Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 251: Rủ nhau bỏ trốn

Edit: Phương Thảo

Beta: Ryeo

"Bỏ trốn?" Tô Thi Thi tròng mắt trừng lên đến nỗi sắp rớt ra ngoài rồi.

Bùi tiên sinh, bây giờ ai rảnh nói giỡn với anh!

Bùi Dịch lông mày chau lại, ngón tay thon dài thuận theo tủ quần áo ở bên trong lấy ra mấy bộ quần áo, nhấp môi dưới, quay nhìn Tô Thi Thi, dáng vẻ nghiêm trang nói: "Em nói rất đúng, quần áo không mang theo cũng không quan trọng lắm."

Anh ngừng một chút, rất rõ ràng mà giải thích: "Có thể trực tiếp mua mới."

Tô Thi Thi cạn lời rồi. Cô lúc nào đã nói câu này chứ?

Chỉ là...

Tô Thi Thi vươn tay lấy lại vali, cảnh giác mà nhìn anh: "Anh sẽ không thật sự muốn đi cùng em chứ?"

Bùi Dịch lắc đầu.

Tô Thi Thi trong lòng cảm thấy đau xót, đang muốn nói chính cô sẽ đi, lại thấy Bùi Dịch rất ôn nhu mà vuốt tóc của cô nói: "Là anh mang em đi."

"Bùi Dịch..." Tô Thi Thi thấy hốc mắt chính mình nóng lên, vội vàng quay mặt, không dám nhìn vào mắt của anh.

Người đàn ông này luôn làm cô trở tay không kịp, sau đó nhét cho cô một viên kẹo đường.

"Khó trách anh vừa mới rồi, một chút đều không có ý phản đối." Tô Thi Thi nhỏ giọng thầm nói.

Cô nói là sẽ rời đi, tâm ý còn rất kiên quyết, nhưng mà Bùi Dịch một câu đều không nói. Thật sự trong lòng cô vẫn còn có chút chú ý đến chuyện này.

Bùi Dịch nhìn thấy vẻ mặt Tô Thi Thi liền lườm một cái, trong mắt đau đớn chớp lóe lên rồi biến mất.

Cô gái ngốc này mới bắt đầu còn đơn độc mạnh mẽ chiến đấu như một con gà chọi, nhưng đột nhiên khí thế lại suy yếu, đành phải chịu cúi đầu thỏa hiệp. Nói đến cùng, là không muốn để cho anh cảm thấy khó xử.

Bùi Dịch giữ chặt tay Tô Thi Thi, đem cô kéo đến tận sâu trong lòng chính mình, dùng sức mà ôm lấy, trịnh trọng nói: "Tô Thi Thi, cám ơn em."

Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, khóe miệng cong lên một nụ cười, quay lại ôm lấy anh, đem đầu nhẹ nhàng mà tựa ở trên ngực của anh

Lắng nghe nhịp tim của anh đập nhanh thịch thịch thịch vang rõ bên tai, cảm nhận hơi thở của anh đang bao quanh cô.

Trong tâm là sự yên tĩnh mỹ hảo.

"Ah, em cảm thấy được quần áo mặc không cần quá nhiều. Rất nhiều quần áo anh đều không mặc qua, quá lãng phí rồi." Tô Thi Thi đột nhiên đẩy Bùi Dịch ra, vừa nói vừa lấy quần áo của anh mới lấy ra bỏ vào trong vali cất ngược trở lại trong tủ quần áo.

Cô thủy chung không thích phô trương, lãng phí.

Bùi Dịch cứng ngắc nhìn khoảng chốc trong lòng, sắc mặt đen lại.

Cô gái này luôn như thế không có chút thú vị, tình thú!

"Anh có vẻ cực kỳ không vui?" Tô Thi Thi quay đầu nhìn đến Bùi Dịch xụ mặt, lông mày nhíu lại, đứng thẳng thở phì phì trừng mắt nhìn anh.

"Anh biết rõ trên thế giới có bao nhiêu người không có quần áo mặc, có bao nhiêu người cơm ăn không đủ no? Chúng ta làm không thể nào cứu vớt toàn bộ thế giới, nhưng ít nhất... Có thể gò bó chính mình a?"

Bùi Dịch:...

Thôi, vợ đại nhân nói cái gì đều là đúng

Bùi Dịch tiến lên hai bước, cùng cô xếp quần áo vào vali.

Quần áo của anh về kiểu dáng đều không khác nhau lắm, chẳng qua đến lúc đó lén lút để quản gia đổi đi vài bộ quần áo là được.

"Anh có phải hay không suy nghĩ lén lút đổi quần áo?" Tô Thi Thi nhíu lông mày nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Dịch, một bộ dáng em đã sớm nhìn thấu anh

Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ. Cô gái quá thông minh có đôi khi lại thật sự không tốt!

"Nhờ phúc của mẹ chồng tương lại, đã học qua một khóa lễ nghĩ về quần áo thời thượng. Anh yên tâm, em bây giờ với quần áo thời thượng kiểu này đặc biệt hiểu rõ." Tô Thi Thi đang nói cầm lấy một bộ quần áo tây màu đen, chỉ vài khuy áo màu vàng trên đó nói.

"Mẫu mới nhất của Armani, cuối tuần sau mới tung ra trên thị trường, anh đã mặc qua."

Thương hiệu Armani được xem là biểu tượng tinh tế của bản sắc thời trang Ý, đặc trưng bởi phong cách trang nhã hiện đại, tính ứng dụng cao và chú trọng giá trị nội tại.

Bùi Dịch:...

Anh không nghe lầm chứ.

Xét thấy Tô tiểu thư càng ngày càng thông minh lanh lợi, Bùi tiên sinh không thể trộm thay quần áo, đành phải để lại quần áo, chọn những bộ chưa mặc qua đem đi.

Dù vậy, quần áo cần đem theo của anh cũng chất đầy 3 cái vali

Ngược lại là Tô Thi Thi, lúc trước cô đã phản đối Bùi Dịch mua cho cô quá nhiều quần áo, nên chỉ có đơn giản một cái túi quần áo, vui thích quay sang khinh thường anh

Đợi hai người chuẩn bị xong, lại đi ăn bữa khuya, chuẩn bị đi sau đó đã hơn mười giờ.

Tô Thi Thi cầm lấy túi xách, Bùi Dịch đi theo giúp cô kéo vali, phía sau Tiểu Ưu, quản gia cùng với nhà bếp giúp mấy cô giúp việc mỗi người đem theo một vali. Một đoàn người trùng điệp đứng cùng một chỗ chuẩn bị rời khỏi.

Tô Thi Thi quay đầu nhìn đến khí thế bên này, khóe miệng dường như cong lên

Bùi tiên sinh, người ta bỏ trốn đều mang theo người hầu à? Đây là hành quân thì có

"Tô tiểu thư còn quên mất cái gì sao?" Tiểu Ưu thấy Tô Thi Thi nhìn chằm chằm bọn họ rồi lại ngẩn ra, còn tưởng cô đã quên cái, liền đi đến quan tâm hỏi.

Tô Thi Thi hoàn hồn, cầm lấy tay cô cười lắc lắc đầu, kéo tay của cô cùng đi ra ngoài.

Phía sau, Bùi Dịch chứng kiến Tô Thi Thi cầm tay Tiểu Ưu, đôi con ngươi thoáng chốc trầm xuống, trên người lãnh ý bộc phát

Ách... Tiểu Ưu thân thể cứng đờ, sớm đã bị dọa phát khóc.

Cô thế nào quên mất, tiên sinh nhà cô vô cùng dễ tức giận kể cả đối với phụ nữ đều sẽ ăn dấm chua. Cô thế nào lại có thể cùng Tô tiểu thư thân mật như thế!

"Ah, em nhớ tới có thứ chưa lấy để em đi lấy." Tiểu Ưu vội vàng bỏ tay Tô Thi Thi ra, hướng về phòng của mình chạy tới.

Đứng một bên quản gia yên lặng cúi đầu xuống, tập trung mà kéo vali của chính mình.

Tô Thi Thi có chút không hiểu rõ, quay đầu liếc mắt nhìn Bùi Dịch. Thấy sắc mặt anh bình thường, cũng không tưởng tượng nhiều, chính mình hướng ngoài cửa đi đến.

Nào biết Bùi Dịch thấy cô buông tay anh, chạy đi mất, sắc mặt đen vài phần.

"Haiz." Quản gia nhìn thấu sự việc ở trong mắt, ở phía sau bọn họ yên lặng mà thở dài.

Tô tiểu thư có lúc thật sự là không hiểu rõ tâm tình đàn ông mà.

Bùi Dịch sắc mặt tối như mực nhìn bóng lưng mềm mại thướt tha của Tô Thi Thi, trong đầu nhớ tới ngày đó tại sân vận động, cô mặc một thân sườn xám đi tới một màn kia

Cô như mang nét dịu dàng của người con gái Giang Nam không bị nhiễm mưa bụi, ở một khắc kia, đã làm trái tim của anh đập mạnh. Tựa như lúc này, lòng của anh như là có móng vuốt mèo cào cào khiến anh cảm thấy ngứa ngáy, một cỗ tà khí từ dưới bụng xuyên thẳng lên não

"Bùi Dịch!" Bùi Dịch mạnh mẽ nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, kinh ngạc không thôi.

Tự chủ của anh sao lại kém như thế!

Tô Thi Thi chính là chất độc, mà anh trúng độc đã sâu

Nhưng khi nhìn thấy Tô Thi Thi vẫn không thèm quay đầu lại, chỉ thấy mỗi bóng lưng cô rời đi, Bùi Dịch trong lòng vẫn tức giận. Đã nói cùng nhau "bỏ trốn", cô gái này vậy mà mặc kệ anh tự mình đi trước

Đúng lúc này, Tô Thi Thi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía anh. Ánh mắt của cô có chút mê ly, như là đang tự hỏi cái gì.

Bùi Dịch trong lòng nhảy dựng, chân bước nhanh hơn.

Cô gái này rốt cuộc nghĩ đến anh rồi.

Nhưng anh còn không đi được hai bước, đã thấy Tô Thi Thi giật mình nói: "Em nói có cảm giác còn quên cái gì mà, Bùi Dịch, chúng ta phải đem chó đi, còn có hai con ngựa kia..."

"Tô Thi Thi!" Nụ cười trên mặt Bùi Dịch cứng lại, hận không thể đánh người. Chuyện này không phải là anh lòng dạ hẹp hòi, thật sự là quá đáng giận! Anh vậy mà không bằng ngựa và chó!

"Không được mang theo bọn chúng đi!" Bùi Dịch nổi giận.

"Không mang theo bọn chúng đi, nếu lỡ ở chỗ này bị ngược đãi phải làm sao bây giờ? Tiểu Vịnh ngay lập tức muốn sinh bảo bảo rồi, em thấy rất lo lắng, nếu để nó ở lại chỗ này." Tô Thi Thi như trẻ con ngây thơ nhìn Bùi Dịch: "Anh đừng làm ồn, trong nhà nuôi ít thú cưng sẽ náo nhiệt hơn."

Bùi Dịch:...

Được rồi, không nói nữa, anh sợ không nhịn được mà đem cô khiêng đi.

Phía sau quản gia âm thầm đi tới chỗ tiểu Ưu lắc đầu, ra hiệu cô đừng quấy nhiễu. Phía trước không khí có chút bị đè nén

Tô Thi Thi thậm chí không chú ý tới Bùi tiên sinh. Cuối cùng cô cũng có thể rời nơi chứa nhiều u sầu này, trong lòng cô vẫn có chút kích động. Cùng Bùi Dịch nói xong liền chạy đến sân sau dắt ngựa

Sân sau vang lên tiếng chó sủa, Đại Cẩu Tử nhìn thấy Tô Thi Thi rất hưng phấn, liền chạy xung quanh cô một vòng. Tiểu Vịnh thì lười biếng mà nằm rạp trên mặt đất, dáng vẻ xa cách.

"Ngoan, chị sẽ ngay lập tức đưa các em đi." Tô Thi Thi sờ đầu đại cẩu tử, dắt ngựa ra, rồi mới để đại cẩu tử và Tiểu Vịnh đi theo phía sau.

Bùi Dịch đến đây ngay sau đó, liền chứng kiến Tô Thi Thi một bên dắt lấy hai con ngựa, một bên cúi đầu cùng đại cẩu tử cười đùa.

Trên mặt cô mang theo nét cười, nhu thuận lại có vẻ nghịch ngợm, ở trong bóng đêm như là vầng sáng chói lọi, khiến người khác khó dời mắt được

Bùi tiên sinh hít đầy một miệng khí, hướng về Tô Thi Thi đi qua

Anh thề anh tuyệt đối không phải ăn dấm chua của hai con chó!

Nhưng khi anh đi đến lại thấy chúng nó miệng cười như kẻ điên trước mắt cô, vẫn nhịn không được đưa chân đá đại cẩu tử một cái

Đại cẩu tử vô cớ bị Bùi Dịch đá, lập tức nằm rạp trên mặt đất không dám chuyển động. Đứng ở một bên, Tiểu Vịnh đột nhiên ư một tiếng, cũng nằm sấp trên mặt đất.

Tô Thi Thi sững sờ: "Anh ức hϊếp nó làm cái gì?"

Cô muốn kéo Tiểu Vịnh đứng dậy, nào biết rằng Tiểu Vịnh lại nằm rạp trên mặt đất chết sống không chịu đứng lên.

Đại cẩu tử thấy được, kích động sủa một tiếng rồi đứng dậy, tiếng sủa ấy dọa đến hai con ngựa cũng hí lên vài tiếng

Cả sân sau nhất thời rộn ràng cả một góc

Tô Thi Thi trợn tròn mắt.

Bọn cô là đang muốn trốn nhà ra đi nha! Làm ồn như vậy, là muốn đem tất cả mọi người trong trang viên gọi đến đây luôn sao?