Lôi Phong Hệ Thống

Chương 47

Nhà họ Lôi ở thủ đô.

Lôi Đình lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc hút thuốc, khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện sau làn khói, thần sắc rất khó hiểu. Dập tắt điếu thuốc, anh lấy di động ra, tìm số của thiếu niên, nghĩ cậu giờ đang học bài, lại chuyển sang gọi cho Lục Bân.

“Nhị thiếu gia, ông cụ có khỏe không?” Giọng Lục Bân truyền tới.

“Ông khỏe lắm, không vấn đề gì cả.” Lôi Đình dừng một chút, giọng bất giác dịu hẳn đi, “Tiểu Vũ đâu rồi, cậu bé có khỏe không? Hôm nay làm những gì? Có…” Do dự một lát, anh không nói nốt mấy từ “Nhớ tôi không”, trong lòng bất giác cảm thấy trống vắng.

“Cậu bé rất ổn, chỉ là không nói chuyện với tôi, còn không nhìn tôi lấy một lần.” Lục Bân bất dắc dĩ.

Nghe thấy Lục Bân nói vậy, cảm giác nặng trĩu trong lòng bỗng chốc biến mất, Lôi Đình đỡ trán, khẽ cười.

“Giờ cậu bé đang làm gì?” Giọng nói trầm thấp tràn ngập dịu dàng, khiến Lục Bân ở đầu kia điện thoại nổi hết da gà.

“Chắc là đang học bài.”

“Đi xem đi.”

“Được, anh chờ một lát.”

Lục Bân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng khép hờ ra, phát hiện thiếu niên đang chơi games, cảm giác rất kinh ngạc. Tuy cả ngày mặt không cảm xúc, nhưng nhị thiếu gia và tiểu thiếu gia rời đi vẫn có ảnh hưởng đến cậu, nếu không sẽ không thể nào khiến cậu thay đổi thời gian biểu của mình như vậy.

“Nhị thiếu gia, Tiểu Vũ đang chơi games.”

Lôi Đình ngẩn người, nụ cười trên mặt lại càng tươi, “Đưa di động cho cậu bé.”

Lục Bân làm theo.

Đầu bên kia im lặng rất lâu, chỉ nghe thấy thiếu niên khẽ hít thở, tựa như lông vũ quét qua trong lòng. Mãi đến giờ phút này, cảm giác trống vắng trong tim mới dần giảm bớt, Lôi Đình khẽ cười, “Tiểu Vũ?”

“Dạ.” Thiếu niên vốn định gật đầu, chợt nhớ ra chú Lôi không nhìn thấy nên mới đáp lời.

Lôi Đình thở phào. Dù mới tách ra được năm giờ thôi, nhưng anh nhận ra mình rất nhớ giọng nói này.

“Cháu có khỏe không? Có nhớ chú không?” Cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi như vậy.

Đầu bên kia không nói gì, hô hấp lại dồn dập hơn.

“Chú rất nhớ cháu.” Lôi Đình dịu dàng nói.

“Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình! Đinh ~ Nhận được 2 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình! Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình…” Không cần thổ lộ, tiếng đinh đinh vang lên liên tiếp đã sớm bại lộ tâm trạng anh. Thông báo từ ông bố vừa hết, thông báo từ con lại vang lên.

“Bố con Tiểu Chính Đại Chính đúng là không thể nào rời khỏi cậu được, kí chủ à.” 9527 thở dài, cuối cùng cười hì hì nói, “Quả nhiên là hậu đại của Lôi Phong, chính năng lượng lúc nào cũng dồi dào, Tiểu Chính vừa về đến nơi đã nhận được 900 điểm giá trị cảm ơn từ người nhà họ Lôi rồi.”

Hàn Trác Vũ không nói gì, tai lại đỏ bừng.

“Cháu có nhớ chú không?” Lôi Đình kiên nhẫn hỏi lại. Cảm thấy như không có được câu trả lời của thiếu niên thì anh không thể nào yên tâm được.

“Nhớ ~” Giọng thấp đến không thể thấp hơn truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, đập vào tai Lôi Đình. Anh sung sướиɠ nở nụ cười, cơ thể mỏi mệt chậm rãi thả lỏng, cuối cùng ngửa người tựa vào ghế.

“Tiểu Sâm không chịu ăn cơm.” Anh không nhận ra giọng oán giận của mình chẳng khác gì một ông bố không quản được con nên phải nhờ vợ giúp đỡ.

“Đưa điện thoại cho bé.” Giọng Hàn Trác Vũ có chút nghiêm khắc.

“Được, cháu chờ một lát.” Lôi Đình cười nhẹ, cầm điện thoại vào phòng con trai.

Lôi Sâm vẫn trốn trong chăn, Quách Anh Hà và Lôi Hưng Bang một trái một phải đứng bên giường bế, không ngừng thở ngắn thở dài. Lôi Đình vỗ mông con qua tầng chăn, trầm giọng nói, “Mau dậy đi, anh Tiểu Vũ của con muốn nói chuyện với con này.”

Cục chăn bắt đầu ngọ nguậy, một lát sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lôi Sâm lộ ra, mắt sáng rực.

Hai đứa nhỏ cầm điện thoại im lặng hơn chục giây, cuối cùng, giọng trong trẻo của Hàn Trác Vũ truyền đến từ đầu bên kia, “Em không nghe lời?”

Lôi Sâm vội vàng lắc đầu.

Dù không nghe thấy câu trả lời, nhưng thiếu niên có thể tưởng tượng được chắc chắn bé con đang phủ nhận, tiếp tục nói, “Phải ăn cơm!”

Lôi Sâm gật đầu.

Lôi Đình đưa bình sữa đã hâm nóng đến bên miệng con.

Lôi Sâm hút chùn chụt.

Lôi Đình cầm điện thoại, mỉm cười, “Thằng bé uống rồi.”

“Để cháu nói với bé một câu nữa.” Hàn Trác Vũ yêu cầu.

Lôi Đình áp điện thoại vào tai con.

“Uống xong ngoan ngoãn đi ngủ.” Hàn Trác Vũ uy nghiêm hạ lệnh.

Lôi Sâm liên tục gật đầu, uống sữa xong ngoan ngoãn nằm xuống, còn cẩn thận đắp chăn cho mình.

“Thằng bé ngủ rồi, cháu cũng đi ngủ sớm đi. Chờ bọn chú về nhé?” Lôi Đình dịu dàng dặn dò, mãi đến khi đầu kia đáp lời mới cảm thấy mỹ mãn cúp điện thoại.

Con trai nói cháu mình không thể rời khỏi thiếu niên, Lôi Hưng Bang lúc đầu còn không tin, giờ mới được tận mắt chứng kiến. Họ dỗ dành lâu như vậy còn không hữu dụng bằng mấy lời đơn giản của người ta. Nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng, Lôi Hưng Bang lòng chua xót vô cùng, tức giận phất tay với con, “Đi đi, quay trở lại thành phố H đi, ông già này không quản nữa!”

“Ai ~ Lần sau nhất định phải dẫn Hàn Trác Vũ đến đây. Cậu bé đang học lớp 12 mà đúng không? Bảo cậu bé thi đại học ở thủ đô ấy. Nghe nói thành tích của nó rất tốt, chắc sẽ đỗ thôi.” Quách Anh Hà rất không nỡ rời xa cháu.

Một đêm gà bay chó sủa rốt cuộc trôi qua, ngày hôm sau rời giường, bên người không có cục tròn tròn nho nhỏ, không có giọng thúc giục của chú Lôi, Hàn Trác Vũ cảm thấy rất không quen. Cậu cầm lấy điện thoại, ngẩn người một lát, cuối cùng gửi một tin nhắn thoại.

5h15’, Tiểu Vũ hẳn đã dậy rồi. Đang nghĩ như vậy, điện thoại đặt bên gối lại rung lên, Lôi Đình mở màn hình, giọng trong trẻo của thiếu niên truyền tới – Dậy tập thể dục buổi sáng.

Lôi Đình giật mình, ngơ người mất vài giây, sau đó đỡ trán cười nhẹ, mất vài phút sau mới bình tĩnh trở lại.

“Biết rồi, đạp xe đến trường cẩn thận đấy. Bọn chú sẽ sớm trở lại thôi.” Nói xong, anh ấn gửi.

Nhận được hồi âm, Hàn Trác Vũ mới an tâm rời giường.

Lôi Đình đi vào phòng con, đưa điện thoại đến bên tai bé.

Nghe thấy giọng của anh trai, Lôi Sâm lập tức tỉnh táo. Hai bố con thay đồ thể thao, ra chạy bộ, nhịp đếm một hai một hai truyền đi xa mãi. 12h15’ trưa, điện thoại lại rung lên, lần này chỉ có hai chữ ngắn gọn – Ăn cơm. Lôi Sâm lúc đầu còn cáu kỉnh, nhận được tin nhắn thì như nhận được thánh chỉ, lập tức ngoan ngoãn ăn uống, người nhà họ Lôi nhìn mà ngạc nhiên vô cùng.

“Được rồi, muốn đi thì đi! Chỉ cần sau này trả lại cho ông già này một chắt trai khỏe mạnh là được!” Trước hiện thực tàn khốc như vậy, Lôi lão gia tử không thể không thỏa hiệp.

Ngày khai giảng cứ thế trôi qua, Hàn Trác Vũ chậm rãi thu dọn sách vở, trong đầu vang lên thông báo của hệ thống, “Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình! Đinh ~ Nhận được 2 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình! Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình…” Thông báo kéo dài suốt gần hai phút mới kết thúc.

“Đây là lần thứ tám trong ngày hôm nay rồi ~ Đại Chính bốn lần, Tiểu Chính bốn lần.” 9527 thống kê lại.

Hàn Trác Vũ khẽ nhếch môi, đi ra bãi gửi xe lấy xe đạp. Buổi sáng, Lục Bân đề nghị đưa cậu đi học bằng ô tô nhưng bị cậu từ chối.

“Đã nghỉ ngơi hai tháng nghỉ hè rồi, từ hôm nay trở đi, chúng ta lại tiếp tục sự nghiệp vì nhân dân phục vụ! Đề nghị kí chủ đi đường vòng, nhìn xem có ai cần giúp đỡ không.” 9527 quyết tâm.

“Được.” Thiếu niên yên lặng gật đầu.

10 phút sau, tiếng tít tít cảnh báo bỗng vang lên.

“Kí chủ, tòa chung cư cách đây 270m có người cần giúp đỡ.” 9527 vừa nói, vừa đột nhập vào hệ thống giám sát thành phố H, xem tình huống của người cần giúp đỡ. Đây là một bé gái chừng ba bốn tuổi, trong lúc bò trên ban công nhà mình thì chân bị kẹt trong hàng rào bảo vệ, không rút ra được, đang khóc lớn.

Lúc Hàn Trác Vũ chạy tới thì bên dưới đã có rất nhiều người vây xem, chỉ trỏ cô bé. Có người gọi cứu hỏa, có người tìm bố mẹ cô bé, còn có người trực tiếp gọi 119. Đương nhiên, cũng có người đang giơ điện thoại lên quay lại.

“Bà đứa bé đang đi mua đồ ăn, sắp về rồi.” Có người quen nói như vậy.

Chỉ là kẹt chân, không nguy hiểm đến tính mạng, mà lại có nhiều người cứu trợ như vậy, hẳn không có việc gì. Hàn Trác Vũ lại leo lên xe đạp, chuẩn bị rời đi.

“Kí chủ, đợi đã! Theo tính toán, cô bé sắp thoát khỏi rồi.” 9527 tỉ mỉ phân tích tình huống qua camera giám sát, giọng đột nhiên cao vυ't, “Xin kí chủ hãy chú ý, cửa lối thoát hiểm nhà bé không khóa, chỉ cần đi tiến lên trước là sẽ ngã. Nhanh lên, chỉ tầm năm giây nữa là cô bé thoát rồi, tay đυ.ng vào lối thoát hiểm rồi.”

Hàn Trác Vũ lập tức vứt xe đạp sang một bên, nhanh chóng chạy tới chỗ bé gái có khả năng rơi xuống.

Đám người bị thiếu niên đẩy sang còn không kịp phản ứng, tức giận nhìn bóng lưng cậu – Muốn xem náo nhiệt thì cũng đừng gấp gáp chen lấn như vậy chứ, định chạy đi đầu thai à?!

Biến cố chỉ xảy ra trong nháy mắt, cô bé đột nhiên dùng sức rút chân ra, khuỷu tay tựa vào cửa thoát hiểm, cửa thoát hiểm bung ra, ngã xuống từ tầng bốn.

Quần chúng vây xem hoảng sợ vô cùng trước sự việc bất ngờ này, ai nấy há hốc mồm không biết làm sao.

Cảnh tượng máu me be bét trong tưởng tượng không hề xảy ra, cô bé như kỳ tích được một cậu thiếu niên đỡ được. Sức ép cực lớn khiến cậu lún cả người, nhưng cậu nhanh chóng ôm bé gái quay một vòng, mượn lực quán tính để trung hòa bớt sức ép, sau đó che mặt cô bé mà ngã xuống đất.

“A! Bảo bảo!” Bà ngoại đứa bé gấp gáp trở về nhìn thấy thì sắp ngất xỉu đến nơi, cố sức thất thểu chạy tới.

Quần chúng vây xem kịp phản ứng lại liền vội vàng chạy đến bên người thiếu niên xem xét tình huống. Đứa bé hoàn toàn không vấn đề gì, chỉ là vì quá sợ hãi nên ngơ ngẩn cả người.

“Cháu sao rồi?” Một bác gái ôm đứa bé lên, vươn tay định đỡ thiếu niên.

Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt, như thể đang cố chống chịu đau đớn.

“Đừng đυ.ng vào cậu bé! Hai cánh tay nó gãy rồi!” Một người đàn ông ngăn cản động tác của bác gái. Giờ mọi người mới nhận ra, hai cánh tay thiếu niên cong lại một cách kì dị, một góc còn lộ cả xương trắng bên trong, máu chảy đầm đìa, nhìn đáng sợ vô cùng.

“Mau gọi 120.” Mọi người nhao nhao lấy di động ra.

Bà đứa bé ôm lấy cháu gái khóc nức lên, sau đó quỳ gối trước mặt thiếu niên, dập đầu ba cái vang dội, nước mắt nước mũi ướt khắp mặt.

“Đinh ~ Nhận được 70 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”

“Kí chủ, cậu cố chịu một lát, tôi sắp thăng cấp rồi, đến lúc đó chẳng những có thể giảm bớt đau đớn cho cậu, mà gia tăng sức chịu đựng còn có thể giúp xương cậu mau liền. Kí chủ, rất xin lỗi ~” 9527 sắp khóc rồi. Đây dù sao cũng là một mạng người, vậy nên dù dự tính được hậu quả, nó cũng không thể thấy chết mà không cứu được.

“Không sao.” Hàn Trác Vũ cắn chặt răng. Bị 9527 giật điện nhiều lần như vậy, khả năng chịu đau của cậu đã tăng lên đáng kể, nếu không có lẽ lúc này đã ngất lịm đi rồi.

Xe cứu thương đến rất nhanh, mấy bác sĩ đưa thiếu niên lên xe, trên mặt đầy sự tôn trọng khâm phục. Bà đứa bé cũng vội ôm cháu gái đi theo, miệng nói liên hồi, lúc thì cảm ơn, lúc lại xin lỗi, đúng là khi mừng khi vui, vẫn chưa bình tĩnh lại.

Nhà họ An nhận được điện thoại từ bệnh viện. An Quốc Nhân không thèm để ý, kể từ khi bước ra khỏi văn phòng luật sư, ông đã coi như không có đứa con trai này rồi.

6h30’, không nhận được tin nhắn từ thiếu niên giục con ăn cơm, Lôi Đình chợt cảm thấy bất an vô cùng.