Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 254: Phương pháp bổ thận thích hợp với anh

Không có lang thang cô độc qua, liền không có thể lĩnh hội cảm giác ăn nhờ ở đậu.

Đây là Bùi Dịch từ sau khi mẹ anh đến Đoàn gia, mười mấy năm qua lần đầu tiên ở lại trong phòng của chính mình.

Anh nằm ở trên giường, nhìn hoa văn điêu khắc phức tạp trên trần nhà, ánh mắt có chút mê mang.

Ở ngôi nhà kia mười mấy năm, đây là anh lần đầu tiên rời đi. Nhìn nơi hoàn toàn xa lạ này, trong nháy mắt không biết chính mình đang ở nơi nào.

"Bùi Dịch." Bên cạnh một đôi tay đưa qua, gắt gao ôm lấy cổ anh. Tô Thi Thi tựa đầu gối trên ngực anh, lại vẫn là chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

"Anh có phải có chút không quen hay không?" Tô Thi Thi nhỏ giọng hỏi.

Bùi Dịch thân thể cứng đờ, cúi đầu nhìn cô một cái. Cô gái nhỏ kia vẫn nhắm hai mắt, cũng không có nhìn anh. Nhưng mà anh biết, cô nhìn thấu tâm tư của mình.

"Uh"m." Anh nhàn nhạt lên tiếng.

"Không sao hết" Tô Thi Thi ở trên người anh cọ xát, "Anh sẽ rất nhanh quen thôi. Em lần đầu tiên lúc rời khỏi Đoàn gia, cũng có cảm giác không quen như vậy."

Bùi Dịch sửng sốt, mặt không chút thay đổi nói: "Em rời khỏi Đoàn gia lúc đó mới ba tuổi."

Tô Thi Thi:...

Người này thật biết phá hoại không khí! Bùi tiên sinh, anh không thấy được em đây là đang an ủi anh sao, quá không nể mặt rồi!

Tô Thi Thi ngồi dậy, thở phì phì trừng mắt nhìn Bùi Dịch: "Bữa sáng muốn ăn cái gì, em đi làm cho anh!"

Rõ ràng là một câu nói quan tâm, lại bị dáng vẻ đang nổi giận đùng đùng của cô nói ra, tại sao nhìn lại rất đáng yêu.

Bùi Dịch ánh mắt lập tức u ám vô cùng, dơ tay ôm lấy cổ cô, xoay người liền đè cô đến chỗ dưới thân, gằn từng chữ nói: "Ăn em!"

"Ưʍ..." Tô Thi Thi muốn khóc, tại sao lại biến thành bộ dạng này rồi hả?

"Bùi Dịch, anh cứ như vậy, sớm hay muộn cũng phải đi gặp bác sĩ trung y!"

Bùi Dịch động tác ngừng một trận, ánh mắt trầm trầm nhìn cô: "Nghe không hiểu."

Tô Thi Thi nghiến răng nghiến lợi nói: "Trung y có rất nhiều phương pháp bổ thận, thích hợp với anh!"

Bùi Dịch mâu quang tối sầm lại, hai tay mò lên áo ngủ của cô, dùng lực lôi kéo.

Chỉ nghe "Roét" một tiếng, áo ngủ mới vừa mua của cô, bị xé thành hai nửa.

"A, em biết sai rồi!" Tô Thi Thi che mặt, không dám nhìn tới ánh mắt của anh.

Bùi Dịch ghé vào bên tai cô, khẽ cắn lỗ tai cô, lớn tiếng nói: "Bùi phu nhân yên tâm, anh thỏa mãn được em!"

"A!" Tô Thi Thi thét chói tai.

Sau này đánh chết cô cũng không dám mới sáng đi chọc ghẹo anh rồi! Tinh lực của người đàn ông này buổi sáng cũng quá khủng bố rồi!

Đợi cho đến lúc hai người ra khỏi phòng, mặt trời đã lên cao. May mắn Tô Thi Thi đã từ chức, không cần đi làm, bằng không lại đến muộn.

Tô Thi Thi thở phì phì ra khỏi phòng, đến bữa sáng cũng chưa đυ.ng, đi thẳng đến hậu viện xem cún con.

Tiểu Vịnh chính đang ghé vào một cái ổ chó đặc chế phơi nắng, bốn con chó nhỏ ghé vào trong ngực nó, đang bú sữa.

Bên cạnh, Đại Cẩu Tử thở hổn hển đi tới đi lui, mỗi lần còn không có tiếp sát, lại bị móng vuốt Tiểu Vịnh vươn ra rồi. Đại Cẩu Tử ư ư một tiếng, không ngừng cố gắng đi tới gần.

Tô Thi Thi thấy rất vui vẻ, trong mắt đều là hâm mộ.

Giống chúng nó như vậy người một nhà cùng một chỗ, thật tốt, thật nhiều ấm áp.

Loại ấm áp này còn không có duy trì được bao lâu, Tiểu Vịnh đã bị Đại Cẩu Tử trêu chọc, đuổi đến Đại Cẩu Tử chạy quanh sân, bốn con chó nhỏ ở trong ổ chó không ngừng kêu khóc

Tô Thi Thi che mặt yên lặng đi tới.

Được rồi, vợ chồng bình thường cũng sẽ có lúc cãi nhau.

Lúc Tô Thi Thi trở lại đại sảnh, Bùi Dịch đang ngồi ở nhà ăn ăn cơm. Cô nhìn nhìn thời gian, cầm túi xách đã nghĩ lặng lẽ trốn đi.

"Em xác định em đi ra khỏi được cái cửa này?" Phía sau truyền đến giọng nói lành lạnh của Bùi Dịch.

Tô Thi Thi nhất thời suy sụp xụ mặt. Người đàn ông này buổi sáng không phải đã ăn no sao? Sao tính tình lại vẫn không tốt như vậy.

Cô quay đầu, đi qua ngồi trên ghế dựa, không lên tiếng ăn bữa sáng, chỉ là ăn ăn một hồi, liền không nhịn được rồi.

"Em hôm nay hẹn Ngọc cùng thảo luận công việc mở công ty sau này."

"Cô ấy đến đây sao?" Bùi Dịch nhàn nhạt nói.

Tô Thi Thi vội vàng lắc đầu: "Anh cũng biết cô ấy rất nhát gan, lần trước đến trang viên chuyện kia đã làm cô ấy sợ quá mức rồi. Lần này bất luận em nói sao, cô ấy cũng không dám đến đây. Chúng em, chúng em đã hẹn đi đến nhà cô ấy..."

Tô Thi Thi giọng nói càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ có chính mình nghe được.

Quả nhiên, Bùi Dịch nghe xong mặt liền đen.

"Chỉ có hai người các em sao?" Bùi Dịch nhìn chằm chằm vào mắt Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi lập tức ngồi thẳng người, cam đoan nói: "Em chỉ hẹn với cô ấy."

Chỉ là cô nói lời này ít nhiều có chút chột dạ.

Thôi, mặc kệ rồi. Dù sao cho tới bây giờ liền hai người bọn họ hẹn nhau, lại không tính nói dối.

Bùi Dịch cũng không gây khó dễ cô, tuy nhiên ở một số phương diện anh rất keo kiệt, nhưng cũng không thể ngăn cản cô đi gặp bạn.

"Anh đưa em đi." Bùi Dịch lấy khăn ăn chùi miệng, một bộ dáng không thể thương lượng.

Tô Thi Thi yên lặng nuốt cháo trong chén, muốn nói không.

Được rồi, cô không dám.

Hai người lúc đi ra khỏi cửa, Tô Thi Thi mới phát hiện Bùi Dịch vậy mà lại đổi xe rồi.

"Chiếc xe kia bán hết rồi." bên trong chiếc Land Rover mới tinh, Bùi Dịch nhìn về phía trước nhàn nhạt nói.

Tô Thi Thi sửng sốt, có chút bất đắc dĩ: "Không phải là do bị chó ngồi qua sao?"

Bùi Dịch mặt trắng xanh một phen liền tái rồi, có chút không thể nhịn được nữa nói: "Hai con chó ngu xuẩn kia ở trên ghế ngồi tiểu tiện, đem nội thất bên trong gặm hỏng bét... Tô Thi Thi, em sau này còn dám cho bọn nó lên xe, anh nhất định làm thịt chúng nó!"

Bùi Dịch càng nói càng giận.

Trong xe kia anh cùng Tô Thi Thi có hồi ức cực kỳ tốt đẹp, vậy mà đã bị hai cái con chó ngu xuẩn kia làm hỏng!

Tô Thi Thi yên lặng rồi, cúi đầu một câu cũng không dám nói.

May mà nhà của Ôn Ngọc không xa, Tô Thi Thi chỉ vào tiểu khu phía trước nói: "Dừng ở bên kia đi, bản thân em tự đi lên."

Bùi Dịch nhìn về phía trước là một dãy nhà trọ củ như từ thời xa xưa, mày càng nhíu chặt: "Ôn tiểu thư ở nơi này?"

Tô Thi Thi gật đầu nghiêm trang nói: "Nơi này là trước kia là ký túc xá công nhân. Anh đừng thấy nơi này cực kỳ cũ nát, nhưng mà người ở bên trong đều là Giới Tri Thức của thế hệ trước, đặc biệt có tinh thần văn nghệ nữa, thích hợp Thiết Kế Sư, Nghệ Thuật Gia... Ách, dù sao cô ấy thích ở nơi này."

Tô Thi Thi nói chưa xong nhìn Bùi Dịch biểu tình không quá tốt, vội vàng dời đi đề tài.

"Tô tiểu thư, em có vẻ cực kỳ thích ở nơi này?" Bùi Dịch lạnh lùng hỏi han.

"Làm gì có? Em càng thích vương phủ hơn, rất có phong thái nha." Tô Thi Thi cười gượng, xe dừng lại, vội vàng mở cửa, nhảy xuống xe.

Nói đùa, tuyệt đối không thể để cho Bùi Dịch biết cô ngày hôm qua vốn là tính toán đến ở cùng Ôn Ngọc.

Bằng không, anh sau này tuyệt đối hẳn không cho phép cô đến chỗ này!

"Chậm một chút, nôn nôn nóng nóng." Bùi Dịch cau mày nhìn cô.

Cô gái này có đôi khi thật giống như một đứa bé ngây thơ, cho rằng anh nhìn không ra cô đang nghĩ gì sao?

Tô Thi Thi hướng anh khoát tay: "Anh trở về đi, em cùng Ngọc hôm nay có rất nhiều chuyện muốn làm, xong việc em sẽ tự mình trở về."

Tô Thi Thi nói xong, tiện hướng tới trong nhà trọ chạy tới.

Bùi Dịch nhìn đến bóng lưng của cô đang rời đi, mâu quang vi ám.

Trở về? Tô tiểu thư, thật ngây thơ!

Mới vừa đi đến hành lang Tô Thi Thi, đột nhiên cảm thấy được có chút lãnh, ôm cánh tay nhìn một phen nhìn bốn phía, không biết có phải do bên trong ánh sáng quá u ám hay không

Tòa nhà trọ có năm tầng, mỗi tầng đều có hành lang chung. Chỉ cần một nhà mở cửa, là có thể nhìn đến cách vách, có đôi khi hai nhà liền đứng ở cửa nói chuyện phiếm.

Ôn Ngọc sống ở lầu ba, Tô Thi Thi vừa mới đi đến cầu thang, ra ngoài liền nghe đến bên kia truyền đến một trận tiềng ồn ào.

"Ôn tiểu thư, cô đừng sợ. Hôm nay chúng tôi cuối cùng đã bắt được tên sắc lang này, tôi phải đánh chết tên này, để anh ta sau này không còn dám quấy rầy cô nữa!"

"Sắc lang?"

Tô Thi Thi cả kinh, Ôn tiểu thư này hẳn không phải là Ôn Ngọc đi? Đang nghĩ ngợi, phía trước lại truyền đến một giọng nói: "Ngọc đừng sợ, chú gọi tất cả hàng xóm đều đã kêu đến, xem tên biếи ŧɦái này còn dám tới ức hϊếp con nữa hay không!"

Bọn họ nói xong, không biết có phải đã động thủ hay không, chỉ nghe đến bên kia truyền tới một tiếng kêu rên của một người đàn ông, hiển nhiên là bị đánh.

"Khốn kiếp, bạn của tôi cũng dám ức hϊếp!" Tô Thi Thi nghe thấy, nhất thời liền phát hỏa, khẩn trương cầm ra điện thoại gọi cho Dương Dũng, để cho anh đến đây trợ giúp.

Nhưng mà đầu kia lại không nghe thấy âm thanh, Tô Thi Thi nghi hoặc nhìn vào màn hình, phát hiện điện thoại đã được kết nối

"Anh có nghe được không?" Tô Thi Thi lại hỏi một lần.

Thật lâu sau bên kia truyền đến âm thanh, nhàn nhạt: "Uh"m."

"Oa?" Tô Thi Thi tim liền đập mạnh, âm thanh này tại sao nghe qua có phần quen thuộc.

Nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, tình hình bên kia chiến đấu kịch liệt, cô liền xắn tay áo liền vọt tới.

Mà cô không thấy được đứng ở phía dưới nhà trọ kia chiếc Land Rover mở cửa xe, một người đàn ông anh tuấn đi xuống.