Thuận Như Ý đã bị bịt miệng, không thể phản ứng. Tiểu Điệp bước lên rút thanh gỗ ra, Thuận Như Ý phì một tiếng, phun ra một ngụm máu, cười lạnh nói: “Giang Tiểu Lâu, thắng làm vua thua làm giặc thôi, có trách thì trách ta coi thường tiện nhân ngươi, cho rằng ngươi đã hết cách, ai ngờ ngươi còn có gian kế này.”
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, hơn hai mươi năm nay, địa vị của Thuận Như Ý trong phủ gần như ngang bằng Vương phi, cái Vương phi có là bối cảnh hùng hậu, còn được Hoàng hậu chống đỡ, nhưng Thuận Như Ý có cái gì? Hoàn toàn không có gì hết. Nói cho cùng, bà dựa vào sức mình mới đứng vững được gót chân, thân là nữ tử, quan trọng nhất chính là có được sự sủng ái của tướng công, điểm này Giang Tiểu Lâu cũng không cho la bà sai. Nhưng bà dùng thủ đoạn quá đê hèn, vượt quá phạm vi thê thϊếp tranh giành thông thường, thậm chí còn liên lụy đến Tuyết Ngưng, không ngại bán đứng Tuyết Ngưng để cũng cố địa vị của mình, đúng là quá tồi tệ. Nhưng mà, Thuận Như Ý nói cũng không sai, trên đời không có thiện hay ác, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc. Người thất bại không có tư cách oán hận, chỉ có thể nuốt hận vào lòng. Nếu chỉ như vậy là bị đánh chết thì thật nhẹ nhàng cho bà ta quá.
Giang Tiểu Lâu quay đầu về phía Khánh Vương phi, cười nói: “Mẫu thân, dù sao Thuận di nương cũng là mẹ ruột của quận chúa, quận chúa sắp được xuất giá, không nên gây ra sóng gió gì, không bằng dừng lại ở đây, tha cho bà ta.”
Thuận Như Ý giật mình nhìn Giang Tiểu Lâu, nhất thời không rõ nàng có ý gì.
Khánh Vương phi nhìn Thuận Như Ý da tróc thịt bong, chật vật đến cực điểm, khẽ thở dài một hơi: “Khó cho con có lòng khoan dung như vậy, được, thả cô ta đi. Nhưng mà từ nay biếm xuống phòng hạ nhân, ta không muốn nhìn thấy cô ta nữa.”
Thuận Như Ý được buông ra, nhưng còn trợn to đôi mắt đỏ ngầu nhìn nàng, không ngừng cười gằn: “Giang Tiểu Lâu, ngươi cho rằng diệt được ta là giải quyết được hết chuyện sao? Ngươi đừng quên, kẻ cầm đầu thật sự còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đó là người ngươi không thể đắc tội được.”
Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Thuận di nương, ngươi đang muốn dùng chuyện này giao dịch với ta sao?”
Thuận Như Ý cười lạnh: “Không cần nói khó nghe như vậy, chẳng qua là trao đổi công bằng thôi. Phải xem ngươi có chịu trao đổi hay không, à không, phải nói là xem ta có chịu nói cho ngươi biết hay không.”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu bình tĩnh như nước, giọng điệu lại cực kỳ vui vẻ: “Thuận di nương, trên đời không có bức tường nào không lọt gió, lời của ngươi đã không còn giá trị nữa, ngươi cứ giữ lại đi.”
Thuận Như Ý không khỏi run rẩy cả người, bà trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, như nhìn một con quái vật đáng sợ: “Ngươi… rốt cuộc đã biết gì rồi?”
Giang Tiểu Lâu không trả lời, chỉ hời hợt nói: “Ngươi khiến Vương phi chịu khổ nhiều năm như vậy, ít nhiều ta cũng phải thu một chút tiền lời chứ. Huống chi chuyện của Tuyết Ngưng ngươi cũng có tham gia, bày ra không ít mây mù che mắt ta, người chết vạn sự đều thành không, món nợ này ta cũng không thể chạy xuống địa ngục mà tính sổ với ngươi, ngươi nói đúng không?”
Thuận Như Ý chỉ cảm thấy cả người run rẩy, hàm răng va vào nhau lập cập, mơ hồ cảm thấy đối phương chừa cho mình một con đường sống không phải là ý tốt, chỉ sợ…
Giang Tiểu Lâu nhìn đối phương, ánh mắt trong trẻo, nụ cười ôn nhu: “Ngươi yên tâm, ta không đánh ngươi cũng không mắng ngươi, từ đây về sau ngươi sẽ là một bà tử đổ phân trong phủ, chỉ cần ngươi thành thật đổ phân, mọi thứ đều sẽ được giải quyết dễ dàng.”
“Không, không thể nào, ta đã sinh cho Vương gia hai trai một gái, ngươi không thể đối xử với ta như vậy. Ta không phục, ta không phục." Trong lòng Thuận Như Ý ầm ầm vang dội, sắc mặt còn trắng xám hơn khi đang chịu đòn, thất thanh kêu lên.
Khánh Vương phi thấy bà u mê không tỉnh, không khỏi lắc đầu: “Tì thϊếp mãi mãi là tì thϊếp, nếu ngươi vượt quá thân phận, mưu toan những thứ không thuộc về mình, thì phải trả giá đắt. Người đâu, đưa Thuận di nương xuống phòng hạ nhân, từ mai chuyện đổ phân trong phủ đều giao cho bà ta làm.”
Nghe được Vương phi nói, mọi người liếc mắt nhìn nhau, nâng Thuận Như Ý lên.
Thuận Như Ý không ngừng chửi bới: “Giang Tiểu Lâu, ngươi gϊếŧ ta, gϊếŧ ta đi, ta không muốn đổ phân, ta không muốn.” Bà vừa lớn tiếng hô, hai chân vừa đá loạn, máu tươi trên người không ngừng chảy ra, một cơn gió thổi đến, mùi máu tràn ngập khắp nơi.
Khánh Vương phi xa xa nhìn, mặt mày bi thương, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cảm giác phức tạp.
Từ trên xuống dưới vương phủ có tổng cộng 181 gian phòng, nhưng lại không có nhà xí nào, các phòng đều cất trữ một lượng lớn tro than. Khi đi đại tiện thì đi vào một cái bô đựng tro than, sau đó dùng nắp đậy kín. Khi đi tiểu tiện thì dùng bình đựng nướ© ŧıểυ, sau đó đổ vào trong bô. Từ chủ nhân đến nô tì, mỗi người đều có một cái bô, sau khi chứa đầy thì dĩ nhiên cần đổ sạch. Lúc đầu, mỗi sáng sớm sẽ có người chuyên đi các phòng thu thập các cái bô này, sau đó dùng xe đẩy đưa ra bên ngoài cửa, sẽ có người chuyên đi thu thập chất thải đến từng nhà để thu dọn. Nhưng mà nhân khẩu kinh thành đã lên đến trăm vạn người, số lượng chất thải mỗi người cực kỳ lớn. Nếu chờ người đến từng nhà thu thập, chỉ sợ đến sang năm cũng không đến lượt mình. Thế là từ một năm trước vương phủ đã xây một hố rác riêng ở nơi vắng vẻ nhất trong phủ, sau đó thiết kế tỉ mỉ, bên trên có một cái nắp đậy thật chặt, phòng ngừa mùi hôi thối phát ra.
Công việc của Thuận Như Ý bây giờ là thức dậy từ lúc trời chưa sáng, đi từng phòng thu thập bô, đổ chất thải vào hố rác, sau đó cọ rửa sạch sẽ mấy cái bô, đảm bảo không còn mùi hôi thối nữa. Dĩ nhiên, công việc này rất nặng nề, tổng cộng có đến mười ma ma làm việc nặng chia nhau ra làm, Thuận Như Ý bởi vì bị Vương phi trách phạt, liền bị đưa đến làm công việc nặng nhọc nhất, đổ bô, chà rửa bô.
Xưa nay Thuận Như Ý quen sống trong nhung lụa, chưa từng làm mấy chuyện này, chưa đến ba ngày người đã gầy đến không ra dáng. Đến ngày thứ tư, bà không nhịn được nữa, thừa dịp người trông coi không để ý, liền chạy đến nấp phía sau hòn giả sơn trong hoa viên. Đến khi Hách Liên Tiếu đi ngang hòn giả sơn, bà mới đột ngột nhào ra, nắm lấy cánh tay Hách Liên Tiếu, thê lương nói: “Con gái, mau cứu mẹ.”
Hách Liên Tiếu chỉ ngửi được một mùi tanh tưởi, liên tiếp kinh hãi rút lui hai bước.
Thuận Như Ý cho rằng đối phương không nhận ra mình, vội nói: “Con gái, không lẽ con không nhận ra mẹ sao?”
Hách Liên Tiếu quan sát người trước mặt, một thân áo thô, không trang sức, hai mắt thâm đen, bàn tay vốn trắn nõn mềm mại giờ khắc này tràn đầy những vật màu đen sẫm không biết là vật gì, cả người toát ra một mùi thối không thể hình dung. Hách Liên Tiếu không tự chủ được xoay người, các tì nữ cũng không kềm được phải bịt mũi, chỉ là cúi đầu không dám lên tiếng.
“Tiếu Nhi, con sao vậy? Mẹ đang nói chuyện với con, sao con không trả lời?”
Hách Liên Tiếu cố gắng khắc chế cảm giác buồn nôn dữ dội, cuối cùng không chịu được mới miễn cưỡng nói: “Thuận di nương, chỗ này không phải chỗ bà nên đến.”
“Con nói cái gì?” Thuận Như Ý trầm mặt xuống: “Người khác giẫm lên mẹ cũng không sao, nhưng con là con ruột của mẹ, không lẽ cũng giẫm lên mẹ?” Bà vừa nói, nước mắt vừa chảy ròng ròng, hiển nhiên là đau lòng đến cực hạn. Khi bà còn là trắc phi, Hách Liên Tiếu vô cùng thân thiết gọi bà là mẹ, nhưng thân phận hôm nay đã khác, đối phương là chủ nhân, bà chỉ là một nô tì nho nhỏ, nhưng chuyện này cũng không thể thay đổi sự thật hai người là mẹ con ruột.
Trên mặt Hách Liên Tiếu lúng túng, chỉ có thể giả vờ nghe không hiểu: “Di nương nói gì kỳ vậy, đang yên đang lành sao lại gào khóc, là ai bắt nạt bà?”
Thuận Như Ý lau nước mắt, đôi mắt càng oán độc: “Ta là mẹ ruột con, nhưng con lại xem ta là người ngoài, luôn miệng gọi ta là di nương, đây là đạo lý ai dạy con hả?”
“Di nương.” Hách Liên Tiếu hận bà không biết nặng nhẹ, trước kia nàng gọi bà là mẹ vì bà là trắc phi, dù cho là phu nhân thì gọi một tiếng mẹ cũng danh chính ngôn thuận. Nhưng hôm nay bà là người đổ phân, không lẽ mình còn phải gọi là mẹ hay sao? Trước kia nàng cũng tìm đủ cách xoay chuyển giúp bà, nhưng hôm nay đã biết là vô vọng. Một người sắp trở thành hoàng tử phi, lại có mẫu thân khó coi như vậy, nàng phải làm sao mới đúng? Nếu Thuận Như Ý thức thời thì không nên xuất hiện trước mặt người khác nữa, nhưng bà lại cứ lảng vảng trước mặt mọi người, đúng là một kiểu dằn vặt không gì tả nổi.
Hách Liên Tiếu thẹn quá hóa giận, trâm cài trên tóc cũng rung lên, chuỗi hạt châu ngọc tỏa ra ánh sáng lấp lánh, quý khí bức người.
Thuận Như Ý nhìn chằm chằm đối phương, huyết khí trong l*иg ngực lăn lộn: “Bây giờ mẹ con không bằng hạ nhân, thấy mẹ như vậy con còn có thể diện sao?”
Hách Liên Tiếu cắn răng: “Di nương, đây là ý của phụ thân, ai cũng phải nghe theo, không lẽ bà muốn ta ngỗ nghịch? Tất cả đều do bà tạo nghiệt, làm sai thì phải gánh chịu, trước kia ta đã khuyên bà, nhưng bà không chịu nghe, bây giờ đến nước này rồi còn trách ai được? Theo ta thấy Vương phi là người hiền lành, chỉ cần di nương yên tĩnh một chút, đừng ăn nói lung tung nữa, qua vài năm không chừng Vương phi sẽ tha cho bà. Bây giờ Vương phi đang muốn chuẩn bị đồ cưới cho ta, nếu di nương thương ta thì đừng gây sự nữa, chờ ta gả đi có chỗ dựa vào, dĩ nhiên sẽ tìm cách để phụ thân tha cho bà.”
“Con nói cái gì, Vương phi chuẩn bị đồ cưới cho con?”
Hách Liên Tiếu nén giận nói: “Hôm nay Vương phi gọi ta đến để cho ta tận mắt nhìn thấy đồ cưới, bà ấy lấy từ trong tủ của mình ra rất nhiều bảo vật cho ta, Vương phi tốt với ta như vậy, nhưng di nương lại chỉ kéo ta xuống thấp. Bà kêu gào ở đây, nếu để Vương phi biết được, đó mới chính là mất thể diện. Bà luôn miệng nói là mẹ của ta, nhưng hành vi cử chỉ lại thấp hèn như vậy, là muốn ép chết ta sao?”
Hách Liên vừa nói vừa không kềm được rơi nước mắt, ý của nàng rất rõ ràng: trước tiên, Thuận Như Ý tự mình phạm lỗi, không trách được người khác. Thứ hai, đây là ý của Vương gia, nếu Thuận Như Ý thức thời thì phải yên phận, chạy đến đây khóc la sẽ chỉ làm cả hai cùng mất mặt. Cuối cùng, bây giờ Vương phi đang chuẩn bị đồ cưới cho Hách Liên Tiếu, nếu lại ép đối phương, bà ta sẽ tìm một cái cớ đẩy lùi hôn sự này, đến khi đó mới đúng là công dã tràng, không được gì hết.
Hách Liên Tiếu nói tới nói lui, chẳng qua là sợ việc kết hôn thất bại, quả là tư lợi vô cùng. Thuận Như Ý không ngờ mình lại nuôi ra một kẻ vô tình phản bội, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ biết nghĩ tới Khánh Vương phi, lo nịnh bợ bà ta, ngươi bò từ trong bụng bà ta ra hay sao, cẩn thận bà ta trở mặt, người đầu tiên bị trừng trị là ngươi.”
Vừa nghe thấy Thuận Như Ý nói vậy, gương mặt của Hách Liên Tiếu trắng bệch: “Di nương, những gì cần nói ta đã nói, nếu bà cứ u mê không tỉnh thì ta cũng hết cách.”
Thuận Như Ý tức giận đến run rẩy: “Tốt, ngươi đúng là đồ lòng lang dạ sói, cánh còn chưa cứng cáp đã quên mất người mẹ ruột này, mặc kệ ta phải đi đổ phân vất vả cực khổ. Được, ngươi cứ bám vào cành cao đi, ta cũng muốn nhìn thử, xem ngươi sẽ có được kết quả tốt gì.”
Hách Liên Tiếu đầy mặt tức giận, dùng sức muốn thoát khỏi tay bà, nhưng mấy lần cũng không được, lập tức càng phẫn nộ, hai mắt như phun ra lửa, quay đầu nói: “Còn không mau lôi Thuận di nương đi, ở đây lôi kéo còn ra thể thống gì?”
Vốn có mấy lão nô tì đã đến từ sớm nhưng trốn một bên không dám lên tiếng, lúc này mới xông lên bắt lấy Thuận Như Ý. Thuận Như Ý lớn tiếng nói: “Ta là Thuận phi, ai dám bắt ta. Buông tay, các ngươi buông tay ra.”
Hách Liên Tiếu thoát ra được liền nhanh chóng rời đi. Một lão nô tì cười lạnh nói: “Thuận phi cái gì, ngươi bây giờ là một bà tử đổ phân, có khác gì bọn ta, không thấy ngay cả con gái ngươi cũng không nhận ngươi hay sao. Đi thôi, đừng ở đây cho thêm xấu hổ.”
Theo quy củ thì Hách Liên Tiếu phải nhận Vương phi là mẫu thân, trước kia Thuận phi đang đắc ý, Hách Liên Tiếu có thể gọi bà một tiếng mẹ, nhưng bây giờ bà là một hạ nhân bị Vương gia vứt bỏ, nếu Hách Liên Tiếu không biết gió chiều nào xoay chiều đó chỉ sợ trong vương phủ cũng không còn chỗ cho nàng nữa. Nhưng Thuận Như Ý thì không nghĩ vậy, bà đang rất căm hận mấy đứa con của mình. Từ khi bà phải đi đổ phân, Hách Liên Tiếu liền tránh bà như tránh tà, An Hoa quận vương xưa nay hiếu thảo cũng ở lại nha môn không về nữa, rõ ràng là có ý nghĩ mắt không thấy thì tâm không phiền. Bà càng nghĩ càng tức giận, đúng lúc người trông giữ bà lại nói: “Bên kia còn cái bô chưa rửa sạch, còn không đi?”
Thuận Như Ý tức đến run rẩy, nhưng vẫn bị ép buộc đi qua đó.
Lúc chạng vạng, Khánh Vương phi và Giang Tiểu Lâu đang ngồi trò chuyện trong phòng, một ngụm trà đưa vào miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã thấy Triêu Vân chạy vội vào.
Triêu Vân cúi thấp người nói: “Vương phi, xảy ra chuyện rồi.”
Khánh Vương phi nhướng mắt lên, nhìn nàng một cái: “Xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Triêu Vân có chút do dự: “Trong lúc Thuận di nương đổ phân không cẩn thận ngã vào hố phân, khi được cứu lên thì đã tắt thở.”
“Ngã vào hố phân?” Khánh Vương phi chần động trong lòng, lập tức đứng lên, mặt đầy ngạc nhiên nhìn Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu chỉ xòe hai tay ra, vẻ mặt vô cùng vô tội: “Mẫu thân đừng nhìn con như vậy, con đang ngoan ngoãn ngồi ở đây, không làm gì hết.”
Khánh Vương phi không thể tin được, tự mình lẩm bẩm: “Đang yên đang lành sao lại té ngã…”
Triêu Vân nói thẳng tin tức ra: “Nghe nói sáng hôm nay Thuận di nương chạy đến hoa viên tìm Đan Phượng quận chúa, ai ngờ lại bị mắng một trận, chắc là bị tổn thương, nhất thời nghĩ không thông mới ngã vào hố phân.’
Khánh Vương phi lại chậm rãi ngồi xuống, lắc đầu nói: “Muốn chết cũng phải tìm nơi sạch sẽ, nhảy vào đó thì làm sao chịu được. Không, không thể nào là nghĩ không thông suốt, cô ta là người hẹp hòi, tuyệt đối không tự sát.”
Trên mặt Triêu Vân có chút căm ghét, thấp giọng nói: “Vương phi không biết, khi Thuận Như Ý được kéo lên thì cả người đều là chất thải, cả mắt mũi cũng bị nhét đầy phân, toàn thân vừa bẩn vừa thối, ngay cả người thu xác cũng không chịu nhận. Đan Phượng quận chúa nghe tin xong, ngay cả đi nhìn mặt lần cuối cũng không đi, đúng là quá bạc tình…” Nàng nói đến đây, ý thức được mình quá nhiều chuyện, lập tức nín bặt.
Khánh Vương phi thở dài một tiếng: “Trước kia con cái cô ta dựa vào cô ta, ỷ lại cô ta, bây giờ lại hoàn toàn ghét bỏ, ngay cả mẹ ruột chết cũng không đi nhìn một cái, ta không biết phải nói gì nữa.”
Giang Tiểu Lâu cười lạnh một tiếng: “Đó là do cách dạy dỗ của bà ta có vấn đề, không dạy ra được con cái hiếu thuận, chỉ dạy bọn họ chạy theo lợi ích. Cho nên mẫu thân, dù Tuyết Ngưng không còn ở bên người, thế tử lại là đứa nhỏ nhút nhát, nhưng dù sao họ rất yêu thương người, quan tâm người, so với Thuận Như Ý người hạnh phúc hơn nhiều.”
Khánh Vương phi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói: “Bỏ đi, cho cô ta một cái quan tài, an táng đi.”
Triêu Vân đáp: “Dạ,Vương phi.”
Chờ Triêu Vân lui ra, Khánh Vương phi vẫn nhìn Giang Tiểu Lâu, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Mẫu thân, thật sự không phải con.”
“Vậy thì là Phiên Phiên…”
“Đúng, Khương phu nhân là một trong số những người có khả năng, nhưng con cảm thấy có thể có người không muốn bà ta sống nữa, cho nên mới dùng tới chiêu số nham hiểm này.”
Khánh Vương phi tỏ vẻ ngạc nhiên, hầu như không thể tin vào tai mình: “Con nói là Hách Liên Tiếu? Không, không đâu, tuy rằng nó không hiếu thuận nhưng cũng không thể làm chuyện đáng sợ như vậy.”
“Mẫu thân, để một người sống trong đau khổ còn thú vị hơn chuyện gϊếŧ người đó, cho nên con chưa bao giờ nghĩ là sẽ gϊếŧ Thuận Như Ý. Còn về Phiên Phiên, nàng ta chỉ muốn tranh sủng, nay Thuận Như Ý đã biến thành một bà tử đổ phân, Vương gia sẽ không bao giờ liếc nhìn bà ta một cái, Thuận Như Ý đã không còn nguy hại gì nữa, nàng ta không cần thiết nhọc lòng như vậy. Thật ra, nếu không có chuyện xảy ra lúc sáng, con sẽ không nghi ngờ Hách Liên Tiếu. Mẫu thân còn nhớ không, khi đó cô ta còn muốn cầu xin cho mẹ mình, nhưng mẫu thân vừa nhắc đến hôn sự thì cô ta lập tức thay đổi. Vì hôn sự của mình, cô ta có thể trơ mắt nhìn Thuận Như Ý bị phạt, có thể thấy cô ta rất mong mỏi trở thành Tam hoàng phi. Mà Thuận Như Ý bây giờ, không chỉ không giúp được cô ta, ngược lại trở thành một nỗi sỉ nhục, sau này nói không chừng sẽ liên lụy đến cô ta. Cho nên, cô ta ra tay như vậy cũng không có gì lạ.”
Khánh Vương phi trợn to hai mắt, thật sự khó nén kinh hãi trong lòng. Hách Liên Tiếu cao quý trang nhã, nhu nhược rụt rè, có lẽ nàng hơi lạnh nhạt với mẹ ruột mình một chút, nhưng gϊếŧ người… điều này có thể sao?
Giang Tiểu Lâu nhìn Khánh Vương phi, cười nhạt: “Một khi du͙© vọиɠ tham lam đạt đến đỉnh cao, cô ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí làm ra nhiều chuyện trái với luân thường.”
Khánh Vương phi không nói ra lời, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh vọt lên, khiến xương cốt toàn thân đau nhức.