“Rống–!” Dã thú với thân hình cường tráng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người biến thân về hình người. Gương mặt dữ tợn vẫn chưa rút đi cơn tức, ánh mắt dị sắc hung ác trừng Arthur cùng Andy, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Hai người đang vật lộn giương mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng tìm về được chút lí trí. Tuy trận đấu vẫn còn chưa phân thắng bại nhưng Arthur và Andy cũng không ngốc tới mức vô duyên vô cớ kiếm thêm một đối thủ. Lạc Khắc kế thừa huyết thống của Mục Pháp Sa, bất luận là sức mạnh hay khí lực đều rất cường hãn, xứng đáng là đệ nhất dũng sĩ trong bộ lạc.
“Xử trí bọn họ thế nào?” Lạc Khắc cẩn thận đỡ An. Hắn tận lực khắc chế cơn tức trong lòng, nhưng lúc nhìn thấy mạt máu đỏ sẫm bên khóe miệng an, nháy mắt cảm thấy khó chịu.
An tùy ý để Lạc Khắc ôm mình, không như bình thường đẩy hắn ra. Điều này làm Lạc Khắc có chút cảm động, hắn chăm chú nhìn an, thực muốn dùng đôi tay mình lau đi thương tổn của An. Nhưng lí trí nói cho Lạc Khắc biết, hắn không thể làm vậy.
“Giam cấm một ngày, cả hai người.” An lau vệt máu bên miệng, lạnh lùng nói.
Lời vừa phát ra, đừng nói là Arthur, ngay cả Andy cũng biến đổi sắc mặt.
“Ta không thuộc bộ lạc thú nhân.” Lang nhân trẻ tuổi nhíu mày. Hắn lướt mắt nhìn An, vô cùng lo lắng nhìn vào thạch thất phía trong. Nếm qua mấy quyền, suy nghĩ nôn nóng của Andy rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Tuy nói trong bộ lạc thú nhân có vị
‘Thần Sáng Thế’
không có gì không làm được, nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng cho tiểu nhân ngư.
“Ngươi gây chuyện trong bộ lạc, ta có quyền quản.”
An thẳng thắt lưng, âm thanh không chút nhân nhượng, rành mạch truyền vào tai mỗi người: “Tộc trưởng trước khi đi đã trao quyền cho ta quản lí bộ lạc, ta có quyền xử phạt. Arthur cùng Andy ẩu đã, giam cấm một ngày là trừng phạt. Ai không phục đứng ra.”
Ánh mắt dị sắc một lục một kim nhìn lướt qua một vòng tộc nhân. Tuy thoạt nhìn có vẻ An rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vì khẩn trương cùng sợ hãi mà phát run.
Bàn tay to ấm áp nắm chặt tay cậu. Cơ thể An cứng đờ một chút, sau đó dần dần thả lỏng. Cậu không quay đầu lại, không cần nhìn cũng biết, nhiệt độ nóng bỏng sát bên cạnh nói cho cậu biết — Lạc Khắc đang hộ mệnh mình. Dùng đôi mắt sắc bén kia, bức tất cả âm thanh bất mãn cũng phản đối quay trở về.
“Được rồi, ta nhận xử phạt.” Arthur nhìn An cùng với thú nhân đứng sau cậu, nhún vai, xoay người bước vào một gian thạch thất khác. Hành động của hắn như ngựa đi quen đường, xem ra đã bị giam cấm không ít lần.
Lang nhân còn chống đối, nhưng An đã nói: “Ngươi không muốn làm cũng được, nhưng đừng nghĩ tới việc
gặp lại Keruier.” Lời này đối với Andy cực kì hữu hiệu. Bạch lang cao ngạo không thể không cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo thú nhân, đi tới thạch thất nhận hình phạt cho sự bốc đồng của mình.
Ngoài thánh địa, cơn mưa vẫn không ngừng. Thu thập xong hai vị ngang tàn này, thạch động trở nên vô cùng yên ắng.
Tất cả tộc nhân yên lặng đứng bên người An, một màn vừa nãy làm bọn họ hiểu rất rõ–An là tộc trưởng bộ lạc thú nhân, người lãnh đạo có một không hai! Cho dù có rất nhiều người nhỏ giọng bàn tán về thân phận giống cái của An, nhưng cũng không dám trực tiếp nhảy ra khiêu chiến Lạc Khắc. Điều này chính là gián tiếp thừa nhận vị trí trong bộ tộc.
Trong nhất thời, không khí trong thạch động trở nên rất kì lạm, tựa hồ có thứ gì đó theo thời gian đang thay đổi từng chút một. Một lúc sau, cơ thể tròn vo của số 7 trời khỏi thạch thất. Nó không cảm thấy điều gì bất thường trong bầu không khí nặng nề ở thạch động, vui cười hớn thở tuyên bố tin tức tiểu nhân ngư thoát hiểm.
“Keruier đã vượt qua nguy hiểm, rất nhanh sẽ tỉnh lại.”
An thở hắt ra, trái tim thít chặt rốt cục cũng được thả lỏng. Một khắc này, bầu không khí khẩn trương trong thánh địa cũng giảm bớt. Tộc nhân hoan hô vô cùng hưng phấn, không ai chú ý bên ngoài cửa động có một thân ảnh núp trong góc tối lặng lẽ lui ra ngoài.
Mưa vẫn không ngừng nhưng không còn cuồng mãnh như lúc nãy. Đại địa mênh mông, khắp nơi âm u bởi màn mưa dày đặc. Bốn phía đen như mực, đưa tay không nhìn thấy ngón. Một tiểu hùng hắc bạch yên lặng mờ mịt bước đi……
Panda úi đầu, bộ lông trên người đã ướt đẫm. Nó bước đi không mục đích trên thảo nguyên, đôi mắt không thấy gì cả, nó cứ dựa theo trực giác mà tiến tới.
Chỉ cần có thể rời khỏi bộ lạc thú nhân, đi đâu cũng được…… tiểu hùng nghĩ vậy, nó chuyển động tứ chi, từng bước rời xa thánh địa.
Mặt cỏ ẩm ướt gồ ghề khó đi. Không cẩn thận một chút, chân trước của nó đã lún vào lớp bùn đất. Panda hắt xì, vẫy vẫy bọt nước trên người, tiếp tục bước tới trước.
Trước kia vì sợ tộc nhân nhạo báng, Panda rất ít khi hóa về hình thú, dần dần thói cậu đã quen dùng hình người để xuất hiện, cơ hồ quên đi bản năng dã thú của mình.
Panda không biết vì sao mình lại biến thân, cậu nương theo mùi tìm tới thánh địa, sau đó thật cẩn thận canh giữ ngoài cửa không dám tiến vào. Thạch động ấm áp sáng rực hoàn toàn tương phản với cánh đồng âm lãnh ướŧ áŧ. Tiểu hùng dựa vào cửa động, không nhúc nhích, lẳng lặng cảm thụ ánh sáng chiếu ra từ bên trong…..
Nghe thấy tin tức Keruier bình an, áy náy trong lòng Panda cũng giảm đi một chút. Nói cậu nhát gan hay yếu ớt cũng được. Panda không muốn ở bộ lạc nữa. Cảm giác đau lòng cùng bất lực không thể rũ bỏ…….
Chỉ cần nghĩ tới Arthur, trái tim cậu rất đau, cứ như có một tảng đá đang đè lên nó, làm người ta thở không được.
Không thể quay về hùng tộc, một khắc rời đi, cậu đã không thuộc về nơi đó nữa. Panda không biết mình nên đi đâu, về đâu…… tiểu hùng cảm thấy mình thực đáng buồn, đần độn sống 18 năm, kết quả ngay cả một nơi nương thân cũng không có……
Tất cả sinh vật đều có nhà của mình, ngay cả con kiến hèn mọn nhất cũn có tổ. Chính là nhà của cậu ở đâu? Mặc kệ là rừng rậm hay thảo nguyên…. trên thế giới bao la này thực sự có một góc có thể dung chứa cậu sao? Cậu thực sự không mong ước xa vời. Không có tiểu hùng đáng yêu cũng không sao, không có cây trúc ngon miệng cũng không sao, chỉ cần một nơi nhỏ bé, để lúc bị thương cậu có thể một mình liếʍ vết thương……
Bất luận là lúc nào cũng không nhốt cậu bên ngoài….. một gia đình ấm áp, thuộc về cậu, chỉ vì cậu mà tồn tại……