Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 290: Sách của Bùi tiên sinh

Edit: HuongCyndi

Tô Thi Thi trở lại cao ốc Ngôi Sao, tìm nửa ngày vẫn không tìm thấy Bùi Dịch, ngay cả Tần Phong luôn ở nơi này của bọn họ đuổi cũng không đi mà giờ cũng chẳng thấy đâu.

"Hừ, nhất định là cố ý trốn tránh mình đây mà." Tô Thi Thi tức giận ném cặp lên bàn làm việc.

Cô không phải là muốn hỏi anh sao mà lại làm được vậy, cũng sẽ không chỉ trích anh, sao lại đến nỗi chạy mất rồi!

Tô Thi Thi vô cùng buồn bực.

Nhưng điều ngoài ý muốn của cô chính là, lúc cô tan làm trở về Thi Dịch, Bùi Dịch đã về rồi.

Lúc này, Bùi tiên sinh vẫn cư xử như trước, bình tĩnh tự nhiên, hoàn toàn nhìn không ra điểm gì khác biệt.

Anh bình tĩnh như vậy ngược lại khiến cho Tô Thi Thi có chút mờ mịt, không biết có nên hỏi hay không.

Mãi cho đến lúc đi ngủ buổi tối, Tô Thi Thi vẫn chưa hỏi ra miệng.

Khi cô lại nhìn lén lần nữa, Bùi tiên sinh đang nằm ở trên giường xem tạp chí gấp tạp chí lại đặt sang tủ đầu giường, ngước mắt nhàn nhạt nhìn sang, rất bình tĩnh nói:

"Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi."

"Ách..." Tô Thi Thi nhìn lén bị bắt tại trận, sắc mặt hơi đỏ lên, sửa sang lại áo ngủ rồi đi tới, lên giường, nằm bên cạnh anh, hít một hơi thật sâu rồi hỏi.

"Hôm nay, công ty xây dựng Minh Đỉnh gặp tai nạn bị ngập, có phải do anh làm không?" Tô Thi Thi cuối cùng cũng hỏi được, liền có cảm giác thoải mái rất nhiều.

Bùi Dịch gật đầu.

"Sao anh lại làm được vậy?" Đây mới là vấn đề mà Tô Thi Thi quan tâm nhất, "Chẳng lẽ anh đã khắc phục được vấn đề về khoảng cách sao?"

"Không có." Bùi Dịch trả lời.

"Vậy rốt cuộc là anh làm kiểu gì vậy?" Tô Thi Thi nghĩ mãi không ra.

Bùi Dịch nhìn chăm chú mắt cô, cẩn thận hỏi: "Em muốn biết à?"

Tô Thi Thi vội vàng gật đầu.

Nói thừa, không muốn biết thì cô hỏi nhiều như vậy làm gì.

Bùi Dịch khoang tay trước ngực, nhàn nhạt nói: "Anh đã trả lời em rất nhiều cái vấn đề rồi. Muốn biết vấn đề này, trước tiên phải làm việc đã."

"Làm... Làm việc gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thi Thi đỏ lên. Người này sao lại không đứng đắn như vậy.

Bùi Dịch bỗng nhiên áp sát vào Tô Thi Thi, đưa tay sờ lên mặt cô: "Mặt đỏ như vậy, Tô tiểu thư, em đang nghĩ gì vậy?"

"Ưʍ... Anh!" Mặt Tô Thi Thi thoắt cái đỏ lên, tên đểu cán này lại trêu đùa cô rồi!

"Anh... Chẳng lẽ không đúng ý anh sao?" Tô Thi Thi cứng cổ hỏi.

Đáy mắt Bùi Dịch thoáng qua ý cười rồi nhanh chóng biến mất, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, đưa tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường ở bên cạnh ra, từ bên trong lấy ra một quyển sách đặt lên trên chăn.

"Dựa theo quyển sách này mà học." Bùi Dịch liếc nhìn Tô Thi Thi một cái.

"Sách gì đây?" Tô Thi Thi tò mò cầm lên, khi thấy tên sách thì sợ tới mức suýt chút nữa làm rơi sách.

"Tố nữ kinh?" Tô Thi Thi trừng lớn mắt, nghi ngờ có phải mình đã nhìn lầm rồi không.

Đây không phải nghiên cứu thơ cổ trong phòng nghệ thuật sách cổ gì, là một trong những bộ sách mô phỏng duy nhất chuyện phòng the.

"Anh... Anh..." Tô Thi Thi thật sự bị Bùi kẻ điên khiến cho kinh hãi không còn cách nào khác rồi.

Cái này cũng được sao?

"Tô tiểu thư, không ngờ mỗi ngày trong đầu em toàn là những thứ màu vàng*." Bùi Dịch nói lại mấy câu nói bẩn thỉu mà thường ngày của Tô Thi Thi nói mình trả lại nguyên vẹn cho cô.

"Anh..." Tô Thi Thi bị nghẹn không nói nên lời, nửa ngày sau, mới ấp úng phản kích: "Anh để cho em xem quyển sách này, chẳng lẽ không phải là càng vàng* hơn tôi sao?"

(huángsè) là đồi tuy cũng đồng âm với hoàng là màu vàng. Ý anh câu trên là chị đồi truỵ, ý của chị ở dưới là anh còn đồi truỵ hơn.

Sắc mặt Bùi Dịch trầm xuống, nghiêm túc nói: "Đây là kiến thức, có thể kéo dài tuổi thọ, đối với người học sẽ có ích."

"Cho em một tháng thời gian để xem hết."

Bùi Dịch một lần nữa hai tay khoanh trước ngực, tựa vào ở đầu giường tựa như tiếu phi tiếu nhìn Tô Thi Thi: "Anh không ngại em nghiên cứu nhiều một chút về chín tư thế trong đó."

"Chín tư thế?" Tô Thi Thi lật sang mục lục, tìm vị trí của chín tư thế, mở ra xem một chút, sắc mặ lập tức đỏ ửng.

Chín tư thế đều là nói về tư thế cơ thể!

Tô Thi Thi đã chẳng còn mặt mũi, kêu rên: "A, Bùi Dịch anh là đồ sắc lang!"

Bùi Dịch buồn cười nhìn bộ dạng cô gái nhỏ đang nghiến răng nghiến lợi, anh rất thích thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống này của cô.

Nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, nhàn nhạt nói: "Em có thể không học, nhưng sau này đừng hỏi chuyện anh nữa."

"Anh..." Tô Thi Thi hít sâu, cắn răng giơ ngón giữa lên về phía anh, "Xem như anh lợi hại!"

"Học thì học! Anh coi chừng bị em ép khô đó!" Tô Thi Thi chẳng cần mặt mũi nữa, nói ra bằng bất cứ giá nào.

Bùi Dịch bị cô táo bạo nói thế làm cho hoảng sợ thân thể căng cứng, ánh mắt thoắt cái liền u ám, đứng thẳng, rồi kéo Tô Thi Thi qua, xoay người đè cô dưới thân:

"Tô tiểu thư, anh không ngại bị em ép khô đâu."

"Anh... Em... Em còn muốn đọc sách mà!" Tô Thi Thi vội vàng giơ giơ quyển sách trên tay.

Một tay của Bùi Dịch rút quyển sách ra, nhìn cũng không nhìn liền quăng xuống đất, đứng thẳng túm chặt cổ áo ngủ của Tô Thi Thi, dùng sức xé một cái, ánh mắt nhìn cô hết sức u ám: "Ngày mai hãy đọc!"

"A!" Tô Thi Thi thét chói tai, "Em còn phải đọc sách mà!"

Bùi Dịch: "Không quan trọng, anh đã xem xong rồi, có thể dạy em trước."

Tô Thi Thi...

Cô không phải muốn hỏi cái vấn đề này, tại sao lại đột nhiên biến thành tình hình này rồi!

"Cô bé, em còn dám làm quân nhân đào ngũ thử xem?" Bùi Dịch nói xong, thân thể chợt đè mạnh xuống, đổi lại là Tô Thi Thi thét chói tai một trận.

Đêm, rất dài.

Mãi đến khi mê man chìm vào giấc ngủ, Tô Thi Thi vẫn chưa hỏi được Bùi Dịch tới cùng là phá hệ thống phòng ngự của công ty xây dựng Minh Đỉnh kiểu gì.

Nhưng có một điều cô làm được!

Khi cô rời giường, Bùi Dịch còn đang ngủ say. Bận rộn cả đêm, Bùi tiên sinh quả thật đã quá mệt mỏi.

Tô Thi Thi xoa xoa cái thắt lưng nhức mỏi rồi ngồi dậy, nhe răng trợn mắt, đau cũng rất vui.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Dịch, đôi mắt đang muốn nhìn anh khinh bỉ, lại đột nhiên bắt gặp ánh mắt biếng nhác của người đàn ông.

"Ách... Anh dậy rồi?" Tô Thi Thi xấu hổ đứng thẳng người, thật muốn tìm cái hố mà chui vào.

"Tối hôm qua vẫn chưa hài lòng sao?" Bùi Dịch đứng thẳng, chiếc chăn theo l*иg ngực của anh rớt xuống, lộ ra vòm ngực rắn chắc.

Tô Thi Thi thấy thế kìm lòng không được mà nuốt một ngụm nước bọt, cuống quít dời mắt, lắc mạnh đầu: "Không có! Đặc biệt hài lòng, siêu cấp hài lòng, phi thường hài lòng, em đi tắm trước!"

Ryeo: ngày nào bà cũng ngắm ổng mà còn chảy nước miếng là sao???? Ganh tị muốn chết >"