"Tô Thi Thi, cô thật đúng là quý nhân hay quên chuyện!" Khúc Hồng Mai nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Thi Thi nhíu mày, cẩn thận mà đem cô ta trên dưới đánh giá một phen, cười như không cười nói: "Oh, thì ra là cô à, phẩm vị mặc quần áo của cô vẫn lại là giống như trước đây không thú vị."
"Như thế nào, một lần nữa tìm được công việc? Tôi nhớ rõ chồng tôi hình như là toàn diện phong sát cô rồi. Có thể ở Bắc Kinh này sống yên một lần nữa, thật sự là không dễ dàng, chúc mừng cô rồi." Tô Thi Thi nói xong xoay người rời đi.
Khúc Hồng Mai, cái người này đã từng không hiểu sao vẫn coi cô như cái đinh trong mắt, người phụ nữ kia đột nhiên vênh váo tự đắc xuất hiện ở trước mặt cô, cô cẩn thận suy nghĩ có thể nghĩ đến là chuyện gì xảy ra.
Lúc trước người của Phi Tầm còn chưa xuất hiện, tất cả công ty ở Bắc Kinh này ai dám cùng Bùi Dịch đối nghịch, trừ bỏ Hỗ Sĩ Minh còn có thể có ai.
Nếu là người Hỗ Sĩ Minh, cô đương nhiên không cần phải khách khí.
"Tô Thi Thi cô đứng lại!" Khúc Hồng Mai tức điên rồi.
Vì cái gì Tô Thi Thi vĩnh viễn đều là một bộ dạng cao cao tại thượng như vậy! Trước kia ở Xây dựng Tiệp Khắc thời điểm cô cứ như vậy, hiện tại một lần nữa gặp mặt lại còn là bộ dạng này!
"Tôi hiện tại là người phụ trách cao nhất của Xây dựng Minh Đỉnh về công trình thôn Thành Trung này, cô bất quá là một người phụ trách nho nhỏ của đội trang hoàng ngoại hành lang, cô đối tôi là cái thái độ gì?" Khúc Hồng Mai tức giận hô.
Cô ta liền là nhìn không ưa nổi vẻ mặt cao ngạo của Tô Thi Thi. Cô ta chính là muốn để cho Tô Thi Thi cúi đầu!
Buổi sáng hôm nay khi cô ta nhận được lệnh cổ nhiện của công ty thời điểm, vui mừng đến nổi quả thực muốn ngất đi.
Rốt cục có cơ hội giẫm lên Tô Thi Thi, cô ta làm sao có thể bỏ qua!
Tô Thi Thi quả nhiên dừng bước, chậm rãi xoay người qua.
Cô bây giờ tỉ mỉ nhìn Khúc Hồng Mai một lần, rồi sau đó vẻ mặt thật sự nhìn chằm chằm ánh mắt cô ta, thận trọng hỏi.
"Cô hôm nay ra khỏi nhà có phải quên uống thuốc hay không?"
"Người phụ trách cao nhất của Xây dựng Minh Đỉnh thì cực kỳ khá lắm sao? Chồng tôi vẫn lại là người phụ trách cao nhất cái công trình này nha! Đầu óc có bệnh!"
Tô Thi Thi nói xong, liền không lại nhìn cô ta, xoay người rời đi.
Cô cho rằng trải qua chuyện lần trước, Khúc Hồng Mai ít nhất đầu óc sẽ tỉnh táo hơn. Đâu nào nghĩ đến, càng ngày càng ngu ngốc thêm rồi.
"Tô Thi Thi, cô bất quá là dựa vào quy tắc ngầm dựa vào việc lên giường với đàn ông, cô có gì đặc biệt hơn người!" Khúc Hồng Mai rống lớn hô, giống cái người đàn mười phần bà chanh chua.
Cô ta sớm không cần hình tượng rồi. Cô ta biết Hỗ Sĩ Minh cùng vợ chồng Tô Thi Thi vẫn không đối phó được. Tô Thi Thi vẫn để cho Hỗ Sĩ Minh xấu mặt, hiện tại chính làg Hỗ Sĩ Minh chứng minh giá trị chính mình cô ta hướn thời điểm!
Chẳng thế thì Hỗ Sĩ Minh làm sao có thể để một nhân viên nho nhỏ như cô ta thành người phụ trách công trình quan trọng như vậy? Hắn điên rồi sao?
Hỗ Sĩ Minh đương nhiên không có điên. Hắn chính là biết cô ta cùng Tô Thi Thi từng có thù địch, đặc biệt để cho cô ta tới xử lý Tô Thi Thi!
Tô Thi Thi hiển nhiên cũng biết điểm này, đối với Khúc Hồng Mai đương nhiên không thèm khách khí.
"Khúc tiểu thư, có lẽ không biết mình bị người lợi dụng thì không nói làm gì đi. Nhưng biết rõ bị người lợi dụng lại vẫn ra sức như thế, đó chính là thật đáng thương hại. Cô trước khi làm những chuyện đê tiện này, phiền toái ngẫm lại tiền đồ chính mình, ngẫm lại người nhà của mình."
"Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, lúc trước Bùi Dịch không có đối với cô đuổi tận gϊếŧ tuyệt, đó là bởi vì tôi không đành lòng. Cô thực nghĩ những chuyện chính mình làm không có sai? Việc làm của cô khi đó, tuyệt đối đầy đủ để cho cô ở trong tù nhiều năm."
"Đừng làm việc để cho bản thân sau này phải hối hận. Hỗ tổng, cũng sẽ không bảo vệ cái quân cờ vô dụng đâu."
Lời nói đến thế.
Tô Thi Thi nói xong, không có dừng lại.
Khúc Hồng Mai sững sờ nhìn bóng lưng Tô Thi Thi rời đi, trên mặt màu đỏ từ từ biến mất, biến thành tái mét.
"Tô Thi Thi, dựa vào cái gì mạng của cô tốt như vậy!" Khúc Hồng Mai đỏ hốc mắt.
Cô ta như thế nào có thể không ghen tị?! Tô Thi Thi tới cùng có chỗ nào tốt?
Nếu lúc trước không phải Tô Thi Thi xuất hiện, như thế cô ta hiện tại ở Xây dựng Tiệp Khắc có khả năng đã lên làm tổ trưởng tổ thiết kế rồi, đời này đều không cần lo lắng rồi.
"Tô Thi Thi, là cô hủy đi toàn bộ của tôi, hiện tại lại tới uy hϊếp tôi như vậy. Cô nghĩ rằng tôi thật sự sợ cô sao?"
"Quân cờ thì thế nào! Viên cờ tôi đây, chỉ cần phát huy đầy đủ tác dụng, Hỗ tổng sẽ cảm kích tôi!"
Khúc Hồng Mai muốn chính là Hỗ Sĩ Minh một cái đường lui. Chỉ cần bây giờ cô ta làm tốt, Hỗ Sĩ Minh tuyệt đối hẳn không bạc đãi cô ta.
Đến lúc đó, rời khỏi thành phố này, tùy tiện đi nơi nào, đều có thể sống tốt. Đây là Khúc Hồng Mai tính toán.
"Tô Thi Thi, chờ xem!" Khúc Hồng Mai trấn định lại, hướng tới một góc khác công trình đi đến. Nếu cô ta không tính sai mà nói, lúc này, Trạm Dẫn Lan sẽ phải ở nơi đó.
Bên kia, Tô Thi Thi cùng Khúc Hồng Mai sau khi tách ra, tiện trực tiếp đi đến chỗ trang hoàng ngoại hành lang.
"Sao anh lại tới đây?" Tô Thi Thi thật xa liền nhìn đến Bùi Dịch ngồi ở trên một cái ghế gỗ ngoại hành lang, đang lẳng lặng nhìn cô.
"Khúc Hồng Mai là Hỗ Sĩ Minh phái tới, anh đến đề nhắc nhở em cẩn thận một chút." Bùi Dịch chờ cô đi vào, nói.
Tô Thi Thi nhíu mày: "Rõ ràng là muốn tới đây nhìn em, tìm cớ không thành ý như vậy, thật nhàm chán."
Cô lại không ngốc, cần anh nhắc nhở sao?
Bùi Dịch bị chọc thủng cũng không giận, kéo tay cô qua, để cho cô ngồi ở bên cạnh mình, ôn nhu hỏi: "Được rồi cô ta sẽ như thế nào đối phó em?"
"Hỗ Sĩ Minh hẳn là không để cho em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tối đa để cho em xấu mặt." Tô Thi Thi phân tích nói.
Đúng là cô đợi một hồi, không đợi đến Bùi Dịch nói chuyện, trong lòng một hồi hộp.
Phá trầm mặc, nói luôn miệng rồi.
"Em đối với cái tên đυ.c khoét nền tảng kia cực kỳ có tin tưởng." Bùi Dịch cắn răng, ngữ khí chua xót cực kỳ.
"Ha ha... Cái kia... Là do em quá thông minh, đặc biệt có thể đoán được tâm tư người khác, trời cho như vậy, không có biện pháp." Tô Thi Thi rất nghĩ muốn chạy.
Bùi Dịch gần đây như thế nào càng ngày càng thích ăn dấm chua rồi!
"Vậy sao? Vậy em nói xem anh hiện tại suy nghĩ cái gì." Bùi Dịch khó chịu nói.
"Anh suy nghĩ... Vợ của anh sao lại hiểu biết người đàn ông khácnhư thế, anh ghen a!" Tô Thi Thi là nói không cần nghĩ.
Trong phút chốc, tất cả thanh âm đều đã biến mất. Tất cả công nhân đều ngừng lại, một đám cúi đầu, muốn cười lại không dám cười.
Bùi Dịch mặt đã không thể dùng đen để hình dung.
Anh đứng lên, nhìn cũng chưa từng nhìn Tô Thi Thi, bước chân cứng ngắc đi tới, chậm rãi hướng tới nơi xa đi đến.
Bóng dáng, dữ dội tịch liêu.
"Xong rồi xong rồi, hiệu quả tối quá mức rồi." Tô Thi Thi lo lắng nhìn bóng lưng Bùi Dịch rời đi, rất muốn kêu hô anh trở về.
Được rồi, cô không dám.
Bùi tiên sinh về sau cả ngày tâm tình đều thật không tốt, siêu cấp khó chịu.
Tô Thi Thi đúng là người không lương tâm, vậy mà không đến dỗ dành anh! Không thể nhịn!
Anh đâu nào nghĩ đến, Tô Thi Thi sau đó đã bị một đống chuyện không đâu vào đâu quấn lấy rồi.
"Tô tiểu thư, phiền toái mời cô đi đến công trình nơi đó nhìn xem, có chỗ muốn hướng cô thỉnh giáo một chút." Một vị công nhân tuổi trẻ mang theo nón bảo hộ lao động màu vàng giản đơn, ngày tuy rất lạnh lại do chạy tới chạy lui làm đầu đầy là mồ hôi, vẻ mặt mong nhìn Tô Thi Thi.
"Công trình xây dựng có vấn đề?" Tô Thi Thi nhíu mày.
Công trình xây dựng có vấn đề tới thỉnh giáo cô một người muốn làm thiết kế nội thất làm gì? Xem cô như kẻ ngốc sao?
Không thể đi!
Mấy giờ sau, vị trẻ tuổi kia lại tới nữa, bây giờ, ngữ khí so với vừa rồi càng thêm sốt ruột.
"Tô tiểu thư, phiền toái cô đi qua đó xem chút đi, chúng tôi thật sự không thể giải quyết."
Tô Thi Thi hảo tâm nói ra đề nghị, để cho cậu ta trực tiếp đi tìm quản đốc.
Nhưng nửa giờ sau, lại có người đến đây. Bây giờ, thay đổi một cái người hơi lớn hơn một chút càng thêm lão thành.
"Tô tiểu thư, cô liền không thể thương xót, đến xem một chuyến. Cũng sẽ không lãng phí bao lâu thời gian của cô. Vừa rồi Tiểu Hà tìm đến cô, đều đã trẹo chân rồi. Cầu cô được không?"
Lại là nửa giờ sau.
"Tô tiểu thư, tất cả mọi người nói cô nhiệt tâm. Nghe nói người một chén mì cũng nếm qua rất nhiều khổ, nên là hiểu biết chúng tôi những người làm cu li này
"Tô tiểu thư, cô thật sự không thể nhẫn tâm như thế! Cô xem tôi đều đã hơn sáu mươi tuổi, tìm cái công việc không dễ dàng. Cô liền qua đi đó một chuyến, xem một cái rồi trở về, được không?"
Tô Thi Thi nắm tay, cho dù tính tình tốt cũng bị phai mờ rồi.
Cách nữa giờ một lần, tổng cộng đến đây mười người rồi! Năm giờ liên tục không ngừng nghỉ, mỗi người đều đã chạy đến phía chỗ cô cầu xin 20 phút!
"Khúc Hồng Mai, cô đúng là đầu óc thật sự có bệnh sao? Chiêu thối nát như thế, quả thực vũ nhục chỉ số thông minh của tôi!" Tô Thi Thi siêu cấp tức giận! ^_^
Mọi người ngủ ngon 😙😙😙😙😙