Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 408: Thật sự không cứu được cô rồi

Ngồi trên xe trở về công ty Sunshine, Tô Thi Thi lui ở trong góc, không dám thở mạnh.

Bùi Dịch ngồi ở bên cạnh cô, từ lúc bắt đầu lên xe, liền bày ra vẻ mặt bình tĩnh.

Không trong sự trầm mặc bạo phát, liền trong sự trầm mặc diệt vong. Tô Thi Thi chỉ cảm thấy chính mình sắp nghẹn chết rồi.

"Chết thì chết đi!"

Tô Thi Thi vừa nhắm mắt, cắn răng một cái, giọng nói vừa ra khỏi miệng, ngữ khí lại tràn ngập ủy khuất: "Em có phải đã làm anh mất mặt rồi hay không?"

Gân xanh trên trán Bùi Dịch nhảy một phen, đau đầu cực kỳ. Anh nhàn nhạt lườm Tô Thi Thi một cái, lành lạnh nói: "Giả vờ thương cảm vô dụng."

"Hừ!" Tô Thi Thi quay đầu, nhìn về phía ngoài xe, trong lòng buồn bực cực kỳ.

Nhìn cảnh tuyết bên ngoài một hồi, cô vẫn lại là nhịn không được quay đầu nói: "Nhưng mà là chính anh nói, tùy thời hoan nghênh em đến. Còn nữa, khách sạn kia là sản nghiệp nhà chúng ta, em đến thì có làm sao?"

Bùi Dịch đầu càng đau rồi.

"Sau khi chúng ta vừa đi ra ngoài, một đám phóng viên đã đi vào phòng." Bùi Dịch trầm giọng nói.

"Cái gì?" Tô Thi Thi đơ ra, không thể tin được nhìn anh, "Em chỉ kêu ba người..."

Xong rồi, nói lỡ miệng. Bùi Dịch hẳn không nghĩ cô đi khắp nơi quậy lớn chuyện đi?

Bùi Dịch nhìn đến dáng vẻ Tô Thi Thi có tật giật mình, không khỏi cảm thấy được buồn cười.

Mọi chuyện xảy ra đến giờ đến giờ, anh đã hiểu rõ. Tô Thi Thi hẳn là chỉ kêu ba vị phóng viên tới, cái khác, tự nhiên liền là vị sợ chuyện không đủ lớn chính là Ôn tiểu thư kia gây ra.

"Anh... Anh đừng như vậy nhìn em. Muốn mắng chửi cứ mắng chửi đi, em sẽ không cãi lại." Tô Thi Thi bị Bùi Dịch nhìn đến toàn thân không thoải mái, buồn bực nói.

Bùi Dịch thở dài, chậm rãi nói: "Em hôm nay làm không sai, anh cực kỳ vừa lòng."

"A?" Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, tạm thời không biết nên nói cái gì.

Bùi tiên sinh, có người nào nối giáo cho giặc như anh không?

Không đúng, cô như thế nào lại thành người nối giáo cho giặc rồi!

Ngay lúc Tô Thi Thi còn đang miên man suy nghĩ, Bùi Dịch lại nói một câu: "Nhưng lần sau, em tự mình đi là đủ rồi. Có anh ở đây, em không cần sợ."

Ách...

Tô Thi Thi chỉ cảm thấy tim nhanh hơn, trộm nhìn anh một cái: "Còn có cái gì, anh một lần nói cho xong đi."

"Về sau, cách Ôn Ngọc xa một chút!" Bùi Dịch lúc nói lên những lời này, sắc mặt có phần đen.

"A?" Tô Thi Thi hoàn toàn không hiểu.

Việc này như thế nào lại liên lụy đến trên người Ôn Ngọc rồi!

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Ôn Ngọc vừa lúc gọi điện thoại.

Tô Thi Thi kỳ quái nhận điện thoại, đang muốn đưa đến bên tai để nghe, bị Bùi Dịch lấy đi điện thoại di động.

Bùi Dịch bật loa, đưa điện thoại di động ném ở trên chỗ ngồi.

Điện thoại liền truyền đến giọng nói bát quái của Ôn Ngọc: "Thi Thi, cô mau nói cho tôi biết cô vừa rồi muốn đi bắt gian người nào vậy?"

"A?" Tô Thi Thi tim đập một phen, tựa hồ lập tức hiểu ra chuyện gì, đang muốn nhắc nhở Ôn Ngọc, Ôn Ngọc liền hưng phấn nói.

"Cô yên tâm, tôi gọi đến đều là phóng viên đều chuyên nghiệp lại rất nổi tiếng, nhất định sẽ chụp được ảnh xinh xắn đẹp đẽ."

"Ngọc..."

"Thi Thi, tôi vừa rồi lặng lẽ để cho bọn họ chụp mấy tấm Bùi tổng từ trong phòng đi ra, cô muốn hay không? Lần sau Bùi tổng ức hϊếp cô, cô có thể lấy cái này ra uy hϊếp. Nhưng mà cô không được nói cho Bùi tổng a...."

"Ngọc..."

Tô Thi Thi che đậy mặt.

Tôi thật sự cứu không được cô rồi.

Cô cực kỳ muốn nhìn xem vẻ mặt của Bùi tiên sinh lúc này, nhất định cực kỳ đặc sắc.

Ôn Ngọc ở đầu bên kia điện thoại líu ríu nói xong, đợi một hồi không có nghe đến Tô Thi Thi trả lời, tò mò hỏi han: "Thi Thi, Bùi tổng có phải ức hϊếp cô rồi hay không? Vừa rồi hẳn không phải là anh ta cùng người phụ nữ khác ở trong khách sạn hẹn hò đi? Cô không phải sợ, chúng ta chụp được chứng cớ!"

"Bà cô..." Tô Thi Thi ở trong lòng kêu rên, vụиɠ ŧяộʍ muốn cầm lấy điện thoại.

Bùi Dịch nhàn nhạt đưa mắt nhìn Tô Thi Thi, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt nói: "Ôn tiểu thư, vất vả cho cô rồi."

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc tiếp xuống. Vài giây sau, truyền đến một tiếng thét chói tai.

"A! Tần Phong, cứu em!"

"Đô đô đô..."

Trò chuyện kết thúc.

Tô Thi Thi sờ soạng vuốt mồ hôi lạnh, ở trong lòng vì Ôn Ngọc bi ai.

Khó trách vừa rồi Bùi Dịch lại đột nhiên nói cô cách Ôn Ngọc xa một chút, thì ra anh đã sớm biết.

"Cái kia... Chuyện này em thật không biết!" Tô Thi Thi cực kỳ không tiền đồ phủ nhận.

Bùi Dịch mặt trầm xuống ngồi ở trên chỗ, không biết suy nghĩ cái gì.

Lúc này, xe đã đến bên ngoài Sunshine, Tô Thi Thi đến xuống xe cũng không dám.

Sau cùng, không thể không đồng ý theo một hiệp ước không bình đẳng.

"Từ giờ đến hết tết trong khoảng thời gian này, anh quyết định để em chuyển đến làm ở Xây dựng Tiệp Khắc!"

Bùi Dịch lông mày nhíu lại, vẫn như cũ nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Anh bảo thư ký Vương bố trí một cái bàn làm việc trong phòng anh."

Tô Thi Thi kêu rên.

Cô còn có thể nói cái gì? Người nào muốn để cho cô thân thiết một người so với cô lại vẫn chỉ sợ thiên hạ không loạn hơn!

Chuyện hôm nay xảy ra, quả thật ra ngoài dự kiến của Tô Thi Thi. Cô biết Bùi Dịch không thật sự tức giận, nhưng cô làm như vậy, cũng sẽ để cho anh khó xử.

Bùi Dịch năm đó dù sao cũng yêu Trạm Dẫn Lan, về sau Trạm Dẫn Lan bỏ đi tựa hồ cũng có liên quan đến mẹ của Bùi Dịch, Bùi Dịch đối với Trạm Dẫn Lan ít nhiều có phần áy náy. Tô Thi Thi làm như vậy, hiển nhiên là không sáng suốt.

Tô Thi Thi tự nhiên biết điểm này, cho nên trong lòng mới xoắn xuýt vô cùng. Dùng hết khả năng theo Bùi Dịch, để cho anh không cần phân tâm vì chính mình.

"Chuyện này là em quá đáng rồi. Nếu Trạm tiểu thư truy cứu mà nói, em nguyện ý giải thích." Trước khi xuống xe, Tô Thi Thi nói.

Bùi Dịch nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài: "Anh không buông được. Chuyện này, anh sẽ xử lý tốt. Em mới vừa nãy xuất hiện hết sức đúng lúc, anh vừa lúc có lấy cớ để cho thư ký Vương đi bàn bạc phần còn lại của hợp đồng."

"Yên tâm đi, anh sẽ tránh chuyện ở một chỗ với cô ấy." Bùi Dịch cười vuốt vuốt tóc Tô Thi Thi.

"Em không phải cái ý kia. Tuy cô ấy có phần lấy việc công làm việc tư, nhưng em cũng không nghĩ để anh ở trên công việc bị người ta bắt lấy cán chuôi." Tô Thi Thi vội vàng giải thích nói.

"Vậy coi như là anh lấy việc công làm việc tư là được rồi." Bùi Dịch vô tình khẽ cười nói.

Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người, trong lòng như là bị rót mật đường một dạng, ngọt đến ngấy.

Cô sẽ không biết, ngay trước khi cô đi vào quấy rối, Bùi Dịch ở thư phòng khi đó tâm tình cũng không tốt lắm.

Trạm Dẫn Lan lấy cớ cảm mạo hẹn anh đến khách sạn, lại lấy cớ đi tắm rửa. Trạm Dẫn Lan biết Tô Thi Thi tùy lúc đều có thể đến, nếu để cho Tô Thi Thi nhìn thấy bộ dáng của cô ta, liền tính Thi Thi rộng lượng cũng sẽ không thoải mái.

Khi đó, liền tính Tô Thi Thi không đi vào, Bùi Dịch cũng sẽ rất nhanh rời đi.

"Chung quy, là hiểu được tâm cơ đùa giỡn thôi." Bùi Dịch nhìn tuyết trắng tinh bên ngoài xe kia, trong mắt hơn một tia thất vọng.

Cái cô gái trong ấn tượng của anh đơn thuần tốt đẹp kia, có lẽ đã thay đổi bởi thời gian.

Mà lúc này, người con gái đã từng đơn thuần thiện lương trong lòng Bùi Dịch, đang ở cùng Hỗ Sĩ Minh nói chuyện với nhau.

Trong phòng tổng thống, các phóng viên đã rời đi, Trạm Dẫn Lan đã thay xong quần áo, lúc này đang cùng Hỗ Sĩ Minh ngồi ở trong thư phòng.

"Trạm tiểu thư nhìn qua giống như rất hận Bùi Dịch?" Hỗ Sĩ Minh uống một ngụm trà, nhìn Trạm Dẫn Lan cười nhạt nói.

Trạm Dẫn Lan trong lòng căng thẳng, hơi hơi nhìn đánh giá một chút Hỗ Sĩ Minh.

Người đàn ông này giống như là muốn so với trong tư liệu cô điều tra được vẫn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Cô ta không có trả lời Hỗ Sĩ Minh, mà là hỏi: "Anh vừa rồi sớm biết Tô Thi Thi đùa giỡn đem anh ra diễn trò đúng không? Vì cái gì muốn cho cô ấy hồ nháo?"

Hỗ Sĩ Minh đặt tách trà xuống, cười nhạt nói: "Nếu tôi nói, tôi là vì tiếp cận cô?"

Trích nguyên văn 1 bạn mới cmt cho mình: "1 ngày 2 chap chết gì au ak. Tui đợi mòn cổ rồi"

Không hiểu là bạn đó có đọc phần cap mình viết ko, đã nói máy hư, chỉ làm bằng đt, 2 ngày 1 chap là đã cố gắng rồi, mình cũng ko phải chỉ làm 1 bộ thôi, nên thật khá bực mình, tui hiền nhưng đừng chọc tui, câu này nói rất nhiều lần rồi, ko phải 1 lần đâu =_=

Mọi người trưa hảo