Lật Ta Lại Mau Tên Khốn!

Chương 2

Rùa con nhích tới nhích lui làm mai rùa cọ vào sàn nhà phát ra âm thanh ‘lạch cạch’ khiến nam nhân cười thích thú. Rồi như nhớ tới gì đó, anh bỗng nhiên đứng lên rời đi.

Này! Này!! Này… Sao tự nhiên bỏ đi…? Anh không được bỏ tôi ở đây à nha!!! Rùa con giãy dụa kịch liệt, nhịp điệu phát ra càng lúc càng nhanh.

May mà không lâu sau nam nhân lại trở về trong tầm nhìn của Rùa con, trên tay còn mang theo một vật gì đó.

Cái gì vậy?

Bị vật nhỏ trong tay nam nhân thu hút, Rùa con tạm thời ngừng việc giãy dụa, đôi mắt nho nhỏ cứ nhìn chằm chằm tay anh.

Nam nhân cười tít mắt đem mớ giấy màu trong tay mở ra rổi xé thành hai mảnh. Anh lấy hai cây tăm trên bàn, bôi thêm thứ gì đó trong suốt lên giấy rồi dán vào tăm.

Nam nhân cẩn thận cầm hai lá cờ vừa mới làm xong, ánh mắt đảo quanh Rùa con.

Làm gì vậy?

Rùa con nỗ lực trợn to đôi mắt bé xíu của mình, một hồi nhìn nhìn nam nhân, một hồi liếc liếc lá cờ.

Nam Nhân mỉm cười thật tươi, sau đó cứ theo tiết tấu mà hươ hươ hai lá cờ vừa làm: “Cố lên Rùa con Cố lên Rùa con ”

……………

Không bao giờ để ý đến anh nữa, đồ khốn!!!!!!! Rùa con bị lừa dối tình cảm trắng trợn nên tức giận nhắm tịt mắt, giãy dụa liên tục.

“Ha ha ha ha, nhóc giận rồi sao?” Nam nhân buông hai lá cờ, cười đến híp mắt, nhìn qua vô cùng dễ xem… Rùa con len lén liếc nhìn rồi lại nhắm tịt.

Thật mất mặt mà!

Nam nhân đùa xong liền lật lại Rua con đang bất động, “Được rồi, đừng giận nữa, chúng ta đi chơi ha.”

Ai thèm chơi! Muốn tôi làm gì thì liền làm sao!

Rùa con tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn nam nhân rồi chậm rãi bò đến thềm đá nằm bẹp xuống, há to miệng ngoạm lấy một viên rồi cắn cắn cắn.

“Ai…” Nam nhân sờ sờ mũi, đống đá nhà mình xem ra khó bảo toàn.

Vì vậy hôm nay, Rùa con vừa chính thức sống chung với loài người liền phát hiện một chuyện: đá cuội trang trí nhà cửa ngậm rất tốt, cắn rất được, ừhm!

Xét thấy Rùa con vô cùng chán ghét hồ cá, nam nhân rốt cuộc cất luôn cái hồ. Rùa con được nam nhân đặc biệt mua cho một cái ao nhỏ để bơi qua bơi lại mỗi ngày, lúc chán thì chạy đến thềm cửa nhai đá, lúc rảnh thì cứ chạy rong khắp phòng.

Nói ra thì nam nhân… Sai, hiện tại phải gọi là chủ nhân… Chủ nhân đối với cậu rất tốt, mỗi ngày đều mua thịt tươi, dù cậu có cắn bậy đá thì anh cũng không tức giận. Nhưng mà… có điều…

Việc anh cứ thích lật ngửa cậu lại thì vô cùng… vô cùng… vô cùng đáng ghét!!!

Cái người này, chẳng lẽ không biết tôn trọng phẩm cách của rùa hay sao!

Mà chủ nhân của cậu thì có vẻ rất thích thú khi đem cậu lật qua lật lại… Lần nào anh cũng cười tít mắt, còn thường hay xoa xoa đầu cậu.

Cậu đương… đương nhiên không phải là vì bị xoa vô cùng thoải mái nên không cắn anh! Chỉ là bởi vì… bởi vì mỗi khi chủ nhân cười lên trông rất thỏa mãn… Còn vui vẻ nhìn cậu lắc lư muốn lật trở về… Lâu dần hình như cũng không còn tức giận như trước nữa…

Rùa con bình thường ngoài việc nhai đá còn rất thích tìm nơi khô ráo để mà phơi nắng. Gần đây, Rùa con tìm được một chỗ rất tuyệt.

Bàn học của chủ nhân ở gần cửa sổ, những khi vén rèm đều có ánh nắng rực rỡ chiếu vào. Rùa con mỗi ngày sau khi ăn no đều nằm bẹp ở đây không thèm nhúc nhích. Chủ nhân bình thường ngồi ở bàn học cứ hay hươ hươ ngón tay xinh đẹp lấy này lấy kia, Rùa con mỗi khi phơi nắng thì cũng thuận tiện quan sát sinh hoạt của chủ nhân nhà mình.

Tuy nói là quan sát nhưng lần nào Rùa con cũng bị lật tới lật lui… Nhưng mà… dù sao cũng đã quen rồi.

Chủ nhân hình như không thích ra ngoài. Rùa con nghe mẹ từng nói, người ta khi lớn thường có ‘bầu bạn’, vậy ‘bầu bạn’ của chỉ nhân là ai ta? Là cô gái lái xe hôm đó sao? Hình như không phải… Mẹ nói người cùng một nhà thì không thể ‘bầu bạn’… Rùa con đột nhiên có chút tò mò.

Nhưng mà, chủ nhân nếu có ‘bầu bạn’ thì sẽ không giống như bây giờ mỗi ngày đều ở cạnh mình, vừa ngẩng đầu là thấy được ha? A a, lỡ như ‘bầu bạn’ của chủ nhân ghét rùa thì sao, rất có khả năng này! Nghe nói con người luôn xem’bầu bạn’ rất quan trọng, rất quan trọng… Rùa con càng nghĩ càng mất hứng.

Chủ nhân không ngừng xoa xoa lưng cậu. Khi Rùa con bò đến phía trước né tránh thì ngón tay thon dài cũng liền đuổi theo. Rùa con xoắn xuýt xong thì quay đầu cắn vào ngón tay một cái.

Tên vô lại, đứng núi này trông núi nọ! Cắn anh này!

“Ai… Sao đột nhiên cắn người…” Nam nhân thở dài, xoa xoa đầu rùa, “Học xấu nha nhóc.”

Anh mới học xấu!! Anh là người xấu! Rùa con dứt khoát đem đầu rút vào mai rùa.

Ƹ̴Ӂ̴Ʒ Ƹ̴Ӂ̴Ʒ Ƹ̴Ӂ̴Ʒ