhìn, trước mặt là khách sạn bình dân hai tầng, tên “Hỉ tương phùng”.

“Ngươi muốn trọ ở chỗ này?” Tiêu Lê kinh ngạc, thực không hiểu nam tử muốn thế nào, hắn có thể vào thành rồi sao? Không sợ người ta tìm thấy?

Nam tử nhàn nhạt liếc mắt Tiêu Lê, trực tiếp đi vào ngồi dựa vào cửa sổ lầu hai. Tiểu nhị ân cần tiến lên, Tiêu Lê không biết gọi món ăn, liền nói “Tùy ý”. Tiểu nhị này cũng lanh lợi, cảm giác nam tử hai bên khí thế phi phàm, liền ngậm miệng lui đi sắp xếp.

Chỉ chốc lát sau, vài món ăn nhẹ buổi sáng, cùng một phần canh chua được đưa lên.

Sau thời gian uống một ly trà, một hắc y nam tử lặng yên bay đến bên cạnh bàn kính cẩn quỳ xuống,

“Cung chủ, thuộc hạ đến chậm, xin trách phạt.”

Gió nhẹ lướt qua, hắc y nam tử miệng phun máu tươi từ trên tường đối diện trợt xuống, Tiêu Lê cố sức nuốt miếng đậu hũ non trong miệng xuống, nhìn qua nam tử thần sắc vẫn không đổi, lại nhìn hắc y nam tử cả người ngập sát khí lại chật vật không chịu nổi nơi xa, trong lòng có chút minh bạch, nghĩ không ra người hắn cứu là một nhân vật BOSS siêu cấp lớn.

Nam tử đã khôi phục thể lực bề ngoài tuấn mỹ vô song bắt đầu di động mắt, nhưng lại vô hình khiến cho đối phương bị áp bách sâu tận xương tủy, không có một người nào dám nhìn vào đôi mắt đó. Tiêu Lê nhìn đến người bên ngoài, thấy đều là vẻ mặt hèn nhát nhịn không được trộm trộm liếc nhìn quang cảnh, quả thật là căng thẳng đến thú vị.

Hắc y nam tử không dám nằm yên, khóe miệng vần còn vết máu lại đến quỳ trước bàn. Lúc này đây cung chủ, theo như lời hắn, không đánh hắn nữa, chỉ thấy tay nam tử nhoáng lên, một chồng ngân phiếu như ảo thuật xuất hiện trên tay.

“Này…cho ta?” Tiêu Lê nhìn đống ngân phiếu dày đưa đến trước mặt, ngây ngốc cười hỏi.

Nam tử gật đầu.

Trầm mặc duy trì không bao lâu, Tiêu Lê tránh mắt, mỉm cười nhận. Ngân phiếu trong tay rất nhẹ, hắn lại cảm thấy như cầm trong tay đá tảng, lòng nặng trĩu dị thường.

Gió nhẹ nhẹ phẩy sợi tóc, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cao to đã đi đến cầu thang, Tiêu Lê nói như thở dài, “Ta là Tiêu Lê, ngươi trước sau không hỏi qua tên ta.”

Nam tử dường như dừng lại một chút, trong chớp mắt hình bóng đã không còn.