Edit: Moon
Beta: + Ryeo
"A, đầu gối của em muốn nát rồi! Đau quá đi!" Trong phòng khách thỉnh thoảng lại vang lên tiếng Đoàn Tĩnh Đồng kêu rên cùng tiếng hát xì.
Đoàn Tĩnh Đồng quỳ gối trên ván giặt, trong bàn tay mập mạp nắm một củ hành tây, vừa bóc vừa lau nước mắt. Mùi cay kích thích mắt của cậu nhóc, càng lau nước mắt rơi càng nhiều, nhìn qua bộ dáng kia thật vô cùng đáng thương.
"Bùi tiên sinh, anh quá độc ác." Tô Thi Thi đứng bên cạnh Bùi Dịch, âm thầm bưng mặt.
Bùi tiên sinh, anh làm khó dễ đứa trẻ mười tuổi làm gì chứ?
Mùi hành tây bay đầy cả phòng. Đại cẩu tử đang ở ngoài đi tản bộ ngửi thấy mùi này, cái mũi khịt khịt hít vài cái liền ngay vào.
Nó thích ăn nhất chính là thịt bò nướng hành tây, mỗi lần vừa ngửi thấy mùi hành tây, liền cho rằng có thịt bò ăn, chạy một mạch về phía Đoàn Tĩnh Đồng đang bóc hành tây, tốc độ nhanh đến nỗi không ai phản ứng kịp.
"A, chó! Cứu mạng!" Đang cúi đầu lau nước mắt đột nhiên thấy xuất hiện một con chó to lớn, bị dọa sợ đến mức từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
Nhưng cậu nhóc vẫn rất nghe lời của anh trai mình, không dám ném hành tây đi, vẫn cầm lấy hành tây, nhấc chân bỏ chạy.
"Gâu, gâu, gâu!" Đại Cẩu Tử thấy thức ăn chạy mất, lập tức dạng chân ra đuổi theo.
"Mẹ, cứu mạng!" Đoàn Tĩnh Đồng hoảng cũng không biết phải làm gì, thấy được Tô Thi Thi cách đó không xa, liền giống như một con nghé con nhìn thấy mẹ lao đầu chạy tới, ôm lấy eo của cô.
"Mẹ?" Toàn thân Tô Thi Thi cứng ngắc, khóe miệng giật giật.
Cô từ lúc nào lại già đến như vậy, không đúng...
Hiện tại đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là _ _
"Nhóc con, sao em lại mạnh như vậy chứ!" Tô Thi Thi dở khóc dở cười.
"Đoàn Tĩnh Đồng!" Bùi Dịch lạnh lùng nhìn chằm chằm tay Đoàn Tĩnh Đồng đang ôm eo Tô Thi Thi.
Nhóc con đáng chết, chẳng những ôm Tô Thi Thi, lại còn tựa đầu cọ cọ ngang hông cô, phải đánh!
"Ưʍ..."
Đoàn Tĩnh Đồng bị dọa sợ vội vàng buông tay ra, lúc này mới phát hiện dưới tình thế cấp bách cho nên đã ôm lấy thắt lưng Tô Thi Thi, mặt thoắt cái đã đỏ lên, thẹn quá hóa giận liền đẩy Tô Thi Thi ra, nhảy lên ghế salon.
"Gâu, gâu, gâu, gâu!" Đại Cẩu Tử cảm thấy rất hứng thú đối với Đoàn Tĩnh Đồng, hoặc là nói cách khác trên người cậu ta có mùi hành tây cảm thấy rất hứng thú, liền chạy đuổi theo.
"A, mày đừng tới đây!" Đoàn Tĩnh Đồng quơ bàn tay mập mạp, lập tức chân phải nhảy xuống.
Nhưng cậu nhóc quên mình vẫn còn trên ghế salon, mất trọng tâm, cả người liền ngã xuống mặt đất.
"Cẩn thận!" Tô Thi Thi cả người cả kinh, theo bản năng đưa tay ra, nhào về phía cậu nhóc mà ôm vào trong ngực.
"Đáng chết!" Bùi Dịch bị dọa sợ đến mức tim cũng ngừng đập, chạy về phía Tô Thi Thi thật nhanh.
Cùng lúc đó, ở bên kia Dương Dũng nghe được trong nhà có tiếng động lập tức chạy vào nhà, lấy tốc độ cực nhanh hướng Đoàn Tĩnh Đồng chạy tới.
"Bang bang ầm!" Trong phòng vang lên mấy tiếng va chạm cùng tiếng kêu rên.
Tô Thi Thi nặng nề nằm trọn trong lòng của Bùi Dịch, bị anh ôm chặt trong ngực.
Mà bên kia Dương Dũng cũng tiếp được Đoàn Tĩnh Đồng.
Chẳng qua tiểu mập mạp này trọng lượng không hề nhẹ, ngay cả Dương Dũng cũng bị cậu nhóc này va đập đến đầu đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng tiểu mập mạp kia không những không cảm kích, còn giùng giằng: "Anh buông tôi ra, con chó điên đã tới, nhanh lên một chút..."
"Rắc rắc"
Chỉ nghe thấy âm thanh gãy xương, ngay sau đó truyền đến tiếng Đoàn Tĩnh Đồng kêu khóc tê tâm phế liệt: "Tay của em thật là đau!"
"Không phải chứ?" Tô Thi Thi mới vừa bò dậy, liền thấy dáng vẻ Đoàn Tĩnh Đồng vừa che tay vừa khóc lớn.
Dương Dũng bị cậu nhóc đè sau lưng ngu người, ngây ngô nhìn tay tiểu thiếu gia.
Anh ta thật sự không phải cố ý...
"Hình như là gãy thật rồi." Tô Thi Thi quay đầu lại nhìn Bùi Dịch khóc không ra nước mắt.
Lần này xong đời rồi.
"Hu hu hu, em biến thành tàn phế rồi, em muốn đi tìm mẹ, các người ai cũng ăn hϊếp em!" Thằng nhóc con này thật biết hù người, đạp chân đạp tay, cử động một cái liền đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa vì đau mà ngất.
"Gọi bác sĩ đi." Sắc mặt Bùi Dịch chìm xuống. Thằng nhóc này chạy đến đây anh còn không nói, đã vậy còn gây cho anh một đống phiền phức!
"Em đi trước tìm đồ cho thằng bé cố định tay đã."
Tô Thi Thi bất đắc dĩ thở dài, để cho quản gia cầm hộp thuốc băng bó đơn giản cho Đoàn Tĩnh Đồng.
Đoàn Tĩnh Đồng đoán chừng bây giờ đã quá đau, thậm chí cũng quên cả phản kháng, chỉ là vẫn khóc, nước mắt như hạt chân trâu bị đứt tí tách rơi xuống.
Tô Thi Thi nhìn qua, cũng động lòng mà đau theo.
Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Nhìn thấy nó bị ủy khuất rất sót ruột.
"Em yên tâm, sẽ không lưu lại di chứng về sau. Không tàn phế được đâu." Trên xe đang đi tới bệnh viện, Tô Thi Thi nhìn cậu nhóc đang khóc không ngừng, thật lòng an ủi nói.
"Hfừ em không muốn nói chuyện với chị. Đồ phụ nữ xấu xa." Đoàn Tĩnh Đồng nghiêng người hừ lạnh một tiếng.
Không phải là vì Tô Thi Thi, thì cậu cũng sẽ không thảm như vậy. Vừa rồi sắc mặt anh trai nhìn cậu thật khủng khϊếp, anh trai khẳng định không thích cậu rồi.
Đoàn Tĩnh Đồng càng nghĩ càng sợ, oa một tiếng lại khóc lớn lên.
Tô Thi Thi âm thầm hỏi ông trời.
Cô rốt cuộc đã gây ra nghiệp chướng gì? Thằng nhóc này quả nhiên thật khó dụ dỗ.
Cô nhớ tới ban nãy Ôn Ngọc cho cô một cây kẹo mυ'ŧ, cô tiện tay cho vào trong túi sách, lấy ra đưa cho Đoàn Tĩnh Đồng nói: "Này, ăn thứ gì đó ngọt sẽ bớt đau hơn đó."
"Hừ, em không muốn!" Đoàn Tĩnh Đồng đưa lưng về phía Tô Thi Thi nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn vào tay cô.
Tô Thi Thi cười thầm, nhìn cậu bé kia rõ ràng là thật sự rất muốn còn tỏ vẻ, cường ngạnh đem kẹo nhét vào trong tay cậu bé nói: "Chỉ có một que kẹo này thôi, có muốn nữa cũng không có."
"Hừ chính là chị cứng rắn muốn cho em, như thế này cũng không thể không nhận." Đoàn Tĩnh Đồng phủi tay Tô Thi Thi một cái, vừa bóc que kẹo vừa cứng cổ nói.
Nhưng một tay cậu bị thương, chỉ còn một tay thì căn bản không bóc được vỏ kẹo, tức quá oà lên một tiếng khóc?
Tô Thi Thi lặng lẽ liếc nhìn Bùi Dịch đang ở bên cạnh không nói tiếng nào dùng ánh mắt hỏi anh: Em trai anh sao như vậy đã khóc rồi?
Nếu như không phải nhìn cậu ta có dáng dấp là con trai, người khác còn tưởng rằng là con gái.
Bùi Dịch lặng lẽ dời mắt đi, không định phát biểu ý kiến.
Tô Thi Thi giúp Đoàn Tĩnh Đồng bóc vỏ kẹo, quay đầu nhỏ giọng hởi Bùi Dịch: "Khi anh còn bé không hay khóc như vậy chứ?"
"Đúng vậy. Mẹ em nói, anh trai khi còn bé rất thích khóc..." Đoàn Tĩnh Đồng nói được một nửa, chợt ngừng nửa miệng, sợ hãi trốn trong góc ăn kẹo.
Sắc mặt Bùi Dịch thoáng cái liền tối sầm.
"Khụ khụ..." Tô Thi Thi ho khan một cái liền ngồi nghiêm chỉnh cũng không dám nhìn Bùi Dịch.
Nếu làm Bùi tiên sinh không vui, anh sẽ không gϊếŧ người diệt khẩu chứ?
Cô không nhịn được nghiêng đầu nhìn lén Bùi Dịch.
Thật không nhìn ra, người này khi còn bé cũng là một con quỷ thích khóc.
"Tô Thi Thi, em nhìn gì, có tin anh sẽ khiến em phải khóc thảm hơn không!" Bên cạnh truyền đến một âm thanh lành lạnh.
Người Tô Thi Thi cứng đờ, liền hướng đến chỗ Đoàn Tĩnh Đồng nhích lại gần bên cạnh.
Người này mỗi lần nói chuyện đều không đứng đắng như vậy. Nhớ tới những lần ở trên giường bị hành hạ khóc đến khô cổ họng. Tô Thi Thi chợt rùng mình, cũng không dám nói thêm câu nào...
Cũng may đến bệnh viện rất nhanh. Hai người vội mang Đoàn Tĩnh Đồng vào phòng khám.
Tên trẻ con này vốn đã bình tĩnh lại, nhưng vừa đến bệnh viện liền thay thành người khác lại tiếp tục gào khóc.
Tô Thi Thi cũng đau đầu. Nếu không phải Bùi Dịch kêu vệ sĩ tới trước chuẩn bị, đoán chừng sẽ có người xông tới nói bọn họ ngược đãi trẻ em.
Thời điểm bọn họ mang Đoàn Tĩnh Đồng đi vào phòng cấp cứu, Phương Thanh Hoa thay Chấn Ba xuống đóng tiền thuốc thấy một màn như vậy, cả người kinh ngạc sững sờ tại chỗ.
"Đứa trẻ đó là ai?"
Phương Thanh Hoa lặng lẽ đến gần một chút, bà ta thấy rõ dáng vẻ của Đoàn Tĩnh Đồng, liền bụng miệng, không thể tin nổi.
"Đứa trẻ này sao lại giống Nhậm Thiếu Vi thế? Có cái gì đó không đúng!" Phương Thanh Hoa suy nghĩ một chút, liền chạy vào thang máy.
"Mình phải đi nói cho Chấn Ba biết."