"Gϊếŧ người?" Tô Thi Thi giật mình, nhưng cũng chỉ là một giây, liền hướng tới bờ ao nhảy xuống.
"Cứu... Cứu mạng..." Lưu Dĩnh Tuệ ở trong nước quẫy đạp, liều mạng vùng vẫy, trong mắt đều là kinh hoảng cùng tuyệt vọng.
Trên bờ, người hầu vừa rồi lớn tiếng kêu to đã chạy tới, kích động quát to lên: "Người đâu mau tới đây! Tô tiểu thư đem Lưu tiểu thư đẩy xuống hồ rồi, tới nhanh cứu người!"
"Phù phù... Phù phù..." Sau đó liền truyền đến vài tiếng động, trong hồ nhất thời có hơn mấy người hầu, đồng khởi hướng tới Tô Thi Thi cùng Lưu Dĩnh Tuệ bơi qua.
"Tới cũng quá nhanh đi." Tô Thi Thi ánh mắt u ám.
Hiện tại cứu người quan trọng hơn, cũng không rảnh rỗi suy nghĩ nhiều như vậy. Cô kéo thân thể Lưu Dĩnh Tuệ, chú ý không đi đυ.ng vào bụng của cô ta, thật cẩn thận đem cô ta hướng lên bờ kéo lên.
"Có người rơi xuống nước sao?" Nơi xa truyền đến một trận ồn ào tiếng bước chân, mới vừa bị vệ sĩ kéo ra khỏi biệt thự Phương Thanh Hoa cùng Đoàn Ngọc Tường cùng nhau hướng về bên này chạy tới.
Phương Thanh Hoa vừa chạy vừa đối với các nhân viên an ninh nói: "Các người kéo tôi làm gì? Không thấy có người rơi xuống nước rồi hả? Tô Thi Thi đây là mưu sát, các người vẫn còn không đi đến bắt cô ta lại? Chẳng lẽ tôi cùng đại tiểu thư còn có thể chạy hay sao?"
"Cái này..." Mấy người vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên nghe lời bà ta hay không.
Phương Thanh Hoa sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Nói thế nào, Lưu tiểu thư trong bụng cũng là mang huyết mạch Đoàn gia. Lão gia thích cháu trai bao nhiêu, các người thừa biết. Nếu xảy ra chuyện gì, các người gánh vác nổi sao?"
"Vậy các người đứng ở chỗ này không cần chạy loạn, lão gia nói, muốn các người mau rời khỏi Đoàn gia." Đội trưởng đội vệ sĩ một chút trầm tư, xác định bọn họ cũng không dám làm càng, liền đi theo người hướng hồ nước chạy đi.
Bọn họ vừa đi, Đoàn Ngọc Tường lặng lẽ lôi kéo tay áo Phương Thanh Hoa, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, chuyện này là sao chứ?"
Phương Thanh Hoa lườm Tô Thi Thi đang ở bên kia ra sức cứu người, trào phúng cười nói: "Cô ta đem chúng ta làm hại thảm như vậy, cũng nên cho cô ta một bài học rồi."
"Là mẹ cho người là sao?" Đoàn Ngọc Tường kinh hãi, "Chuyện này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, giờ phút này rất quan trọng, mẹ tại sao vậy còn gây chuyện?"
"Chẳng lẽ còn có chuyện gì so với hiện tại tệ hơn sao? Tô Thi Thi cái tiện nha đầu này đã sớm nghĩ muốn đem chúng ta đuổi ra khỏi Đoàn gia, mẹ sẽ không để cho cô ta được như ý. Chúng ta không dễ chịu, cô ta cũng đừng nghĩ muốn dễ chịu." Phương Thanh Hoa nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt đều là nồng đậm hận ý.
Bà ta cũng biết, Lưu Dĩnh Tuệ là chính mình thân thể chống đỡ không nối mới rớt xuống hồ nước. Nhưng bà ta đã sớm mua chuộc người hầu, nhân cơ hội lúc Tô Thi Thi cùng Lưu Dĩnh Tuệ ở chung một chỗ, để cho Lưu Dĩnh Tuệ gặp chuyện ngoài ý muốn.
"Tô Thi Thi, tôi tuyệt đối sẽ không cứ như vậy buông tha cô!" Phương Thanh Hoa nhìn Tô Thi Thi bên kia đem Lưu Dĩnh Tuệ kéo lên trên bờ, trong mắt ngoan độc lệ chớp lóe rồi biến mất.
"Mẹ, cha cực kỳ coi trọng đứa bé trong bụng của cô ta, mẹ hẳn biết rõ. Mẹ làm như vậy, đứa bé kia xảy ra chuyện gì không hay, chúng ta thật là cùng đường rồi." Đoàn Ngọc Tường nhíu mày nói.
Vừa rồi bà ta cảm xúc quá kích động, hiện tại tỉnh táo lại, cũng là hối hận không thôi.
Ông nội cô ta nhẫn tâm muốn cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ, bọn họ hiện tại chỉ có thể dựa vào cũng chỉ có người cha Đoàn Chấn Ba kia thôi.
"Cho dù không có chuyện ngoài ý muốn lần này, đứa bé kia cũng không có khả năng..." Phương Thanh Hoa nói đến một nửa, đột nhiên im miệng, đem mặt quay sang một bên, "Chúng ta qua đó xem đi, miễn cho cái tiện nha đầu kia lại cho chúng ta giở trò."
"Mẹ..." Đoàn Ngọc Tường ngăn không được Phương Thanh Hoa, đành phải nhíu mày cùng đi theo tới.
Bên này, Tô Thi Thi rất không dễ dàng đem Lưu Dĩnh Tuệ kéo đến bờ, cùng các nhân viên an ninh hợp lực đem cô ta kéo đến trên bờ.
Chỉ là cô vừa mới đứng lên, đã bị dám vệ sĩ chế trụ hai tay đè đến trên mặt đất.
Tô Thi Thi roạt một phen liền phát hỏa, dùng hết toàn bộ sức mạnh, hung hăng vùng cánh tay của bọn họ ra, đứng thẳng lên đem hai cái người đàn ông kia đẩy về phía sau đến lảo đảo.
Trong đó một người vệ sĩ "Bùm" một tiếng lại ngã vào trong hồ nước
"Cô..." Một tên vệ sĩ khác trừng mắt, thiếu chút nữa liền xông lên đánh người.
"Các người dám động đến tôi thử xem?" Tô Thi Thi sắc mặt băng lãnh, ngữ khí vô cùng lạnh lùng, trong phút chốc giống như là biến thành một người khác một dạng.
Không giận mà uy.
"Tô tiểu thư..." Vị vệ sĩ kia bị Tô Thi Thi nhìn đến khẽ run rẩy, kìm lòng không đậu lui về sau một bước.
Trong ấn tượng của bọn họ, Tô Thi Thi vẫn luôn là cô gái ôn nhu nhu thuận, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới cô lại có thể có dáng vẻ đáng sợ như vậy, trong lúc này bị cô hù sợ rồi.
"Các người còn chờ làm cái gì? Cô ta là kẻ khả nghi mưu sát, khẩn trương báo cảnh sát đi!" Phương Thanh Hoa xông lên liền chỉ vào Tô Thi Thi hô.
May mắn bà ta chạy đến đây, bằng không hai tên vệ sĩ vô dụng kia thật sự bị Tô Thi Thi hù dọa rồi.
"Cái này..." Vệ sĩ nhất thời khó xử.
"Là các người?" Tô Thi Thi lau nước còn vươn trên mặt, ngẩng đầu lạnh lùng đảo qua Phương Thanh Hoa cùng Đoàn Ngọc Tường, nhất thời hiểu rõ ra.
Cô còn đang nghĩ vừa rồi cái người hầu kia sao vừa mở miệng liền kêu hô cô gϊếŧ người, thì ra là thế!
Chỉ là - -
Tô Thi Thi quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Dĩnh Tuệ quỳ rạp trên mặt đất còn đang tại ói ra nước.
Như vậy cô ta té xuống hồ nước cũng là cố ý à?
Hi vọng không phải.
Tô Thi Thi đóng chặt mắt. Cô hi vọng lòng người không cần xấu xa như vậy, mà vừa rồi Lưu Dĩnh Tuệ sắc mặt tái nhợt, không giống như là đang giả vờ.
"Tô tiểu thư, phiền toái người cứu tôi, cứu con của tôi, tôi đau bụng quá." Lúc này, Lưu Dĩnh đột nhiên đẩy người hầu đang vây quanh cô ta ra, hướng tới Tô Thi Thi gian nan bò đến.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, môi bị lạnh đến xanh tím một mảnh, tóc ẩm ướt dính ở trên mặt, không còn chút sức lực.
Nhưng trong mắt cô ta lại tràn ngập hi vọng, cứ như vậy thẳng tắp địa nhìn chằm chằm vào mắt Tô Thi Thi, khóc hô: "Van cầu cô đưa tôi đi bệnh viện, cứu lấy con của tôi!"
"Cô..." Tô Thi Thi trong lòng căng thẳng.
"Được, tin tưởng cô một lần." Tô Thi Thi rất nhanh ra quyết định, đi qua đỡ lấy cô ta, ngẩng đầu đối với mấy tên vệ sĩ kia nói, "Vẫn còn không kêu xe cứu thương?"
"Cái này..." Mấy tên vê sĩ kia không biết làm sao, theo bản năng nhìn Phương Thanh Hoa.
"Các người nhìn bà ta làm cái gì? Bà ta hiện tại cùng Đoàn gia có quan hệ sao? Tôi cảnh cáo người, nếu đứa con trong bụng Lưu tiểu thư xảy ra chuyện gì, tôi nhất định nói cho Bùi Dịch không buông tha các người!" Tô Thi Thi lạnh lùng quát.
"Các người đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta liền là kiếm cớ, muốn gϊếŧ chết con của Lưu tiểu thư." Phương Thanh Hoa chặn ở trước mặt Tô Thi Thi, hung tợn nói
Đáng chết!
Tô Thi Thi nhìn thoáng qua Lưu Dĩnh Tuệ toàn thân đều đã lạnh run run, roạt một phen từ trên mặt đất đứng lên, thẳng tắp đi phía trước va chạm, đem Phương Thanh Hoa đẩy cho lui về sau một bước dài, chỉ vào mặt bà ta mắng: "Bà đừng ép tôi đánh bà!"
"Tô Thi Thi, cô sao dám nói chuyện với mẹ tôi như vậy..."
Tô Thi Thi hai mắt vừa lườm qua, dùng lực đem Đoàn Ngọc Tường đẩy đi, mắng cô ta còn hung ác hơn: "Nơi này tới lượt cô lên tiếng à! Cút xa một chút cho tôi!"
Cô nói xong, khom lưng đỡ lấy Lưu Dĩnh Tuệ, đối với vệ sĩ nói: "Còn không qua đây cứu người!"
"A... A...!" Vệ sĩ kia hoàn toàn bị khí thế của Tô Thi Thi dọa phát sợ, cũng không nghĩ nhiều, khẩn trương chạy đến giúp cô nâng Lưu Dĩnh Tuệ dậy.
Tô Thi Thi để cho hắn ôm Lưu Dĩnh Tuệ chạy tới cửa trang viên, đối với một vệ sĩ khác mới vừa từ trong hồ đứng lên nói: "Đem này mấy cái người hầu này toàn bộ đều bắt hết lại cho tôi, thẩm vấn cho rõ ràng cuối cùng là ai gϊếŧ người!"
"Tô tiểu thư, chuyện này..."
"Tôi lập tức nói cho Bùi tiên sinh biết, các người có chuyện gì nói trực tiếp nói với anh ấy đi." Tô Thi Thi nói xong tiện không tiếp tục ở đây quản bọn họ, cùng vệ sĩ kia gọi điện thoại kêu xe cứu thương, rồi liền đi theo hắn chạy ra ngoài.
Mà lúc bọn họ đến cửa trang viên, xe Bùi Dịch vừa vặn dừng lại.
Anh không biết từ lúc nào đã thay đổi mặc một cái áo gió màu ka-ki, từ trên xe bước xuống, gió thổi tung một góc quần áo, tuấn mỹ giống như nam thần từ trong truyện tranh bước ra
Anh nhìn đến Tô Thi Thi toàn thân ướt sũng, nhướng mày, cởϊ áσ khoác ra liền hướng tới cô đi đến, cầm áo khoác choàng lên trên người cô gắt gao bao chặt lại, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cô ấy giống như bị động thai, chúng ta khẩn trương đi bệnh viện." Tô Thi Thi không kịp giải thích, thúc giục anh trước đem Lưu Dĩnh Tuệ đưa xe.
Lúc bọn họ chuẩn bị xuất phát, Phương Thanh Hoa cùng Đoàn Ngọc Tường mang theo người chạy tới.
Bên kia, Đoàn Chấn Ba nghe được tin tức, cũng chạy đến, đồng thời ngăn ở cửa, muốn bắt Tô Thi Thi đền mạng.
Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống giống như mực đặc một dạng, toàn thân tản ra lãnh ý.
Anh mới rời đi một hồi, những người này liền dám ức hϊếp người phụ nữ của anh!
Anh nắm chặt tay Tô Thi Thi, dẫn cô vào trong xe, nhìn mấy người Đoàn Chấn Ba chặn ở cửa, đối với chú Lý gằn từng chữ nói: "Tông qua đi!"
Gửi (Mít) thương nhớ. 😚😚😚😚😚😚😚😚
Nếu đoán ko lầm thì hôm nay cô thi xong nhỉ? Nếu tối nay cô lên chào tui thì mọi người có chương. Ko thì đợi khi nào tôi thấy mặt cô sẽ đăng.
Vì thế... cô làm bài tốt rồi mau ngoi lên đây. Mọi người ko có chương thì cứ gọi hồn Mít về đê... 😏😏😏😏😏😏😏😏😏