Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 276: Thời cuộc

Edit: Mít

Trong thư phòng cổ kính, cái bàn gỗ lim tản ra mùi hương thoang thoảng, làm cho người ta trong lòng mạnh mẽ không tự giác dịu đi rất nhiều.

"Thân phận của Hỗ Sĩ Minh một khi bại lộ, cách anh ta cùng Hồng gia hợp tác sẽ biến hóa, phỏng chừng rất nhanh sẽ có động tĩnh." Tần Phong giọng trầm trầm, nói xong nhìn thoáng qua Bùi Dịch, "Cậu có tính toán gì?"

Đốt ngón tay trái Bùi Dịch khẽ chọc mặt bàn, hỏi một vấn đề không liên quan gì: "Nếu cậu là Hồng gia, tại sao cậu muốn cùng Hỗ Sĩ Minh âm thầm hợp tác?"

Tần Phong trầm tư: "Ý của cậu là, Hỗ Sĩ Minh không muốn lộ thân phận tổng giám đốc Xây dựng Minh Đỉnh, là vì quan hệ với Hồng gia?"

"Tôi ban đầu còn tưởng rằng Hỗ Sĩ Minh mai danh ẩn tích, là cũng giống mục đích của cậu. Hiện tại xem ra, lão hồ ly họ Hồng hẳn là đồng ý làm chuyện quan trọng gì đó cho hắn. Hỗ gia mấy năm nay một mực âm thầm khuếch trương thực lực, đã bắt đầu ra tay đối với Đoàn gia, nếu cùng Hồng gia là quan hệ hợp tác, như vậy tạm thời ông ta hẳn không động thủ."

Tần Phong nói tới đây, mạnh mẽ ngồi thẳng người, sắc mặt so với vừa rồi càng nghiêm trọng.

"Tôi đột nhiên nhớ tới, Hỗ gia vẫn không có ra tay với Lan gia, cũng không có bất kì hợp tác cùng quan hệ, này không giống như tính cách nhà họ Hỗ nha."

Hỗ gia và lão gia tử kia cùng giống tính cách, bọn họ cũng chỉ có hai loại người, một loại là bọn họ làđồng bọn cùnghợp tác, một loại khác chính là bọn họ muốn lấn áp đối phương, từ trước đến nay bá đạo cực kỳ. Thái độ của bọn họ đối với Lan gia, quả thật làm cho người ta khó hiểu.

Bùi Dịch gật đầu, nói: "Chỉ có một cách giải thích, Hỗ gia đối với Lan gia có kiêng kị. Mà Hỗ Sĩ Minh cùng Hồng gia hợp tác, hẳn là vì đối phó Lan gia."

"Như thế đã sáng rõ, Hồng gia đồng ý cùng Hỗ Sĩ Minh đối phó Lan gia, cho nên Hỗ Sĩ Minh mới cam tâm tình nguyện mai danh ẩn tích. Chỉ là bọn họ tới cùng tại kiêng kị cái gì, có thể hay không là sự kiện năm đó..."

"A xin lỗi Dịch, tôi..." Tần Phong nói đến một nửa nhanh chóng im miệng, vẻ mặt xin lỗi nhìn Bùi Dịch.

Bùi Dịch lắc đầu: "Không sao. Bọn họ kiêng kị gì đó và chuyện năm đó của cha tôi hẳn có quan hệ."

Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống tàn nhẫn: "Tôi sẽ làm cho cái bọn họ kiêng kị trở thành sự thật!"

"Cậu yên tâm, thù của cha cậu, tôi với cậu cùng báo!" Tần Phong thật lòng nói.

Lúc anh vừa mới biết Bùi Dịch, mười phần khinh thường đứa con riêng này, nhưng sau này Bùi Dịch lại làm anh bội phục đến phục sát đất.

Hai người như thế nhiều năm qua, cùng nhau vượt qua những mưa gió, anh cũng từ tam thiếu gia bất cần đời thành người thừa kế Tần gia.

Mà hết thảy những việc này, Bùi Dịch cũng vì anh làm rất nhiều rất nhiều.

Tình cảm anh em trong lúc đó, có đôi khi cũng không thể dùng một hai câu đã nói được hết.

"Tần Phong, thời gian này tôi một mực nghĩ một vấn đề, có lẽ sự thù hận sẽ hại chúng ta." Bùi Dịch bỗng nhiên nói.

"Cậu sao lại nghĩ như vậy?" Tần Phong nhíu mày khó hiểu nhìn Bùi Dịch," nhiều năm qua, vì mối thù này cậu mới cố gắng cho tới bây giờ, chẳng lẽ cậu hiện tại không muốn báo thù sao?"

Chỉ có Tần Phong biết rõ ràng nhiều năm qua Bùi Dịch trên lưng gánh vác gánh nặng gì, cũng chỉ có anh biết rõ Bùi Dịch vì báo thù mà phải cố gắng trả giá như thế nào. Đúng là, hiện tại Bùi Dịch vậy mà nói ra lời này...

"Có phải bởi vì Thi Thi hay không, em ấy dù sao cũng là Đoàn gia..."

Đứng ở ngoài cửa vốn đến báo cho Bùi Dịch biết Tiểu Vịnh không trở về, Tô Thi Thi vừa lúc nghe câu ấy, động tác đẩy cửa mạnh dừng lại, nội tâm cũng nhói đau.

Cô không biết đang khẩn trương cái gì, nhưng mà trong lòng cô cực kỳ khủng hoảng, muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại như đúc bằng chì, bước đi bất động.

Tai của cô cũng phản bội cô, tất cả lực chú ý đều ngưng tụ ở lỗ tai, nghe bên trong trả lời.

Một giây hai giây, như là qua một thế kỷ, hoặc như là chỉ là trong nháy mắt, chỉ nghe bên trong truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Bùi Dịch.

"Không phải," Bùi Dịch nói, "Cô ấy đối với Đoàn gia thù không thua kém tôi, đúng là hiện tại nên cố gắng học tha thứ."

"Tần Phong, nếu tôi cố ý báo thù, cuối cùng nhận được cái gì? Cha tôi không có khả năng chết rồi mà sống lại. Rất nhiều chuyện đều đã không thể quay về."

"Cậu sao có thể nghĩ bi quan như thế? Cậu đã quên nhiều năm qua cậu kiên trì như vậy là vì cái gì sao? Tôi không phải khuyên cậu báo thù, nhưng mà có một số việc tất phải đi làm, chẳng thế thì cậu không vượt qua cửa ải này sao?"

"Cậu nếu không đi làm, cậu có thể yên tâm trong phần trách nhiệm này sao? Cậu sẽ bị bộ dạng này hành hạ mình, mãi đến khi chết đi!" Tần Phong càng nói càng kích động.

Anh vĩnh viễn nhớ rõ người thiếu niên năm đó bởi vì báo không được thù mà chịu hành hạ, nội tâm thống khổ, anh không muốn Bùi Dịch nhiều năm sau hối hận.

"Ầm!" Đúng lúc này, cửa thư phòng bị phịch một tiếng mở ra, Tô Thi Thi xuất hiện tại cửa phòng, yên lặng nhìn Bùi Dịch.

"Thi Thi!" Bùi Dịch một phen từ trên chỗ ngồi đứng lên, trong mắt bối rối chớp lóe rồi biến mất. Ở một khắc này, anh bỗng nhiên không dám nhìn vào mắt Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi nhìn đến sự yếu ớt trong mắt anh, tim nhói đau, rất nhanh chạy tới, ôm eo của anh, ấp úng nói: "Chúng ta không báo thù có được hay không?"

Cô lau nước mắt chảy xuống khóe mắt, ngửa đầu, cười nói: "Chúng ta tại sao muốn báo thù? Có một câu tên là tự tạo nghiệt không thể sống. Em tin trên thế giới này toàn bộ đều đã là công bằng. Chúng ta chỉ cần làm tốt việc bản thân là được rồi, buông tha chính mình có được hay không? Như vậy, mới có thể vui vẻ."

Cô nói xong nước mắt chảy xuống, cô vẫn biết gánh nặng trên lưng Bùi Dịch rất nhiều. Đúng là cho tới bây giờ không nghĩ tới anh vậy mà bởi vì cô mà do dự.

Phải làm sao đây? Cô rất muốn ích kỷ nói cho anh, anh đi báo thù đi, em không ngại.

Nhưng mà đây chỉ là lí lẽ ngụy biện. Trong cơ thể cô chảy dòng máu Đoàn gia, nếu Bùi Dịch thật sự báo thù, như vậy hai người bọn họ sau này sao còn có thể ở chung?

"Xin tha thứ cho sự ích kỷ của em, chúng ta làm chúng ta trả giá, thuận theo tự nhiên không tốt hơn sao?" Tô Thi Thi ngửa đầu nhìn Bùi Dịch, nước mắt trong mắt nhỏ giọt sáng trong, lộ ra quét xuống ánh sáng.

Tim Bùi Dịch vốn xao động bất an, ở một khắc này bỗng nhiên trở nên thật bình tĩnh, thật bình tĩnh.

Rất nhiều việc rối rắm trước kia, ở một khắc này đột nhiên tiêu tan rồi.

Anh vươn tay, nhẹ nhàng mà lau giọt nước mắt ở khóe mắt cô, khóe miệng vẽ ra một nụ cười: "Cô bé ngốc, anh nói rồi, nếu lại khóc, anh nhất định trừng phạt em."

"Này!" Tô Thi Thi bật cười. Người đàn ông này có thể đem chuyện nghiêm túc như vậy nói thành không đứng đắn rồi.

Tô Thi Thi hung hăng lau nước mắt, nói: "Dù sao người không đυ.ng tới với mình, mình cũng không động đến người. Mỗi ngày vắt óc tìm mưu kế đi hại người, rất mệt nha. Nhưng mà nếu bọn họ gây khó dễ trên đầu chúng ta, chúng ta mới đối phó, thế nào liền thế ấy, có được hay không?"

"Khụ khụ..." Tần Phong dở khóc dở cười.

Mới vừa nhìn thấy Tô Thi Thi xông tới, anh thật sự hoảng sợ, nghe được của lời nói kia của cô, trong lòng anh cũng cực kỳ phức tạp.

Đúng là người phụ nữ này nói đến mặt trái, chuyện trả thù này liền không đúng rồi.

"Tôi nói thật. Em gặp chiêu phá chiêu, cũng không phải là người bình thường có thể chịu đựng được!" Tần Phong bất đắc dĩ nói.

"Em chẳng lẽ không biết lực phá hoại của mình sao? Hai người quả thật không cần chủ động đi báo thù. Mỗi lần bị động phản kích, cũng đã làm cho Đoàn gia cùng Hỗ gia ói máu, nếu là chủ động đánh trả thì không cho người sống rồi?" Tần Phong chế nhạo nhìn Tô Thi Thi.

"Khụ khụ..." Bùi Dịch ho khan một tiếng, cảnh cáo trừng mắt với Tần Phong một cái.

Cái tên này, không có việc gì nói cái sự thật. Như vậy làm cho vợ anh của anh cực kỳ xấu hổ.

"Ách... Em có sao? Sự việc hôm nay thật sự không liên quan tới em!" Tô Thi Thi vô tội cực kỳ.

Cô rõ ràng là tới an ủi Bùi Dịch, sao cuối cùng lại là cô sai?

"Không sao. Anh rất thích thay phu nhân xử lý cục diện rối rắm." Bùi Dịch vuốt vuốt mũi Tô Thi Thi, sủng nịch nói.

"Cục diện rối rắm cái gì chứ!" Tô Thi Thi nổi giận.

Tại sao đến cuối cùng lại là cô sai rồi? Cô thật sự không phải là cố ý mà!

Tuy nhiên nhìn sắc mặt Bùi Dịch, giống như thật sự xem nhẹ một số việc. Tô Thi Thi trong lòng vẫn lại là vui vẻ.

Bùi Dịch mấy ngày nay vì cô mà thay đổi, cô thấy ở trong mắt ghi ở trong lòng.

"Mắt của tôi muốn mù rồi. Tôi đi trước, các người tiếp tục ân ái." Tần Phong thấy hai người lại ôm ấp cùng một chỗ, che mắt lén lút đi đến ngưỡng cửa thư phòng.

"Tần tam thiếu, nợ nần chúng ta còn không có tính xong." Bùi Dịch lạnh lùng liếc Tần Phong một cái, cúi đầu nói với Tô Thi Thi "Ngoan, đi mang Tiểu Vịnh đến, để cho nó cùng Tần tam thiếu bồi dưỡng cảm tình thật tốt."

Anh vừa nói, Tô Thi Thi mới nhớ tới mục đích đến đây của mình, lập tức sốt ruột nói, "Tiểu Vịnh bị Hỗ Sĩ Minh bắt đi rồi!"

============

Đôi lời: Thật sự ngồi mấy tiếng đồng hồ edit một lúc mấy chương truyện, tôi cảm thấy từ trước đến nay tôi đã đọc rất rất nhiều bộ ngôn tình, nhưng ít có truyện nào sâu sắc như truyện này. Nó dạy ta rất nhiều điều, từ tình yêu của Thi Dịch, đến tình bạn của Dịch Phong, cho đến tình cảm gia đình của Tĩnh Đồng, thậm chí là cả sự tha thứ đối với thù hận. Có thể nó không có nhiều cảnh lãng mạn của Bùi Dịch và Thi Thi như các truyện khác, nhưng nó vẫn cuốn hút tôi, bởi vì những triết lý nhân sinh sâu sắc của nó. Thật hi vọng các bạn cũng có cảm nhận giống tôi.

Cũng xin lỗi đã phiền đến các bạn, và cảm ơn vì đã nghe tôi tâm sự. #Ryeo: *liếc* ko nghe cô cũng nói đó thôi 😏😏😏😏😏😏

Chúc các bạn đọc vui vẻ.

# Mít

Cả nhà ngủ ngon. Tiếp tục ái bạn Ryeo và các bé nhà Ryeo nè 😚😚😚😚😚