"Sư muội, từ bỏ... Đi..." Tống Trọng Hạo vẻ mặt xoắn xuýt nhìn Tô Thi Thi, cảm thấy được vừa rồi hẳn là va chạm trúng chỗ nào rồi, lòng đều đã đau khắp toàn thân.
Tô Thi Thi tiến lên, chân thành vỗ vỗ bờ vai của anh: "Sư huynh, va chạm sụp tường nhà em, sao có thể dễ dàng như vậy liền cho qua. Liền phạt các người đến đây ở vài ngày, gán nợ."
"Đây cái Logic gì?" Tống Trọng Hạo trợn mắt há hốc mồm.
Tô Thi Thi nhíu mày, ánh mắt nguy hiểm nheo lại: "Anh không muốn?"
"Làm sao có thể!" Tống Trọng Hạo còn kém nhảy dựng lên đưa hai tay lên thề nữa thôi.
Anh dám không muốn sao?
Lườm mắt nhìn Đức An bên kia đang nghĩ muốn lặng lẽ trốn, Tống Trọng Hạo vươn tay giữ chặt hắn: "Anh cũng có phần, đừng nghĩ chạy!"
"Bùi Dịch sẽ gϊếŧ chúng ta!" Đức An đối với Tống Trọng Hạo nháy mắt ra hiệu, nhỏ giọng nói.
Tống Trọng Hạo rất muốn mắt trợn trắng.
Hắn cho rằng anh không biết sao?
Nhưng mà đắc tội sư muội anh sẽ còn thảm hại hơn! Tuy anh không biết Tô Thi Thi vì cái gì đột nhiên muốn giữ bọn họ lại, lại còn bắt bọn họ ở vài ngày!
Ở vài ngày đó! Vài ngày sau, bọn họ có thể bị Bùi Dịch ngược đến chết rồi hay không!
Hai người Tống Trọng Hạo bọn họ khóc không ra nước mắt, bị Tô Thi Thi gọi người đưa họ đi ngủ rồi. Toàn bộ cái quá trình, bọn họ mội chút cũng không dám nhìn Bùi Dịch.
Nhìn Tống Trọng Hạo hai người đi vào phòng giành cho khách, Tô Thi Thi mới yên lặng nhẹ nhàng thở ra. Quay đầu nhìn đến Bùi Dịch đen mặt, cô đi qua, cười đến đặc biệt nịnh nọt.
"Tòa nhà lớn như vậy, ở thêm vài người không có sao đâu mà."
Bùi Dịch không nhìn cô, nâng bước hướng hậu viện đi đến. Nghĩ đến giường của bọn họ bị sập cùng với đêm nay sập tường, sắc mặt càng ngày càng trầm.
"Keo kiệt." Tô Thi Thi nói thầm một tiếng, gắt gao đuổi theo.
Ở một số phương diện, Bùi tiên sinh thật sự một chút cũng không chịu được. Tỷ như, về phương diện chuyện mấy người bạn khác phái của cô ở chung.
Bùi Dịch cực kỳ tôn trọng bạn của Tô Thi Thi, nhưng mà - - bình dấm chua một khi đánh nghiêng, sẽ mất đi lý trí.
Quả nhiên, đi tới không vài bước, Bùi Dịch bỗng nhiên dừng lại.
Anh quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh không đồng ý!"
Để cho hai tên chuyên phá đám kia ở trong nhà anh? Anh sao có hào phóng như vậy?
"Nhà chúng ta cũng lớn, viện nhỏ cũng nhiều, liền tính ở thêm vài người cũng không mấy đυ.ng mặt đâu." Tô Thi Thi không nắm chắc anh có giận hay đành giải thích.
Nơi này đã từng là vương phủ, tuy Bùi Dịch mua được này chỗ chỉ có một nửa, nhưng mà có vài tiểu viện, liền tính mười mấy người nữa đến ở cũng rất ít khi đυ.ng mặt.
Bùi Dịch mím môi, không nói lời nào, vẫn như cũ rất tức giận.
Tô Thi Thi qua đi, giữ chặt ngón tay út của em, như như trẻ con làm nũng lắc lắc, đôi con ngươi giảo hoạt nhìn thoáng qua bốn phía, xác định không ai, mới nhỏ giọng nói.
"Như vậy, anh ngày mai liền không cần tiếp tục trốn đi ra ngoài."
Như vậy là thế nào? Tô Thi Thi cũng không nói gì, Bùi Dịch lại nghe hiểu, giữa lông mày mây đen lập tức tiêu tán, Bùi tiên sinh lông mao lập tức liền thuận rồi.
"Ngày mai gọi cả Tần Phong bọn họ cũng đến đây." Bùi Dịch ôm lấy bờ vai của Tô Thi Thi, xoay người hướng tới hậu viện đi đến.
"Ý kiến hay!" Tô Thi Thi chân chó gật đầu.
Khi bọn họ trở lại phòng ngủ thời điểm, Tô Thi Thi phát hiện giường vậy mà đổi rồi.
Cô chấn kinh thất thần nhìn Bùi Dịch, nửa ngày mới kìm nén ra một câu: "Anh từ khi nào thì cho người ta đổi?"
Bùi Dịch kiêu ngạo bỗng chóc mắc cỡ mím môi, vài giây sau mới có chút xấu hổ nói: "Để cho Dương Dũng đổi."
"Anh ta khí lực lớn như vậy sao, một người có thể khiêng được cái giường to như thế?"
Bùi Dịch mặt đen.
Anh đáng ra không nên cùng Tô Thi Thi thảo luận vấn đề này.
Đột nhiên, Tô Thi Thi hét rầm lêm: "Vậy bây giờ chuyện này có mấy người biết rồi?"
Dương Dũng khẳng định không có khả năng chính mình khiêng một cái giường nặng hơn một ngàn cân ra đổi một cái khác, kia chẳng phải là hiện tại rất nhiều người đều đã biết rõ?
Bùi Dịch xoa xoa mi tâm, vừa nói chuyện một bên lôi kéo Tô Thi Thi lên giường: "Dương Dũng cùng những vệ sĩ là Lính Đánh Thuê đến làm, miệng thật sự kính."
Chẳng thế thì anh vì sao không cần gọi người làm trong nhà mà gọi Dương Dũng. Vợ chồng hai người buổi tối đem giường làm cho sập như thế chuyện mất mặt như vậy, làm sao có thể để cho người khác biết!
Tô Thi Thi trầm mặc tiếp xuống.
Cô chỉ cảm thấy bên người bỗng nhiên hơn một tia không tầm thường khí tức. Không nghĩ tới, bình thường nhìn đến những vệ sĩ kia vậy mà đều là Lính Đánh Thuê.
Lúc này, ở thiền viện một chỗ trong một căn phòng ngủ giành cho khách, Tống Trọng Hạo cùng Đức An mắt to trừng mắt nhỏ, hai người đều đã buồn bực cực kỳ.
"Vì cái gì muốn chúng ta ngủ một cái phòng, mà còn..." Đức An chỉ vào trong phòng ngủ duy nhất một cái giường nói, "Muốn chúng ta ngủ cùng cái giường?"
Tống Trọng Hạo hối hận không kịp nói: "Chúng ta vừa rồi nên là đi bệnh viện làm kiểm tra, vì cái gì muốn cùng sư muội bọn họ tiến vào chứ?"
"Tôi cũng cực kỳ hối hận." Đức An thở dài, "Chúng ta còn có thể trở về sao?"
"Sư muội làm như vậy khẳng định có lý do riêng của em ấy." Tống Trọng Hạo an ủi, "Em ấy có thể là sợ chúng ta ra ngoài có nguy hiểm. Dù sao nơi này đều có rất nhiều vệ sĩ, an toàn hơn rất nhiều."
Đức An nhíu mày: "Tôi tuy không phải cực kỳ hiểu biết vợ chồng bọn họ, nhưng mà anh cảm thấy được... Bọn họ sợ sao?"
"Cái này..." Tống Trọng Hạo xấu hổ, liền chính anh đều không trả lời được, "Quả thật không giống phong cách làm việc của bọn họ. Mặc kệ, anh muốn đi ngủ hay không? Không ngủ liền đi bên ngoài đi, tôi muốn đi ngủ rồi."
"Dựa vào cái gì!" Đức An lập tức hướng tới giường nhào tới.
Tống Trọng Hạo động tác nhanh hơn hắn, ở trước mặt hắn cướp được chăn.
Bên ngoài phòng ngủ, thím Vương được Tô Thi Thi phân phó đến đây đưa thêm chăn cho bọn họ nghe đến động tĩnh bên trong, trên mặt biểu tình siêu cấp đặc sắc.
"Người trẻ tuổi thật là!" Bà nhớ tới lúc trước nhìn đến Tống Trọng Hạo cùng Đức An hai người, tiếc nuối lắc đầu, "Đàn ông tốt bây giờ đều bị người ngoại quốc lừa gạt hết rồi."
"Hắt xì!" Trong phòng ngủ, Đức An đột nhiên hắt xì, tạm dừng đại chiến cướp đoạt chăn.
"Thi Dịch" chậm rãi an tĩnh tiếp xuống, màn đêm bao phủ, rơi vào yên lặng.
Mà có một tòa nhà ở ngoại ô thành phố, lại đèn đuốc sáng trưng.
Mà cũng giống như Thi Dịch bên kia là một tòa vương phủ cổ đại được cải tạo thành nhà ở, quy mô lớn cùng với "Thi Dịch" không khác biệt lắm
Lúc này, trong thư phòng tòa nhà kia đèn đuốc sáng trưng, chủ nhân còn không có nghỉ ngơi.
"Tống Trọng Hạo bị người truy kích?" Trong thư phòng nhớ tới người đàn ông lần đó gặp Hỗ Minh Phỉ giọng nói đầy hứng thú, "Anh, người không tính sai chứ?"
Hỗ Sĩ Minh để điện thoại di động xuống, từ cửa sổ đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, mặt không chút thay đổi nói: "người theo dõi Bùi Dịch bên kia truyền đến tin tức đến."
Hỗ Sĩ Minh đem chuyện Tống Trọng Hạo tông sập tường nhà Tô Thi Thi kể lại, lông mày cau lại: "Không biết hắn là cố ý vẫn lại là không cẩn thận."
"Không ai lại ngu xuẩn đến dùng xe của mình gây hại cho mình đi? Mà còn những người truy đuổi theo bọn họ hình như không có đặc biệt địch ý." Hỗ Minh Phỉ nhíu mày nói.
Nếu những người đó thật sự sẽ đối với Tống Trọng Hạo làm cái gì, Tống Trọng Hạo bọn họ đâu nào có cơ hội lái xe đi về phía Bùi Dịch cầu cứu.
"Tống Trọng Hạo người này, ở mặt ngoài phóng đãng, trên thực tế tâm tư nhẵn nhụi cực kỳ. Bằng không chuyện công trình thôn Thành Trung lần trước, anh ta cũng không có khả năng cùng Bùi Dịch đem chúng ta lừa xoay vòng vòng." Hỗ Sĩ Minh trầm giọng nói.
"Hừ, dù thế nào cũng bất quá là một cái Thiết Kế Sư nội thất nhỏ nhoi mà thôi." Hỗ Minh Phỉ không cho là đúng nói.
Hỗ Sĩ Minh không nói gì. Chỉ là trong lòng nhớ tới sự kiện thôn Thành Trung kia, trong lòng hắn cũng có chút không thoải mái.
Đây là lần đầu tiên từ lúc hắn sinh ra lại thua thành như vậy. Tuy hắn có chuẩn bị khác, nhưng đúng là kia một lần sai lầm, để cho hắn không thể không khởi động một phương án tàn độc hơn khác.
Hỗ Minh Phỉ nhìn đến biểu tình của anh trai mình, hỏi ra một cái vấn đề vẫn nghĩ không ra: "Anh, người vì cái gì phải muốn dồn Bùi Dịch vào chỗ chết."
Hỗ Sĩ Minh biểu tình nghiêm túc lên, lạnh giọng nói: "Anh ta không chết, liền sẽ hủy đi Hỗ gia."
"Anh là nói anh ấy muốn điều tra chuyện cha mình năm đó sao?" Hỗ Minh Phỉ nhớ tới cái gì, "Liền tính anh ấy điều tra ra cha anh ấy chết cùng nhà chúng ta có quan hệ, còn có thể như thế nào?"
Lấy địa vị của Hỗ gia hiện giờ, một cái bản án cũ từ đầu không làm gì được bọn họ.
Hỗ Sĩ Minh nhìn thoáng qua em gái mình, trầm trầm phun ra một câu: "Em đã quên, Bùi Dịch là người điên. Anh ta hiện tại, khuyết thiếu chính là một cái chân tướng."
Cho nên, hắn không thể cho Bùi Dịch bất luận cái cơ hội gì.
Hỗ Sĩ Minh vuốt càm, nhớ tới Tô Thi Thi, trong mắt quang sâu thẳm hẳn lên.
Quá nhiều ngày không gặp, hình như, có phần nghĩ muốn cô gái kia rồi.