"Trạm tiểu thư." Tô Thi Thi đứng ở trước mặt Trạm Dẫn Lan, trên mặt tức giận không chút nào giảm, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.
Cô thật sự chịu đủ lắm rồi nha, cái loại tự cho mình là Bạch Liên hoa này! Cô ta muốn giả bộ làm người tốt làm ra vẻ vô tội, có thể, nhưng mà đừng đến trước mặt cô diễn trò!
"Cô có phải cảm thấy được nếu không có tôi, cô cùng Bùi Dịch là có thể hạnh phúc cùng một chỗ hay không?" Tô Thi Thi lạnh giọng hỏi.
Trạm Dẫn Lan vừa nghe, trên mặt biểu tình vô tội liền biến thành đau lòng, hốc mắt lập tức liền đỏ.
"Thi Thi, tôi thật sự chỉ là quan tâm Bùi Dịch, sợ anh ấy chịu thiệt..."
"Tôi đối với suy nghĩ của cô không có hứng thú!" Tô Thi Thi lạnh giọng cắt ngang lời cô ta, "Nơi này mỗi người, bao gồm cả Bùi Dịch, chúng tôi đối với suy nghĩ của cô cũng không dám chút đỉnh hứng thú!"
"Tôi có thể van cầu cô, không cần sẽ đem thứ cô tự cho là đúng là tốt nói ra làm cho người ta ghê tởm hay không?" Tô Thi Thi nhìn chằm chằm ánh mắt Trạm Dẫn Lan, gằn từng tiếng ý tứ nói được đặc biệt rõ ràng.
"Tôi biết lời của tôi nói thật không khó nghe. Nhưng mà tôi phát hiện, tôi nói tiếng người cô từ đầu nghe không hiểu, tôi đây cũng chỉ có thể sử dụng phương thức này rồi!"
"Tôi hiện tại nói cho cô rõ ràng một lần nữa, mặc kệ có sự xuất hiện của tôi hay không, mặc kệ cô lúc trước có xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia phải rời nhiều năm như vậy hay không, cô cùng Bùi Dịch - - đều Đã! Không! Có! Khả! Năng!"
"Tôi có thể nói cho cô biết rõ, liền tính lúc trước các người cùng một chỗ, về sau các người vẫn lại là sẽ chia tay! Anh ấu là gặp phải vận cứt chó, mới có thể để cho Bùi Dịch nhiều năm trước nhìn tới cô! Người như cô, cả đời khuyết thiếu dũng khí, rõ ràng chính mình không cố gắng vẫn còn trách người khác có lỗi với cô! Người nào sẽ yêu cô!"
"Tô Thi Thi cô... Cô làm sao có thể nói như vậy!" Trạm Dẫn Lan trên mặt huyết sắc tụt xuống tận đáy, môi run run, muốn đi hướng Bùi Dịch cầu cứu.
Lại phát hiện, cô ta đến dũng khí nhìn anh đều không có.
"Tôi vì cái gì không thể nói như vậy? Chẳng lẽ tôi muốn lặp đi lặp lại nhiều lần dễ dàng tha thứ cô tới thương tổn chúng tôi sao? Tôi cảm kích cô đã cùng bên cạnh Bùi Dịch đi qua những ngày tháng khó khăn nhất kia, nhưng rời khỏi anh ấy là chính cô lựa chọn. Cô đối với anh ấy vẫn không tin tưởng cho rằng anh ấy sẽ thất bại, cho rằng anh ấy không thể bảo vệ tốt người nhà của mình, kia cũng là chính cô lựa chọn!"
"Chúng tôi vì cái gì phải thừa nhận bi quan của cô? Trạm Dẫn Lan cô nhớ kỹ, người yêu chia tay chính là chia tay, xin cô không cần lại giả vờ đạo đức, không cần cô, là lựa chọn làm sáng suốt nhất của Bùi Dịch!"
"Hiện tại, cô cút ra khỏi nhà tôi đi!"
Tô Thi Thi càng nói cảm xúc càng kích động, đến sau cùng, nói chuyện đều đã thở hổn hển.
Tất cả mọi người lờ mờ, ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên đồng tình Trạm Dẫn Lan, hay lại vẫn là không đồng tình Trạm Dẫn Lan.
Bùi Dịch cũng dọa đến chỗ, chỉ dám đứng ở sau lưng Tô Thi Thi giúp cô thuận khí, một câu cũng không dám nói.
"Tô Thi Thi, cô thật quá đáng! Cái gì bảo tôi không cố gắng, tôi vì Bùi Dịch trả giá qua cái gì, cô biết không?" Trạm Dẫn Lan hoàn toàn bị tức giận đến chỗ, mặt sung huyết đỏ bừng, lại so ra kém hận thù giờ phút này trong lòng cô ta!
Cô ta hận Tô Thi Thi, càng hận chính mình! Cô ta hận Tô Thi Thi nói mỗi một câu, đều đã đâm vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng cô ta.
Cô nói cực kỳ đúng. Cô ta tự ti, ích kỷ, cô ta đối với Bùi Dịch tín nhiệm vẫn cực kỳ mâu thuẫn. Cô ta cảm thấy Bùi Dịch sẽ vượt qua khó khăn có được thành tựu, nhưng mà cô cũng vẫn không tin Bùi Dịch thật sự có thể thành công.
Tô Thi Thi nhìn đến cô ta cái dạng này, trong lòng rất khổ sở. Bọn họ đều đã yêu cùng một người đàn ông, nhưng mà, các cô thật là hai loại người.
Tô Thi Thi hít sâu một hơi, nói: "Cái gọi là cố gắng của cô, không phải là dựa vào mẹ nuôi của cô thì có cái gì. Cô đối với chính mình không tin tưởng, cho nên nhiều năm như vậy cô cũng không dám trở về. Cô làm sao biết Bùi Dịch không đợi qua cô?"
"Tôi hiện tại nói cho cô biết, mãi đến khi tôi cùng với anh ấy ở chung trong một đoạn thời gian, anh ấy vẫn còn đang chờ cô! Tôi cùng anh ấy đều đã coi cô là một người đặc biệt tồn tại, tôi cho tới bây giờ không yêu cầu anh ấy buông bỏ cô thậm chí quên cô!"
"Là cô trở về, triệt để đánh nát ấn tượng của cô ở trong lòng Bùi Dịch. Là chính cô hủy đi hồi ức tốt đẹp của các người. Bùi Dịch vẫn chưa từng thay đổi, mà là cô triệt để bại lộ chính mình."
"Trạm Dẫn Lan, cô vẫn không rõ sao? Nếu cô thật sự tốt như vậy, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với cô. Nếu cô so với tôi càng thích hợp với anh ấy, tôi sẽ trả anh ấy lại cho cô. Nhưng cô, không đáng!"
Tô Thi Thi nói xong liền không lại nhìn cô ta, xoay người hướng tới trong phòng đi đến. Hôm nay, cô nói đã đủ nhiều rồi.
Bùi Dịch sững sờ nhìn bóng lưng Tô Thi Thi, cả trái tim, ở trong l*иg ngực càng nhảy càng nhanh.
Thùng thùng thùng, nhanh đến để cho mặt anh cũng
hồng lên.
Anh, vừa rồi là bị vợ yêu nhà anh cường thế thổ lộ sao?
Lúc này, giống như toàn bộ thế giới cũng không tồn tại một dạng. Bùi Dịch ngơ ngác theo sát Tô Thi Thi đi vào trong.
"Bùi Dịch..." Trạm Dẫn Lan gọi lại anh, thống khổ đến nỗi cả khuôn mặt đều nhanh vặn vẹo rồi.
Cô ta cầu xin nhìn anh, không cam lòng hỏi: "Em tới cùng có chỗ nào so ra kém cô ấy?"
Bùi Dịch quay đầu nhìn cô ta, trong lòng có chút phức tạp. Bên cạnh, Tần Phong cùng Ôn Ngọc đã sớm vụиɠ ŧяộʍ trốn rồi.
Nơi này, chỉ còn lại có Bùi Dịch cùng Trạm Dẫn Lan hai người.
Bùi Dịch thanh âm thật bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Tình yêu, chưa từng có ai so với ai càng tốt. Tôi quan tâm, chưa bao giờ là xuất sắc."
"Vậy anh vì cái gì... Lại lựa chọn cô ấy?" Trạm Dẫn Lan gian nan hỏi han.
Bùi Dịch nhìn phía xa, bình tĩnh nói: "Nếu Tô Thi Thi cũng gặp phải chuyện giống cô năm đó, cô ấy nhất định sẽ lựa chọn trước tiên nói cho tôi biết. Cô ấy hẳn không để cho chính mình rơi vào hiểm cảnh, bởi vì cô ấy biết tôi sẽ lo lắng. Cô ấy nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cho tôi biết. Cô ấy nếu thoát hiểm, nhất định trước tiên sẽ chạy về bên cạnh tôi, nói cho tôi biết cô ấy an toàn."
"Dẫn Lan, đây là cô cùng cô ấy bất đồng. Cô ấy coi tôi như chính sinh mệnh của cô ấy một dạng thật sự đối đãi. Cô ấy không oán trời trách đất, vĩnh viễn tràn ngập sức sống. Cô ấy tuy liều lĩnh nhưng cô ấy để cho tôi vô cùng an tâm. Liền tính tôi đem tánh mạng của mình giao cho cô ấy, tôi cũng không cần lo lắng."
"Dẫn Lan, cô ấy đã trở thành sinh mệnh của tôi. Tôi hẳn không cho phép có bất luận kẻ nào thương tổn cô ấy. Chúng ta đã kết thúc rồi, cô ấy mới là người cùng tôi đến cuối đời, xin cô không cần lại đến quấy rầy chúng tôi."
Bùi Dịch nói xong, liền đi vào trong nhà.
Trạm Dẫn Lan lạnh lùng đứng tại chỗ, nước mắt vô thanh rơi xuống.
"Vì cái gì? Em thật sự cực kỳ cố gắng cực kỳ cố gắng rồi. Anh rõ ràng đã thay lòng đổi dạ rồi!" Trạm Dẫn Lan thất hồn lạc phách hướng sân bên ngoài đi.
Cô ta khả năng đời này đều sẽ không tìm được người nào so với Bùi Dịch càng hoàn hơn. Đó là người đàn ông đã từng thuộc riêng về cô ta, cô ta, thật sự không cam lòng cứ như vậy buông tha!
Mà trong phòng, Tô Thi Thi nhìn đến vẻ mặt Trạm Dẫn Lan rời đi khi đó, yên lặng thở dài.
Nhìn thấy Bùi Dịch tiến vào, cô lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: "Cô ta tựa hồ vẫn như cũ không rõ."
Bùi Dịch sắc mặt có chút trầm, nhìn chằm chằm bụng của cô giây, nhíu mày nói: "Nếu không phải sợ em cho rằng anh là không nhớ tình bạn cũ là tên cặn bã, anh sẽ..."
Sẽ dùng sức mạnh cắt đứt đoạn tình cảm này, làm cho cô ta biết mất vĩnh viễn không cho Trạm Dẫn Lan đến gần bọn họ!
Tô Thi Thi tròng mắt hơi híp, nhìn anh nói: "May mắn anh không làm như vậy. Chẳng thế thì em sẽ hoài nghi, anh về sau có thể đối với em ác hơn hay không!"
"Phụ nữ tâm tư quả nhiên cực kỳ phức tạp." Bùi Dịch oán thầm.
Vừa rồi cô gái này lại vẫn mắng người khác mắng được sảng khoái như thế, hiện tại cũng không để cho anh động ngoan độc.
Lúc này, trong phòng khách truyền đến tiếng kinh hô của Tống Trọng Hạo.
"Các người đừng ầm ĩ, xảy ra chuyện lớn rồi! Hồng Tinh Huy tổ chức họp báo mời ký giả, bảo là muốn đem Phi Tầm đuổi đi!"
"Thật sự?" Tô Thi Thi lúc này đem những chuyện vừa rồi ném đi không còn tung tích, vội vàng đi vào trong.
Bùi Dịch ở sau người che chở: "Em
đi chậm một chút, Bảo Bảo sẽ
kháng nghị!"
Nhưng bọn họ mới đi không vài bước, liền thất thần ngay tại chỗ.
Chỉ thấy trên TV đang ở trực tiếp tình cảnh Hồng Tinh Huy đang phát biểu, lúc này hắn vừa lúc nói đến Ôn Ngọc.
"Tôi làm như vậy, là vì Ôn Ngọc tiểu thư. Tôi cực kỳ ngưỡng mộ cô ấy, tôi biết cô ấy hiện tại trong lòng có chủ. Nhưng tôi cảm thấy được, tình yêu là cần tranh thủ, tôi thích cô ấy, liền là muốn để cho cô ấy biết."
Mọi người trong đầu đều là oong một tiếng, u mê.
"Ngọc..." Tô Thi Thi lo lắng nhìn Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc sắc mặt đã trắng được cùng giấy một dạng, toàn thân đều đang run run.