"Bùi Dịch?" Đoàn Kế Hùng vừa thấy Bùi Dịch đến, sắc mặt liền trầm tiếp xuống, "Mày còn dám tới gặp tao? Chuyện này mày muốn giải thích như thế nào!"
Bùi Dịch trên mặt biểu tình nhàn nhạt, không chút nào để ý đến sự tức giận của ông ta, đi đến bên trong đứng lại, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua bốn phía.
Đoàn Hòa Dự lập tức cúi đầu, thức thời thối lui ra ngoài.
"Sự tình đã không cách nào vãn hồi, lão gia nếu nghĩ muốn giải quyết, tôi có thể cung cấp một phương pháp." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.
Đoàn Kế Hùng chán nản.
Đứa con riêng này từ nhỏ đến lớn cứ như vậy, rõ ràng mọi chuyện đều là nó gây ra, cuối cùng lại là như thế này một bộ dáng không đếm xỉa đến!
Ông ta chịu đựng sự tức giận trong lòng hỏi: "Mày có cái biện pháp gì?"
Bùi Dịch cười nhạt: "Hỗ gia Tam thiếu hiện tại đang ở Đoàn gia, đã đồng ý cùng Đoàn Ngọc Tường đính hôn."
"Hỗ tam thiếu? Là Hỗ Quân Nhạc?" Đoàn Kế Hùng sửng sốt, cảnh giác nhìn Bùi Dịch, "Hỗ Quân Nhạc từ lúc nào cùng Ngọc Tường thân cận như vậy?"
Bùi Dịch ngữ khí càng thêm lạnh hơn: "Anh ta cùng Thi Thi giao hữu không tệ, đã đồng ý đính hôn, chẳng qua là giúp một việc mà thôi."
"Cái tiện nha đầu kia..."
Đoàn Kế Hùng vừa nghe tên Tô Thi Thi, cơn tức roạt một phen liền xông ra. Nhưng Bùi Dịch ở trong này, ông ta cũng không dám chửi ầm lên, chỉ là tức giận nói: "Tô Thi Thi đem mọi chuyện biến thành hỏng bét, tao làm sao có thể tin nó?"
Bùi Dịch đưa tay phải phủi trên quần áo không hề tồn tại tro bụi, thong thả xoay người, bỏ lại một câu như không quan hệ đến mình mà nói: "Có đáp ứng hay không, toàn bộ dựa vào quyết định của lão gia thôi. Tôi phải đi ra chào hỏi khách khứa rồi."
"Mày..." Đoàn Kế Hùng chán nản. Đột nhiên phản ứng kịp, ông ta bất đắc dĩ chọn cháu rể cho mình lại không may gặp chuyện ngoài ý muốn, rất có khả năng liền là Bùi Dịch làm!
"Tiểu bạch nhãn lang, mày cũng đến lúc muốn ăn thịt người rồi!" Đoàn Kế Hùng nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Dịch đang rời đi, ân hận lúc đầu đã đánh giá sai!
Ông ta lúc ấy nên đem Bùi Dịch cùng người cha đã chết kia của anh mà diệt trừ!
Năm đó nếu không phải sợ Nhậm Tiếu Vi tự sát, ông ta cũng sẽ không giữ lại Bùi Dịch! Con sói con trước kia bây giờ đã lớn lên, trái lại quay lại cắn bọn họ một miếng!
"Được lắm, tao cũng muốn xem thử tui bây tới cùng có thể lật trời đất hay không!" Đoàn Kế Hùng hít sâu một hơi, đối với bên ngoài hô, "Hòa Dự, mau vào!"
Nửa giờ sau, lễ đính hôn chính thức bắt đầu.
Bùi Dịch giúp Đoàn Kế Hùng cùng Nhậm Tiếu Vi bên ngòai chào hỏi khách khứa. Đây là mọi người lần đầu tiên ở Đoàn gia chính thức nhìn thấy Bùi Dịch, trước kia đủ loại tin đồn xem như bây giờ đã được chứng thực.
Bên cạnh, Tần Phong cùng cha của mình dạo quanh đây đó hàn huyên với khách khứa, cách Bùi Dịch một khoảng xa lắm không.
"Cha, người lát nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì, đừng có trả lời, biết không?" Tần Phong thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ lôi kéo tay áo cha mình.
Cha Tần Phong liếc mắt nhìn anh: "Các người lại muốn làm cái gì? Ta cũng không ngu dốt giống con như vậy, sẽ không đi tham gia."
Tần Phong nghẹn lời, bực mình không thôi, nho nhỏ nói thầm: "Người nghĩ rằng con nguyện ý sao."
"Ta thấy vị Ôn tiểu thư kia không tệ, dáng vẻ hiền diệu đáng yêu của người con gái Giang Nam, liền nhất định phải bắt lấy, mau chóng cầu hôn con gái người ta đi." Cha Tần Phong nói xong lại còn lắc lắc đầu, "À, bất quá ta nhìn ra được, cô bé kia vừa thấy đến con bộ dáng liền muốn khóc."
"Cha..." Tần Phong cạn lời rồi, bố già nhà anh chuyên đi đâm thọt người ta sao?
"May mắn hôm nay tới không phải ông nội, bằng không mình liền thảm rồi." Tần Phong trong lòng vẫn lầu bầu.
Hiểu con không ai ngoài cha, cha anh tiếc nuối vỗ vỗ bờ vai của anh: "Con nên nén bi thương. Vừa rồi ông nội con mới gọi điện thoại đến đây, bảo con tiệc tối vừa kết thúc liền trở về nhà cũ."
"Cha, người không thể thấy chết mà không cứu được!" Tần Phong muốn nội thương.
"Không được, ta cảm thấy được nơi này quá không an toàn rồi. Hỗ gia cái Lão Bất Tử kia phỏng chừng lập tức liền muốn đến đây, chúng ta vẫn lại là khẩn trương trước rút lui đi." Cha Tần Phong nói xong, liền lôi kéo anh đi ra ngoài.
Tần Phong vẻ mặt không vừa ý, tuồng đặc sắc như vậy không xem, quá tiếc nuối rồi.
Cha anh liền trợn mắt nhìn anh: "Tứ Đại Gia Tộc bọn họ nội chiến, chúng ta rút lui có gì sai? Bùi Dịch ở bên kia đã hướng con trừng mắt nhìn vài lần, con còn không đi?"
Tần Phong không nói gì, đành phải cùng đi theo, thuận tiện đi tìm Ôn Ngọc giải thích.
Lúc trước Bùi Dịch từng nói qua với anh, chuyện này không cho anh tiếp tục tham gia rồi. Hiện tại xem ra, cha của anh cũng có cách nghĩ như vậy.
Mà bọn họ sau khi rời đi không bao lâu, xe Hỗ gia liền đến rồi.
Hỗ Tấn Hoa làm như bữa tiệc này là của Hỗ gia bọn họ, đặc biệt phô trương. Tổng cộng chạy đến đây 3 chiếc Lincoln, ông ta ngồi ở bên trong xe ở giữa, mà trước sau hai chiếc bên trong đều là vệ sĩ.
Trái lại Lan gia, khiêm tốn rất nhiều.
"Hỗ Tấn Hoa 70 tuổi, so với lão gia tử lớn hơn hai tuổi, lúc còn trẻ thời từng lăn lộn trong giới hắc đạo, đã năm năm không xuất hiện qua." Bùi Dịch đứng ở bên cạnh Tô Thi Thi, giảng giải nói cho cô biết.
Tô Thi Thi gật gật đầu.
Hỗ Tấn Hoa cùng cái Hỗ điên khùng kia bộ dáng thật là có chút giống nhau, nhưng mà tính cách xem ra lại hoàn toàn trái ngược.
"Tiếu Diện Hổ." Tô Thi Thi nhìn mặt hiện tươi cười hòa ái dễ gần Hỗ Tấn Hoa, trong đầu bắn ra ba chữ kia.
"Vị kia là Lan gia?" Tô Thi Thi nhìn đến cùng Hỗ Tấn Hoa chào hỏi một ông bác ước chừng năm mươi tuổi, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Người kia mặc quần áo vải giày vải, liền giống với mấy bác nông dân mới từ trên đồng ruộng kết thúc công việc trở về một dạng. Nếu không phải trên người ông ta mang theo một cỗ khí thế không giận mà uy, từ đầu liền nhìn không ra tới thân phận hiển hách.
"Lan Khải Lương, hiện tại có thân phận lớn nhất ở Lan gia. Lan gia hành sự luôn luôn khiêm tốn, không có chuyện gì thì không nên tùy tiện chọc giận bọn họ." Bùi Dịch thì thầm nói.
Tô Thi Thi ngẩn ra, không khỏi ngẩng đầu nhìn Bùi Dịch.
Anh tại sao lại nói với cô những thứ này?
Bùi Dịch xoa xoa tóc của cô, trong mắt đều là sủng nịch: "Làm người phụ nữ của anh, em nên là hiểu biết những thứ này."
"Này..." Tô Thi Thi lặng yên đỏ mặt. Người đàn ông này tại sao lại bá đạo như vậy.
Nhưng mà...
Tô Thi Thi trong lòng yên lặng hít vào một hơi, tâm bị liền được lấp đầy.
Bùi Dịch đây là để cho cô tiếp xúc thế giới của anh sao? Nghe qua, tựa hồ không tệ.
Phía trước truyền đến tiếng hàn huyên, Đoàn Kế Hùng mang theo Nhậm Tiếu Vi ra ngoài đón khách.
Không lâu sau, Hồng gia cũng phái người đại diện tới. Tới là con trai Hồng gia của Hồng Hưng Nhiên, là một người đàn ông 30 trẻ tuổi, nhưng xử sự cực kỳ trầm ổn.
"Tô Thi Thi." Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi trốn ở phía sau của đám người, bỗng nhiên kêu cô một tiếng.
Tô Thi Thi quay đầu nhìn anh, mi mắt sáng long lanh, như là phát quang sao.
"Tô Thi Thi." Bùi Dịch lại gọi Tô Thi Thi một tiếng, trong ánh mắt giống như cất giấu rất nhiều rất nhiều cảm xúc, làm cho người ta không hiểu có chút bất an.
Bỗng nhiên, Tô Thi Thi cầm tay anh, khóe miệng nhếch lên, cười nói: "Nếu nhất định không tầm thường, có em đây, lựa chọn ở bên cạnh anh cùng nhau tạo nên điều tuyệt vời nhất."
"Cô bé ngốc."
Bùi Dịch ánh mắt nhất thời nóng bỏng vô cùng, như là hạ quyết tâm cuối cùng, nói: "Anh sẽ bảo vệ em thật tốt."
"Uh"m, em rất tin tưởng." Tô Thi Thi lộ ra đại đại tươi cười, ngọt ngào lại tự tin.
Ngọt chết bạn Ryeo rồi, hâm mộ quá thể ^_^
Cô biết, Bùi Dịch trong lòng có một cái "mối thù". Anh hao tổn tâm cơ như vậy đem Tứ Đại Gia Tộc đều đã dụ dỗ ra, như vậy rất có khả năng liền là cùng với bọn họ có liên quan gì đó.
"Bùi Dịch, anh nếu đã muốn làm, em liền giúp anh cùng nhau làm. Nợ, chung quy là phải trả, " Tô Thi Thi nắm chặt tay Bùi Dịch, trầm giọng nói, "Nhưng em hi vọng, chúng ta cũng không được đánh mất chính mình. Không cần hại người vô tội."
Bùi Dịch ngẩn ra, thật lâu sau, đem cô áp sát vào trong l*иg ngực, trầm giọng nói: "Được."
Tô Thi Thi mi mắt nhíu lại, ngẩng đầu lên cười nói: "Anh nói xem, đợi lão gia tử của Hỗ gia nhìn đến cháu trai của mình thành con rể Đoàn gia, sẽ có biểu tình thế nào?"
Cô vừa dứt lời, từ trong vườn nho nơi đó liền truyền đến tin tức, nghi thức đính hôn bắt đầu.
Tô Thi Thi lôi kéo tay Bùi Dịch, siêu cấp hưng phấn: "Anh nói xem có đánh nhau hay không?"
Bùi Dịch bật cười.
Mà bọn họ, đoán trúng mở đầu, nhưng không thể biết được kết cục.