Ánh mắt Vương Hạc thoáng nhìn, thấy Giang Tiểu Lâu khéo léo nâng ly trà Thanh Từ lên, gương mặt như có mây mù lướt qua, nhất thời có chút ngượng ngùng, giống như đã làm chuyện gì khuất tất.
Không ngờ Giang Tiểu Lâu chỉ cười nói: “Tối hôm qua ta nghỉ ngơi không tốt, xin thất lễ trước.”
Vương Hạc có chút bất an đứng lên, Giang Tiểu Lâu hướng về hắn khẽ gật nhẹ đầu, mang theo Tiểu Điệp xoay người rời đi. Bước ra đến cửa phòng, Tiểu Điệp lơ đãng quay đầu lại, vừa vặn Diêu San Hô đang cúi đầu, đôi mắt đẹp mang theo nước mắt, thần thái điềm đạm đáng yêu: “Có phải tỷ tỷ tức giận rồi không?”
Trở về phòng, Tiểu Điệp không hiểu hỏi: “Tiểu thư, Vương công tử cố ý đến tìm người, sao người lại dễ dàng bỏ đi như vậy?”
Giang Tiểu Lâu tháo vòng ngọc trên tóc xuống, nói: “Đúng là hắn đến tìm ta, nhưng lại bị
San Hô mê hoặc rồi. Để tính kế lâu dài, tối nay nhất định nàng ta sẽ từ chối.”
Tiểu Điệp càng ngày càng nghi hoặc: “Nhưng mà, San Hô tiểu thư…”
Giang Tiểu Lâu nhìn thấy bộ dạng hồ đồ của Tiểu Điệp, không khỏi phì cười: “Nha đầu ngốc, đi theo ta lâu như vậy, vẫn không học được cách nhìn người.”
Tiểu Điệp mở to mắt, gương mặt mập mập nhăn nhó: “Ý tiểu thư là…”
Giang Tiểu Lâu sâu kín thở dài: “Thế gian này có người xinh đẹp như hoa, nhưng trước mặt và sau lưng người khác hoàn toàn khác nhau. Nếu Diêu San Hô vô duyên vô cớ đến lấy lòng ta thì ta nhất định sẽ phải nghi ngờ, nhưng Ly Tuyết Ngưng đã từng giúp ta, ta sẽ không thấy chết mà không cứu. Diêu San Hô vì Tuyết Ngưng mà đến cầu xin ta, sẽ để lại ấn tượng nàng ta tâm địa lương thiện. Sau đó nàng ta lại thường xuyên đến thăm, lúc ta sinh bệnh lại không nề hà chăm sóc, còn cố ý đưa thuốc đến, cho dù Giang Tiểu Lâu ta có trái tim bằng đá cũng phải cảm động. Bởi vì thân thiết với ta, mà cam tâm tình nguyện bị Lý Hương Lan làm khó. Đợi chuyện này truyền ra ngoài, dĩ nhiên sẽ danh chính ngôn thuận trở thành người nhà với ta. Hôm qua, Bách Hợp cố ý bóng gió với ngươi về chuyện tiểu thư nhà nàng ta ngưỡng mộ Vương công tử, thật ra là đang hy vọng ta ở sau lưng giật dây bắc cầu, giúp người thành đôi. Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa là do thám xem ta có thật lòng tin tưởng nàng ta không.”
Tiểu Điệp nhìn Giang Tiểu Lâu, miệng há to một lúc lâu không khép lại: “Nàng cố ý đưa thuốc chữa bệnh tới, không lẽ cũng là giả?”
“Cũng không hẳn là giả, chỉ là có giấu diếm huyền cơ. Ngươi chỉ biết là Ngu mỹ nhân có thể chữa bệnh, nhưng có biết còn có một loại thực vật có tên là Ngự mễ hoa? Chúng đều là loài hoa sinh trưởng vào tháng ba tư, đài hoa màu xanh, cánh hoa to đẹp. Ngu mỹ nhân dùng cánh hoa làm thuốc, còn Ngự mễ hoa lại dùng chất nhựa bên trong trái, cả hai đều có thể giảm đau, điểm khác biệt duy nhất, Ngu mỹ nhân không độc có lợi, tăng cường tuổi thọ, còn chất nhựa của Ngự mễ hoa dùng nhiều sẽ dễ dàng bị nghiện, nghiêm trọng hơn sẽ bị mất mạng. Cho nên, Ngu mỹ nhân ở phía nam có không ít, mà Ngự mễ hoa lại bị các châu huyện nghiêm cấm trồng. Dĩ nhiên, ở kinh thành người có thể phân biệt được hai loại này cũng rất ít.”
Không lẽ Diêu San Hô cố ý thay đổi thuốc? Tiểu Điệp mơ hồ đoán được gì đó, bất giác cảm thấy khó tin: “Không lẽ Vương đại phu cũng không phân biệt được?”
Hàng mi dài rậm của Giang Tiểu Lâu lóe sáng: “Người bình thường quả thật rất khó phân biệt hai loại hoa này, nhưng Vương đại phu tinh thông y lý, sao lại không phân biệt được? Lần đầu tiên nàng ta đưa hoa tới là Ngu mỹ nhân thật, đưa cho Vương đại phu trồng cũng là thật, sau này những lần ngươi đưa cho đại phu kiểm tra lại cũng là hoa thật, nhưng từ ba ngày trước cái mà nàng ta đưa tới làm thuốc dẫn lại là Ngự mễ hoa. Chỉ tiếc, ngươi đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với nàng ta, không đem đi kiểm tra lại nữa.”
Tuy rằng Giang Tiểu Lâu không bước chân ra khỏi cửa, nhưng nàng không phải loại nữ nhân không hiểu biết. Bất kể là đại ca đi đến chỗ nào, cách hai ba tháng sẽ gửi thư về nhà. Có một lần, nghe nói lá lách và dạ dày của nàng không khỏe, đại ca cố ý gửi về một cây Ngu mỹ nhân cho nàng dùng làm thuốc. Sau khi lành bệnh nàng hồi âm cho đại ca, đại ca lại đem Ngu mỹ nhân làm thành tiêu bản cho nàng. Bởi vì màu sắc mỹ lệ, nàng thường lấy ra ngắm nhìn, đồng thời trong thư còn kể về một loại Ngự mễ hoa giống hệt Ngu mỹ nhân. Đại ca có nói, Ngự mễ hoa trưởng thành bên trong quả sẽ có một loại chất dịch màu trắng, dân địa phương sẽ dùng dao gọt từng lớp mỏng trên quả, sau hai ba lần, chất dịch màu trắng đó sẽ chảy ra, dùng làm thuốc dẫn rất có hiệu quả, nhưng lại khiến người ta bị nghiện, cho nên sau này bị xem là độc dược. (chính là cây thuốc phiện)
Nàng xưa nay chưa từng tin tưởng Diêu San Hô, đương nhiên sẽ đặc biệt lưu ý đồ vật nàng ta đưa đến, thường xuyên qua lại với nhau muốn không lộ dấu vết cũng không được.
“Làm sao tiểu thư nhận ra có điểm khác thường?” Tiểu Điệp hỏi.
Giang Tiểu Lâu vỗ vỗ đầu nàng, con mắt sáng lấp lánh, chiếu rọi vào người khác: “Cố gắng động não chút đi, nếu nàng ta sợ ta biết, vì sao còn cố ý đến thăm ta, rõ ràng là cố ý làm bộ để lộ ra rồi dụ ta hỏi đến.” (Ý nói chuyện để lộ vết thương trên cánh tay)
Tiểu Điệp thực sự không thể tưởng tượng một nữ nhân lại có tâm tư sâu sa lắt léo như vậy, nhất thời có chút thẫn thờ.
“Trên đời này không có chuyện tự nhiên mà hận, Diêu San Hô làm vậy một mặt là để đoạt lại người trong lòng, một mặt khác là do có người chỉ bảo sau lưng.”Giang Tiểu Lâu một tay ưu nhã chống cằm, vài sợi tóc buông xuống bên tai, càng hiện rõ màu da trắng như tuyết.
“Sau lưng có người chỉ bảo lợi dụng…” Trên gương mặt đẫy đà của Tiểu Điệp lộ ra nét tỉnh ngộ, “Là Kim Ngọc, nhất định là bà ta.”
Giang Tiểu Lâu từ từ bị nghiện Ngự mễ hoa, có nghĩa là sẽ bị người
khác khống chế, đến khi đó dĩ nhiên Kim Ngọc có thể muốn làm gì thì làm, chẳng trách sau chuyện lần trước nàng không có gây khó dễ cho Giang Tiểu Lâu, thì ra là đã có cách khiến cho Tiểu Lâu phải ngoan ngoãn nghe lời.
“Con người Kim Ngọc rõ ràng là rất yêu tiền, nhưng lại rất ủng hộ những nữ tử trong lầu tiêu xài phung phí, cuối cùng đạt được sự khống chế về cả tiền bạc và tinh thần lâu dài, bây giờ lại dùng cả cách này, nữ nhân này quả thật rất thú vị.” Nụ cười của Giang Tiểu Lâu càng trở nên sâu hơn.
“Ây da, tiểu thư, người điên rồi hay sao? Biết rõ những người đó hùa với nhau để gạt người, vậy mà còn cười được! Sau này chúng ta phải làm sao đây?” Tiểu Điệp lo lắng đến lông mày muốn nhúm lại, thấy đối phương có bộ dáng ung ung tự tại, quả thật là sốt ruột như ngồi trên đống lửa.
Đôi mắt trong suốt của Giang Tiểu Lâu rơi vào bóng mình trên chiếc gương đồng, đột nhiên đưa tay ra quét nhẹ vào khóe mắt, âm thanh hơi trầm xuống: “Tiểu Điệp, có từng nghe qua chuyện về danh kỹ Đoan Vân ở Biện Châu 15 năm trước không?”
Dĩ nhiên là Tiểu Điệp lắc đầu.
Phụ thân vào nam ra bắc, kiến thức uyên bác, đã từng kể với nàng một câu chuyện lạ, 15 năm trước danh kỹ Đoan Vân ở Biện Châu tài nghệ và dung mạo có một không hai, vốn cùng với một tài tử Liễu Sinh yêu thương nhau, chỉ tiếc gia cảnh Liễu Sinh bần hàn không thể đến với nhau. Sau đó, tình cờ Đoan Vân gặp được một người kỳ lạ, sau khi gặp thì xuất hiện vết bớt đen trên mặt, càng lúc càng to, ai cũng ghét bỏ, chỉ có Liễu Sinh vét hết gia tài đến chuộc thân cho nàng. Tú bà chịu bán Đoan Vân với giá rẻ, Đoan Vân cuối cùng đã được ở bên cạnh người yêu. Không ngờ một năm sau người kỳ lạ đó lại xuất hiện, bày ra mưu kế giúp Đoan Vân khôi phục lại dung mạo như kỳ tích. Câu chuyện này được truyền đi, được xem là một câu chuyện đẹp. Người đời rất cảm động trước một Liễu Sinh si tâm và một Đoan Vân đa tình, chỉ có Giang Tiểu Lâu có hứng thú với người kỳ lạ giúp tác thành cho cặp đôi đó. Phụ thân nhớ không nhiều lắm, nàng liền nhờ đại ca khi đi xa thì đừng quên đến nơi đó xem thử, chỉ đáng tiếc còn chưa chờ được thư của đại ca, nàng đã bị đuổi xuống nơi ở của hạ nhân, tất cả thư từ đều bị Tần Tư cắt đứt.
Tiểu Điệp nghe qua đại khái, không khỏi buồn rầu: “Nhưng mà tiểu thư, chúng ta đi đâu tìm ra người kỳ lạ này? Tìm ra rồi thì có thể làm gì, tiểu thư không có người thương, không ai giúp người chuộc thân, hơn nữa Kim Ngọc rất giảo hoạt, không dễ lừa gạt đâu.”
Giang Tiểu Lâu nghe được ý tứ nói một hiểu mười của Tiểu Điệp, không khỏi cảm thấy nha đầu này rất đáng yêu, bật cười nói: “Trong Quốc Sắc Thiên Hương lầu không có kẻ ngốc, dĩ nhiên không thể rập khuôn.” Thấy Tiểu Điệp càng ngày càng hồ đồ, ngược lại nàng ngừng cười, sắc mặt nghiêm túc nói: “Đúng rồi, bây giờ có bao nhiêu người yêu cầu vẽ tranh?”
Suy nghĩ của tiểu thư thay đổi rất nhanh, hầu như khiến người ta không theo kịp. Tiểu Điệp đưa tay lên đếm đếm, đếm tới đếm lui không khỏi than thở: “Nghe nói Dương Các lão rất khen ngợi tiểu thư, đã có chừng mười vị quý nhân đến yêu cầu vẽ, đa phần bà chủ đều cản lại, nhưng còn lại bốn năm bức họa thì không thể cản được.”
Giang Tiểu Lâu suy tư gật đầu: “Là những người nào?”
Tiểu Điệp cẩn thận cầm một quyển sách nhỏ đưa tới, Giang Tiểu Lâu nhìn qua, lại gấp quyển sách rồi lắc đầu nói: “Đều không phải người ta đang chờ.”
Tiểu Điệp hết sức kinh ngạc: “Tiểu thư đang chờ người nào?”
Giang Tiểu Lâu đứng dậy, gỡ đàn tỳ bà trên vách tường xuống, ngón tay trắng mịn nhẹ nhàng lướt trên dây, chỉ nghe thấy tiếng nhạc êm ái được rót ra từ tay nàng.
Tiểu Điệp buồn bực lắc đầu, vốn tưởng rằng Giang Tiểu Lâu sẽ không trả lời, lại nghe thấy từ trong tiếng nhạc êm ả có giọng nói vang lên: “Chờ một người hung hăng càn quấy, quyền thế ngập trời.”
Khi nói câu này, mặt Giang Tiểu Lâu ngẩn lên, vừa nhíu mày vừa cười đầy ý lạnh. Nàng đang chờ, chờ người kia đến, mượn tay của hắn, để tính sổ những kẻ kia. Kim Ngọc, Diêu San Hô, Lý Hương Lan, dĩ nhiên không thể thiếu một ai…