Người máy biến hình vĩ đại ầm ầm ầm đi tới, mỗi một bước đi đều đã như là muốn run chuyển trời đất. Nền sụp đất lún, tàn phá hoa cỏ ven đường vô số.
Tô Thi Thi đau lòng mặt đều đen: "Em mới vừa trồng hoa a!"
"Tần Phong!" Bùi Dịch nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tần Phong liếc mắt một cái.
Tần Phong nuốt nuốt nước miếng, có khổ khó nói.
Người máy kia cách chòi nghỉ mát càng ngày càng gần, mọi người lúc này mới nhìn đến, phía sau người máy kia lại vẫn đi theo một cô gái thân hình xinh đẹp.
Không phải Ôn Ngọc thì là ai!
Lúc này, Ôn Ngọc vẻ mặt phẫn nộ, nhìn đến Tần Phong kia ánh mắt đều đã tái rồi: "Khả Khả đâu? Anh thật quá đáng, nói hôm nay theo em cùng chơi đùa với con, anh lật lọng!"
Tần Phong ngẩng đầu, nhìn trời.
Anh nghe không được.
"Anh!" Ôn Ngọc tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cũng không kịp cùng Tô Thi Thi bọn họ chào hỏi, bốp bốp bốp ấn mấy nút trên điều khiển từ xa, chỉ huy người máy liền lao tới: "Bắt lấy hắn!"
"Ngoạn chơi lớn như vậy?" Tô Thi Thi vẻ mặt hạn hán lời, nhìn Bùi Tĩnh liếc mắt một cái, "Đây hẳn không phải là sản phẩm sở nghiên cứu bên kia mới vừa nghiên cứu ra đi?"
Bùi Dịch lành lạnh bỏ thêm một câu: "Tính linh hoạt tính không tệ."
Bùi Tĩnh từ trong lời nói của anh trai mình nghe ra ý tứ nồng đậm uy hϊếp, trong lòng buồn bực muốn chết.
Cậu liền biết mấy ngày hôm trước Ôn Ngọc hỏi cậu muốn "Món đồ chơi" liền không phải chuyện tốt. Cậu làm sao cũng đều đã không nghĩ tới, Ôn Ngọc vậy mà lại từ sở nghiên cứu muốn đem một "Món đồ chơi" lớn như vậy ra đây.
Đám người keo kiệt cổ quái ở sở nghiên cứu kia, vậy mà thật sự sẽ cho cô!
Bùi Tĩnh đã quên, cùng người ta quan hệ thân thiết là kỹ năng đặc biệt của Ôn Ngọc. Cô ra tay, cùng người nào đều có thể tốt quan hệ. Không chỉ nói là một con robot, cho dù là mười con cũng không có vấn đề gì.
"Bùi Tĩnh, các người không có việc gì nghiên cứu những cái này làm cái gì? Chết tiệt, Ôn Ngọc bên kia có cầu, em cẩn thận đừng để bị té xuống!"
"Anh yên tâm em mới hẳn không té ngã! Anh ở yên đó cho em, em tóm được anh nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!" Ôn Ngọc nổi giận đùng đùng hô.
Bùi Tĩnh nhíu mày, đau đầu cực kỳ. Nhìn thoáng qua Hỗ Quân Nhạc, duỗi tay về phía anh ta: "Đem giao găm của anh đưa cho tôi mượn một phen."
Hỗ Quân Nhạc từ trong túi áo móc ra cho cậu: "Em làm sao mà biết anh có cái này? Đây chính là dao Thụy Sĩ số lượng có hạn, toàn bộ thế giới chỉ có mười cái, em đừng có làm hư đó."
Bùi Tĩnh mặc kệ anh ta, lấy đến dao găm liền hướng tới người máy chạy tới.
Bên này, Ôn Ngọc chính đang chỉ huy người máy bắt Tần Phong, chợt thấy phía trước bóng người chớp lóe. Rồi sau đó liền nhìn đến Bùi Tĩnh vậy mà leo đến trên người máy.
Bùi Tĩnh động tác rất nhanh, vù vù hai lần liền lên rồi. Người máy động tác vụng về, từ đầu không có năng lực phản kháng, còn đang máy móc di chuyển về phía trước.
Ôn Ngọc nhìn đến nóng nảy: "Bùi Tĩnh em đi xuống! Làm ngã em Thi Thi muốn cùng chị liều mạng!"
"Này, em... Em đừng đυ.ng đến người máy của chị, chị còn muốn đi trả!" Ôn Ngọc nhìn đến Bùi Tĩnh vậy mà đang làm gì đó trên đầu người máy, lúc này liền dọa đến chỗ.
Bùi Tĩnh nào có thời gian nói chuyện với cô, cầm dao găm thuần thục cạy mở đầu người máy lấy ra máy tín, rất nhanh ấn động vài cái.
Không quá vài giây, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, người máy bỗng nhiên dừng lại không hiểu rồi.
Ôn Ngọc một vẻ bị bức đến sắp khóc ra rồi: "Không nghĩ em lại như vậy, chị rất không dễ dàng mượn được một người máy đến đây, em cứ như vậy hủy đi!"
Bùi Tĩnh nhảy đến trên đất, quay đầu nghiêm trang nhìn Ôn Ngọc: "Chị Ôn Ngọc, người máy này còn đang đang trong quá trình điều chỉnh thử nghiệm, cực kỳ dễ dàng xảy ra vấn đề. Một cái làm không tốt không khống chế được, đến lúc đó liền phiền toái rồi."
Ôn Ngọc ngẩn ngơ: "Thật sao?"
Bùi Tĩnh cực kỳ thật sự nghiêm túc liền gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Em trở về sẽ quở trách bọn họ, đồ không điều chỉnh thử nghiệm tốt, vậy mà cũng dám cho chị ngoạn chơi."
"Không tồi không tồi, may mắn hôm nay em ở đây, bằng không đợi thật sự không khống chế được vậy thì phiền toái rồi." Ôn Ngọc chụp vỗ ngực nói.
Tô Thi Thi quay đầu cười trộm.
Ôn tiểu thư đối với mấy việc này vẫn lại là dễ lừa gạt như vậy.
Tần Phong vụиɠ ŧяộʍ hướng Bùi Tĩnh chắp tay cuối đầu đa tạ, tâm lại đang nhỏ máu.
Hôm nay tiểu tử này ra tay giúp đỡ, trở về không biết bị cậu làm thịt thành bộ dáng gì nữa. Khẳng định muốn Đại Xuất Huyết.
"Mọi người nói chuyện đi, em đưa cái này đi sửa lại." Bùi Tĩnh nói xong hướng Hỗ Quân Nhạc liếc mắt ra hiệu.
Hỗ Quân Nhạc đang lo không cơ hội chạy lập tức rất là vui vẻ chạy tới, lại bảo vài vệ sĩ tới, mới đem cái người máy khổng lồ này khiêng đến trên xe tải kéo đi.
Tần Phong nhìn bóng lưng Hỗ Quân Nhạc, quay đầu nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái: "Cậu ta từ khi nào thì trở về? Hỗ gia bên kia như thế nào?"
"Không quan tâm." Bùi Dịch lạnh như băng nói.
Tần Phong cười nói: "Đã nhiều năm như vậy, lại vẫn canh cánh trong lòng a?"
Bùi Dịch lành lạnh nhìn anh: "Cậu cùng Hồng gia có thể chung sống hoà bình rồi hả?"
Tần Phong mặt lúc này đen.
Được, hai người tám lạng nửa cân, người nào cũng đều đã không nói người nào.
Tô Thi Thi đã cùng Ôn Ngọc ở bên kia nói chuyện, hai người tán gẫu thật sự vui vẻ. Ôn Ngọc vừa thấy đến bạn tốt, đến con trai cũng không tìm, dù sao ở Bùi gia cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Bây giờ trở về liền không đi tới nữa?" Tô Thi Thi hỏi.
Ôn Ngọc gật gật đầu: "Tôi sẽ không đi nữa rồi. Ở bên ngoài, anh ấy ăn hϊếp tôi cũng không có ai giúp tôi."
Tô Thi Thi cười nói: "Thì ra cô là vì cái nguyên nhân này."
Ôn Ngọc xấu hổ cười cười: "Tôi cũng rất nhớ các người. Vốn là quyết định năm nay trở về."
Nói chuyện phiếm thời gian luôn luôn trôi qua nhanh như vậy, hoàng hôn ngả về tây, mấy người di chuyển đến chỗ Tiền viện.
Chỉ thấy Bùi Tĩnh cùng Hỗ Quân Nhạc còn đang trêu đùa cái người máy kia. Một người máy đang yên đang lành cứ như vậy bị hai người bọn họ phá gỡ được vụn nát không ra hình thù.
Ôn Ngọc lôi kéo Tô Thi Thi đi tới gần: "Hư hỏng lợi hại như thế sao? Vừa rồi còn có thể động."
Bùi Tĩnh mặt có chút đen, tức giận trợn trắng Hỗ Quân Nhạc liếc mắt một cái, không nói chuyện.
Hỗ Quân Nhạc trái lại thành thật, chính mình khai báo: "Tôi cũng không phải cố ý. Chính là nhìn thấy đồ mới lạ, không cẩn thận làm hư một cái bộ cảm biến."
"Chỉ là làm hư một cái bộ cảm biến? Hỗ Quân Nhạc, anh đem cái hệ thống quản lý chủ lực của người máy đều đã làm hỏng!" Bùi Tĩnh lạnh như băng nói, "Anh chuẩn bị tâm lý thật tốt, người máy này là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của sở nghiên cứu khoa học chúng tôi. Đời sau còn không có tạo ra. Chờ đám người điên của sở nghiên cứu khoa học tìm anh liều mạng đi."
"Cái gì?" Hỗ Quân Nhạc lờ mờ, ngẩng đầu khóc không ra nước mắt nhìn Ôn Ngọc, "Bà cô, mặt mũi của cô cũng quá lớn, người ta sao lại có thể đem thứ quan trọng như vậy cũng lấy cho ra cho cô chơi?"
Ôn Ngọc vẻ mặt lờ mờ: "Tôi hứa với bọn họ buổi tối liền đem trả trở về, vậy làm sao bây giờ? Vậy không phải muốn thất tín với người ta?"
"Không sao đâu, Hỗ Tam thiếu sẽ phụ trách." Bùi Tĩnh lành lạnh nói.
Lời của cậu vừa dứt, đằng trước bỗng nhiên truyền đến một chuỗi tiếng cười: "Hỗ Tam thiếu nhà chúng ta có phải lại gặp rắc rối rồi hay không?"
Tiếng người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người ở đây sửng sốt một phen.
Bùi Tĩnh mặt liền trầm xuống, Hỗ Quân Nhạc còn lại là vẻ mặt táo bón. Mà Bùi Dịch sắc mặt mặc dù có chút lãnh đạm, nhưng không nghiêm trọng như thế.
Tô Thi Thi trước hết phản ứng kịp, cười cười đi lên nghênh đón: "Chú Hỗ, mẹ, các người trở lại."
Tới đúng là vợ chồng Nhậm Tiếu Vi cùng Hỗ Khải Văn.
Hai người hướng tới mấy người Tô Thi Thi lên tiếng chào hỏi. Rồi sau đó ánh mắt song song vọng hướng Bùi Tĩnh.
Chỉ là Bùi Tĩnh lãnh nghiêm mặt, lành lạnh liếc nhìn bọn họ, xoay người rời đi rồi.
"Đồng Đồng..."Nhậm Tiếu Vi trên mặt tươi cười khoảnh khắc liền cứng lại, quét xuống ảm đạm chớp lóe rồi biến mất.
Đã nhiều năm như vậy, đứa con này nhìn thấy bà vẫn lại là cái dạng này.