“Hóa ra…….trên đời này thực sự tồn tại nhân ngư! Thực đặc biệt!” Panda không khỏi cảm thán. Ánh mắt tròn xoe không chớp chăm chú nhìn
Keruier, luyến tiếc dời mắt.
“Ngươi cũng không kém a, cũng thực đặc biệt.” Arthur cười hắc hắc, nhanh chóng nhéo vành tai tròn tròn của tiểu hùng, tinh tế xoa nắn trong lòng bàn tay.
Panda căm hận liếc mắt, cho rằng Arthur đang giễu cợt hình thú của mình. Cũng đúng thôi…… có một nhân ngư xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, sao hắn lại chú ý tới con gấu hắc bạch xấu xí như cậu……
“Sao vậy, tức giận?” Thấy tiểu hùng bướng bỉnh không nói tiếng nào, ý cười trong mắt Arthur càng đậm. Hắn nắm bả vai Panda, không để ý đối phương kháng nghị, áp cơ thể mình cọ cọ người đối phương.
“Ngươi thực sự là con tiểu hùng độc đáo nhất trên đời này, chỉ có con gấu nhỏ này có thể chiếm cứ hết trái tim ta, làm ta mê muội không thôi.”
Nghe như vậy, gương mặt cố làm ra vẻ lạnh lùng của Panda rốt cuộc cũng xuất hiện vết rách. Cậu ngẩng đầu nhìn trộm thú nhân, sau đó cuống quít quay mặt đi…… Arthur dịu dàng săn sóc thế nào thì cậu lại thấy khó chịu mê mang thế ấy. Chẳng lẽ, cậu thực sự có thể cùng Arthur ở một chỗ sao? Nhưng bọn họ đều là giống đực a! Như vậy là không đúng!
Nhìn mạt đỏ ửng bên tai tiểu hùng, Arthur cười rất đắc ý. Hắn biết rõ tính cách Panda ăn mềm không ăn cứng, vì thế hắn vô cùng tự tin cùng kiên nhẫn: thợ săn giỏi nhất sẽ lắp đặt bẫy rập hoàn mĩ nhất, làm con mồi không thể kiềm chế phải sa chân vào. Panda từ nhỏ đã nhận đủ lạnh nhạt cùng xem thường từ tộc nhân, cậu khát cầu nhất là gia đình ấm áp, cùng tình yêu chân thực của người với người. Đây là nhược điểm của Panda, cũng là cơ hội của hắn.
Arthur quyết định, từ giờ trở đi sẽ dùng hết mọi cách để che chở cùng yêu thương Panda. Chỉ cần tiểu hùng quen với ôm ấp của mình, hắn tin rằng đối phương không thể nào li khai được nữa. Bất quá trong lòng tiểu hùng vẫn còn chiếm cứ một nút thắt, xem ra hắn phải tìm cơ hội hảo hảo nói chuyện với
‘Thần Sáng Thế’
mới được– Thần Sáng Thế là vị thần sáng tạo vạn vật trên thế gian, một khi đã vậy thì không để số 7 phát huy công hiệu chẳng phải rất đáng tiếc sao!
“Đúng rồi, ta mang ngươi về xem nhà.” Tay Arthur vẫn quấn bên eo Panda, thần thần bí bí nháy mắt, đôi lam mâu khóe sáng quang mang vội vã.
“Kia là ta cố tình xây cho ngươi a!”
………..
Xuất hiện trước mắt là một mảng xanh biếc dào dạt — mái hiên xanh mướt, cửa sổ tinh xảo, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi hương thơm mát của lá trúc……
Panda kích động nói không nên lời, cậu vọt vào trúc ốc, phát hiện cảnh vật bên trong vô cùng quen thuộc — bàn gỗ giản dị đặt bên cửa sổ; trong một góc nhà là lọ nước; còn có ghế trúc mà phụ thân lưu lại…… hết thảy làm Panda có ảo giác, giống như cậu vẫn còn bộ lạc hùng tộc, chưa bao giờ rời khỏi…….
“Arthur……..” Ánh mắt tiểu hùng đo đỏ nhìn thú nhân, âm thanh có chút nghẹn ngào: “Vì cái gì đối xử với ta tốt như vậy…….”
“Đứa ngốc, như vầy đã tốt rồi sao? Ngươi đúng là dễ thỏa mãn.” Arthur cười lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng điểm cái mũi tiểu hùng. Hắn ôm cậu đi vào buồng trong, nắm tay cậu đẩy cửa–
Đập vào mắt là một mảnh xanh mướt tươi mát, tầng tầng lớp lớp, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương trúc. Lúc gió thổi ngang, lá trúc như dâng lên một trận sóng, lăn tăn trải dài ra thật xa……
“Ta biết ngươi nhất định sẽ thích, ta mất vài ngày mới có thể chuyển bọn nó từ trên núi xuống.” Arthur cười tủm tỉm, tựa người vào khung cửa; nhìn biểu tình sung sướиɠ trên gương mặt Panda, hắn cảm thấy tất cả mệt mỏi thật xứng đáng.
“Hùng hùng~~~ngươi không cảm kích chút nào sao?” Thú nhân dùng ngữ khí cực kì ai oán nói. Đầu hắn tựa trên vai Panda, vùi vào cổ cậu, dùng sức cọ cọ.
Cơ thể Panda khẽ run, chật vật đẩy thú nhân, nơi bị đối phương cọ có chút nóng lên.
“Cũng, cũng không phải ta bảo ngươi làm.” Tiểu hùng không phục lầu bầu nói, ngữ khí so với lúc trước đã dịu hơn nhiều; cậu thậm chí không chú ý khóe miệng mình vẫn còn duy trì độ cung nhếch lên khi nãy.
“Đúng đúng đúng, là ta nhiều chuyện.” Arthur nhếch môi cười, tự nhiên ôm lấy Panda. Hắn cúi thấp đầu, dùng âm thâm khàn khàn từ tính tiếp tục mê hoặc tiểu hùng.
“Ngươi chưa từng tới nơi này đúng không, có muốn ta dắt ngươi đi dạo không? Hiện tại đúng là mùa sinh sôi nẩy nở, ngươi sẽ thấy thiệt nhiều sinh vật chưa bao giờ thấy, tê giác tượng, tấn mãnh long v….v….. còn có giáp thú cùng bàng khắc long di hợp thành quần đội di chuyển….. a, đúng rồi, ngươi nhất định chưa từng tới phương Bắc, nơi đó là địa bàn của ưng tộc cùng lang tộc — đỉnh
San Carlo kéo dài không thấy điểm dừng, có băng tuyết ngàn năm không tan; còn có ngọn núi Tư Đặc Á có băng tuyết cùng dung nham song song tồn tại, ngươi cũng chưa thấy đúng không! Đương nhiên, còn có nhân ngư ngươi cảm thấy hứng thú nhất –”
Arthur thiêu mi, cười đến tà ác: “Thánh địa của bộ tộc chúng ta chính là đường tắt thông tới Nhân Ngư Đảo nhanh nhất. Cung điện hoa lệ dưới đại dương, ngươi tuyệt đối không thể tưởng được đâu.”
“Đảo, đảo nhân ngư!” Panda trừng to mắt, yếu hầu di chuyển cao thấp, thật vất vả mới nuốt nước miếng xuống.
“Đúng vậy, cung điện thần bí được xây bằng đủ loại vỏ sò đầy màu sắc và trân châu lấp lánh– ở đó, có bộ tộc nhân ngư xinh đẹp nhất thế gian.”
“Giao tình của ta với bọn họ cũng không tệ. Thế nào, có muốn ta dẫn ngươi đi xem không?” Arthur từ từ mở miệng, song chưởng vòng quanh ngực không nhanh không chậm nói. Hắn không tin tiểu hùng có thể thoát khỏi thiên la địa võng mình giăng.
“Thật–thật lợi hại! Arthur thật lợi hại!”
Panda dùng ánh mắt như sùng bái chăm chú nhìn thú nhân, lời thề trước đó hoàn toàn bị cậu quăng lên chín tầng mây. Cẩn thận nghĩ lại thì Arthur cũng không tệ, vì cậu xây trúc ốc, di chuyển rừng trúc cũng không dễ dàng; còn nguyện ý dắt cậu đi rừng rậm phương Bắc cùng Đảo nhân ngư thần bí! Việc này, Panda trước kia ngay cả nghĩ cũng không dám.
“Vẻ mặt của ngươi như vậy, có thể hiểu là đã tiếp nhận ta không?” Arthur nghiêng đầu cười nói, hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Panda. Động tác của hắn ôn nhu tới cực điểm, như đang che chở bảo vật quý giá nhất.
Tiểu hùng chậm rãi khép mắt, lần này cậu không thối lui……
Sâu trong rừng rậm —
Thú nhân cao lớn vô thanh vô tức đi vạch bụi cỏ, hắn ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn nhẹ nhàng lướt qua dấu vết hình chữ
‘S’
trên mặt đất– đó là dấu ấn riêng biệt của xà lưu lại.
Thú nhân đưa tay lên mũi, mùi máu tươi nhàn nhàn lan tỏa trong không khí, nhưng trong mớ hỗn loạn đó có một hơi thở khác làm hắn lập tức thay đổi sắc mặt! Hắn chậm rãi đứng lên, gương mặt thay đổi một loạt tình tự phức tạp, cuối cùng lại quy về bình tĩnh; chỉ có đôi mắt dị sắc một xanh một vàng lóng lánh quang mang khó dò dưới ánh mặt trời.
Không chút chần chờ, thú nhân lập tức xuất phát lần theo dấu vết này; thân hình cao lớn rất nhanh đã biến mất vào chỗ sâu trong rừng.