Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 748: Lật lọng

"Mạc Tiểu Lan, cô đang nói cái gì?" Tần Như Ngọc hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh đi qua.

"Là Tần tiểu thư!" Các phóng viên nhìn thấy Tần Như Ngọc lập tức liền xôn xao xúm đến. Hôm nay chạy tới nơi này đều là cùng Tần gia cùng Bùi gia không bao nhiêu giao tình, cho nên mới hỏi ra những vấn đề khó khăn như vậy.

Mà những phóng viên Ôn Ngọc giao hảo bây giờ đều không có đến.

Tần Như Ngọc đây là lần đầu tiên bị nhiều phóng viên xúm lại như vậy, lập tức đã bị đèn flash chớp nhá đến đau mắt.

Cô che đậy ánh mắt, mày nhíu chặt lại, trong phút chốc cũng không biết nên nói như thế nào mới phải.

"Tới cùng vẫn lại là quá non rồi." Trên lầu, Bùi Tĩnh thấy một màn như vậy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đối với Ngải Lâm bên cạnh nói, "Để cho bảo an xuất động, bảo vệ tốt Tần tiểu thư."

Vâng ạ Ngải Lâm tuy không hề nghĩ muốn giúp Tần Như Ngọc, nhưng mà biết chuyện này qua loa không được, chạy nhanh qua an bài rồi.

Dưới lầu, chồng Mạc Tiểu Lan nhìn thấy là người của công ty Hợp Hán đi ra, cảm xúc đột nhiên kích động lên, chỉ vào Tần Như Ngọc nói: "Chính là người phụ nữ này muốn mua con của tôi, khuyên giục vợ của tôi ôm con bỏ rơi tôi. Cô ta cùng Bùi Tĩnh là một người, bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, kẻ có tiền liền khi dễ những người nghèo như chúng ta!"

"Anh!" Tần Như Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô từ nhỏ liền nhanh mồm nhanh miệng, lúc này liền muốn mở miệng mắng chửi người, nhưng mà suy nghĩ đến cô hiện tại đại biểu cho người nào, lời nói đến bên miệng lại cứng rắn cho nuốt trở vào.

Cô quay đầu nhìn về phía Mạc Tiểu Lan đứng ở trước mặt chồng mình khóc đến thảm thiết, y chan bánh bèo vô dụng, tận lực bình tĩnh hỏi han: "Là ý của cô sao? Chuyện cô muốn ly hôn là chúng tôi khuyên giục cô sao?"

"Tôi..." Mạc Tiểu Lan nước mắt rầm rầm chảy, vẻ mặt khó xử nhìn Tần Như Ngọc lại nhìn chồng mình, thấp giọng nói một tiếng "Thực xin lỗi".

Nhưng mà câu thực xin lỗi này của cô ta rất nhỏ, hiện trường ầm ỹ như thế, từ đầu không ai nghe đến được.

Tần Như Ngọc nhìn đến vẻ mặt của cô ta, tâm rầm một phen liền lạnh rồi.

Là cô quá ngây thơ rồi, cho rằng có lòng tốt giúp người phụ nữ này thoát khốn, cô ta cảm kích chính mình.

"Tần tiểu thư, tôi cám ơn cô những lời trước cô đã nói với tôi. Tôi biết cô là vì muốn tốt cho tôi. Nhưng mà... Nhưng mà tôi không thể rời khỏi chồng cùng con của tôi." Mạc Tiểu Lan khóc nói, đồng thời ở trong lòng yên lặng nói, "Thật sự thực xin lỗi, đúng là hắn đem con tôi giấu đi rồi, dùng con ra uy hϊếp tôi, tôi thật sự không có biện pháp."

Ngay tại mấy giờ trước, Mạc Tiểu Lan từ trên truyền hình nhìn đến tin tức chồng cô ta đang gây rối, trong lòng càng nghĩ càng sợ hãi, liền vụиɠ ŧяộʍ cắm dây điện thoại vào gọi cho mẹ mình, muốn hỏi một chút tình huống con của mình. Đúng là nào biết đâu rằng di động mẹ cô ta đang ở trên tay chồng cô ta.

Cái người đàn ông đáng giận kia uy hϊếp cô ta nói, nếu cô ta không nghe theo lời của hắn nói, khiến cho cô ta cả đời không thấy được con mình nữa.

Đã là người mẹ làm gì có ai có thể mặc kệ con mình? Mạc Tiểu Lan nghĩ tới nghĩ lui vẫn lại là làm ra một cái lựa chọn như vậy.

Nhưng mà hiện tại trước mặt nhiều phóng viên như vậy, cô ta không có khả năng nói ra tình hình thực tế, chỉ là tội nghiệp nhìn Tần Như Ngọc, hi vọng cô không truy cứu.

"Tần tiểu thư, chuyện này cứ như vậy coi như bỏ đi? Chúng tôi hẳn không truy cứu, cũng mời các người không cần xen vào nữa rồi." Mạc Tiểu Lan nhẫn tâm nói

"Ha ha, không truy cứu, xin hỏi các người phải truy cứu như thế nào? Mạc Tiểu Lan cô thử ngẫm lại lương tâm chính mình xem, thật là tôi cùng Bùi Tĩnh khuyên giục cô sao?"

Tần Như Ngọc hít sâu một hơi, kiềm chế tính tình nói: "Cô có phải có khổ khó nói hay không? Là hắn uy hϊếp cô sao? Nếu hắn dùng con cô uy hϊếp cô, cô không cần sợ hãi, chúng tôi sẽ giúp cô..."

"Cái cô bé này, cô đang nói lung tung cái gì chứ? Chẳng lẽ chúng tôi còn có thể oan uổng cô hay sao? Vợ của tôi đúng là bị các người mang đi, mấy ngày nay đều đã ở chỗ các người nơi đó đi? Tôi nghĩ muốn đi gặp vợ mình lại bị bảo an ngăn lại, nói không cho phép tôi tiến vào. Ý tứ này không phải cực kỳ rõ ràng rồi sao? Các người muốn chia rẽ gia đình chúng tôi!" Chồng Mạc Tiểu Lan vội vàng nói.

Tần Như Ngọc tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, chỉ là nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Lan nói: "Chính cô rõ ràng, Bùi Tĩnh là hảo tâm giúp cô. Cô có khổ khó nói, là có thể như vậy nói xấu anh ấy?"

"Tôi... Tôi nói đều là lời nói thật!" Mạc Tiểu Lan lòng hạ quyết định, cắn răng nói.

Tần Như Ngọc thật sự là thất vọng cực độ!

Bên cạnh đám phóng viên thấy thế, lập tức vây đến mồm năm miệng mười, mỗi một vấn đề đều đã cực kỳ xảo quyệt.

"Tần tiểu thư, xin hỏi Bùi phó tổng có phải thật sự muốn chia rẽ gia đình người ta hay không?"

"Xin hỏi Bùi phó tổng nhìn tới cô gái này có phải bởi vì dáng vẻ của cô ta cùng Bùi phu nhân rất giống hay không?"

"Xin hỏi Bùi phó tổng có phải thích chị dâu của chính mình hay không?"

"Các người đừng nói bậy!" Tần Như Ngọc lúc này cũng sắp muốn bạo phát. Những phóng viên này làm sao dám nói hưu nói vượn như vậy.

Tuy cô đã từng cũng như vậy hoài nghi quá, đúng là hiện tại đã hiểu rõ rồi. Bọn họ làm sao có thể chửi bới Bùi Tĩnh cùng Tô Thi Thi như vậy.

"Các vị phóng viên, các người nên vì lời nói của chính mình mà chịu trách nhiệm với pháp luật." Tần Như Ngọc sắc mặt lạnh xuống, mặt không chút thay đổi nhìn những phóng viên trước mắt.

Từ bé khí thế ẩn chứa ở trong lòng khoảnh khắc một phen liền bạo phát ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, các phóng viên mà lại bị dọa đến đều đã quên nói chuyện.

Mà đúng lúc này, phía sau truyền đến một trận hò hét: "Đều đã mau tránh ra cho tôi, không nghĩ muốn bị đánh toàn bộ đều mau tránh ra cho tôi!"

Nhóm người Sư huynh tỷ của sở Nghiên cứu khoa học mỗi người trong lòng đều đã ôm một cái rương lớn, rất nhanh hướng tới đám người vọt đến. Mà bên cạnh hai đội bảo an thay bọn họ mở lối, rất nhanh liền dọn ra một con đường

Quách Bàn Tử ôm thùng chạy dẫn đầu ở phía trước, thật xa liền hướng về phía Tần Như Ngọc hô: "Sư muội đừng sợ có chúng ta rồi, xem ai dám ức hϊếp muội!"

Anh ta nói xong từ trong rương lấy ra một cái máy bay không người lái, đè xuống cái nút. Máy bay không người lái lập tức bay lên, lượn vòng trên không chỗ các phóng viên kia.

Quách Bàn Tử hô: "Người nào còn dám nói lung tung, tự gánh lấy hậu quả!"

"Không sai, các người muốn nói muốn phỏng vấn liền từng bước từng bước vui vẻ nói, người nào còn dám ồn ào, đừng trách chúng tôi không khách khí!" A Thu sư tỷ cũng ôm thùng chạy đến bên trong, chạy thở hổn hển, nhưng mà nói chuyện một chút đều đã nghiêm túc.

Chư vị phóng viên vừa thấy đến cái máy bay không người lái lượn vòng trên đỉnh đầu, một đám sắc mặt đều đã thay đổi. Năm năm trước đám vật thể bay không xác định bay vào tập đoàn Hồng thị đem tập đoàn Hồng thị nhiệt náo gà bay chó sủa, đúng là làm cho bọn họ còn ấn tượng sâu đậm.

Hiện trường nhất thời an tĩnh lại, các phóng viên không tự giác lui về sau, cách những quái nhân khoa học này rất xa.

Tần Như Ngọc cũng sửng sốt một phen, quay đầu nhìn nhóm người sư huynh tỷ, bất đắc dĩ nói: "Các người sao lại đến đây?"

A Thu sư tỷ gõ đầu cô một cái, tức giận nói: "Muội đều bị người ta ức hϊếp thành bộ dạng này, chúng ta có thể không tới sao?"

Cô nói xong, quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua các phóng viên: "Tôi thấy những người này khẳng định là bị người ta mua chộc, bằng không sao lại có thể không phân tốt xấu liền nói xấu các người."

"Vị tiểu thư này, chúng tôi chỉ là làm phỏng vấn thôi." Một vị phóng viên muốn giải thích.

A Thu sư tỷ lúc này một tiếng quát lạnh: "Ai là tiểu thư? Nói chuyện chú ý một chút cho tôi!"

Vị phóng viên kia thật là bị cô nạt cho đến một câu đều đã nói không nên lời. Cho tới bây giờ liền chưa thấy qua cô gái không phân rõ phải trái như vậy

Chồng Mạc Tiểu Lan thấy tình huống không đúng, nhất thời sốt ruột hô: "Các người đừng tưởng rằng tìm giúp đỡ thì chúng tôi sợ. Không sai, chúng tôi chỉ là dân chúng bình thường, đấu không lại các người những kẻ có tiền có thế. Tôi hôm nay liền ngồi ở chỗ này không đi, có bản lĩnh các người đem tôi gϊếŧ chết!"

Chồng Mạc Tiểu Lan nói xong liền hướng trên mặt đất ngồi xuống, triệt để nổi lên bản tính vô lại.

Tần Như Ngọc thấy trợn mắt há hốc mồm. Nếu không phải chính mình cũng ở hiện trường, cô thật đúng là tưởng chính mình đang xem hài kịch trên tivi rồi.

Cô không gặp qua mấy chuyện như vậy, nhưng mà không có nghĩa là, nhóm người Sư huynh tỷ cô chưa thấy qua.

Quách Bàn Tử lúc này đem thùng hướng trên mặt đất ném đi ra, chỉ vào chồng Mạc Tiểu Lan nói: "Anh là dân chúng đúng không? Tốt lắm. Tôi cũng là dân chúng, tôi sao lại liền không giống anh không phân rõ phải trái như vậy? Anh bạo hành vợ mình đúng là tất cả mọi người đều biết đến, anh thực nghĩ anh chạy đến nơi đây nháo, không ai biết chuyện của các người sao?"

Tần Như Ngọc bị mấy lời sư huynh nói ra như vậy cảnh tỉnh, lập tức tỉnh táo, đối với chồng Mạc Tiểu Lan nói: "Sư huynh của tôi nói rất đúng, anh đừng đem chuyện xấu lớn như vậy hướng trên thân chúng tôi đổ hết. Những chuyện anh làm rất nhiều người đều đã thấy được, trên người vợ của anh hiện tại thậm chí còn có vết thương. Không sai, vợ anh khẳng định sẽ muốn nói là chính cô ta không cẩn thận đυ.ng đến đúng không?"

Tần Như Ngọc nói xong lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Lan, đối với cô ta đã thất vọng cực độ, bình tĩnh nói: "Anh Bùi Tĩnh chính đang là vì muốn giải quyết công bằng, cho nên mới để cho luật sư tiếp xúc với các người, đi con đường tố tụng pháp luật bình thường. Chân tướng chuyện này tới cùng là như thế nào, Mạc Tiểu Lan trong lòng cô rõ ràng nhất."

"Tôi, tôi không nghĩ muốn ly hôn." Mạc Tiểu Lan cúi đầu, thanh âm lại rất lớn.

Cô ta đã không có biện pháp, cô ta không nói như vậy liền không gặp được con mình. Cô ta chỉ có thể có lỗi với Tần Như Ngọc bọn họ rồi.