Tô Thi Thi nằm ở trên xe đẩy chật hẹp, tay nhẹ vỗ về bụng dưới, ngẩng đầu nhìn trần nhà rất nhanh lắc lư đi xa, cảm giác được từng đợt mê muội.
"Phu nhân, người hiện tại cảm giác như thế nào?" Chú Lý gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, không biết Tô Thi Thi tới cùng làm sao vậy.
Tô Thi Thi vuốt ve bụng mình, quay đầu hướng ông lộ ra một nụ cười tươi tắn: "Không có việc gì. Đi làm thủ tục đi."
"A, được." Chú Lý gật đầu, để cho y tá hỗ trợ đẩy băng ca, chính mình chạy đến cửa sổ đi đăng ký.
Mùi nước sát trùng gay mũi không ngừng chui vào xoang mũi, Tô Thi Thi nhắm mắt lại, cả người vô tri vô giác.
Cô tĩnh không nổi tâm suy nghĩ những chuyện lúc đã xảy ra, càng tĩnh không nổi tâm suy nghĩ những chuyện sau này muốn đối mặt. Tay cô vuốt ve bụng dưới, ẩn ẩn bất an.
Làm kiểm tra, siêu âm, nghe lời dặn của bác sĩ,... Toàn bộ đâu vào đấy. Ở trong bệnh viện, những thứ này đều là chuyện bình thường.
Nửa giờ sau, Tô Thi Thi cầm một tờ xét nghiệm, ngồi ở ghế trên hành lang nghỉ ngơi, cả người sững sờ.
Từ lúc vừa rồi ở bên cạnh vách núi Tây Sơn cảm giác được bụng dưới ẩn ẩn đau, tay cô vẫn đặt ở trên bụng khẽ vuốt vuốt. Giống như đang an ủi cái gì.
Giờ phút này, tay cô vẫn như cũ đặt ở trên bụng, khẽ vuốt vuốt. Thần thái an tường, giống như cùng chung quanh toàn bộ đều đã không liên quan gì rồi.
Chú Lý đứng ở bên cạnh cô, vài lần há mồm, lại không biết muốn nói gì.
Sau cùng, Tô Thi Thi đem tờ xét nghiệm gấp gọn bỏ vào trong túi xách, đỡ ghế dựa đứng lên. "Chú Lý, chuyện này tạm thời không muốn nói cho bất luận kẻ nào." Tô Thi Thi thanh âm vẫn như cũ thật bình tĩnh, không có bất luận cái gì lên xuống.
Chú Lý sửng sốt, lập tức gật đầu: "Tôi biết rõ. Vậy bây giờ đi nơi nào? Bác sĩ nói người hiện tại cần nghỉ ngơi."
Tô Thi Thi hoảng hốt nhớ tới vừa rồi bác sĩ
dặn dò, gật gật đầu, phun ra hai chữ: "Về nhà."
Nghe được cô thật sự không đi cục cảnh sát xem Bùi Dịch, chú Lý trái lại thật sự có chút ngạc nhiên. Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch cảm tình tốt như vậy, dựa theo bình thường, cô phỏng chừng đã sớm vọt tới cục cảnh sát rồi.
Từ trận nổ tung kia đến giờ, Tô Thi Thi liền trở nên đặc biệt an tĩnh, giống như thay đổi thành một người khác vậy.
"Chẳng lẽ phu nhân khi đó liền biết xảy ra chuyện gì? Vậy Bùi tiên sinh bên kia..." Chú Lý vội vàng lắc đầu, tự trách mình suy nghĩ lung tung.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch tình cảm gắn bó keo sơn đến bậy. Loại thời điểm này, cũng sẽ không xảy ra vấn đề.
Tô Thi Thi vẫn như cũ cái gì đều không có nói, trở về đến trên xe, như cũ an tĩnh nằm ở trên ghế sau.
Đây là từ lúc chú Lý biết lái xe tới nay lái được chậm nhất một lần. Từ bệnh viện đến "Thi Dịch" vốn dĩ chỉ hơn mười phút đường xe, như giờ lại chạy đến chừng 40 phút.
"Thi Thi!" Xe vừa mới vào cửa, Phương Ngọc Hoa mang theo quản gia cùng Tiểu Ưu bọn họ liền xông tới.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, tin tức trước tiên liền đưa tin, hiện tại phỏng chừng cả nước đều đã biết rõ. Phương Ngọc Hoa bọn họ làm sao có thể không biết.
"Con sắc mặt như thế nào nhìn tệ như thế? Có phải bị thương hay không?" Phương Ngọc Hoa thiên ngôn vạn ngữ, đang nhìn đến cháu gái mình sắc mặt tái mét khi đó chỉ còn lại có quan tâm.
"Bà nội, con không sao." Tô Thi Thi cầm tay Phương Ngọc Hoa, bài trừ một nụ cười tươi tắn, "Con nghĩ muốn trước đi ngủ một giấc, chuyện khác đợi lát nữa rồi nói." Bụng dưới của cô vẫn lại là ẩn ẩn cảm giác đau đớn, cô nhất định phải nghỉ ngơi rồi.
"Được, con nhanh đi nghỉ ngơi." Phương Ngọc Hoa vội vàng nói.
Tô Thi Thi là bà nuôi lớn, bà hiểu biết nhất tính tình cháu gái. Nếu không thật sự không thoải mái buộc phải nghỉ ngơi, lúc này Tô Thi Thi là sẽ không như vậy.
Nhưng Tô Thi Thi lại vẫn đi chưa được mấy bước, từ hành lang liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng châm biếm.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô vậy mà lại vẫn có tâm tình đi ngủ?" Nhậm Tiếu Vi ba chân bốn cẳng, rất nhanh hướng tới Tô Thi Thi đi tới, "Cô không phải tự xưng là cùng Bùi Dịch cảm tình rất tốt sao? Hiện tại nó đã xảy ra chuyện, cô liền trở mặt phải hay không?"
"Phu nhân, không phải như thế..." Chú Lý sốt ruột muốn thay Tô Thi Thi giải thích.
Tô Thi Thi ngăn lại ông, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn Nhậm Tiếu Vi: "Đồng Đồng không có việc gì đi?"
Vừa dứt lời, bên kia liền truyền đến tiếng Đoàn Tĩnh Đồng.
"Chị dâu, em rất tốt. Chỉ là cổ tay có chút trầy da. Chị không cần lo lắng cho em." Đoàn Tĩnh Đồng là theo Nhậm Tiếu Vi đi ra tới, lúc này đứng ở cách cô năm thước có hơn, trấn định nói chuyện, thành thục hoàn toàn không giống đứa bé.
Tô Thi Thi gật gật đầu, không nói gì.
Từ khi phát sinh nổ mạnh kia một khắc lên, cô cùng Đoàn Tĩnh Đồng, đều đã trong nháy mắt trưởng thành.
"Tô Thi Thi, cô thật sự mặc kệ Bùi Dịch?" Nhậm Tiếu Vi thấy Tô Thi Thi vẫn như cũ muốn đi vào trong nhà, nhất thời nóng nảy.
"Dương Dũng, mang phu nhân di xuống. Không có tôi đồng ý, không được cho phu nhân ra khỏi phòng." Tô Thi Thi cũng không quay đầu lại nói.
"Cái nhà này từ khi nào thì do cô định đoạt rồi hả?" Nhậm Tiếu Vi nổi trận lôi đình.
"Tôi là vợ của Bùi Dịch, là nữ chủ nhân của Thi Dịch. Nơi này, chính là tôi mới có quyền nói." Tô Thi Thi thật sự không tinh lực cùng bà cãi nhau, nói xong câu đó liền hướng tới trong phòng đi đến.
"Cô..."
Nhậm Tiếu Vi vẫn còn nói chuyện, bị Phương Ngọc Hoa vươn tay giữ chặt: "Đến cả đứa bé đều đã so với cô hiểu chuyện hơn! Cô nếu còn tiếp tục nháo, trở về Đoàn gia đi. Nếu cô có thể trở về được hãy nói!"
Lúc trước Đoàn Tĩnh Đồng đã đem chuyện đã xảy ra hôm nay đều đã nói cho Phương Ngọc Hoa, Phương Ngọc Hoa biết Nhậm Tiếu Vi cùng Đoàn Kế Hùng triệt để nháo cương rồi. Hiện tại, trừ bỏ "Thi Dịch", không còn nơi nào khác để đi.
Đoàn Tĩnh Đồng ở phía sau đặc biệt hiểu chuyện, cũng không có nói cho Phương Ngọc Hoa chuyện Đoàn Ngọc Lộ rớt xuống vách núi. Cậu biết, chuyện bây giờ đã đầy đủ rối loạn, không thể lại cho Tô Thi Thi tăng thêm phiền toái.
"Các người thừa dịp con tôi không có ở đây, hợp nhau đây khi dễ tôi đúng không?" Nhậm Tiếu Vi nghe được Phương Ngọc Hoa nói, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng nhìn mặt không chút thay đổi nhìn mình lom lom Dương Dũng, Nhậm Tiếu Vi không dám nói nữa, trong lòng nhớ lại nhất định phải mau chóng liên lạc với Hỗ Khải Văn.
"Hiện tại chỉ có ông ta mới có thể giúp mình thoát khỏi khốn cảnh rồi." Nhậm Tiếu Vi âm thầm tốn hơi thừa lời.
Nhưng bà ta vừa mới vào phòng, Dương Dũng liền thu đi toàn bộ dụng cụ liên lạc của bà ta, hơn nữa để cho thím Vương tiến vào trông chừng bà.
"Tô Thi Thi, thật vô pháp vô thiên rồi!" Nhậm Tiếu Vi tức giận đến thẳng rơi xuống nước mắt.
Tô Thi Thi trực tiếp trở về phòng ngủ của mình, nhẹ đóng cửa lại, đoạn tuyệt cái thế giới phiền nhiễu kia.
Phương Ngọc Hoa lo lắng nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, quay đầu hỏi chú Lý: "Tới cùng làm sao vậy? Thi Thi có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Chú Lý há miệng thở dốc, nhớ tới trước đó Tô Thi Thi phân phó, không dám tùy tiện nói cho Phương Ngọc Hoa, chỉ nói nói: "Bác sĩ để cho Phu Nhân trước nghỉ ngơi một chút, chẳng thế thì khả năng thân thể chịu không được. Lão phu nhân người đừng quá lo lắng, về sau lại vẫn có rất nhiều chuyện chờ phu nhân đi làm, người thật sự cần phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút."
"Ta biết." Phương Ngọc Hoa còn sốt ruột cũng không có biện pháp. Tô Thi Thi làm việc từ trước đến nay có chừng mực, cô làm như vậy nhất định là muốn nguyên nhân.
Bà quay đầu nhìn nhìn bên ngoài, trầm giọng nói: "Quản gia, chuẩn bị tốt nước trà, theo giúp ta đi tiền sảnh gặp khách!"
Bọn họ cũng không phải là gia đình bình thường. Thôn Thành Trung mới vừa xây dựng xong phòng ốc liền bị bùng nổ, Bùi Dịch bị cảnh sát mang đi, hiện tại tất cả Bắc Kinh đều nhanh bùng nổ rồi. Khẳng định có rất nhiều người sẽ đến "Thi Dịch" tìm hiểu tình huống.
"Nếu cháu gái ta hiện tại bất tiện, vậy thì do ta cái người bà nội này thay thế nó gặp khách!" Phương Ngọc Hoa sửa sang lại quần áo, mang theo người hầu hướng tới tiền sảnh đi đến.
Cái nhà này, sụp đổ không được!
"Bà nội, cám ơn người." Tô Thi Thi nằm ở trên giường, nghe được bà nội nói, chậm rãi lộ ra nụ cười tươi tắn.
Chỉ là nháy mắt tiếp theo, khóe mắt tươi cười đẫm lệ. Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, nhỏ giọt vào trong chăn mền.
Tô Thi Thi tay nhẹ vỗ về bụng dưới, thì thào nói: "Bảo Bảo, con nhất định phải kiên cường."