Đến hôn lễ, toàn bộ nghi thức được sắp xếp rất long trọng. Bởi vì đây không chỉ là quận chúa xuất giá, mà còn là đại hôn của thân vương, được Hoàng đế tự mình sắc phong, tiếng chiên trống, tiếng pháo, tiếng cười đùa, cơ hồ kinh động toàn bộ kinh thành. Giang Tiểu Lâu ngồi trên hỉ kiệu đi đến phủ Thuần Thân Vương, Tiểu Điệp và hỉ nương ở hai bên trái phải đỡ nàng hoàn thành nghi thức bái đường. Sau khi tiến vào tân phòng, hỉ nương tiếp nhận lấy hỉ quả (những thứ trái cây mang ý nghĩa may mắn) nàng vẫn cầm trong tay, sắp đặt lên giường, sau đó đỡ nàng ngồi xuống giữa giường. Từ đầu tới cuối, lần đầu tiên Giang Tiểu Lâu cảm nhận được cái gì gọi là rườm rà, bên tai vang đầy âm thanh huyên náo cười đùa, thỉnh thoảng có người còn cố sờ vào tay áo hay gấu váy của nàng, như muốn được dính chút hỉ khí.
Cánh cửa phòng cừa đóng lại, tất cả âm thanh huyên náo đều được đẩy lùi ra ngoài, bên trong phòng, một đôi nến long phụng đang cháy rực rỡ, ánh nến vui vẻ nhảy nhót, biến cả gian phòng thành một màn đỏ nhàn nhạt. Giang Tiểu Lâu một mình ngồi dưới tấm rèm lụa đỏ, lẳng lặng chờ đợi. Cuối cùng, nàng nghe được tiếng bước chân rất nhẹ, trong lòng đột nhiên cảm thấy sốt sắng, hô hấp cũng không tự chủ được mà ngừng lại.
Độc Cô Liên Thành đi đến cạnh nàng, không biết vì sao lại chủ động dùng tay vén khăn hỉ, hỉ nương ôi chao một tiếng, vội vàng đưa một cái cây dài làm bằng ngọc qua. Độc Cô Liên Thành hít sâu một hơi, cầm cây vén khăn lên.
Ngay thời khắc khăn được xốc lên, Giang Tiểu Lâu lập tức tỉnh táo lại từ tgrong suy nghĩ của mình, trên mặt lại hiện lên nụ cười dịu dàng thường thấy.
Diễm lệ lóa mắt, chói lọi bức người, từ ngữ như vậy tựa hồ cũng quá nông cạn, khuôn sáo, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng không thể hình dung được vẻ đẹp này.
Độc Cô Liên Thành nhìn nàng thật lâu, dặn dò người của cả hai bên: “Lui ra hết đi.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, dồn dập che miệng cười trộn, từng người nối đuôi đi ra ngoài, chỉ còn Tiểu Điệp đứng yên tại chỗ, nàng không biết có nên ở lại không, tiểu thư có cần nàng hầu hạ hay không. Độc Cô Liên Thành nhìn nàng một cái, Tiểu Điệp lập tức hiểu được, nhất thời đỏ mặt tới mang tai: “Nô tì cũng lui ra.” Nói xong, nàng xách váy chạy thật nhanh ra ngoài, còn không quên nhẹ nhàng đóng của lại.
Tiếng cười nói ngoài cửa cũng dần dần yên ắng, sau khi trải qua một ngày dằn vặt, toàn bộ Thuần Thân Vương phủ lại rơi vào yên tĩnh.
Ánh nến mông lung chiếu soi tất cả, tạo nên một tầng bóng mờ mờ. Độc Cô Liên Thành hơi cong khóe môi, nụ cười nhẹ nhàng của hắn khiến tâm tình Giang Tiểu Lâu bình phục rất nhiều. Nam tử trước mắt nho nhã hữu lễ, trầm ổn kín đáo, không có một chút nào hư hỏng, làm việc rất có nguyên tắc, hiếu thuận nhưng không một mực nghe lời trưởng bối, bất kể là đối với gia sản của Tạ gia hay đối với những kẻ cực phẩm nhà họ Tạ, xưa nay đều nói một không hai, không có bất kỳ người nào có thể làm trái ý của hắn.
Nếu không phải trong lòng nàng vẫn còn tồn tại nghi vấn, thì hắn là một người rất thích hợp làm phu quân.
“Ta sẽ tháo trang sức trên tóc trước.” Cuối cùng nàng cũng mở miệng, nếu không nói câu này, nàng thật sự không biết phải dùng cách nào mới thoát khỏi đôi mắt ôn nhu của hắn.
Giang Tiểu Lâu ngồi trước gương đồng, từ từ gỡ xuống cây trâm, lập tức mái tóc óng mượt như thác đổ xuống.
Mỹ nhân trong gương, vẫn mi thanh mục túc như trước, ánh mắt càng có thêm ba phần nhu hòa so với ngày thường.
Độc Cô Liên Thành đi tới bên người nàng, Giang Tiểu Lâu quay đầu lại, hắn hơi cúi thấp người, chậm rãi nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt của nàng vẫn rất trong suốt, cứ như chưa từng chịu bất cứ tổn thương nào. Độc Cô Liên Thành biết, nàng không hề cứng cỏi như mình, nội tâm nàng đầy vết thương, hắn đưa tay ra nhẹ nhàng xoa mái tóc nàng, động tác cực kỳ ôn nhu.
Thân thể Giang Tiểu Lâu nhẹ run lên, hắn bỗng nhiên kề sát môi vào trán nàng, hôn khẽ một cái.
Hắn hôn rất nhẹ, rất êm, như là chạm vào một món bảo vật dễ dàng bị hư hỏng, vừa giống như người đang chết khát trong sa mạc gặp được dòng nước ngọt. Cảm giác này thật khó hình dung, trái tim của nàng lại nhẹ nhàng rung động một chút.
“Ta biết, nàng nhất định có nhiều điều muốn hỏi ta.”
Giữa gian phòng yên tĩnh, tiếng nói của hắn đặc biệt mát mẻ, mang theo sự ôn nhu nhàn nhạt, khiến Giang Tiểu Lâu cảm thấy tim mình như đập sai nhịp.
Nàng nhìn hắn, hàng mi dài nhúc nhích một chút: “Huynh biết ta có chuyện muốn hỏi?”
“Phải, từ ngày được tứ hôn kia nàng đã muốn hỏi rồi.”
Độc Cô Liên Thành lẳng lặng nhìn Giang Tiểu Lâu, như có chút si mê, bất kể nhìn nàng bao nhiêu lần, trong lòng hắn đều dâng lên một cảm giác yêu thương không thể kềm chế. Cho dù là nhắm mắt lại, hắn cũng có thể miêu tả nàng từng chút một, nhưng bất kể thế nào hắn cũng không thể để cho nàng phát hiện bí mật này.
“Phải, ta muốn hỏi, tại sao là ta?”
Câu hỏi này nghe ra không đầu không đuôi, nhưng Độc Cô Liên Thành vừa nghe đã hiểu, hắn thở dài nói: “Phải, tại sao lại là nàng.”
Có lúc, hắn không ngừng tự hỏi mình, gặp bao nhiêu mỹ nhân như vậy, ôn nhu thanh lệ, xinh đẹp tài năng, tại sao chỉ đặc biệt để ý đến nàng. Nói về dung mạo, nàng không phải đẹp nhất, nói về tâm địa, nàng cũng không phải người lương thiện, nói về tình cảm, nàng gần như là tự khóa kín mình. Nhưng hắn chỉ để ý đến ngàng, thậm chí chỉ nhìn thấy nàng trong ngàn vạn người.
Nếu như tình cảm có thể giải thích vậy thì từ lâu hắn đã có lời giải đáp cho bản thân mình. Nhưng tình cảm là như vậy đó, cho dù hắn có cái đầu thông minh nhất thiên hạ cũng vĩnh viễn nghi hoặc, mờ mịt, không biết làm sao.
Hắn chú ý tới nàng từ khi nào?
Nghĩ tới nghĩ lui hắn mới phát hiện, hay là từ lần đầu tiên gặp nàng, khi đó nàng cả người đầy máu nằm dưới đất, đôi mắt lại còn sáng hơn sao trên trời, hay là ở lần thứ hai gặp lại ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu, nàng biến hóa xinh đẹp uyển chuyển nhảy múa…Không, có thể đều không phải.
Giang Tiểu Lâu đang chờ hắn trả lời, không ngờ lại bị hắm ôm lấy, nàng nhất thời có chút căng thẳng, bắt lấy tay Độc Cô Liên Thành, cây trâm lưu ly bát bảo trong tay cũng rơi xuống đất. Hắn cũng mặc một bộ hỷ phục màu đỏ tực, tơ lụa mềm mại khiến lòng người sinh ra cảm giác khác lạ, đặc biệt thoải mái, cũng như hắn luôn khiến cho lòng người sinh ra cảm giác thong dong thanh nhã.
Giang Tiểu Lâu mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, trong nháy mắt cả trái tim như bị treo lên, hai gò má cũng đỏ ửng.
“Ta tự đi được.”
Ngay khi nàng còn chưa nói hết câu,
hắn cũng đã đưa nàng đặt lên gường.
Lập tức, một cái mền gấm nhẹ nhàng che ở trên người nàng, Độc Cô Liên Thành mỉm cười nói: “Không còn sớm nữa, ta sẽ không trả lời câu hỏi của nàng, đợi đến khi nào nàng hiểu rõ thì sẽ tự hiểu thôi.”
Thông thường Giang Tiểu Lâu đều mang bộ dạng bình lặng như nước, đoan trang, thanh nhã, cao quý, còn có một loại kiêu ngạo rụt rè xuất phát từ nội tâm, giờ khắc này không hiểu vì sao, chỉ nghi hoặc nhìn hắn, đôi mắt đen óng không chớp một cái, rất có sức mê hoặc.
“Ta chỉ muốn nàng biết, cưới nàng không chỉ vì né tránh nương nương ban hôn. Ta rất tự hào vì nàng có thể đồng ý hôn sự này. Nhưng đồng thời ta cũng rất xin lỗi vì bắt nàng phải đồng ý trong hoàn cảnh đó. Ta cảm giác mình quá ích kỷ, để nàng gánh chịu cơn giận của Hoàng hậu, sau này có thể còn đối mặt với rất nhiều vấn đề, những vấn đề này đổi lại là người khác sẽ không biết làm sao giải quyết. Có thể nàng sẽ không chịu được, vì nàng không chuẩn bị được tâm lý để đối mặt, nhưng mà Tiểu Lâu, ta rất vui, vì nàng không từ chối ta. Nàng biết mà đúng không, ta thật sự rất vui.”
Tay của hắn đắp mền cho nàng, ngón tay dường như vô tình lướt qua gò má nàng, đầu ngón tay vô cùng ấm áp, mang theo một loại nhiệt độ xuyên thấu lòng người.
Giang Tiểu Lâu nghe được lời nói này, hầu như chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm của đối phương. Trong mắt của hắn có thâm tình, ôn nhu, có tất cả khiến nàng mê hoặc.
“Nàng là nữ chủ nhân của vương phủ này, Tiểu Lâu.”
Giang Tiểu Lâu không tự chủ được mà choáng váng, hắn chỉ nhẹ nhàng che mắt nàng lại, đứng lên nói: “Không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi đi.”
Có một chớp mắt Giang Tiểu Lâu cho rằng hắn sẽ ở lại, nhưng mà hắn chỉ để lại một cái hôn giữa trán nàng, một đường trượt dài xuống mũi, đến khi chạm vào môi thì đôi mắt Độc Cô Liên Thành như đang tỏa ra một ánh sáng rực rỡ, khiến người ta không tự chủ được mà chìm đắm trong đó. Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chờ đợi cái hôn kia, nhưng hắn chỉ mím môi, hơi cười, ngón tay thon dài chầm chậm lướt qua mũi của nàng.
Động tác này cực kỳ thân mật, phảng phất như là đang yêu thương một đứa bé.
“Ngủ đi.”
Nói xong, hắn đi ra ngoài.
Giang Tiểu Lâu cảm giác được mùi hương nhà nhạt theo hắn rời đi, theo bản nắng mở mắt ra nhìn theo: “Huynh…”
Độc Cô Liên Thành đứng lại, Giang Tiểu Lâu nhất thời hận không thể tự cắn lưỡi mình, nếu hắn phải đi có nghĩa là hắn sẽ không ngủ lại, tại sao mình còn lên tiếng hỏi? Không phải nàng đang lo lắng sao, cớ gì lại mở miệng? Lời này đột nhiên phát ra, giống như nàng cảm thấy vô cùng mất mát khi hắn không cùng chung chăn gối với mình.
Độc Cô Liên Thành xoay người lại, thản nhiên nhìn bộ dáng phức tạp của Giang Tiểu Lâu, hắn ngẩn ra rồi nở nụ cười, giờ khắc này e là chính nàng không hiểu trong lòng mình đang nghĩ gì. Trên mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nhìn nàng, hồi lâu mới mở miệng nói: “Tiểu Lâu, có phải nàng hy vọng ta ở lại?”
Đầu óc Giang Tiểu Lâu lập tức xẹt qua một ý nghĩ, tự tìm một lý do phù hợp cho mình, nhẹ giọng nói: “Đây là tân phòng, nếu huynh không ngủ ở đây thì người khác sẽ nghĩ sao…”
Độc Cô Liên Thành nhìn thấy gương mặt nàng, yên tĩnh, ôn nhu, không nhìn ra chút nào che giấu hoặc đang nói dối, nhưng hắn biết, giờ khắc này trong lòng Giang Tiểu Lâu nhất định không bình tĩnh, nàng lại là người rất giỏi che giấu tâm tình của mình, chắc chắn không để bất kỳ ai nhìn ra trong lòng mình đang nghĩ gì.
Ánh mắt của hắn lập tức mang theo ý cười sâu sắc, sau đó hắn chậm rãi thở ra một hơi, bộ dáng vô cùng lười biếng.
“Nếu là vậy, thì ta nên ở lại thôi.” Nói xong, hắn tự nhiên đi về phía giường.
Nhìn gương mặt tuấn tú, nhã nhặn, quý khí kia đang thản nhiên tự đắc nói ra những lời này, đáy mắt Giang Tiểu Lâu xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức ý thức được câu nói lúc nãy của mình đã nói sai, hầu như không biết nên phản ứng thế nào.
Nữ tử thông minh đến mấy, đêm tân hôn cũng là lần đầu tiên.
Mấy bước chân này chỉ chớp mắt là đến, Giang Tiểu Lâu lại cảm thấy đặc biệt dài dằng dặc, ngoại trừ ánh nến đỏ lấp lánh, cảnh tượng trước mắt nàng từ từ trở nên mông lung. Độc Cô Liên Thành đi tới bên giường, đột nhiên đưa tay ra cho nàng. Giang Tiểu Lâu nhắm chặt mắt, không nói được trong lòng là cảm giác căng thẳng hay ngượng ngùng, lại nghe được hắn cười khẽ một tiếng, từ bên người nàng lấy đi một cái mền gấm. Giang Tiểu Lâu mở mắt ra, phát hiện hắn đã đi đến bên chiếc giường nhỏ, trải cái mền ra.
Giang Tiểu Lâu thấy cảnh này liền muốn ngồi dậy, nhưng nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng nhịn xuống không hề nhúc nhích.
Độc Cô Liên Thành nằm trên chiếc giường nhỏ, ánh mắt lẳng lặng nhìn Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu gần như không dám nhìn vào đôi mắt kia, nhưng mặc kệ là nàng nhắm mắt hay giả ngủ, phảng phất đều không thoát khỏi nhiệt độ nóng rực đó.
“Ngủ không được sao? Có cần trà an thần hay gì khác không?” Hắn đột nhiên mở miệng.
“Không cần…ta ngủ được.” Mắt của nàng nhúc nhích một chút, âm thanh phát ra rất bình tĩnh.
“Khẳng định sao, nàng ngủ được à, sẽ không vì có ta ở đây mà suy nghĩ lung tung sao?” Trong giọng nói của hắn phảng phất ý cười.
“Phải.” Nàng mơ hồ cảm thấy hình như hắn đang chờ cái gì, còn không kịp cẩn thận nghĩ kỹ thì đã bật ra câu trả lời này.
Hắn tựa hồ khe khẽ thở dài, cảm giác như thất vọng.
Tiểu Lâu, nếu nàng yêu ta, giống như ta yêu nàng, thì nàng sẽ hiểu được trái tim của ta, mải mãi sẽ không hỏi ta vì sao.
“Tiểu Lâu.”
“Sao?”
“Có nhớ không, lúc nãy ta đã nói, nàng là nữ chủ nhân trong phủ.”
“Có nhớ.”
“Lúc nhỏ, phụ thân luôn dùng thái độ xa cách với ta, mẫu thân thì đắm chìm trong Phật pháp, ta có nhà…cũng như không có. Bây giờ ta cảm thấy…bản thân mình đã có một mái nhà. Từ đây, thân nhân của nàng chính là ta, thân nhân của ta chính là nàng. Cho nên đừng lo lắng nữa, có thể chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, nhưng ta tin tưởng…ta đủ kiên cường để bảo vệ nàng, nàng cũng có thể cho ta niềm an ủi duy nhất.”
Nến đỏ không biết đã tắt từ lúc nào, tiếng nói của hắn đặc biệt rõ ràng, từ chữ như gõ vào tim nàng, vốn dĩ tâm địa lạnh lùng cứng rắn lập tức mềm nhũn ra, dường như đã bị hòa tan.
Một lúc lâu, trong bóng tối rốt cuộc cũng truyền đến âm thanh của Giang Tiểu Lâu: “Độc Cô Liên Thành, ta không hiểu huynh chút nào.”
Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng cong môi: “Có lẽ có một ngày, nàng sẽ hiểu.”
“Nếu cả đời ta cũng không hiểu, huynh sẽ không nói cho ta biết sao?”
Giang Tiểu Lâu tràn ngập nghi hoặc, Độc Cô Liên Thành dừng lại một chút mới đáp: “Không, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu.”