Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 728: Biến mất

"Bọn họ đã thay đổi vị trí, hiện tại đi mật thất hoàng cung Tần THủy Hoàng viên khu Á châu." Hồng Hưng Nhiên cùng ngồi ở bên cạnh Tần Phong nói.

Tần Phong đầu cũng không nâng, tiếp tục nhìn chăm chú tin tức thủ hạ gửi đến. Phải biết rằng tin tức về Hồng Tinh Huy, người của anh đương nhiên hẳn không so với người Hồng Hưng Nhiên chậm hơn.

Vài phút trước, Hồng Hưng Nhiên mời Tần Phong ngồi lên xe của chính mình. Hai người từ khi bắt đầu lên xe, chính là Hồng Hưng Nhiên đang nói chuyện, Tần Phong không ừ một tiếng.

"Trong mật thất có lối để thoát hiểm, anh không cần quá lo lắng." Hồng Hưng Nhiên trái lại tự nói.

Tần Phong đen mặt, vẫn như cũ không nói một tiếng.

Hồng Hưng Nhiên cũng yên lặng ngậm miệng lại, để cho lái xe lái xe nhanh lên.

Mật thất Tần Thủy Hoàng, Hồng Tinh Huy còn không có ngồi yên 2 phút, thủ hạ lại chạy đến thông báo rồi.

"Nhị thiếu, Hỗ tiên sinh lại mang theo người đến rồi."

Hồng Tinh Huy nhướng mày: "Bọn họ sao lại tới nhanh như vậy? Anh không thông báo với bọn họ, nếu bọn họ còn dám cùng đến đây, tôi sẽ lập tức ngay tại trên mặt Ôn Ngọc cho một dao?"

Chính đang vụиɠ ŧяộʍ nghiên cứu đường chạy trốn Ôn tiểu thư nghe đến đó, sợ tới mức thân thể mạnh khẽ run rẩy, bụm mặt ra sức hướng bên cạnh lui, sợ vô cùng.

"Tôi đã nói, nhưng mà... Nhưng mà đại thiếu gia cũng không có cùng đến. Là Hỗ tiên sinh... Hỗ tiên sinh mang theo người đến."

"Tôi cho người đi thông báo từ khi Hỗ Sĩ Minh đến!"

"Nhưng mà Hỗ tiên sinh từ đầu liền không nghe điện thoại." Thủ hạ vô tội nói.

Bọn họ nghĩ muốn phải báo cho đối phương, nhưng mà đối phương không nghe, bọn họ cũng không có biện pháp a.

"Hỗ Sĩ Minh là cố ý đi!" Hồng Tinh Huy nghiến răng nghiến lợi.

Thủ hạ nhìn thoáng qua Ôn Ngọc, thật cẩn thận hỏi: "Nếu không, trước chém một đao?"

Hồng Tinh Huy một cước đạp tới: "Con bà nó. Thực chém một đao, Hỗ Sĩ Minh còn không nhốt tôi đến chết!"

Hồng Tinh Huy lớn như vậy, lại sợ duy nhất một người chính là Hỗ Sĩ Minh rồi.

Người đàn ông kia lấy tốc độ khủng bố chưởng quản được Hồng gia đường, hơn nữa đem người chỉnh đốn đến dễ bảo. Nếu không, sau khi hắn bị Hỗ Sĩ Minh trở về, bị nhốt trọn vẹn năm tháng.

Nếu không phải năm tháng qua hắn cố ý phối hợp giả vờ ngoan ngoãn, bọn họ phỏng chừng lại vẫn không thả hắn ra.

Hắn rất không dễ dàng mới đợi được cơ hội này, làm sao có thể cứ như vậy dễ dàng buông tha!

Hồng Tinh Huy nghĩ tới đây, quay đầu lạnh lùng nhìn Ôn Ngọc liếc mắt một cái, đứng lên kéo cô liền đi ra ngoài.

"Tiếp tục liên hệ Hỗ Sĩ Minh cùng Tần Phong. Bọn họ nếu là lại tiếp tục đuổi theo, tôi liền đem người phụ này hủy đi!" Hồng Tinh Huy nói xong, liền dẫn theo Ôn Ngọc đi ra mật thất.

"Khụ khụ... Anh... Anh có thể hay không đổi phương thức xách? Chẳng thế thì bản thân tôi đi cũng được, tôi đi đứng vẫn được, hẳn không kéo chân anh." Ôn Ngọc bị hắn xách đến băng bó cổ, khó chịu nước mắt lưng tròng.

Hồng Tinh Huy nở nụ cười một phen, đặt cô đến trên mặt đất, thanh âm lãnh đạm giống như là tới từ địa ngục: "Ngoan ngoãn không cần dùng thủ đoạn qua mặt tôi. Em cũng nghe được, em nếu là dám chạy trốn, tôi ngay tại trên mặt em sẽ cho một dao."

Chẳng qua bị Hỗ Sĩ Minh tìm được bị nhốt cả đời thôi, hắn cũng cần phải chiếm chút ưu đãi.

Hắn biết đây có thể là cơ hội một lần sau cùng trong cuộc đời bản thân tiếp cận được Ôn Ngọc, trải qua chuyện lần này, về sau Tần Phong nhất định canh chừng Ôn Ngọc cực kỳ nghiêm ngặt. Hắn tất phải nắm chắc tốt cơ hội lần này.

"Người bên ngoài liên hệ có tốt hay không? Khi nào thì tới tiếp ứng chúng ta?" Hồng Tinh Huy vừa đi một bên hỏi thủ hạ.

Thủ hạ xoa mồ hôi lạnh nói: "Bọn họ đã đến chỗ, nhưng mà hiện tại Hỗ tiên sinh vẫn đi theo chúng ta, chúng ta không có biện pháp theo chân bọn họ liên hệ a."

Hồng Tinh Huy là muốn mang theo Ôn Ngọc biến mất, nhưng Hỗ Sĩ Minh nếu vẫn cứ theo bọn hắn, phỏng chừng ra khỏi cái thôn Thành Trung này đều đã khó!

"Trước làm cho bọn họ ở bên ngoài chờ, đừng để bị phát hiện rồi." Hồng Tinh Huy lạnh giọng nói, bước nhanh hơn.

Ôn Ngọc nghe được sắc mặt trắng bệch, thân thể không được run run.

Cái tên biếи ŧɦái này vậy mà muốn dẫn cô đi!

Cô nhất thời nghĩ tới những bọn buôn người lừa bán con gái trẻ em gì đó.

"Cái tên biếи ŧɦái này hẳn không phải là muốn bán mình đi?" Ôn Ngọc sợ tới mức răng nanh run cầm cập.

Không trách cô sao lại nghĩ như vậy, hiện tại Hồng Tinh Huy ở trong mắt cô giống như một tên buôn người.

Hồng Tinh Huy mang theo Ôn Ngọc lại chuyển dời đến viên khu kế tiếp. Nhưng bọn họ vừa mới tìm được chỗ trốn, lại bị Hỗ Sĩ Minh tìm được.

Xem lấy thủ hạ sốt ruột vội vàng hoảng xuất hiện tại cửa, Hồng Tinh Huy không cần hỏi đều biết chuyện gì xảy ra.

Tiếp tục, bọn họ đến chỗ viên khu kế tiếp. Nhưng vẫn là một dạng, bọn họ mới vừa tới đó, đã bị Hỗ Sĩ Minh tìm được.

Đến viên khu kế tiếp, vẫn lại là một dạng. Bọn họ vừa đến, Hỗ Sĩ Minh mang theo người không quá 2 phút liền đuổi tới.

Mà mỗi lần, đều giống như là đang cho bọn họ thời gian chạy trốn.

Đến sau cùng, năm cái viên khu đi vòng quanh một lần, Hồng Tinh Huy vẫn không thể nào bỏ lại phía sau Hỗ Sĩ Minh.

Cái viên khu lớn như vậy, toàn bộ một vòng, liền tính lái xe cũng phải một hai giờ. Mà bọn hắn đi một chút lại dừng, thời gian tiêu hao càng lâu.

Sau đó - -

Ôn Ngọc xoa bụng, híp mắt, đáng thương tội nghiệp nói: "Tôi đói bụng."

Hồng Tinh Huy nheo lại mắt nhìn cơm: "Muốn ăn cơm?"

Ôn Ngọc gật gật đầu.

Bọn cô vốn là tính toán tới nơi này ăn cơm dã ngoại, bữa sáng đặc biệt không ăn quá nhiều. Hiện tại đã đến chỗ giữa trưa, cô đương nhiên đói bụng.

Hồng Tinh Huy dữ dằn cười rộ lên: "Hảo hảo. Nếu đói bụng, vậy thì - - tiếp tục bị đói đi. Vừa lúc để cho Tần Phong xem vợ anh ta lúc này có bao nhiêu thương cảm!"

Hắn nói xong, liền dẫn theo Ôn Ngọc tiếp tục đi đến một chỗ khác.

Ôn Ngọc vừa nghe làm cho Tần Phong lo lắng, lúc này cường giữ vững tinh thần, không dám lộ ra một phần nào không thoải mái.

Chỉ là bọn họ bây giờ còn không có đến cái viên khu thứ năm, thủ hạ liền đã chạy tới rồi.

"Hỗ tiên sinh mang theo người hướng tới chỗ chúng ta chạy tới rồi. Lập tức liền đến rồi."

"Bọn hắn làm sao có thể nhanh như vậy liền phát hiện rồi hả?" Hồng Tinh Huy nhíu mày.

Hắn biết nơi này nơi nơi đều là theo dõi, cho nên bọn họ đến mỗi một chỗ sẽ cải trang. Cho dù có theo dõi, bọn họ cũng không có khả năng phát hiện nhanh như vậy.

Hồng Tinh Huy lạnh lùng hướng về phía thủ hạ nhìn qua đi.

Vị tiểu huynh đệ kia sợ tới mức đều nhanh đái ra quần, còn kém quỳ trên mặt đất: "Không phải tôi. Nhị thiếu, người cũng biết người Hồng gia đối với kẻ phản đồ là xử trí như thế nào, tôi làm sao có thể làm như vậy!"

Hồng Tinh Huy lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, cho vàng cậu cũng không dám.

Nhưng bọn hắn như vậy tiếp tục khẳng định không được.

Hồng Tinh Huy đã xác định, bọn hắn nhất định là có chỗ nào bại lộ rồi.

"Đi, đi vào thay quần áo." Hồng Tinh Huy nhìn thoáng qua thủ hạ lái một chiếc xe mới tới, dẫn theo Ôn Ngọc lên xe.

Nơi nào đó trong chiếc xe cách bọn họ một ngàn meters, Hồng Hưng Nhiên cùng Tần Phong đang nhìn một ipad.

Trên màn hình có một cái điểm đỏ, biểu hiện đúng là vị trí Hồng Tinh Huy bọn hắn.

Chỉ là đột nhiên, đốm sáng kia sáng lên một phen, bỗng nhiên liền dập tắt.

"Sao lại thế này?" Tần Phong sắc mặt liền trầm xuống.

"Chờ đã." Hồng Hưng Nhiên nói xong liền cầm ra điện thoại gọi cho Hỗ Sĩ Minh, vài giây sau buông xuống, đối với Tần Phong nói: "Tinh Huy phát hiện thiết bị theo dõi, đem di động cùng đồng hồ đều đã đập hư rồi."

"Đây là tuyệt đối chắc chắn mà anh nói đó sao?" Tần Phong trực tiếp nổi giận.

"Anh đừng vội, chúng ta còn có cái chuẩn bị khác." Hồng Hưng Nhiên nói, "Tinh Huy đã sắp thiếu kiên nhẫn rồi. Chờ một chút, nếu thật sự có biến cố, người của chúng tôi sẽ lập tức lao ra."

Anh ta nói xong nhìn Tần Phong liếc mắt một cái: "Anh không phải cũng đã cho người ta làm bộ như du khách lẫn vào chung quanh bọn họ sao?"

"Không được, tôi không thể chờ đợi, tôi để cho nhân mã của tôi lập tức hành động." Tần Phong nói xong liền muốn xuống xe.

Hồng Hưng Nhiên lập tức giữ chặt anh, thành khẩn nói: "Đều đã đến một bước này, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, anh cũng không nghĩ muốn Tinh Huy vẫn quấn các người, bây giờ có thể giải quyết hết một lần chẳng phải là càng tốt hơn sao?"

"Anh yên tâm, Tinh Huy tính nhẫn nại vẫn luôn không tốt, lập tức sẽ có động tác."

"Anh nếu còn không buông tay, đừng trách tôi không khách khí!" Tần Phong sắc mặt lạnh xuống.

Anh là điên rồi mới có thể để cho vợ của chính mình đi vào chốn nguy hiểm! Vừa rồi chẳng qua là đang chờ người của bọn họ đén đông đủ bao vây, hiện ở nơi này sao còn có thể chờ tiếp.

Anh mới không muốn biết kế hoạch của Hồng Hưng Nhiên. Anh chỉ cần Ôn Ngọc bình an!

Nhưng anh còn không có xuống xe, liền nhận được điện thoại Hà Hạo Lâm.

"Tổng giám đốc, chúng ta bị mất dấu."

"Cái gì?" Tần Phong mặt trong khoảnh khắc liền trắng.

Đồng thời, Hồng Hưng Nhiên cũng nhận được điện thoại.

Hồng Tinh Huy ba người cải trang xong, không biết lẫn vào đâu, cứ như vậy ở trước mắt bọn họ biến mất.

"Hồng Hưng Nhiên, anh nếu còn ngăn đón đừng trách tôi trở mặt!" Tần Phong tức giận đến nhảy xuống xe, bước nhanh hướng tới nơi Ôn Ngọc bọn họ sau cùng biến mất kia chạy tới.

Chúc 1 nữa thế giới luôn vui vẻ xinh đẹp. Được nhiều hoa và quà nhé!!!