Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 52: Ngọn lửa địa ngục

“Tiểu Lâu, nàng làm như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?” Phó Triêu Tuyên vẻ mặt khó hiểu, lại nói “Nàng muốn xúi giục bọn họ chó cắn chó sao? Nàng không sợ hắn nghĩ lại rồi đối phó nàng sao?”

“Đối phó ta?” Bên môi Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười.

Phó Triêu Tuyên bước lên một bước, giọng điệu nghiêm túc: “Ta biết nàng muốn diệt trừ Lương Khánh, nhưng chuyện này chúng ta phải cẩn thận, nếu xử lý không cẩn thận, sẽ có khả năng dẫn lửa thiêu thân, đem lửa địa ngục dẫn đến trên người mình.”

Tính tình Phó Triêu Tuyên, Giang Tiểu Lâu biết rất rõ, bản tính hắn chính trực, tin tưởng thiện ác có báo, nếu cứ chờ đợi như hắn, sợ là đến lúc nàng rụng răng, tóc bạc cũng không chờ được. Cho nên nàng mỉm cười nói: “Huynh nói vậy không sai, nhưng không dẫn lửa đến người, thì làm sao đạt được mục đích? Ngiêm Phượng Nhã không phải kẻ ngốc, lỡ không cẩn thận thì tất cả sẽ thua. Chính vì như thế, ta càng phải để hắn tin tưởng.”

Vẻ mặt nàng thong dong, trong lời nói không dấu được sự lạnh lẽo: “Sợ đầu sợ đuôi, khó thành đại sự.”

Phó Triêu Tuyên cũng không đồng ý, lập tức phản bác: “Nhưng tùy tiện khuyên hắn đi phản bội Lương Khánh, lỡ hắn phản ngược lại, chúng ta sẽ khiến cho hắn nghi ngờ, đến khi đó thì không làm gì được.”

Giang Tiểu Lâu lắc lắc đầu nói: “Thân là thuộc hạ, phải đem toàn bộ công lao tặng cho cấp trên, tội lỗi giữ cho mình, không được thể hiện trí tuệ và năng lực, chỉ có cam tâm tình nguyện như vậy, mới có thể được quan trên tin dùng, không dễ dàng bị mất mạng. Nhưng Ngiêm Phượng Nhã không phải người như vậy. Tính tình Lương Khánh hung tàn, thủ đoạn độc ác, không bao giờ tin tưởng người khác. Ngiêm Phượng Nhã làm thuộc hạ của hắn, vẫn luôn lo lắng không yên, tháng ngày sống rất khổ sở. Hắn càng rõ ràng hơn ta, trên chốn quan trường không có bằng hữu vĩnh viễn, họa phúc chỉ trong chốc lát, đây là chuyện tất nhiên, ta chẳng qua chỉ là chọn đúng thời cơ thích hợp đẩy hắn một cái thôi. Nếu hắn thật sự thông minh, thì nên biết phải lựa chọn như thế nào.”

Lần đầu tiên Phó Triêu Tuyên nhìn thấy người chỉ trong vài câu nói đã làm được chuyện lớn, giờ khắc này nội tâm vô cùng chấn động, hầu như nói không ra lời.

Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, dùng ngôn ngữ để gϊếŧ người, đây là hình phạt cao minh nhất. Nàng sẽ không vô duyên vô cớ thuyết phục Ngiêm Phượng Nhã, chung quy cũng là do hiềm khích có sẵn, tích oán nhiều năm mới thành, khi trình độ đã đến, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, là có thể nước chảy thành sông.

Phó Triêu Tuyên đầy mặc nghi hoặc, lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu bình tĩnh hỏi: “Đại phu, bệnh của ta gần đây đã có chuyển biến tốt, lượng thuốc cũng có thể giảm bớt đi.”

Hắn ngẩn ra, theo bản năng liếc mắt ra ngoài, thấy một bóng người nhẹ nhàng lướt qua, nhất thời cả kinh: “Có người nghe trộm?”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu quét qua, nhưng cũng không để ý lắm: “Ngiêm Phượng Nhã nghi ngờ huynh tiết lộ chuyện bệnh hủi cho ta biết, dĩ nhiên là phải cho người theo dõi, không cần quá căng thẳng.”

Không căng thẳng? Sao có thể không căng thẳng, chuyện này không phải chuyện nhỏ, có nửa điểm sai lầm là vạn kiếp bất phục.

Phó Triêu Tuyên nhìn Giang Tiểu Lâu, càng ngày càng bất an: “Tiếp theo nên làm thế nào?”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu: “Phó đại phu, tiếp theo không cần chúng ta làm gì cả, Ngiêm Phượng Nhã sẽ làm tốt mọi chuyện.”

Phó Triêu Tuyên không tin được nhìn chằm chằm đối phương, nhất thời không dám tin tưởng.

Trên mặt Giang Tiểu Lâu lộ ra nụ cười tự tin, làm cho khuôn mặt tái nhợt của nàng lập tức trở nên sinh động, đôi mắt rạng rỡ cũng sáng lấp lánh.

Trong phòng, Lương Khánh đang nổi nóng với một tỳ nữ: “Ngươi tránh xa như vậy làm gì, rót chén trà cũng làm không xong, cần một phế vật như ngươi làm gì?”

Vốn hắn bảo tỳ nữ rót trà cho hắn, ai ngờ nha đầu này cách hắn đến ba trượng, lúc đưa trà qua dáng vẻ sợ hãi, hắn nhất thời nổi giận, lớn tiếng mắng chửi hai câu, nha đầu này lại run tay đánh đổ chén trà.

Đúng là lật trời rồi.

Lương Khánh tức giận nói: “Không cần ngươi hầu hạ, đi nói với những người khác, thu dọn hành lý, ta phải về phủ dưỡng bệnh, nhìn thấy đám phế vật các ngươi, đúng là muốn chọc ta tức chết.”

Tỳ nữ nghe xong lời ấy, nhất thời ngẩng đầu lên, như được ân xá lùi ra ngoài.

Lương Khánh tức giận đến đỏ mắt, thở hồng hộc hổn hển, đến nửa ngày mới bình tĩnh lại, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có một âm thanh vang lên, thì ra là Ngiêm Phượng Nhã đi vào. Hắn lập tức nổi giận, cố gắng ngồi dậy trên giường, đùng đùng nói: “Ngươi làm việc kiểu gì vậy, chọn người đến hầu hạ ta không phải điếc thì là câm, tiếng người nghe cũng không hiểu, mau ra lệnh, bảo bọn chúng chuẩn bị, ta phải lập tức hồi phủ.”

Ngày thường Lương Khánh muốn thể hiện chuyên ngiệp, cần cù, nên luôn ở lại hậu viện nha môn, bên người chỉ có vài người hầu hạ. Ở ngoại ô kinh thành hắn có một tòa nhà khác, chỉ là một tháng quay về đó vài lần mà thôi. Vốn hắn chỉ nghĩ mình bị dị ứng bình thường, nghỉ ngơi một hai ngày sẽ khỏe lại như những lần trước, hoàn toàn không ngờ lần này lại kéo dài như vậy, vết ban đỏ trên người ngày càng nghiêm trọng, tiếp theo là tay chân vô lực rồi đầu váng mắt hoa. Lương Khánh không phải kẻ ngốc, hắn mơ hồ nghi ngờ bản thân mình có dùng đúng thuốc hay không, hoặc là những hạ nhân kia có nấu thuốc đúng theo hướng dẫn hay không, lúc này mới vội vàng muốn hồi phủ dưỡng bệnh.

Ngiêm Phượng Nhã đứng ở cửa, không nhúc nhích, trong sân còn có ba mươi mấy người mặt mày nghiêm trọng đứng đó.

Lương Khánh liên tiếp hỏi ba lần, Ngiêm Phượng Nhã cũng không hề nhúc nhích, hắn vừa tức vừa giận, thở hổn hển, lập tức mạnh tay tát Ngiêm Phượng Nhã một cái.

“Không nghe thấy lệnh của ta sao? Ngươi cũng điếc hả?”

Hắn tức giận đến tận trời, nhưng sắc mặt Ngiêm Phượng Nhã lại bình tĩnh: “Đại nhân, ngài bệnh quá nặng, đã hồ đồ rồi.”

“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt Lương Khánh ngưng lại.

Nhìn vẻ mặt âm trầm quen thuộc của hắn, tim Ngiêm Phượng Nhã nhất thời sợ hãi, suýt chút nữa đã đánh trống rút lui, nhưng rất nhanh, hắn nhớ đến lời Giang Tiểu Lâu nói. Cơ hội chỉ có một lần, nắm bắt hay không là tùy ở hắn, con người Lương Khánh lạnh lùng vô tình, đa nghi độc ác, mình làm việc dưới tay hắn rất cẩn thận, không dám có một chút sai lầm, nhưng thường xuyên bị hắn quở trách, hoàn toàn không có một chút địa vị nào. Tiếp tục như vậy, đến khi nào mới có thể nở mày nở mặt? Hắn tuyệt không thể cứ tầm thường như vậy. Nghĩ đến đây, mặt Ngiêm Phượng Nhã lạnh lẽo như đầm băng: “Đại nhân, ta nói ngài bệnh rất nặng, nên cố gắng nghỉ ngơi, bây giờ trở về phủ e là không hay”

Lương Khánh nghe nói như thế, tiện tay cầm lấy chén trà trên bàn ném về phía Ngiêm Phượng Nhã, nhất thời máu tươi tung tóe, Ngiêm Phượng Nhã không tránh không né, cái trán bị đập một cú không nhẹ.

Âm thanh Lương Khánh mang theo tức giận: “Hay lắm, ngươi đủ lông đủ cánh rồi, dám ăn nói với ta như vậy.”

“Thuộc hạ chỉ suy nghĩ cho ngài. Đại nhân, bây giờ bệnh của ngài rất nặng, thần trí mơ hồ, hoàn toàn không nhận ra được mình đang làm gì. Ta đã mời đại phu tốt nhất đến chữa cho ngài,, chưa từng có chỗ nào hầu hạ không chu đáo. Bây giờ ngài ra khỏi nha môn Kinh triệu doãn, sẽ mang đến tai hại vô cùng lớn. Một là đại phu đã nói bệnh của ngài không thể ra gió không thể ra nắng, sẽ rất có hại cho bệnh tình. Hai là sẽ quấy nhiễu phu nhân, làm bà ấy hoảng sợ. Ba là nếu sự tình lan truyền ra ngoài, thuộc hạ cũng không gánh nổi thay ngài.” Ngiêm Phượng Nhã che vết thương trên trán, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt bình tĩnh đến mức khiến người ta thấy sợ, có một loại khí thế như vũ bão.

“Ăn nói bậy bạ.” Lương Khánh âm trầm cười gằn “Muốn dưỡng bệnh ở đâu là chuyện của ta, ngươi là cái thá gì, dám can thiệp chứ?” Hắn là người khôn khéo cỡ nào, tuy rằng hai ngày này đầu óc có chút choáng váng lẫn lộn, nhưng rất nhanh đã nghĩ đến chỗ mấu chốt, suy nghĩ một chút không khỏi sắc mặt đại biến: “Ngiêm Phượng Nhã, rốt cuộc ngươi muốn làm gì, đây là muốn giam lỏng ta hay sao? Ngươi dám đắc tội với ta sao?”

Lương Khánh vừa nói dứt câu này, tâm tư vốn còn dao động của Ngiêm Phượng Nhã lập tức ổn định lại. Phải, đã đến tình cảnh này, cũng đừng nghĩ đến chuyện chừa đường rút lui cho mình nữa. Nhỏ mọn không phải quân tử, không độc ác không phải trượng phu, hiện tính mạng của Lương Khánh đã nắm trong tay mình, nếu từ bỏ cơ hội tốt này, chỉ còn con đường bị Lương Khánh xử lý. Con ngươi của hắn co rút lại, trên mặt hoàn toàn không có biểu hiện gì, mỉm cười nói: “Đại nhân cần gì tức giận, tất cả đều là do thuộc hạ nghĩ cho ngài.”

Lương Khánh đẩy hắn ra, mau chóng bước ra ngoài, không nghĩ rằng vừa mới ra đến cửa, đã nhìn thấy hơn ba mươi nha dịch eo mang đao đứng đầy sân, lập tức xoay người lại, nheo mắt nhìn chằm chằm Ngiêm Phượng Nhã: “Ngươi thật sự muốn tạo phản?”

Trên mặt Ngiêm Phượng Nhã mang theo nét cười, đáy mắt lại lộ ra ánh sáng lạnh lùng sắt bén, hắn nhìn đối phương, từ từ nói: “Lương đại nhân, ta đã nói nhiều lần rồi, trước khi ngài khỏi bệnh, không được đi đâu hết.”

Lương Khánh đột nhiên cười ha ha, tiếng cười nghe như tiếng cú đêm, khiến người ta thấy rét trong lòng.

“Hay lắm, Ngiêm Phượng Nhã, quả nhiên ngươi có bản lãnh. Nếu không phải ta lôi ngươi từ đống rác rưởi ra, thì bây giờ ngươi chỉ là một đống bùn nhão. Giờ đã có chút bản lãnh, liền dám quay mũi giáo lại đối phó ta. Ta không hề tín nhiệm những người khác, chỉ tin tưởng tên cẩu vật nhà ngươi, cho nên mới bị lật thuyền như vậy, hay lắm.” Âm thanh Lương Khánh lộ ra một loại âm u.

Trong lòng Ngiêm Phượng Nhã run lên, cấp tốc hạ quyết tâm. Vốn dĩ hắn còn muốn tạm thời giữ lại Lương Khánh, xem xem sự tình phát triển thế nào mới quyết định, nhưng mà cục diện bây giờ, nếu như không nhổ cỏ tận gốc, chỉ sợ sẽ đưa tới họa sát thân.

Thường người bị hại là vì không biết cách nhìn người, gặp mối họa là vì lòng dạ mềm yếu, đó đều là do Lương Khánh chỉ dạy hắn, hiện tại đã đến lúc sử dụng. Hắn vung tay lên, cất giọng nói: “Người đâu, Lương đại nhân bệnh đến không còn tỉnh táo còn muốn bỏ trốn, mau mau bắt lại.”

Không nói một lời, những tên nha dịch đứng trong sân đều vọt lên, bọn họ một phát bắt được Lương Khánh, gọn gẽ trói hắn thật chặt. Hắn liều mình tránh né, bị nha dịch đè chặt.

Lương Khánh nghiến răng nghiến lợi, phun một ngụm nước bọt vào mặt Ngiêm Phượng Nhã: “Ngươi dám xúi giục bọn chúng tạo phản sao, được, để coi sau này ta làm sao xử lý ngươi.”

Những tên nha dịch đang trói Lương Khánh có chút sợ sệt, lại nghe thấy Ngiêm Phượng Nhã cao giọng nói: “Bệnh truyền nhiễm của Lương đại nhân rất nặng, mọi người phải thật cẩn thận, tuyệt đối không được thả hắn ra ngoài, nếu gây hại đến người khác, bệ hạ trách tội xuống, đến khi đó chúng ta cũng phải chết theo.”

Bệnh truyền nhiễm?

Bệnh truyền nhiễm gì?

Sắc mặt Lương Khánh tái nhợt, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện những người kia đều che vải trắng trên mặt, ánh mắt nhìn mình đều có vẻ sợ hãi chán ghét. Hắn bị đả kích đến nổi trận lôi đình, quay về Ngiêm Phượng Nhã chửi ầm lên: “Ngươi ăn nói bậy bạ, ngậm máu phun người. Bệnh truyền nhiễm gì chứ, ngươi đúng là tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Đáng tiếc ta sáng suốt một đời, lại không nhìn ra được lòng lang dạ sói của ngươi. Năm đó ngươi không có gì cả, nếu không có ta biết nhìn người tài mà thu nhận ngươi, giành lấy chức quan cho ngươi, ngươi hiện tại là cái thá gì. Không sai, ta thường hay quát nạt ngươi, nhưng không có ta thì ngươi sẽ có được địa vị như hôm nay sao. Ngươi đối xử với ân nhân của mình như thế, quả thật là đê hèn đến cực điểm, vô sỉ vô cùng. Còn vu oan ta có bệnh truyền nhiễm, bệnh gì? Ta chỉ bị dị ứng rượu, không có bệnh gì hết.”

Lương Khánh nói đến mồ hôi đầm đìa, khàn cả giọng, vết ban đỏ trên mặt càng thêm dọa người, người bên cạnh vội vã cúi đầu, không dám nhìn hắn chút nào.

Những ngột ngạt, phẫn hận cùng căm ghét những năm gần đây cùng xông lên đầu, Ngiêm Phượng Nhã suýt nữa đã chửi, nhưng suy nghĩ lại, lập tức thay đổi chủ ý, cấp tốc nói: “Các ngươi xem, trên chân đại nhân bị thối rữa, trên tay không có lông, giọng nói bị khàn, giống hệt tình trạng mà đại phu nói. Phó đại phu là danh y, phẩm đức xuất chúng, hắn sẽ không phán đoán sai, còn không mau đưa đại nhân đi đến Lệ thiên sở?”

Lệ thiên sở còn gọi là Lệ sở, là nơi chuyên cách ly bệnh nhân bị hủi ở Đại Chu, trên thực tế là đến đó chờ chết. Lệ thiên thiếu thuốc thiếu đại phu, thậm chí không có người chăm sóc bệnh nhân, người đưa đến đó tuyệt đối không sống hơn nửa tháng. Theo lý mà nói, những người nghi ngờ bị bệnh hủi đều phải thông qua phủ nha Kinh triệu doãn giám định, nhưng khi bản thân Kinh triệu doãn bị bệnh này, thì chuyện lại khác. Bây giờ Ngiêm Phượng Nhã đang thay mặt Kinh triệu doãn làm việc, tất cả đều do hắn định đoạt, chứng bệnh của Lương Khánh lại giống hệt bệnh hủi, không thể ngăn cản người ta nghi ngờ.

Lương Khánh vội vã lớn tiếng nói: “Các ngươi đừng nghe hắn nói bậy, hắn chỉ muốn mưu đoạt chức quan của ta.” Vừa nói, vừa vặn vẹo khuôn mặt, phẫn nộ hướng về Ngiêm Phượng Nhã, “Ngươi cho rằng diệt trừ ta là được sao? Nói cho ngươi biết, hệ hạ sẽ không đồng ý để ngươi thay thế ta, nhất định người sẽ không đồng ý.”

Trong lòng Ngiêm Phượng Nhã cười gằn, hắn đã lấy danh nghĩa Lương Khánh mà gửi tấu chương mật lên hoàng đế, tự xin được đến Lệ sở chữa bệnh, bây giờ chắc tấu sớ đã vào đến hoàng cung. Cái này cần phải nhờ có sự tin tưởng của Lương Khánh, hắn mới lấy được con dấu. Thế là, hắn không nhanh không chậm nói: “Đại nhân, đừng suy nghĩ lung tung, qua bên đó cố gắng dưỡng bệnh, ta sẽ nghiêm túc thay ngài xử lý công vụ, yên tâm đi đi.”

Lương Khánh vùng vẫy không có kết quả, hầu như dùng hết khí lực toàn thân, nhưng những nha dịch kia hay tay như gọng kìm sắt, hắn chỉ có thể trừng mắt kêu la như phát điên: “Ta không có bệnh, ta không có bệnh, ta thật sự không có bệnh.”

Vẻ mặt của hắn, không khác gì những người từng bị hắn vu oan.

Vào thời khắc này, lần đầu tiên hắn sâu sắc cảm nhận được những phẫn uất và sự căm thù muốn thổ huyết của những người đó.

Đối mặt với Lương Khánh như vậy, Ngiêm Phượng Nhã thở dài một hơi, nói: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau hành động đi.”

Lương Khánh liều mình vùng vẫy, tiếng kêu la bén nhọn, nha dịch bên cạnh mạnh mẽ đánh vào gáy hắn một cái, một đòn trí mạng này quá mạnh, hoàn toàn quật ngã hắn, cả người hắn cong xuống, xụi lơ trên đất.

Đáy mắt Ngiêm Phượng Nhã mang theo ý cười, trên mặt lại ra vẻ tiếc nuối, phất tay ra hiệu: “Đưa đi đi.”

Ngiêm Phượng Nhã đưa Lương Khánh đi, trong lòng càng thêm bất an, sau khi băng bó vết thương trên đầu, bất tri bất giác liền di chuyển đến cửa một căn phòng. Hắn đưa tay ra hiệu cho nha dịch ở trước cửa, dặn bọn họ lui ra xa một chút, sau đó mới bước vào.

Giang Tiểu Lâu đang uống thuốc, lúc ngẩn đầu lên, đôi mắt óng ánh tỏa sáng, ôn hòa như nước.

“Giang tiểu thư khỏe chứ?” Ngiêm Phượng Nhã cười hỏi.

Giang Tiểu Lâu ung dung cầm chến thuốc để lên bàn: “Chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, sống ngày nào hay ngày đó.”

“Ây, không thể nói như vậy, Tử y hầu là thật lòng thích tiểu thư, sau này nói không chừng còn có thay đổi lớn.” Ngiêm Phượng Nhã mỉm cuời, có ba phần thăm dò.

Giang Tiểu Lâu cười không nói, cũng không giả vờ nữa.

Ngiêm Phượng Nhã cuối cùng cũng không nhịn được, nhìn nàng nói: “Lương đại nhân đã đi dưỡng bệnh.”

Chỉ một câu này, không còn gì khác, người thông minh như Giang Tiểu Lâu nhất định sẽ hiểu.

Quả nhiên, Giang Tiểu Lâu cười nhạt, tiếng nói không mang theo chút tình cảm nào: “Lương đại nhân cần cù làm việc, vất vả nhiều năm, cũng nên cố gắng dưỡng bệnh cho tốt.”

Lại không tỏ vẻ vui mừng chút nào? Ngiêm Phượng Nhã hơi dừng lại, mới nói: “Từ nay về sau, Kinh triệu doãn phủ sẽ do ta tạm thay đại nhân xử lý mọi việc.”

Nói cách khác, Giang Tiểu Lâu phải quay về giám ngục, hay vẫn ở đây để được chữa bệnh, tất cả đều do hắn quyết định.

Ý cười của Giang Tiểu Lâu càng đậm, ý đồ của Nghiêm Phượng Nhã là thông qua nhất cử nhất động của nàng, phỏng đoán tâm tư của nàng.

Lòng dạ độc ác, lời nói cẩn thận, giả dối hơn người, Ngiêm Phượng Nhã không hổ là học trò của Lương Khánh.

Lòng người đều là cái động không đáy, mãi mãi không có lúc nào thấy đủ, chẳng qua Giang Tiểu Lâu chỉ nói vài câu, Ngiêm Phượng Nhã liền động tâm.

Từ thiếu doãn đến Kinh triệu doãn chân chính, người thường phải hao phí thời gian hai mươi năm, bây giờ cơ hội tốt ở ngay trong tay, ân tình đề bạt, tình đồng liêu, tất cả đều quăng ra sau đầu.

Nghĩ tới đây, nàng ôn nhu nói: “Trước khi ta đã dặn dò Cẩm Tú tiền trang, chỉ cần có người mang theo thư do ta đích thân viết đến, thì có thể lấy ra ngân phiếu năm ngàn lượng.”

Số tiền này, thật ra là của nàng, là đem những lễ vật ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu bán đi đổi thành tiền.

Ở thời khắc quan trọng số tiền đó chính là mồi câu, vô cùng hữu hiệu.

Bây giờ là năm ngàn lượng, rất nhanh sẽ có được toàn bộ tài sản. Ngiêm Phượng Nhã lập tức vui vẻ: “Ta lập tức dặn người mang giấy bút đến.” Sau đó nhận ra mình quá hấp tấp, hắn nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng, trầm mặt xuống nói: “Nếu Giang tiểu thư chịu giao số của cải Giang gia mưu phản có được, dĩ nhiên ta sẽ không liên lụy tiểu thư, tội danh này, ta sẽ cố gắng giảm nhẹ đi.”

Tiền cho ngươi rồi, nhưng giữ được mạng hay không rất khó nói. Trong lòng Giang Tiểu Lâu cười gằn không ngớt, nhưng trên mặt vẫn vô cùng ôn nhu: “Vậy thì đa tạ đại nhân.”

Ngiêm Phượng Nhã đạt được mục dích, xoay người muốn đi, lại đột nhiên nghe thấy âm thanh uyển chuyển của Giang Tiểu Lâu vang lên phía sau: “Đại nhân, Tiểu Lâu còn một câu nói, không biết có nên nói hay không.”

Ngiêm Phượng Nhã vừa đạt được ý nguyện, tâm tình rất tốt, nghe nói như thế không khỏi xoay đầu lại, bày ra bộ mặt đoan chính: “Nếu tiểu thư muốn ta lập tức thả người, e là không được, Tử y hầu đã dặn dò rồi, chưa đến kỳ hạn mười ngài, không thể thả người.”

Kỳ hạn mười ngày? Bây giờ đã là ngày thứ chín, còn kém một ngày, chính là ngày nàng ước định với Tử y hầu.

Qua khỏi mười ngày, nàng không có cách thoát thân, hắn sẽ lấy mạng nàng.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, nói: “ Đại nhân đang đắc ý, đường làm quan rộng mở, Tiểu Lâu vốn không nên giội nước lạnh làm gì, chỉ có điều, Lương đại nhân làm việc công bằng, hình phạt nghiêm khắc, những năm này đắc tội với không ít người, đại nhân đừng để ngài ấy đi ra ngoài như vậy, đường đi Lệ sở quả thật quá xa, quá xa.”

Nụ cười trên môi Ngiêm Phượng Nhã ngừng lại, tỉ mỉ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, như là trên mặt nàng đang nở hoa.

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu thong dong, tràn đầy ôn nhu: “Đại nhân, nên phái nhiều người đi bảo vệ Lương đại nhân mới phải, lỡ như xảy ra chuyện gì dọc đường, thì chính là lỗi của đại nhân đó.”

Lệ sở nằm ở vùng núi sâu ngoại ô, đi về chỉ mất một ngày, không thể xem là quá xa, sao Giang Tiểu Lâu lại nói như vậy?

Ngiêm Phượng Nhã tràn đầy nghi hoặc, nhưng lại nghe thấy nàng thở dài nói: “Tiền đồ của đại nhân đang mở rộng, nhưng đều là do Lương đại nhân ban cho, từ nay về sau không còn Lương đại nhân, đại nhân phải tự mình cẩn thận.”

Sắc mặt Ngiêm Phượng Nhã căng thẳng, tỉnh ngộ ra, hắn biết Giang Tiểu Lâu đang cảnh cáo hắn.

Lương Khánh chưa trừ, sẽ còn hậu họa.

Nữ nhân này, rõ ràng là hận Lương Khánh thấu xương, từ đầu tới cuối lại chưa từng có một câu thêm dầu vô lửa.

Dịu dàng hiền lành, nụ cười hòa hảo, có lễ nghĩa, thấy rõ lòng người, quả thật là quá thông minh.

Người như vậy nếu để lại, khó tránh sau này sẽ làm lộ hết chuyện ra ngoài. Về chuyện phản bội, thêm dầu vào lửa…

Mí mắt Ngiêm Phượng Nhã hơi trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng nổi lên sát cơ.

Tử y hầu quả thật đáng sợ, nhưng so với tiền đồ rộng mở của mình, ai cũng không sánh được. Không, bây giờ chưa phải lúc, nhất định phải chờ một chút nữa, Lương Khánh mới là chuyện quan trọng nhất.

“Phải, Giang tiểu thư nói đúng, ta nhất định sẽ phái người cố gắng bảo vệ Lương đại nhân, để ngài ấy bình an đến nơi, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì dọc đường.” Sắc mặt Ngiêm Phượng Nhã cuối cùng cũng giãn ra, một lát sau mới cười cười, so với lúc nãy đã ung dung không ít.

Giang Tiểu Lâu nhận ra đáy mắt hắn lóe lên sự dữ tợn.

Nhưng mà, nàng chỉ cười không một tiếng động, tự mình tiễn Ngiêm Phượng Nhã rời đi.

Ánh mặt trời loang lổ che giấu vẻ đẹp trên gương mặt Giang Tiểu Lâu, giữa từng điểm ánh sáng, nàng như tướng quân trên chiến trường, cười nói như thường, bày mưu nghĩ kế.

Phía bên này, Lương Khánh bị nhét vào kiệu, mạnh mẽ ép đi ra khỏi thành. Giữa thành chính là chợ, vô cùng náo nhiệt, lúc đầu không ai để ý tới cỗ kiệu màu xanh này. Cũng không biết là chuyện gì, chân một kiệu phu đột nhiên loạng choạng, cả người đã sấp về phía trước, những người khác bị mất thăng bằng, cỗ kiệu lập tức lật nghiêng trên đất. Những người chung quanh sợ hại lập tức tránh ra, Lương Khánh lăn từ trong cỗ kiệu ra ngoài, tấm vải bịt miệng cũng văng đâu mất, hắn không khỏi vui mừng trong lòng, lớn tiếng kêu la: “Cứu ta, ta không có bệnh.”

Nha dịch phụ trách trông chừng hắn chảy mồ hôi ròng ròng, sắc mặc trắng bệch hô lớn: “Còn không mau nhét hắn vào kiệu, bệnh hủi sẽ truyền nhiễm đó.”

Hai chữ bệnh hủi như sấm sét giữa trời quang, bỗng nhiên rơi vào giữa đám đông, cả chợ náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh, sau đó là ào ào như nước thủy triều.

“Mau đưa người đi, đưa đi.” Bọn nha dịch ba chân bốn cẳng tới bắt Lương Khánh, hắn lại liều mình tránh né, muốn cầu cứu những người chung quanh. Nhưng mà hắn hoàn toàn không ngờ, giờ khắc này mặt hắn đầy vết ban đỏ, mũi bị đánh đổ mái, chân vừa té bị thương, đi khập khiễng, giống hệt bệnh nhân bị hủi trong lời đồn.

Giữa tiếng ầm ĩ huyên náo, bỗng dưng có tiếng rít gào hoảng hốt, đám người nhất thời hoảng loạn, nhanh chóng biến thành một đống chen chúc hỗn loạn. Đại đa số người đều chưa từng tận mắt nhìn thấy người bị bệnh hủi, nhưng ai nghe thấy cũng đều biến sắc, sợ như sợ cọp. Mắt thấy bệnh nhân bị hủi đang vùng chạy, ý đồ chen vào đám đông, mọi người lập tức tỉnh ngộ, lòng như lửa đốt, vừa la vừa hét.

“Mau bắt lấy hắn.”

“Bệnh hủi sẽ truyền nhiễm đó. Mau bắt lấy hắn.”

“Phải, không được để cho hắn chạy loạn.”

Lương Khánh nhảy vụt lên, mắt mở trừng trừng hét to: “Câm miệng, ta là phủ doãn Kinh triệu.”

Không có ai nghe hắn, mọi người hoảng sợ nhìn hắn, như nhìn một con quái vật, càng có vô số người dùng đòn gánh, hòn đá ném về phía hắn. Bọn nha dịch vốn dĩ muốn đi bắt hắn, nhìn thấy tình cảnh này, không thể nào không yên lặng mà rút lui, lẩn trong đám đông lén lút quan sát.

“Có chuyện gì vậy, không ai quản lý chuyện này sao?”

“Bệnh hủi sao có thể chạy lung tung được…”

“Phải hỏa thiêu, nhất định phải thiêu chết.” Không biết từ đâu, phát ra một tiếng hét như vậy.

Mọi người được nhắc nhở, đúng, bị hủi thì phải thiêu chết.

Hai đại hán che mặt lẩn trốn trong đoàn người từ lâu lúc này mới xông lên trói Lương Khánh lại, người chung quanh nghị luận sôi nổi. Đoàn người chen chúc đi theo hai đại hán đó, bọn nha dịch kinh hãi tái mét mặt mày, một mặt cho người quay về báo tin, một mặt cho người đi theo đám người đó.

Lúc này trong nha môn Kinh triệu doãn, Ngiêm Phượng Nhã đang nóng lòng chờ đợi. Làm như vậy khá mạo hiểm nhưng vì chức quan, vì leo lên cao, tất cả đều đáng giá.

Lương Khánh còn sống, sẽ có ngày tiết lộ ra ngoài, hắn phải diệt trừ hậu họa mãi mãi.

Nha dịch bước đến, mặt mũi gấp gáp báo cáo: “Đại nhân, kiệu của Lương đại nhân bị cướp đi rồi.”

Trong lòng Ngiêm Phượng Nhã vui mừng, trên mặt không chút biến sắc: “Bọn ngu dân hung bạo đó, còn dám bắt cóc kiệu của đại nhân hay sao! Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau đi tập hợp người, lập tức đi cứu đại nhân.”

Nha dịch rùng mình trong lòng, lập tức nói: “Dạ.”

Nhiệm vụ lần này đặc biệt, Ngiêm Phượng Nhã phái phần lớn nha dịch trong phủ đi, làm ra bộ dáng tích cực đi cứu Lương đại nhân bị bệnh hủi.

Trong thư phòng, Ngiêm Phượng Nhã nhìn bọn nha dịch bận rộn tập hợp ngoài cửa, trong lòng cười gằn. Không sai, hắn đã sắp xếp người cố ý để lộ chuyện của Lương Khánh trước mặt mọi người, lại mua vài tên cặn bã xúi giục gây sự, chuyện rêu rao phải thiêu chết Lương Khánh cũng là hắn sắp xếp, lợi dụng tâm lý khủng hoảng tâm lý của mọi người, để Lương Khánh quang minh chínhđại biến mất.

Từ xưa tới nay, ở trong lòng bá tánh, bệnh nhân bị hủi thì phải bị thiêu chết, hắn làm như vậy, chẳng qua chỉ là sớm đưa tiễn Lương Khánh lên đường thôi. Kinh triệu doãn bị bệnh hủi, đã gây nên sóng gió lớn, nếu sau này có người dùng cái cớ này chỉ trích Ngiêm Phượng Nhã, hắn cũng có thể tự nói là đã hết lòng hết sức, lo lắng hết mình, những cái khác thì hoàn toàn không biết.

Chỉ có người chết mới không tiết lộ tin tức, lần này cho dù có để lại kẽ hở, hắn cũng không diệt trừ Lương Khánh không được.

Hắn đi ra sân, đang muốn dặn dò mọi người xuất phát, không ngờ đột nhiên bên ngoài có người hoảng hốt bẩm báo: “Nghiêm đại nhân, không xong rồi, Lương phu nhân mang theo rất nhiều hộ vệ xông vào nha môn rồi.”

Ngiêm Phượng Nhã biến sắc, giận tím mặt nói: “Muốn làm gì chứ?”

“Phu nhân nói…nói ngài vô cớ giam lỏng thượng cấp, muốn lập tức gặp được Lương đại nhân.” Nha dịch mặt đầy sợ hãi.

Ngiêm Phượng Nhã cười gằn: “Hoang đường, một vị phu nhân lại dám xông vào nha môn.” Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh bản thân mình trước kia bị phu thê Lương Khánh nhục nhã, không khỏi hận thấu xương, chỉ là cố nén lại, đi ra cửa nghênh tiếp. Đến khi nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Lương phu nhân và hơn ba mươi tên hộ vệ to khỏe phía sau, hắn cố gắng cười gượng nói: “Phu nhân, đây là quan phủ trọng địa, ai dám tự ý xông vào đều phải bị phạt, phu nhân làm vậy…”

Lương phu nhân bước lên, không thèm nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Không cần để ý tới hắn, lục soát, mau đi tìm cho ra đại nhân.”

“Đại nhân không ở đây, đã đi dưỡng bệnh rồi.” Ngiêm Phượng Nhã vội vã đi lên ngăn cản, lại bị một hộ vệ đẩy lảo đảo. Hắn nhất thời phẫn nộ, lớn tiếng nói: “Phu nhân, bà tự tiện xông vào, ta muốn kiện bà tội nhiễu loạn công đường.”

“Ngươi thì là cái thá gì, ngươi xứng sao?” Lương phu nhân lửa giận ngập trời.

Ngiêm Phượng Nhã cũng không khách sáo với đối phương nữa, dặn dò nha dịch tiến lên bắt người, nhưng Lương phu nhân cũng không phải người hiền lành gì, nàng cũng mang đến những tay sai đắc lực được Lương Khánh nuôi dưỡng trong phủ, trong khoảng thời gian ngắn hai bên quấn quýt lấy nhau, đánh nhau không ngừng, toàn bộ hiện trường rối loạn cả lên.

Bên phía Ngiêm Phượng Nhã sứt đầu mẻ trán, vốn đã triệu tập tất cả nha dịch đi cứu viện Lương Khánh, chỉ để lại hai ba người bảo vệ ở sân viện Giang Tiểu Lâu ở. Đến khi nghe nói Nghiêm đại nhân bị Lương phu nhân đánh, đám người này cũng không chịu được nữa, dùng một cái khóa lớn khóa cửa lại, lập tức xông ra ngoài.

Chỗ Giang Tiểu Lâu ở cách nơi náo loạn không xa, nàng thậm chí còn nghe thấy âm thanh nữ nhân rít gào.

Đúng là Lương phu nhân xuất thân danh môn, nhưng danh môn này lại có tiếng là ngang ngược ở địa phương, tính tình kiêu căng ương ngạnh, lại ở cùng Lương Khánh nhiều năm nên nuôi dưỡng thành cái tánh ngang ngược hung hăn. Ngiêm Phượng Nhã thân là mệnh quan triều đình, đương nhiên sẽ không chấp nhận một nữ ngân hỗn xược. Cứ như vậy, hai bên đυ.ng độ nhau, không vỡ đầu chảy máu là không thể.

Vào lúc này, cửa sổ đột nhiên phát ra ba tiếng động. Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa sổ ra, bên ngoài cửa sổ đã sớm bị thanh gỗ đóng kín, giờ khắc lại nơi khe hở lộ ra hương mặt Phó Triêu Tuyên, trên tay hắn giơ một chiếc chia khóa, nhẹ giọng nói: “Đừng lên tiếng, ta mở cửa cho nàng, lập tức thả nàng ra.”

Phó Triêu Tuyên là người rất thông minh, trong lúc xem bệnh cho mọi người, tạo mối quan hệ tốt với nha sai, thừa dịp một nha sai say rượu đã đánh cắp chìa khóa của hắn, khắp vào trên một miếng dưa, sau đó lấy lý do ra ngoài mua thuốc để sai dược đồng bên cạnh mình mang ra ngoài đánh chìa khóa.

Từ bên trong cửa, Giang Tiểu Lâu nhìn thấy bóng Phó Triêu Tuyên.

Hắn thở gấp hồng hộc, mỗi lần nghe được có âm thanh vang lên sau lưng, hắn liền đổ mồ hôi đầy đầu, chìa khóa cũng cầm không vững.

Cuối cùng, cửa đã mở.

Toàn bộ nha môn Kinh triệu doãn như gặp phải kiếp nạn, khắp nơi đều hỗn loại rối mù. Bản thân Ngiêm Phượng Nhã càng xui xẻo, cả khuôn mặt đều bị thương, máu chảy khắp nơi, lại thêm vết thương trên đầu trông càng vô cùng chật vật. Hắn một mặt lạnh lùng dặn dò nha dịch trói Lương phu nhân và những hộ vệ kia lại, một mặt hầm hừ sai phái lính thu dọn hiện trường. Chính vào lúc này, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ không tốt, không đúng, làm sao Lương phu nhân biết hắn giam lỏng Lương Khánh, trước kia hắn dưỡng bệnh ở phủ nha cũng là chuyện rất bình thường.

Càng nghĩ càng không đúng, hắn lập tức bỏ lại Lương phu nhân đang hùng hổ, tức tốc chạy về căn phòng của Giang Tiểu Lâu. Đến nơi, lại không thấy nha dịch, gian phòng trống rỗng, không có bất kỳ ai.

Hắn đột nhiên dậm chân một cái, nổi giận mắng: “Nữ nhân gian xảo này.”

Lúc này trên đường cái, hai đại hán đã ép Lương Khánh đến khu vực quan phủ dùng để hành hình phạm nhân ở giữa chợ, vô số người đem đến những đôi giầy to nhỏ, rổ sọt, đá to đá nhỏ, thậm chí là trái cây thối, toàn bộ ném hết lên mặt Lương Khánh. Đại đa số người sợ bị truyền nhiễm, đứng xa mà nhìn, không dám tới gần, cũng có không ít người to gan bước đêm giúp đỡ hai đại hán kia trói Lương Khánh lại, đồng thời chất củi lên.

Giữa chợ người qua lại tấp nập, có hơn một ngàn người tụ tập xem náo nhiệt, bọn họ cùng nhau hô to: “Động thủ đi, động thủ đi”

Rất nhiều người chỉ đứng xa, rướn cổ lên nhìn, kiên nhẫn chờ đợi.

Lương Khánh nhìn thấy nhiều người như vậy, nhất thời phẫn nộ, lớn tiếng nói: “Ta là Kinh triệu doãn Lương Khánh, đám khốn kiếp vô pháp vô thiên các người, ai cho các ngươi lá gan này, dám đối xử với mệnh quan triều đình như vậy?”

Dân chúng nghe nói hắn là Kinh triệu doãn, nhưng chỉ cười vang một trận.

Kinh triệu doãn đại nhân bị bệnh hủi, lập tức bị thiêu chết, ai tin chứ?

Có người cười ha ha, ném một cây cải thối lên mặt Lương Khánh: “Xem tên điên này đi, bệnh đến không biết mình là ai.”

“Tên điên này, thiêu chết hắn đi.”

“Đúng, đúng, thiêu chết hắn.”

Giữa trưa ánh mặt trời thiêu đốt hừng hực, những người vây xem ai cũng ưỡn lưng, rướn cổ lên, vẻ mặt hưng phấn nhìn người đang bị trói trên đống củi trước mặt. Đám người chen lấn nhau, quơ tay múa chân, kêu la loạn xạ, thỉnh thoảng có người không ngừng kêu la lập tức thiêu chết Lương Khánh.

Cả người Lương Khánh bị trói trên giá, ánh mặt trời khiến cho đầu hắn đầy mồ hôi, mặt mày bóng loáng, dáng dấp thư sinh phong độ ngời ngời từ lâu đã không còn nhìn ra, miệng hắn không ngừng chửi bậy, càng mắng càng điên cuồng. nếu bây giờ hắn còn quyền lực, chỉ e là hắn đã không do dự đem hết những bá tánh trước mặt này đem đi xử tử hết rồi.

Trong đám người, không biết từ lúc này xuất hiện một cô gái trẻ mặc áo trắng, khuôn mặt nàng bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn tình cảnh trước mắt.

Phó Triêu Tuyên đứng bên cạnh, trợn mắt ngoác mồm: “Nàng…thật sự muốn thiêu chết hắn?”

“Không, không phải ta, là Nghiêm đại nhân.” Giang Tiểu Lâu mỉm cười, ánh mắt như hồ nước.

Phó Triêu Tuyên quay đầu, vừa vặn nhìn thấy khóe môi nàng cong lên: “Nhưng thiêu chết Kinh triệu doãn, chuyện này quả thật không tưởng tượng nổi.”

Hắn không thể tin nổi, tên ác quan Lương Khánh vô pháp vô thiên sẽ có kết cục thế này.Có lẽ ngay cả Lương Khánh cũng không ngờ được, sao mình lại vô duyên vô cớ biến thành người bị bệnh hủi, tại sao lại bị thuộc hạ phản bội, thậm chí bị trói trên giàn hỏa thiêu.

“Lỡ như có người nhận ra hắn thì sao đây?” Kế hoạch này quả thật quá mạo hiểm rồi.

Giang Tiểu Lâu ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt ôn nhu: “Huynh cho rằng những người này không nhận ra hắn?”

Lời của nàng như bình thường, nhưng ý nghĩa lại vô cùng sắc bén, khiến Phó Triêu Tuyên cả người chấn động, kinh ngạc nhìn khắp nơi.

Chung quanh người vô cùng tấp nập, những nha dịch phụ trách áp giải Lương Khánh bị đám người làm cho hoảng sợ, hoàn toàn không có cách nào đến gần, cuối cùng bị biển người nhấn chìm.

Quần áo Lương Khánh tàn tạ, tóc tai rối bời, bị người ta cột vào trên giá.

Củi lửa chất chồng lên, dưới ánh mạt trời lóe ra ánh sáng đáng sợ.

Sát ý mạnh liệt bao phủ quanh trái tim của mỗi người.

Giang Tiểu Lâu vừa rồi đã thay đổi một bộ y phục trắng, môi đỏ da trắng, thanh lệ bức người.

Ánh mắt của nàng nhàn nhạt, lưng đứng thẳng, nhìn thẳng vào Lương Khánh cách đó không xa.

Đôi mắt bị lông mi dài che kín, hoàn toàn không thấy rõ tâm trạng, nhưng những lời nàng vừa nói đã giải thích rõ với hắn, trong đám người này đã có người sớm nhận ra Lương Khánh.

Tại sao? Tại sao rõ ràng có người nhận ra hắn, nhưng không ai đứng ra cứu hắn.

Vì Lương Khánh thích dùng cực hình, hãm hại người khác khắp nơi, ngang ngược vô cùng, đắc tội với rất nhiều người, nhất là những bá tánh thông thường, luôn rất bất mãn với hành vi của hắn, hôm nay trong chốc lát tất cả đều bộc phát ra.

Lúc này Phó Triêu Tuyên mới phát hiện, trước kia mình sai đến cỡ nào, sao lại vì vẻ ngoài tao nhã của đối phương mà đi tin tưởng hắn?

Nói cho cùng, hắn chỉ biết hành y cứu người, hoàn toàn không hiểu được tâm tư người khác, cả loại người như Lương Khánh cũng xem là người tốt được.

Hắn quá ngây thơ rồi.

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu nhìn Lương Khánh, từ đầu tới cuối đều duy trì nụ cười ưu nhã.

Đột nhiên Lương Khánh nhìn thấy một mỹ nhân trong đám đông, đôi mắt trừng to.

Là ả! Hắn mở to miệng, là Giang Tiểu Lâu. Ả phải bị giam ở ngục Kinh triệu, sao lại xuất hiện ở đây?

Giang Tiểu Lâu dung mạo xinh đẹp, nụ cười điềm đạm, nhìn hắn như là nhìn người bạn cũ.

Lương Khánh không ngừng cất tiếng chửi mắng: “Tiện nhân nhà ngươi, là ngươi, nhất định là ngươi, ta đến chỗ Diêm Vương nhất định sẽ tố cáo ngươi, có chết cũng không tha cho ngươi.”

Một đại hán đề phòng hắn nói lung tung, vung tay khóa miệng hắn, mạnh mẽ tát một bạt tai, động tác nhanh chóng nhét một mảnh gỗ vào miệng hắn, hắn muốn lên tiếng cũng không được, chỉ có thể mang theo phẫn hận, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Giang Tiểu Lâu. Ngọn lửa hừng hực bốc lên, bò từ ống quần hắn, nuốt chửng da thịt xương cốt hắn. Hắn liều mình giẫy dụa, bị ngọn lửa nuốt chửng trong nháy mắt, đôi mắt tràn ngập thù hận nhìn vào một người đứng đó không xa.

Âm thanh vang lên như thủy triều trào dân, tiếng người huyên náo khắp khu chợ.

Phó Triêu Tuyên si ngốc nhìn Giang Tiểu Lâu, dòng người bên tai dần dần rút đi, chỉ còn lại tiếng lửa thiêu đốt, tiếng củi lách tách.

Trên khuôn mặt nhu mị đó, môi đỏ hơi mím, để lộ ra một loại hơi lạnh thấu xương. Cái cằm trắng khẽ nâng lên, lộ ra ngạo khí ngất trời.

Đây không phải một nữ nhân yếu đuối, trái tim của nàng vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần dựa vào sức một người, và ba tấc lưỡi, đã từng chút một xâm chiếm tấtcả mọi người.

Lần lượt bị nàng làm cho kinh sợ, lúc này Phó Triêu Tuyên mới chợt giác ngộ, quần áo màu trắng che lấp cơ thể mảnh mai, giống như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng bên trong lại là một trái tim cứng rắn, vững như bàn thạch.

Âm thanh củi lửa tách lách, truyền vào lỗ tai mọi người, làm cho tất cả đều sợ hãi. Có nữ nhân hét to một tiếng, hôn mê bất tỉnh, còn có rất nhiều người thấy nhộn nhạo khắp người phải cúi đầu xuống.

Giang Tiểu Lâu nhìn ngọn lửa rừng rực trước mắt, cuối cùng cũng mỉm cười.

Lương Khánh, ta vẫn còn sống đây.

Nhưng ngươi lại xem ta như cá trên thớt, như bùn nhão, tùy ý chà đạp.

Ngươi tàn nhẫn hiếu sát, hung hăn tàn bạo, không còn nhân tính.

Gϊếŧ huynh trưởng ta, giam ta vào ngục, hủy cả nhà ta.

Hôm nay, cuối cùng cũng đến lượt ngươi nếm mùi bị người khác chà đạp, không ai cứu giúp.

Sinh mệnh là yếu ớt nhất, cũng là thứ đáng được tôn trọng nhất.

Nếu ngươi không nhớ được điểm này, thì phải dùng chính mình để trải nghiệm. Khi cơ thể người bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, thứ đau khổ đó đủ khiến cho người ta phải phát điên.

Thế gian đẹp đẽ như vậy, có rất nhiều người lương thiện, nhưng ngươi lại tùy tiện chà đạp lên họ, nhục nhã họ. Nàng tuyệt đối không làm hại đến người vô tội, cũng tuyệt đối không tha cho bất kể kẻ nào có tội.

Thiêu đi, thiêu đi, bốc cháy mãnh liệt lên, đem tất cả ô uế thiêu đốt đến tận cùng.

Một ngọn lửa hừng hực, nuốt chửng lấy Lương Khánh, da thịt, đầu tóc, ngọn lửa từng chút từng chút cuốn lấy, hình ảnh kinh khủng trước mắt làm cho mọi người lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc kinh hoàng.

Một ngọn lửa hừng hực, đang lặng lẽ thiêu đốt trong lòng Giang Tiểu Lâu, nàng yên tĩnh nhìn, ánh mắt sắt bén như đao, cuối cùng cũng mỉm cười.

Đại ca, huynh nhìn thấy không?

Tiểu Lâu đã gϊếŧ hung thủ rồi, lấy mạng đền mạng.