"Như thế nào, tìm được chưa?" Vùng ngoại thành trong một ngôi nhà, Tô Thi Thi nhìn đến Bùi Dịch tiến vào, vội vàng nghênh đón.
Cô lườm mắt thấy đến Tần Phong cũng đi theo vào, nhưng phía sau cũng không có Ôn Ngọc, tâm mạnh trầm xuống.
"Em đáng ra là nên đến thăm cô ấy mà không phải để cho cô ấy đến đây." Tô Thi Thi thì thào nói, tự trách cực kỳ.
Nửa giờ sau, cô phát hiện Ôn Ngọc không có trả lời tin nhắn của cô liền phát hiện không thích hợp, khẩn trương thông báo cho Bùi Dịch cùng Tần Phong để cho bọn họ đi tìm.
Nhưng vẫn lại là chậm một bước, Hồng Tinh Huy cướp đi Ôn Ngọc, hiện giờ không biết tung tích.
"Nếu là em đi nhà của chúng ta, hiện tại người bị bắt đi chính là em rồi. Anh cùng Bùi Dịch sẽ càng sốt ruột." Tần Phong an ủi Tô Thi Thi nói, "Hồng Tinh Huy đối với Quân nhi lại vẫn có hứng thú, tạm thời hẳn không đối với cô ấy làm cái gì."
"Nhưng Ngọc hiện tại đang có thai..." Tô Thi Thi sao lại không nóng nảy được, nhưng mà không nghĩ muốn để cho Tần Phong cùng Bùi Dịch thêm áp lực, chỉ nói, "Trước tiến vào thương lượng xem bọn họ khả năng sẽ đi nơi nào."
"Chiếc xe là ở vùng lân cận Tây Sơn mất tích. Trước bởi vì nổ mạnh, Tây Sơn nơi đó bị phong tỏa, xe không cho phép đi vào. Hồng Tinh Huy dùng con đường của riêng mình đi vào, người của chúng ta trì hoãn một hồi, không đuổi theo kịp." Bùi Dịch trầm giọng nói.
"Dựa theo hiểu biết của tôi trong khoảng thời gian này đối với hắn. Hiện tại hắn nên là hẳn không tiếp tục ở nơi đó, nên là đi nơi khác." Tần Phong nhíu mày nói.
"Ngọc trên người liền không mang theo thiết bị truy tìm khác sao?" Tô Thi Thi hỏi.
Tần Phong sắc mặt có chút khó coi, tự trách nói: "Cô ấy sợ thiết bị truy tìm có phóng xạ, không chịu mang theo."
"Anh trước đừng có gấp, nhất định có biện pháp." Tô Thi Thi an tĩnh lại, nghĩ nghĩ, đối với Bùi Dịch nói, "Chuẩn bị biện pháp đi."
"Chính đang có ý đó. Anh đã liên hệ Hồng Hưng Nhiên. Nếu Hồng Tinh Huy không thả người, như thế khiến cho lịch sử Hỗ gia tái diễn." Bùi Dịch trầm giọng nói.
"Bùi Dịch!" Tần Phong nhíu mày, "Bây giờ nếu quậy thêm lần nữa, muốn đông sơn tái khởi liền khó khăn rồi. Các người đều đã cho tôi bình tĩnh một chút!"
"Anh đừng biến thành như chính mình rất bình tĩnh. Tôi thấy anh sợ là đều đã chuẩn bị đi theo Hồng Tinh Huy sống mái với nhau rồi đi? Anh yên tâm, Hồng gia cũng không phải Hồng Tinh Huy một người, Hồng Hưng Nhiên không phải Hỗ Sĩ Minh, sẽ không theo chúng ta đồng quy vu tận." Tô Thi Thi an ủi.
Bùi Dịch gật đầu: "Vợ yêu nói đúng."
"Hai người các người..." Tần Phong trong lòng cảm động vô cùng, lại có chút bất đắc dĩ.
Trước kia là Tô Thi Thi, hiện tại đến phiên Ôn Ngọc rồi. Anh cùng Bùi Dịch hai người tình lộ thật đúng là không phải một dạng nhấp nhô.
"Hiện tại chỉ sợ Quân nhi bị ép nổi lên tính tình, làm ra cái việc gì ngốc nghếch." Tần Phong nghĩ tới Ôn Ngọc kia chọc tức chết người không đền mạng lại vẫn một bộ dáng ra vẻ vô tội, đầu liền đau.
Tô Thi Thi cắn răng, trong lòng bất ổn, vẫn lại là cực kỳ lo lắng.
Bỗng nhiên, cô từ trên chỗ ngồi đứng lên, trong mắt hiện lên quét xuống quyết tuyệt.
Bùi Dịch cũng đi theo đứng lên, hướng cô hơi gật gật đầu, toàn bộ đều không nói gì.
"Em ở nhà chờ các người." Tô Thi Thi thật sự nói.
"Haizz." Tần Phong thở dài, nhưng càng còn nhiều mà cảm động, đi theo Bùi Dịch đi ra ngoài.
Bị ức hϊếp không đáp trả lại, chưa bao giờ là nguyên tắc của bọn họ!
"Tôi chỉ sợ gặp chuyện không may, cho nên cũng không phải hoàn toàn không chuẩn bị..." Tần Phong vừa đi vừa nói.
Nửa giờ sau, giới truyền thông ở Bắc Kinh bị chấn động bởi một tin tức rồi.
Trên tivi, toàn bộ Đài Truyền Hình ở Bắc Kinh giống như bị hacker xâm nhập một dạng, toàn bộ đều đang truyền phát tin tức tìm kiếm Hồng Tinh Huy!
Mà còn đây không phải tin tức bình thường, mà là tin tức giật gân - - tìm người yêu!
Một cô gái yêu Hồng Tinh Huy đến mê đắm, thông qua tivi, lớn mật hướng Hồng Tinh Huy bày tỏ tình yêu. Hơn nữa, khẩn cầu người cả nước thấy được Hồng Tinh Huy đang ở đâu liền báo cho cô.
Nơi nào đó trong một ngôi nhà khang trang, Tô Thi Thi tổ ở trên ghế sofa, híp mắt, thì thào nói: "Xem ra, các người đã sớm chuẩn bị tốt rồi."
Cái cô gái theo đuổi tình yêu này, đương nhiên không có khả năng dưới tình thế cấp bách tìm thấy,. Hiển nhiên là sớm có chuẩn bị! Mà còn, cô gái này nhìn không giống như là đang diễn trò!
"Thật không biết cô nhìn trúng chỗ nào của Hồng Tinh Huy." Tô Thi Thi châm chọc.
Đang trong mắt cô, đương nhiên là ai cũng đều đã không thể nào so với Bùi Dịch. Hoàn toàn quên lúc trước chính mình cũng từng mắt mù nhìn tới qua Hà Chí Tường người đàn ông như vậy.
Ở một khu phố báo nhiệt xa hoa bậc nhất ở Bắc Kinh trên một con đường dành riêng cho người đi bộ, Hồng Tinh Huy ngồi ở phía sau xe vừa dừng lại, hắn đang muốn mở cửa xuống xe, trợ lý ngồi ở vị trí kế bên tài xế bỗng nhiên gọi hắn lại.
"Nhị thiếu, đã xảy ra chuyện!" Trợ lý bạch nghiêm mặt, cung kính đưa điện thoại qua, "Lại tiểu thư đang thông qua tivi tìm người."
"Lại Tân Đồng?" Hồng Tinh Huy nhướng mày, nhận lấy di động vừa thấy, trên mặt biểu tình từ từ biến mất, đến sau cùng trở nên một tia biểu tình đều không có, không biết suy nghĩ cái gì.
Ôn Ngọc ngồi ở bên cạnh hắn, dò xét cũng muốn nhìn một chút, trong lòng tò mò cực kỳ.
"Bảo bối, chỉ là một người phụ nữ không quan trọng." Hồng Tinh Huy cảm thấy được cô bộ dạng này như là đang ghen, ôn nhu giải thích nói.
Ôn Ngọc mới mặc kệ hắn là cái nghĩ như thế nào, chỉ đến điện thoại của hắn nói: "Cho tô inhìn một cái."
Hồng Tinh Huy đương nhiên hẳn không cho cô, nhưng còn chưa nói, bên ngoài đường dành riêng cho người đi bộ một chỗ bên ngoài TV quảng cáo bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh Lại Tân Đồng đang phát thông báo tỏ tình, chẳng những âm thanh vang dội, phía dưới lại vẫn có phụ đề rõ ràng, chỉ cần không điếc không mù đều đã biết rõ là chuyện gì xảy ra.
Ôn Ngọc ánh mắt trừng được tròn xoe, nhìn vị kia ở trong TV tình chân ý thiết tỏ tình, lại nhìn Hồng Tinh Huy, kìm nén ra một câu: "Cô ấy bộ dáng rất đẹp, như thế nào liền nhìn tới anh rồi hả?"
"Bảo bối, tôi biết em là đang ghen. Em yên tâm, tôi hiện tại chỉ đối với em cảm thấy hứng thú." Hồng Tinh Huy nói xong liền hướng Ôn Ngọc nhích lại gần.
Ôn Ngọc vội vàng hướng bên cạnh co rụt lại, mở cửa xe đã nghĩ chạy.
Hồng Tinh Huy tay mắt lanh lẹ đem cô kéo lại: "Hiện ở bên ngoài đều là tình báo ngầm của người khác, bảo bối, chúng ta vừa đi ra ngoài cũng sẽ bị người ta phát hiện."
Hồng Tinh Huy nói xong, trong mắt hiện lên quét xuống ánh sáng lạnh.
Lại Tân Đồng cái người phụ nữ kia đều theo đuổi hắn mười mấy năm, trước kia cũng không lớn mật quá như vậy. Bây giờ không hề báo trước lại chạy đến Đài Truyền Hình, vừa thấy liền là có người đang chỉ thị.
Là ai đang sau lưng cô ta làm chỗ dựa, suy nghĩ liền biết.
"Để cho tất cả mọi người trên đường đều đã biến thành tình báo của các người phải không? Tần Phong, anh đã nghĩ muốn ngoạn chơi như thế, tôi liền cùng anh hảo hảo chơi một chút!" Hồng Tinh Huy trong mắt đều là hưng phấn, ánh mắt phát sáng.
Hắn che chắn tín hiệu truy tìm tung tích, mà hiện tại Tần Phong lợi dụng Lại Tân Đồng làm náo loạn như vậy, liền biến thành tất cả mọi người ở Bắc Kinh này thậm chí cả nước đều đã trở thành tai mắt của bọn họ. Chỉ cần có dân chúng nhiệt tâm phát hiện bọn họ, sẽ thông báo cho Đài Truyền Hình! Đến lúc đó hắn không chỗ có thể trốn.
"Quả nhiên là cái biện pháp không tệ." Hồng Tinh Huy cười lạnh, ngẩng đầu đối với trợ lý nói, "Đi trước đến khách sạn, mặt khác chuẩn bị chút thức ăn."
"Này, tôi đói bụng, tôi muốn ăn cái gì." Ôn Ngọc vừa nghe muốn đi khách sạn liền không tự giác đã nghĩ tới một đêm kia, trong lòng thẳng bồn chồn.
"Ngoan, đợi lát sẽ cho em ăn no." Hồng Tinh Huy ngón tay vuốt ve mặt cô, ôn nhu nói.
"Tôi không đói bụng rồi!" Ôn Ngọc lập tức hất tay hắn ra, trong lòng một cái vẻ cầu nguyện Tần Phong bọn họ nhanh tìm được cô.
Mà lúc Hồng Tinh Huy chạy khách sạn của Hồng gia thời điểm, Tần Phong liền lập tức nhận được tin tức.
Nhưng người của Tần Phong cùng Bùi Dịch đuổi tới thời điểm, Hồng Tinh Huy đã sớm đem Ôn Ngọc mang đi rồi.
"Bọn họ hẳn là cải trang quá, người chúng ta bị cắt đuôi." Đang trên đường thông hướng khách sạn Hồng thị, Tần Phong sau khi nhận điện thoại xong, sắc mặt xanh mét.