Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 137-2: Hầu phủ đãi tiệc (2)

Âm thanh uyển chuyển này nghe vào trong tai Tương Trạch Vũ giống như quỷ mỵ, lập tức hai chân run lên.

Vì chủ nhân của âm thanh này đã hại hắn suýt nữa bị Tương Thái phó đánh gãy ba cái xương sườn, lại bị đuổi đến một nơi xa xôi, khó khăn lắm hắn mới giả bệnh mà quay về kinh thành, không quá hai ngày lại nghe được âm thanh này…

Tương Trạch Vũ không tự chủ được mà trợn mắt lên, đến khi hắn thấy rõ dung mạo trước mặt, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, gần như muốn tức phát điên lên, đúng vào lúc này, một người lập tức đè lại bờ vai hắn.

“Tương công tử không cần tức giận, chẳng qua chỉ là kẻ hầu thấp hèn, không cần để ý tới.” Ngô Tử Đô một thân áo gấm, dung mạo tuấn tú, giọng điệu nói chuyện và thái độ với Tương Trạch Vũ rất thân thiết. Đây cũng là một người quen cũ, chỉ có điều trước kia hắn hay đi lại với đám người Vương Hạc, bây giờ e là đã bị vứt bỏ, chỉ có thể đi nịnh bợ công tử nhà họ Tương.

Lúc nãy khách khứa quá đông, Giang Tiểu Lâu còn chưa để ý tới hai người này cũng có mặt, bây giờ đúng là oan gia ngõ hẹp, đυ.ng phải một lúc. Liếc mắt nhìn hài tử bị đánh đập đến mức vết thương chằng chịt, nàng liền biết hai tên hư hỏng này chỉ là thấy sắc nảy lòng tham, muốn cưỡng bức người ta mà thôi.

Hài tử này tuy rằng dung mạo xinh đẹp, nhưng chẳng qua mới mười hai mười ba tuổi, lại còn chưa phát triển đầy đủ, hai tên công tử phóng đãng này thậm chí cả trẻ con cũng không tha, đúng là quỷ đói háo sắc. An Tiểu Thiều ghét nhất loại công tử ăn chơi này, lập tức trách mắng: “Tương công tử, cưỡng ép một thiếu nữ như vậy e là không hợp lý, ngày thường Tương Thái phó dạy bảo ngươi thế nào, không lẽ ngươi đã quên rồi sao?”

Vốn dĩ Tương Trạch Vũ đang căm hận mà nhìn Giang Tiểu Lâu, vừa nghe thấy lời của An Tiểu Thiều lập tức đùng đùng nổi giận: “Thân phận An tiểu thư cao quý, đừng nên chen vào chuyện dư thừa này, bằng không đừng trách ta không cho An gia mặt mũi. Ta còn muốn nhắc ngươi, phải biết chọn bạn mà chơi, đừng nên đi chung với nữ nhân thấp hèn, nếu không sẽ làm dơ thân phận mình.”

Ngô Tử Đô thầm kêu không tốt, vội vã vỗ hắn một cái, ra vẻ ân cần: “Tương công tử vừa về kinh e là còn chưa biết vị tiểu thư này, đây là Minh Nguyệt quận chúa, được Hoàng hậu nương nương sắc phong, cũng là hôn thê của Thuần Thân Vương…”

“Cái gì mà hôn thê của Thuần Thân Vương, rõ ràng ả là…” Tương Trạch Vũ gần như muốn nhảy lên, không kềm được mà nói, lời ra được một nửa đột nhiên ý thức được không đúng, nhất thời ngưng miệng lại.

“Rõ ràng là cái gì?” Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, trên mặt mang theo ý cười.

Tương Trạch Vũ chỉ biết im lặng như người câm, hắn không ngốc, lúc trước một ngọn đuốc thiêu rụi Quốc Sắc Thiên Hương lầu, vì khổ chủ không còn nữa nên hắn mới miễn cưỡng được sống, nếu bây giờ Đào Yêu đứng ra chỉ chứng hắn, hắn sẽ không được sống yên. Chuyện xưa nhắc lại đối với hắn không hề có lợi, nếu lại gây ra chuyện gì, phụ thân hắn không đánh hắn chết tươi mới là lạ.

Da thịt trên mặt hắn co rúm lại, gắng sức nhẫn nhịn cơn giận này xuống, trực tiếp lướt qua hai người đi thẳng tới chỗ đứa bé đang cuộn tròn dưới đất.

Đức bé kia không khóc không la, chỉ chặt chẽ cuộn tròn thân người lại, không ngừng run rẩy. Nàng không cầu cứu bất cứ ai, cũng không phát ra chút âm thanh gì, Tương Trạch Vũ vừa duỗi tay ra liền bị nàng cắn chặt, dùng lực rất lớn, cánh tay quen với nhung lụa lập tức chảy máu đầm đìa.

Tương Trạch Vũ hô to một tiếng, tàn nhẫn đá một cước: “Tên tiểu súc sinh nhà ngươi, dám cắn ta.” Quản sự lập tức sai hai người hầu nhào lên ngăn cản đứa bé, ép cả người nàng quỳ trên đất, không ngẩn đầu lên nổi.

An Tiểu Thiều không kềm được căm phẫn sục sôi, háo sắc thì thôi đi, cứ việc đi đến những nơi phong lưu, bây giờ lại ở trước mặt mọi người bắt nạt một hài tử tay không tấc sắc, đúng là không còn chút nhân tính nào.

“Tương Trạch Vũ, ngươi cũng là xuất thân danh môn, sao lại đến mức này chứ.”

Tương Trạch Vũ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng nói: “An Tiểu Thiều, chẳng qua ta nể mặt Hoàng hậu nương nương mới không so đo với ngươi, ngươi đừng có được voi đòi tiên. Tiện tì này là người của phủ Tử y hầu, sống hay chết không liên quan tới ngươi, ta muốn nói với Tử y hầu bắt ả về làm thϊếp, ngươi có thể làm gì ta?”

Tiểu thϊếp??? Không lẽ Tương công tử cho rằng… Quản sự nghe vậy trên mặt toát ra biểu hiện muốn nói lại thôi, có vẻ quái lạ.

An Tiểu Thiều không để ý sự ngăn cản của Giang Tiểu Lâu, lạnh lùng nói: “Tương Thái phó một đời thanh minh liêm khiết, học trò khắp thiên hạ, lại có một nhi tử bại hoại như vậy, ta thật thấy xấu hổ thay ông. Hôm nay có ta đây, ngươi đừng hòng mang người này đi.” Nói xong nàng dặn dò tì nữ bên cạnh: “Đi đỡ hài tử đó dậy.”

Tì nữ đứng bất động tại chỗ, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, đây là phủ Tử y hầu, không được chủ nhân cho phép chúng nô tì không dám chen vào việc khác.”

Quản sự thấy không ổn lập tức nói: “An tiểu thư, ngài là khách quý, mau quay về dự tiệc đi, nơi này đã có tiểu nhân xử lý.”

“Ngươi xử lý thế nào? Đưa hài tử vô tội này đến phủ cho hắn cưỡиɠ ɧϊếp?” An Tiểu Thiều nói xong nhất thời phát hiện mình lỡ lời, cả gương mặt đều đỏ bừng lên.

Tương Trạch Vũ cười lạnh một tiếng: “Mười ba mười bốn tuổi là phá thân được rồi, ngươi yên tâm, ta thích nha đầu này, nhất định sẽ tốt với nàng.”

An Tiểu Thiều cuống lên, vội vã nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Sao ngươi không lên tiếng? Không lẽ ngươi mặc kệ hài tử vô tội này bị bọn họ làm hại sao?”

Chuyện thế này ở phủ Tử y hầu có rất nhiều, có rất nhiều khách quý nảy sinh ý đồ với các thiếu nữ, những người này áo mũ chỉnh tề, phong độ ngời ngời, nhưng trên thực tế lại hung tàn ác độc, không bằng cầm thú. Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tiểu Thiều ngươi gấp cái gì, Tương công tử vừa về kinh, Thái Phó đại nhân đang quan sát rất kỹ, nếu hôm nay hắn đi dự tiệc lại mang theo một mỹ nhân về, không biết sẽ đưa đến bao nhiêu lời đồn đãi, đến khi đó Thái Phó đại nhân là người đầu tiên không tha cho hắn. Nếu Tương công tử muốn chết ngươi cần gì phải ngăn cản?”

Nhất trời trái tim Tương Trạch Vũ như chìm xuống.

Ai cũng biết hắn là người háo sắc, nhưng hắn lại rất nhát gan, đặc biệt là sợ sệt tính khí thô bạo nóng nảy của Tương Thái phó.

An Tiểu Thiều nắm đúng cơ hội, lập tức bước tới, kéo thiếu nữ kia: “Theo ta đi đến bữa tiệc, ta muốn đòi người với Tử y hầu, xem xem hắn có đồng ý không.”

Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng nàng nhẹ thở dài một tiếng, bề ngoài An Tiểu Thiều là người đoan trang ôn hòa, nhưng bên trong lại rất quật cường.

“Giang Tiểu Lâu, giữa chúng ta còn nợ cũ chưa dứt đâu.” Tương Trạch Vũ hừ một tiếng lạnh lùng.

Giang Tiểu Lâu dừng bước, quay đầu nhìn Tương Trạch Vũ một chút, nụ cười trên mặt càng sâu: “Nợ cũ gì?”

“Dĩ nhiên là chuyện ngươi giả chết gạt ta, hại ta mất hết mặt mũi.”

Trong nụ cười của Giang Tiểu Lâu hiện ra nét trào phúng nhàn nhạt, trực tiếp đi tới trước mặt hắn: “Tìm ta báo thù?”

Tương Trạch Vũ theo bản năng lùi lại một bước: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

“Ta đứng ở đây, chờ ngươi đến, sao lại không làm gì?” Giang Tiểu Lâu cười lạnh, đột nhiên đánh Tương Trạch Vũ một bạt tai.

Tương Trạch Vũ che mặt, ngây ngốc cả người: “Ngươi…ngươi…”

Giang Tiểu Lâu không đợi hắn lên tiếng, đã cho hắn cái tát thứ hai.

Tương Trạch Vũ chưa bao giờ bị đối xử như vậy, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, lập tức đưa tay lên, còn chưa vung xuống đã bị một đôi gọng kìm sắt bắt lại. Hắn trợn mắt lên nhìn Sở Hán không biết từ nơi nào xuất hiện, hai mắt trừng to: “Thả ta ra.” Nhưng mà sức lực Sở Hán rất lớn, trong nháy mắt hắn phải kêu lên sợ hãi, cuộn tròn người lại: “Ôi, cứu mạng, cứu mạng.”

Quản sự thấy thế đang muốn xông lên, nhưng nghĩ lại thân phận của Giang Tiểu Lâu, vẫn đứng yên tại chỗ không dám làm bừa.

Tương Trạch Vũ đau đến xót ruột, một chân ngã quỵ dưới đất, gương mặt vặn vẹo.

Giang Tiểu Lâu đi tới bên cạnh hắn, từ trên cao nhìn xuống, từng chữ phát ra như tiếng ngọc khua: “Tương công tử nói không sai, chúng ta còn nợ cũ chưa thanh toán xong. Lần sau gặp được ta, ngươi nên trốn đi. Nếu dùng mắt nhìn ta, ta sẽ móc mắt ngươi ra, dùng miệng nói lung tung, ta sẽ khóa miệng ngươi lại, trái tim có ý đồ xấu, ta sẽ móc tim ngươi ta. Ta nói được là làm được, hiểu chưa?”

"Biết rồi, a... Thả ra ta, thả ra ta!"

"Thả ra hắn đi." Giang Tiểu Lâu thờ ơ nói, Sở Hán lập tức buông lỏng tay, Tương Trạch Vũ nằm rạp dưới đất, đau đến không thể cử động.

Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn Ngô Tử Đô một cái, hắn lập tức hoảng sợ lùi lại.

“Đừng hoảng sợ như vậy, sao ta có thể làm tổn thương bằng hữu cũ được? Chẳng qua chỉ là đùa giỡn một chút thôi.” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, “Sở Hán, chúng ta đi.”

Giang Tiểu Lâu quay về tiệc rượu, An Tiểu Thiều đang cao giọng nói: “Tử y hầu, ta muốn xin một người của ngài, không biết ngài có đồng ý không?”

Tiêu Quan Tuyết ngồi ngay ngắn lại, trong mắt tràn ngập hứng thú: “Hả? Không biết là người nào lại lọt vào mắt xanh An tiểu thư?”

An Tiểu Thiều chỉ vào đứa bé bên cạnh nói: “Chính là người này.”

Tiêu Quan Tuyết làm như giật mình, khẽ cười: “Sao vậy, An tiểu thư cũng thấy hứng thú với tên sai vặt của ta sao?”

Tên sai vặt? An Tiểu Thiều sửng sốt, đánh giá lại đứa bé này một lần nữa, y phục trên người hắn đều là máu, nhưng dung mạo lại quá mỹ lệ, không ngờ nàng lại nhìn nhầm giới tính của đối phương. Nói như vậy, lúc nãy Tương Trạch Vũ cũng là nhìn lầm? An Tiểu Thiều không kềm được mà đỏ mặt, ấp úng nói: “Hắn… hắn là con trai?”

“Dĩ nhiên, hắn chỉ là một gã sai vặt làm việc nặng thôi, sao An tiểu thư lại có hứng thú với hắn vậy?”

An Tiểu Thiều nhất thời không biết nên giải thich thế nào, lúc này Giang Tiểu Lâu mới đi ra, bình tĩnh nói: “Chúng ta đi lạc đường, là thiếu niên này giúp dẫn đường, An tiểu thư cảm thấy hắn thông minh lanh lợi cho nên mới muốn xin người với Tử y hầu, Hầu gia… sẽ không đến nỗi không đành lòng chứ.”

Ánh mắt Tiêu Quan Tuyết rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu, thấy nàng bình thản ung dung thì không khỏi phì cười: “Đừng nói chỉ là một tên sai vặt, dù có là mười hay một trăm tên, ta cũng không có lý do gì không nỡ. Nếu An tiểu thư đã yêu thích, vậy thì mang về đi. Đúng rồi, hắn tên là gì?”

Thiếu niên không nói tiếng nào, quật cường đứng tại chỗ. Quản sự bước tới vài bước, đập vào gáy hắn: “Chủ nhân hỏi, còn không trả lời.”

Thiếu niên cúi thấp đầu, nhưng chỉ cắn chặt hàm răng, không nói một lời.

Quản sự vội cười cầu tài: “Chủ nhân, hai vị tiểu thư, thật sự xin lỗi, tên ngốc này đúng là muốn ăn đòn, một ngày không bị đánh là thấy ngứa ngáy. Hắn thường hay đắc tội với quý nhân, lại không bao giờ chịu mở miệng.” Hắn nói như vậy, lại đưa tay lên muốn đánh người.

An Tiểu Thiều lập tức quát to: “Dừng tay.”

Tiêu Quan Tuyết nở nụ cười phong lưu: “Làm vậy là không đúng, ta đã đồng ý với An tiểu thư, kẻ này thuộc về nàng ấy, sao ngươi lại tùy tiện ra tay chứ.”

Mọi người thấy tình cảnh này, vẻ mặt đều có thay đổi.

Giang Tiểu Lâu cười duyên dáng, đảo mắt: “Nếu Tử y hầu đã có lòng, Tiểu Thiều, ngươi đừng từ chối.”

Thiếu niên kia chỉ cúi thấp đầu, lẳng lặng đi theo phía sau An Tiểu Thiều, trở lại chỗ ngồi.

Sau khi ngồi xuống, An Tiểu Thiều mới ngượng ngùng thấp giọng nói: “Tiểu Lâu, hôm nay ta đi dự tiệc lại vô cớ dẫn một người trở về, vốn dĩ cho rằng là nữ nhi, ai ngờ… ta phải làm sao đây?”

Thân hình thiếu niên gầy gò, lại có gương mặt nghiên nước nghiên thành, nếu không nhìn kỹ thì sẽ tưởng là nữ nhi, chẳng trách Tương Trạch Vũ cũng nhìn sai. Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp cỡ này, ai cũng sẽ nghĩ hắn là nữ nhi thôi.

Đôi mắt An Tiểu Thiều long lanh nhìn Giang Tiểu Lâu: “Tiểu Lâu, nghĩ cách giúp ta đi.”

Giang Tiểu Lâu lập tức đoán được tâm tư của nàng, không khỏi cong môi lên: “Cách gì?”

“Không phải ngươi có tửu lâu sao, sắp xếp hắn ở tửu lâu có được không?” An Tiểu Thiều khẩn thiết nói.

Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt lắc đầu: “Tửu lâu là nơi thế nào, hạng người gì cũng có, đứa nhỏ này xinh đẹp như vậy, ngươi muốn đẩy hắn vào hố lửa sao?”

“Vậy phải làm sao đây? Tiểu Lâu…” An Tiểu Thiều kéo tay áo nàng, biểu hiện rất nghiêm túc: “Làm người tốt làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, ta đã đòi được đứa bé này về, không lẽ phải trả lại cho Tiêu Quan Tuyết? Ngươi không phải không nhìn thấy Tương Trạch Vũ không có ý định buông tha cho hắn, nếu chúng ta để hắn lại đây, hắn sẽ có kết cục thế nào chứ?”

Nhìn khắp bốn phía, không ít nhà quyền quý đang nhìn chằm chằm thiếu niên này, biểu hiện rõ ràng là không nén được du͙© vọиɠ.

Khánh Vương phi từ lâu đã chú ý tới, nhíu

mày hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

An Tiểu Thiều sáng mắt lên, vội vã nói với Khánh Vương phi: “Vương phi, Tiểu Thiều có chuyện muốn nhờ.”

“An tiểu thư có gì cứ nói đừng ngại.”

“Vương phi, lúc nãy con thu nhận một tên sai vặt… người cũng biết đó, phụ thân con rất nghiêm khắc, nếu con mang đứa nhỏ này về, ông ấy nhất định sẽ bắt con trả lại cho Tử y hầu, con… có thể gửi hắn ở Khánh Vương phủ không?”

Khánh Vương phi liếc mắt nhìn thiếu niên kia, thấy hắn khắp người đều là vết thương, ngoại trừ mặt thì không còn một chỗ lành lặn, không khỏi động lòng, lập tức đáp ứng: “Tiểu Lâu, không lẽ vương phủ chúng ta còn thiếu một miếng cơm sao, hiếm khi An tiểu thư thỉnh cầu, con đồng ý đi.”

Giang Tiểu Lâu cũng không ghét hắn, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này đẹp đến mức như yêu dị, lo lắng gương mặt này sẽ mang đến phiền phức cho mình. Nhưng Khánh Vương phi đã nói như vậy, nàng cũng không thể từ chối, liền mỉm cười nói: “Đã như vậy thì cứ làm theo ý mẫu thân đi, con không có ý kiến.”

Thiếu niên chỉ trầm mặc đứng, làm như không nghe thấy cuộc thảo luận này. Máu tươi từng giọt chảy xuống từ góc áo hắn, hắn không nhúc nhích, máu gần như đã nhuộm đỏ mặt đất.

Ánh mắt Tiêu Quan Tuyết không chút thay đổi rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu, có can đảm đối diện với mọi thứ ở đây, xem ra nàng rất có dũng khí, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ cả đời cũng không dám bước chân vào Hầu phủ.

Nhưng mà, khả năng chịu đựng của đối phủ càng tốt, trò chơi này càng thú vị.

Ngô Tử Đô đỡ Tương Trạch Vũ đi ra, Tiêu Quan Tuyết nhìn thấy không khỏi cười nói: “Tương công tử làm sao vậy?”

Tương Trạch Vũ nhìn cũng không dám nhìn Giang Tiểu Lâu, chỉ cúi đầu, Ngô Tử Đô đáp lời: “Tương công tử uống nhiều rồi, Hầu gia đừng trách.”

“Vậy sao? Thì ra là uống nhiều rồi….” Tiêu Quan Tuyết hơi khép mắt, làm như hờ hững.

Giang Tiểu Lâu vẫn cứ ngồi đó, gương mặt trắng nõn được ánh mắt trời chiếu vào tạo thành một đường cong cong, dường như có ngẩn đầu lên nhìn Tương Trạch Vũ một cái.

Tương Trạch Vũ đột nhiên bị chấn động, theo bản năng lùi lại một bước, không ngờ dùng sức quá mạnh, Ngô Tử Đô không kịp đỡ, hắn nện mông xuống đất khiến cho mọi người cười vang.

Tương Trạch Vũ lập tức đỏ mặ tới mang tai, đẩy cái người muốn đỡ hắn lên, không chào hỏi ai đã lập tức lao nhanh ra ngoài.

Ý cười châm chọc trên môi Tiêu Quan Tuyết khẽ vung lên, phế vật vô dụng như vậy, lại có thể còn sống trên đời, đúng là buồn cười.