Trên bàn có một dĩa măng tre thịt băm, khi ăn có một mùi thơm đặc biệt đọng lại trong miệng. Lúc nãy Tạ Hương không thành công, giờ khắc này thấy Giang Tiểu Lâu ăn một miếng, lập tức chớp cơ hội nói: “Tiểu Lâu, ngươi đừng nghĩ món măng này tầm thường, lúc đem nấu thì măng phải tươi, chậm một chút là mùi vị không còn nữa.”
Giang Tiểu Lâu nếm thử chốc lát mới nói: “Mùi vị này không phải là ngon bình thường, nói vậy là sau khi bá phụ đào được măng trên núi phải cho người không ngừng nghỉ đưa về phủ.”
Tạ Khang Hà cười lên như gặp được tri âm: “Tiểu Lâu nói không sai, vì đảm bảo nguyên liệu nấu ăn được tươi mới, ta để đầu bếp mang theo một cái lò nhỏ, khi hắn hái được măng lập tức rửa sạch cắt gọn, cho vào nấu cùng với thịt, trước đó thì kiệu phu đã nhóm lửa, một đường vừa đi về vừa nấu. Ngọn núi gần đây nhất cách khoảng nửa ngày đường, chờ khi về đến phủ, măng và thịt cũng vừa chín, khi ăn thì mùi vị vừa đủ.”
Giang Tiểu Lâu không khỏi cảm thán, cơm canh bình thường, mùi vị không thua sơn hào hải vị, quá mức tinh tế.
Ly Tuyết Ngưng thưởng thức một miếng cơm rang thông thường, không khỏi hơi hoảng. Nhìn bên ngoài, từng hạt cơm như ngọc, trong vàng có trắng, không chỉ đẹp mắt mà còn rất ngon.
Tạ Xuân bên cạnh giải thích với nàng: “Cái này gọi là kim khỏa ngân, làm rất tốn công.” Khi nàng nói khó khăn, trên mặt không có vẻ đắc ý như Tạ Hương, mà là có chút không hài lòng.
Nhìn thức ăn đầy bàn như vậy, đầu bếp còn sợ là hơi ít, cố ý đem hoa cúc tách ra thành từng cánh, bỏ lên món ăn lúc còn nóng, như vậy, có thể nói là sắc, hương, vị, hình, cái nào cũng tuyệt.
Sau hai lần Tạ Hương không làm khó được Giang Tiểu Lâu, người nhà họ Tạ bắt đầu nhìn Giang Tiểu Lâu bằng con mắt khác. Dùng xong, Tạ phu nhân nói: “Vương di nương, mang Tiểu Lâu đi xem chỗ ở của nàng đi.”
“Vâng, phu nhân” Vương Bảo Trân vô cùng cung kính.
Tạ phu nhân cười với Giang Tiểu Lâu, xoay người đi.
Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng của nàng suy tư, Vương Bảo Trân nói: “Tiểu Lâu, ta dẫn con đi xem.”
Giang Tiểu Lâu phục hồi tinh thần, cười nói: “Vậy thì làm phiền Vương di nương.”
Tạ gia rất kỳ lạ, phu nhân không quản sự, toàn bộ đều cho di nương quản, Tạ Khang Hà cũng rất thản nhiên, thê thϊếp đảo ngược vị trí, các tiểu thư Tạ gia cũng không thân cận với Tạ phu nhân lắm.
Người nhà này, quả thật thú vị.
Vương Bảo Trân tự mình dẫn Giang Tiểu Lâu và Ly Tuyết Ngưng đến nơi ở, đây là một sân viện rộng rãi, xinh đẹp, chạm trổ công phu.
Vương Bảo Trân cười nói: “Lão gia nói hơi gấp, nên con tạm ở đây, rồi ta sẽ sắp xếp cho con đến nơi tốt hơn.”
Đồ đạc trong viện đều là những thứ quý giá.
Giang Tiểu Lâu lộ ra vẻ mặt kinh sợ vì được sủng ái, nói: “Không cần làm phiền Vương di nương, Tiểu Lâu chỉ là sống nhờ, không cần phí công quá.”
Vương Bảo Trân lắc đầu, kéo tay nàng thân thiết: “Nha đầu khờ quá, sau này không được nói là sống nhờ nữa, lão gia nói rồi từ nay con chính là chủ nhân ở đây, cùng làm bạn với các tiểu thư, sống cuộc sống vô lo. Con cứ an tâm, thiếu cái gì thì nói với ta.” Nói xong, nàng xoay người hướng về tỳ nữ đứng ở cửa: “Các ngươi phải chăm sóc cho tiểu thư thật tốt, nếu có thất lễ ta sẽ không tha.”
Tất cả mọi người vô cùng kính nể nàng, vội vàng khom người vâng dạ.
Một ma ma đi tới cạnh Vương Bảo Trân, cung kính nói: “Di nương, lão gia mời người đến gặp.”
Vương Bảo Trân cười khanh khách nói với Giang Tiểu Lâu: “Phòng của Ly cô nương ở phía tây viện này, các con cứ nghỉ ngơi trước, ta đi gặp lão gia, sẽ quay lại thăm mọi người sau.”
Khách khí, chu đáo, nhiệt tình, quả thật là một chủ nhân tốt.
Giang Tiểu Lâu nhìn theo Vương Bảo Trân rời đi, tựa hồ hứng thú với nàng.
Tiểu Điệp dặn dò người đem hành lý vào, lại dẫn các tỳ nữ ra ngoài thu dọn, chờ nàng đi tới trước tủ, chuẩn bị xếp y phục vào, lại hét lên kinh hãi: “Tiểu thư, người xem.”
Mở tủ ra, bên trong xếp đầy xiêm y. Thêu gấm, lăng la, tơ lụa…từng bộ tinh xảo, phức tạp, rực rỡ như cầu vồng, khiến người ta hoa mắt.
Tiểu Điệp không giấu được thán phục, che miệng nói: “Nhiều y phục quá.”
Không chỉ nhiều, còn là đồ tốt nhất, vô cùng đắt giá. Mấu chốt chính là, kích thước rất vừa vặn, đều là mới may, có thể thấy là chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ. Giang Tiểu Lâu cười nói: “Quả nhiên là đến đúng chỗ, Tạ bá phụ không chút hẹp hòi, sau này rời đi, mang theo y phục cũng đủ để mở cửa hiệu quần áo.”
Nàng nói như đang đùa, phảng phất lại như than thở, các tỳ nữ trong phòng đều không rõ, chỉ cúi thấp đầu không dám trả lời.
Phòng khách của Tạ phu nhân rất yên tĩnh, một con mèo trắng như tuyết đang nằm lười biếng bên chân nàng, bản thân nàng ngồi trên mộc cái giường gỗ nhỏ, khép mắt tụng kinh, Tạ Khang Hà ngồi bên cạnh, vẫn im lặng không nói.
Tạ phu nhân niệm xong một đoạn, lúc này mới ngẩn lên nhìn hắn: “Lão gia, có gì muốn nói sao.”
Tạ Khang Hà cười, âm thanh có chút ấm áp: “Hôm qua nghỉ ngơi tốt không?”
Tạ phu nhân khẽ cười, vẻ mặt bình thản như nước: “Mỗi ngày đều ngủ đúng giờ, rất tốt.”
Tạ Khang Hà ngừng nụ cười lại: “Hôm nay nàng đã gặp Tiểu Lâu, cảm thấy thế nào?”
Tạ phu nhân trầm ngâm chốc lát, từ từ nói: “Dung mạo tốt, tính tình cũng tốt, còn hơn các tiểu thư nhà ta mấy phần.”
Tạ Khang Hà gật đầu, mặt mày vui mừng: “Vậy thì tốt.”
Tạ phu nhân chú ý tới vẻ mặt của hắn, trong lòng hơi động: “Vì sao lão gia muốn nói lại thôi?”
Tạ Khang Hà suy tư: “Là thế này, Tiểu Lâu là con gái của bạn tốt của ta, tính tình nó ôn nhu, phẩm hạnh đoan trang, năm xưa người bạn này có ân rất lớn với ta, ta đã từng nhắc với nàng chuyện đó rồi, được ân của người ngàn năm ghi nhớ, nếu Tiểu Lâu gả cho Liên Thành thì không còn gì tốt bằng.”
Sắc mặt Tạ phu nhân thay đổi: “Lão gia, Liên Thành cũng là con trai tôi, là trưởng tử của ông, chúng ta đều muốn tốt cho nó, đây là dĩ nhiên. Chỉ là có một việc tôi phải nói trước, Liên Thành không phải là người chịu cho người khác sắp đặt, ông muốn cưới vợ cho nó, thì phải được nó đồng ý, tuyệt không thể miễn cưỡng.”
Tạ Khang Hà khẽ nhíu mày: “Ta sẽ không chọn sai, Tiểu Lâu sẽ là một hiền thê.”
Tạ phu nhân trầm tư: “Không phải vấn đề ở Giang tiểu thư, mà là cá tính Liên Thành khác với mọi người. Có một câu tôi đã từng nói với ông, Liên Thành là một đứa bé rất có chủ kiến, mặc dù ông là cha nó, nó kính trọng ông, tin tưởng ông, nhưng cũng không có nghĩa là ông sẽ quyết định thay nó được.”
“Nói gì kỳ vậy, lệnh của cha mẹ, lời của mai mốt…”
“Lão gia bị mê hoặc rồi.” Tạ phu nhân cắt ngang lời hắn, vẻ mặt kiên định “Đứa nhỏ Liên Thành này là do tôi dạy dỗ, tâm tư chính trực, làm việc theo lý, nếu ông nói có lý, nó sẽ nghe lời ông, đó là nó có hiếu. Nhưng nếu ông ngược ý nó, hoàn toàn không tôn trọng nó, chỉ sợ nó cũng sẽ không nghe lời ông.”
Tạ Khang Hà sửng sốt: “Lẽ nào bảo nó cưới Tiểu Lâu là oan ức cho nó sao?”
Đối với Tạ Khang Hà mà nói, Giang Tiểu Lâu là con gái của ân nhân, lại xinh đẹp ôn nhu, mặc kệ trước đây nàng gặp phải chuyện gì, hắn đều có trách nhiệm chăm sóc nàng. Bây giờ nàng không chỗ nương tựa, hắn muốn thay Giang Thừa Thiên lo cho nàng, có gì không đúng? Nhưng mà, chăm sóc một tiểu cô nương, không thể chăm sóc cả đời, cách duy nhất là biến nàng thành con dâu mình, để nhi tử thay mình chăm sóc nàng, đây là cách hắn báo ân, đơn giản, trực tiếp.
Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, xác nhận cá tính của Liên Thành không thể miễn cưỡng được, không khỏi nói: “Nếu nó không chịu, thì còn lão nhị và lão tam…”
“Lão gia, mặc kệ ông nghĩ gì, đều phải xem ý tứ Giang cô nương, không phải cứ ông nói thì người ta sẽ thích, nàng phải đồng ý gả thì ông mới làm chủ được. Bằng không, chính là cưỡng ép.” Tạ phu nhân nhắc nhở.
Trong lòng Tạ Khang Hà không phải đối: “Nàng nói không sai, những câu này ta sẽ nhớ kỹ. Còn có một việc, ta nói trước cho nàng biết.”
Vương Bảo Trân vừa đi tới cửa, liền nghe âm thanh bên trong truyền ra. Nàng dừng bước, nghe xong một lúc, không khỏi biến sắc, tiếp theo lại nghe Tạ Khang Hà nói: “…cuộc đời Tiểu Lâu vô cùng khó khăn, nhiều lần gặp bất hạnh, ta rất thương cảm nó, cũng sẽ thay cha nó chăm sóc nó thật tốt, cho nên mặc kệ người khác nghĩ gì, nó sẽ vẫn ở lại nhà này…”
“…nó cũng như con gái ta…hơn nữa, nó rất thông minh hiểu chuyện…”
“…tính tình Liên Thành khó đoán, lão nhị lão tam cũng không xác định, nếu không hy vọng gì, nếu phải gả Tiểu Lâu ra ngoài, ta sẽ cho nó một nửa gia tài làm của hồi môn.”
Về chuyện này, Tạ phu nhân chỉ là nghe, không bình luận, rõ ràng nàng cũng không để ý đến tài sản của Tạ gia. Nếu lúc trước không có Giang Thừa Thiên giúp đỡ, hôm nay Tạ Khang Hà không có gì cả, lấy ra một nửa gia sản hoàn toàn là có lý.
Vương Bảo Trân nhíu mày, vị Giang tiểu thư này chiếm vị trí lớn như vậy trong lòng lão gia sao?
Tỳ nữ dâng trà, âm thanh dần nhỏ đi, Vương Bảo Trân tằng hắng một cái, đi vào, cười đoan trang: “Lão gia, phu nhân.”
Tạ phu nhân nói: “Ngồi xuống đi.”
Trước mặt Tạ phu nhân Vương Bảo Trân rất cung kính, nghe được câu này nàng liền ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi nửa người, hơi mỉm cười, bộ dáng lắng nghe.
Tạ Khang Hà trầm ngâm nói: “Bây giờ Tiểu Lâu ở đây, phu nhân lại không quản sự, tất cả đều nhờ Bảo Trân nàng chăm sóc. Ta là nam nhân, rất nhiều chuyện không thể lo chu đáo, nàng phải tính toán một chút, nếu Tiểu Lâu cần gì thì phải đáp ứng nó, hiểu chưa?”
Hắn xưa nay chỉ lo chuyện làm ăn, chuyện trong nhà không hề để ý. Các vị tiểu thư cũng đều giao cho Vương Bảo Trân chăm sóc, nhưng hắn quan tâm Giang Tiểu Lâu như vậy, có thể thấy giao tình giữa hắn và Giang gia không tệ.
Vương Bảo Trân khẽ cười nói: “Chuyện như vậy không cần lão gia dặn dò, thϊếp sẽ làm thỏa đáng, tuyệt đối không để Tiểu Lâu bị thiệt thòi.”
Tạ Khang Hà hài lòng gật đầu: “Vậy thì ta an tâm rồi.”
Vương Bảo Trân trở lại viện của mình, đại tiểu thư Tạ Nguyệt và tam tiểu thư Tạ Hương đã ở đó từ lâu. Tạ Nguyệt thấy nàng đi vào, vội vàng đứng lên nói: “Mẹ”
Đại tiểu thư Tạ Nguyệt là con ruột của Vương Bảo Trân, có điều ở trước mặt mọi người đều phải theo quy củ gọi nàng là di nương, vì Vương Bảo Trân kiên trì mình chỉ là thϊếp, không phải thê.
Tạ Hương cũng đứng lên cười, đôi mắt Vương Bảo Trân lóe lên: “Tam tiểu thư cũng tới sao, mồi ngồi.” Mẫu thân của Tạ Hương là tỳ nữ Cao thị bên người Vương Bảo Trân, xưa nay thân thiết với Tạ Nguyệt, cũng rất cung kính với Vương Bảo Trân.
“Di nương, phụ thân nói gì? Nha đầu đó có lai lịch gì?” Tạ Hương kích động hỏi.
Tạ Nguyệt cười nói: “Tam muội đừng gấp, để mẹ từ từ nói.”
Vương Bảo Trân ngồi xuống, chậm rãi uống một hớp nước: “Phụ thân con chỉ nói chúng ta cố gắng chăm sóc, cái khác không nhắc tới.”
“Sao lại vậy, ngay cả người phụ thân cũng không nói sao?” Tạ Nguyệt vừa rồi còn nói người khác đừng gấp, bây giờ hai mắt mình cũng mở to hết sức kinh ngạc: “Trước đây có chuyện gì phụ thân cũng không giấu người.”
Vương Bảo Trân nói không nhanh không chậm: “Nha đàu ngốc, phụ thân con là nam nhân, suy nghĩ của nam nhân sao có thể nói hết với nữ nhân. Hắn là chủ trong nhà, nói thế nào thì ta chỉ biết làm theo thế đó.”
Gương mặt Tạ Nguyệt nổi lên nghi ngờ, thở dài nói: “Mẹ ơi mẹ, trong nhà đang yên ổn lại có người lạ đến, người không tra rõ thì thôi, sao có thể để phụ thân nói sao thì làm vậy chứ?”
Vương Bảo Trân nhíu mày nói: “Nguyệt nhi, phụ thân con đã nói, Giang Tiểu Lâu là con gái ân nhân, nếu không có Giang gia, đến nay hắn vẫn còn là một tiểu tử nghèo. Được ơn người ngàn năm ghi nhớ…”
“Di nương, người đừng nghe phụ thân nói vậy, chuyện xưa cũ rồi, cái gì mà ân đức Giang gia chứ, Tạ gia có ngày hôm nay đều do di nương và phụ thân cùng nhau phấn đấu, có liên quan gì tới người khác? Đều do phụ thân gàn bướng…” Tạ Hương không nhịn được oán giận.
“Tam tiểu thư, con đừng nói vậy.” Vương Bảo Trân không đồng ý “Phụ thân con mà nghe con vong ân phụ nghĩa như vậy, sẽ trở mặt đó. Nghe nói năm đó lão gia có thể phát tài, số tiền đầu tiên là nhờ Giang gia trợ giúp, nếu thật sự là như thế, lão gia tốt với con gái của nhà đó cũng có thể hiểu được.”
Tạ Hương hoàn toàn không sợ, hừ một tiếng nói: “Di nương, người cũng thấy đó, phụ thân chưa từng thân thiết với chúng ta như thế, làm như chỉ có Giang Tiểu Lâu mới là con ruột của người…”
“Tam muội, sao lại nói vậy, phụ thân không có ý đó đâu.” Tạ Nguyệt càng nghe càng thấy kỳ cục, không khỏi ngăn lại.
Tạ Hương không dám cãi lại đại tỷ, chỉ nói nhỏ: “Đại tỷ, muội nói thật mà, nhìn phụ thân đi, khắp nơi đều lấy nàng làm đầu, ngay cả viện muốn dành cho tỷ cũng để cho ả. Dù sao ả chỉ là người sống nhờ, sao có thể cao hơn cả tiểu thư chính quy như chúng ta?”
Lời nói của Tạ Hương mặc dù hơi quá đáng, nhưng cũng có lý, huống chi quả thật lai lịch không rõ, Tạ Nguyệt cũng không khỏi nghi hoặc: “Kỳ thật, nàng ta vẻ mặt ôn hòa, tính tình dịu dàng, hành động có giáo dưỡng, có lẽ là được giáo dục tốt, chỉ là không rõ lai lịch, phụ thân lại không chịu nói Giang gia là người thế nào, họ Giang thì… ở Liêu Chiêu đâu chỉ có trăm nghìn người, ngay cả ở kinh thành họ Giang cũng rất phổ biên, nữ nhi đều được nuôi trong khuê phòng, sợ là không tra được gì.”
“Dốc lòng nghe ngóng, cũng không phải không tra được gì.” Tạ Hương nghĩ tới nghĩ lui, chủ động nhắc nhở.
“Tam tiểu thư, lão gia đã nói, không cho ai hỏi han lung tung, tránh cho Giang cô nương không vui. Con nên nhớ kỹ, nếu lão gia nổi giận, ta cũng không giúp được.” Đôi mắt Vương Bảo Trân lơ đãng.
“Di nương, một người không rõ thân phận như ả, mới đến mà mọi người đã hướng về ả, con cũng vì muốn tốt cho mọi người thôi. Lúc trước thì phụ thân cho con gái của ca kỹ thanh lâu vào nhà, còn bắt chúng ta phải xem nàng như tỷ muội ruột, khiến bọn hạ nhân nghị luận khắp nơi, rối loạn cả nhà, bây giờ thì còn hay hơn, không biết thân phận là gì…” Âm thanh Tạ Hương hơi ngừng lại, bĩu môi khinh thường.
Tạ Hương rất không thích Tạ Du, đặc biệt là ngoại hình xinh đẹp của nàng, khi nói chuyện đều tỏ ý xem thường. Trong mắt nàng, xuất thân của Tạ Du dù sao cũng không thể ở trong phủ.
Vương Bảo Trân thở dài nói: “Dù sao cũng là ý của phụ thân con, chúng ta coi như không biết đi.”
Tạ Nguyệt thấy thần sắc Vương Bảo Trân phức tạp, trong lòng nổi lên nghi hoặc.
Tạ Hương lại cúi đầu suy nghĩ, mỉm cười: “Di nương, mặc kệ Giang Tiểu Lâu là thân phận gì, ả đến Tạ gia cũng chỉ vì tiền thôi, nếu vậy thì dễ, sau này con sẽ thường lui tới với ả, quan sát một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch.”
Nghe xong lời nàng, Tạ Nguyệt dùng ánh mắt dò hỏi nhìn sang Vương Bảo Trân, Vương Bảo Trân khẽ gật đầu.
Tạ Hương rời đi, Tạ Nguyệt tự mình nâng ấm trà rót cho Vương Bảo Trân, động tác mềm mại cao quý, ôn nhu nói: “Mẫu thân, chuyện này, người thật sự không làm gì sao?”
Vương Bảo Trân cười cười nói: “Ta đã bóng gió với phụ thân con, hắn vẫn không chịu tiết lộ. Lúc nãy đến chỗ phu nhân, lại tình cờ nghe thấy ông ta nói, muốn đem Giang Tiểu Lâu gả cho đại ca con.”
“Gả cho đại ca?” Tạ Nguyệt giật mình trợn mắt “Đại ca là người tinh mắt, xưa nay phụ thân đã thu xếp cho huynh ấy bao nhiêu người, huynh ấy chưa từng gật đầu. Dù cho phụ thân có uy quyền, cũng không miễn cưỡng được huynh ấy. Giang Tiểu Lâu mới đến, mọi người còn chưa hiểu ả, phụ thân lại bị ả lừa dối như vậy, còn muốn cho ả làm dâu trưởng Tạ gia, cái này chẳng phải là điên rồi sao?”
Vương Bảo Trân nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể thừa nhận trượng phu giỏi làm ăn lần này quá hồ đồ. Tuy rằng Tạ gia không phải quý tộc, nhưng lại cự phú, gia đình bình thường với không tới. Giang Tiểu Lâu một là không có gia thế hùng hậu, hai là không có đồ cưới phong phú, ba là không có phụ mẫu, là một nữ cô nhi, nữ tử như vậy cứ nuôi trong nhà như con chó con mèo thì còn được, dù sao chỉ là thêm một miệng ăn, đợi đủ tuổi thì gả ra ngoài cho xong giống như Tạ Du, cho một phần của hồi môn không nhiều không ít, còn được danh tiếng tốt, Tạ gia hoàn toàn không thiếu chút tiền đó. Nhưng nếu đem một cô nhi về nhà làm dâu trưởng…nàng không thể không nghi ngờ, Tạ Khang Hà bị uống nhầm thuốc.
“Con cũng biết phụ thân con, lúc làm ăn rất khôn khéo, nhưng lại tiêu tiền như nước, nói là ông trời cho hắn phát đạt, không được quên nguồn cội, hàng năm quyên tiền cho làng chài Liêu Châu đếm không hết, khuyên cỡ nào cũng vô ích. Gánh nặng như vậy hắn còn lo chu toàn, nói gì nuôi thêm một đứa con gái chứ? Chỉ đó điều, ta không ngờ hắn lại có suy nghĩ đó, nói một câu khó nghe, nếu người bên ngoài biết được, còn không biết sẽ dị nghị thế nào, nói không chừng chúng ta có nhược điểm gì trong tay nha đầu này, mới phải đáp ứng ả ta như vậy…”
Vương Bảo Trân càng nói, biểu hiện càng nghiêm nghị, tiếp theo nàng nghĩ đến chuyện tệ hơn: “Không chỉ như vậy, ta còn nghe phụ thân con nói, muốn chia một nửa gia sản cho ả…”
Tạ Nguyệt đột nhiên phì cười, lông mày cong lên: “Mẹ, có phải người nghe lầm, đầu phụ thân không bị hỏng, sao lại mê sảng như vậy?”
“Ta cũng mong mình nghe lầm”, Vương Bảo Trân trừng mắt cắt ngang lời nói của nàng: “Ta là người ăn nói linh tinh sao? Ta đứng ở cửa, nghe rất rõ ràng, tuyệt đối không sai.”
“Một nha đầu không biết từ đâu ra, vô duyên vô cớ phân một nửa gia sản, phụ thân không điên thì là ngốc rồi.” Tạ Nguyệt không cười, sắc mặt nặng nề, thấp giọng nói.
“Nguyệt Nhi.” Vương Bảo Trân khẽ quát: “Không được nói phụ thân như vậy.”
“Mẹ, Nguyệt Nhi nói thật.” Tạ Nguyệt nhướng mày: “Con cảm thấy nhất định là mẹ nghe lầm, hoặc là phụ thân nói đùa, cơ nghiệp cực khổ dựng nên sao có thể vô cớ đưa cho người khác, con tuyệt đối không tin.”
Vương Bảo Trân cũng không định giải thích với nàng, nàng lo lắng những gì hôm nay nghe được đều là thật. Nàng hiểu rõ Tạ Khang Hà, không phải là người tùy tiện lên tiếng. Nếu hắn đã nói, nhất định là đã hạ quyết tâm. Đừng thấy hắn ngày thường vẫn hay tới hỏi ý kiến nàng, nhưng thực tế lần nào nàng cũng phải nói theo ý hắn, nếu nàng nói ngược lại ý hắn, thì cũng không êm đẹp.
Vương Bảo Trân suy nghĩ một chút nói: “Lúc nãy Tạ Hương nói không sai, nữ tử đều yêu thích châu báu trang sức, quần áo đẹp, từ ngày mai con thường xuyên đến tán gẫu với ả, một là thăm dò, hai là…”
“Hai là, cũng có thể trông chừng ả, không cho ả bày trò.”
Tạ Nguyệt lập tức cười nói: “Nương yên tâm, con gái biết làm gì rồi.”
Vương Bảo Trân nhìn con gái, cảm thấy nàng ngày càng trầm ổn, không khỏi gật đầu. Ngẫm lại, nàng bổ sung một câu: “Bất mãn đến mấy cũng không được để lộ ra, đặc biệt không được để người ta nắm được nhược điểm. Tuy phu nhân không quản sự, mọi người vẫn nhìn chằm chằm ta, nếu con cư xử không tốt với Giang Tiểu Lâu, không chừng sẽ có người mách lại lão gia. Chúng ta không thể để làm hỏng danh tiếng, công phu bề ngoài vẫn phải làm đầy đủ.”
“Vâng.”