Liễm Diễm

Chương 24

Thương Trạc Uyển, một chiều cuối hạ, cảnh sắc cô đơn mà xinh đẹp.

Sự kiện đại hoàng tử chết non đến nay cũng đã qua gần ba tháng.

Giờ phút này, Ngạn Liễm vừa mới rời giường không lâu, đầu tóc rối bù, một kiện nội bào đơn bạc, nằm bò trên án thư ghi chép.

Hí hoáy một hồi, hắn dừng bút, đọc sơ qua tác phẩm rồi bắt đầu so sánh đối chiếu.

Đột nhiên, xa xa ngoài viện truyền vào âm thanh tin báo, nguyên lai hoàng đế bãi triều trực tiếp giá lâm Thương Trạc Uyển.

Ngạn Liễm tinh quang chợt lóe, vội vàng đem mớ tài liệu vừa ghi giấu kín, chỉnh trang

lại y phục, đứng dậy nghênh đón thánh giá.

Chốc lát, Dịch Lan đã muốn vào tới nơi, vươn tay đem người đang đứng ôm vào lòng. Nhìn hắn chỉ khoác một tầng y phục mỏng manh, sờ thử tay chân mặt mày đều thực lạnh lẽo, Dịch Lan cảm thấy có chút không được,nhíu mày:”Trẫm nói đi nói lại cũng nhiều lần, sắp nhập thu thời tiết chuyển lạnh phải mặc nhiều một ít …”

Ngạn Liễm cười cười: “Thần vốn là sợ nhiệt tham lạnh, bệ hạ không phải không biết?”

Cảm thấy khuyên nhủ không có hiệu quả, hoàng đế bèn

cởi bỏ

ngoại bào, khoác lên người

kẻ trước mặt: “Trẫm biết … sợ nhiệt tham lạnh, giống hệt mèo con …”

Ngạn Liễm hướng bên cạnh trốn tránh:”Bệ hạ!” Hắn lắc đầu, “Đây là long bào, vi thần gánh không nổi!”

Dịch Lan nhún nhún vai:”Trẫm còn không để ý, ngươi so đo cái gì?” Nói xong, đem tiểu đông tây mò trở về, một bàn tay gắt gao ôm lấy, tay kia nhanh chóng luồn vào sờ soạng, vuốt ve.

Kéo Ngạn Liễm dậy, cởi nhanh quần áo đôi tay ấp ủ, nhẹ

nhàng xoa nắn: “Không lạnh chết ngươi là tốt rồi, làm gì suy nghĩ nhiều như vậy!”

Ngạn Liễm ngẩng đầu nhìn tình nhân thực ôn nhu, sau lại cúi đầu thần sắc ảm đạm: “Có một số việc, tuy bệ hạ không để ý, thần cũng không so đo, vẫn còn nhiều người khác không vừa lòng tính toán …”

Hoàng đế nghe xong, vẻ mặt liền biến đổi. Hắn biết Ngạn Liễm vì sao lại sợ đến như vậy.

Từ khi hoàng tử chết yểu đến nay, trong cung ngoài cung, biết bao nhiều người viện cớ tìm người kế vị ngai vàng để làm phiền hắn. Hắn trong lòng thực châm biếm, thân là ngôi cửu ngũ nắm giữ giang sơn, quyền lực tối thượng khả có nhiều chính sự tự mình không thể định đoạt. Hiện tại, việc duy nhất hắn có thể làm chính là tận lực kéo dài thời gian, hy vọng xe đến trước núi ắt sẽ có đường đi tiếp.

Nói trắng ra, bất quá lừa mình dối người thôi.

Ngạn Liễm xem hoàng đế lông mày trói chặt, biết bản thân có lỗi, khó có thời gian hai người được ở bên nhau, lại lôi vụ này ra làm phiền lòng hắn.

Vì thế cố ý cười xòa, kiếm đề tài khác tán gẫu.

Hai người đừ giỡn với nhau được một lát, hạ nhân liền đến bẩm báo, có mấy vị trọng thần muốn tham kiến hoàng thượng.

Dịch Lan giương mắt, trong thanh âm đánh mất sự kiên nhẫn: “Bọn họ lại có chuyện gì?”

Tiểu thái giám vâng vâng dạ dạ, quanh co nửa ngày vẫn không dám nói thẳng.

Ngạn Liễm thở dài, phất tay gọi hắn lui xuống, quay qua an ủi người yêu đang nổi máu.

“Đơn giản là chuyện sinh con nối dõi …” Tự cứng rắn mỉm cười, Ngạn Liễm cấp hoàng đế một tách trà hoa cúc, “Bệ hạ tự nhiên hiểu rõ, cần gì khiến hạ nhân khó xử?”

Dịch Lan cúi đầu nhìn chất lỏng xanh biếc bốc khói nghi ngút, một hồi sau mới thoát ra một câu:”Liễm trẫm thật sự không rõ …”

“Không rõ cái gì?”

“Trẫm không rõ …” Hoàng đế ngẩng đầu, trong mắt hỗn tạp nào thống khổ bi thương cùng phẫn nộ, “Trẫm không rõ, vì cái gi mỗi lần nhắc tới chuyện này, ngươi luôn một bộ vân đạm phong khinh, ngươi vì cái gì không quan tâm, vì cái gì thờ ơ không cần, vì cái gì không chút ghen tị? Vì cái gì??”

Ngạn Liễm hai tay run mạnh, trà nóng sóng sánh tràn ra miệng chén nhiễm trên da vết bỏng ửng hồng.

Hắn buông

tay bất động thanh sắc, giấu vết thương trong trường tụ thùng thình.

“Bệ hạ muốn thần làm như thế nào đây?” Bên môi nhếch lên nụ cười chua xót, Ngạn Liễm khổ sở nhìn Dịch Lan, “Thần phải huyên náo khóc nháo, hay ở trước mặt ngài nhao nhao ồn ào?”

“Thần không làm được.” Hắn nói, “Không phải ta không yêu thương người, chính là một thân nam tử, tình yêu giữa nam nhân với nhau cùng nữ nhân hẳn là có điểm bất đồng đi …”

Lại quay đầu nhìn ra khung cửa, mành tre khẽ lay

động, bầu trời

chợt nổi ngọn gió thu:”Nếu ngài cho thế là tình yêu thần nghĩ chính mình cũng nên tập thử yêu theo phương pháp này đi …”

Bên trong một mảng yên tĩnh, ngoài cửa thái giám đưa tin bị không khí căng thẳng trong phòng áp đảo đánh phủ đầu, chỉ há miệng thở dốc không dám nói thêm

lời nào.

“Bệ hạ.” Ngãn Liễm liếc nhìn tiểu thái giám, cởi bỏ long bào trên người, đưa cho hoàng đế, “Chắc mọi người đương thúc giục chờ đợi, ngài cũng mau đi!”

Hoàng đế vụt đứng dậy, tiếp nhận quần áo trên tay Ngạn Liễm, đi nhanh ra ngoài, đến cửa phòng, đột nhiên đứng lại, lẳng lặng hướng người nọ âm thầm xem xét.

Chỉ thấy trong chén trà bốc khói đóa hoa cúc trôi sững sờ, nhưng đôi mắt kia dường như có chút gì đó không đúng.

Hắn khóc ư? Dịch Lan mong muốn, hẳn không thể nào, một người kiên cường quật khởi như vậy, hắn sẽ không khóc đi …

Nghĩ vậy đành sải bước rời phòng.

Nghe hoàng đế đã đi xa, Ngạn Liễm lập tức ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua tấm màn cửa sổ bằng tơ lụa, dõi theo bóng hình dần

mờ nhạt.

Thật lâu sau, hắn lên tiếng gọi: “Tiểu Hạnh!”

“Công tử?” Nha đầu lên tiếng chạy tới, “Ngài có điều chi phân phó?”

“Đi Ngạn phủ một chuyến, thỉnh thái sư vào cung, càng ít người biết càng tốt.” Hắn chậm rãi nói.

Tiểu nha đầu tuân mệnh lui ra, lại bị hắn giữ trụ:”Còn có, phân phó hạ nhân, bảo thời tiết trở lạnh, cũng nên thay màn cửa đi thôi …”

Nửa canh giờ trôi qua, Ngạn thái sư tiến cung, lưu lại đến hơn một canh giờ mới trở về.

Cùng lúc đó,

tại Xa Hi điện Dịch Lan

đã

chịu

hết nổi, bị

mấy vị trọng thần thúc bách vương công liều chết khuyên can, rốt cuộc

đành

đáp ứng lâm hạnh hậu cung phi tần, để huyết mạch

hoàng gia chính thống được tiếp tục kế thừa.