Sinh sản cũng không quá thuận lợi, từ buổi sáng kéo dài tới tận nhá nhem tối, bé con này cố tình không chịu ngoan ngoãn ra đời.
Selair yếu ớt tựa vào lòng Đề Khắc Tư, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cả người ướt đẫm như mới từ trong ao nước bước lên. Cậu không ngừng cúi đầu hít thở, yếu hầu khàn khàn đã không thể phát ra âm thanh gì.
Đề Khắc Tư cẩn thận nâng bầu bạn trong lòng, đôi tay vì căng cứng quá lâu có chút co rút đau đớn; mồ hôi cũng không ngừng tuôn ra, thấm ướt lớp mái bết vào trán, càng làm hắn trông có vẻ lo âu và chật vật không chịu nỗi.
“Sao, thế nào…… đứa nhỏ ra chưa?”
Đề Khắc Tư thở phì phò, tầm mắt châm chú nhìn phần thắt lưng Selair, không có dũng khí tiến xuống nữa. Mỗi tiếng rên đau đớn đều xé rách tâm can hắn, sao đứa nhỏ vẫn chưa ra, như vậy, người ngã xuống trước nhất định là hắn!
“Sắp rồi…….” Liên Hoa không ngừng đưa tay quệt mồ hôi, hô hấp có chút dồn dập. Cậu không ngờ cục cưng mãnh sư lại ương ngạnh như vậy, cho dù xác ngoài mềm hóa vẫn cứ bám chặt vào cơ thể mẹ.
Selair híp mắt, gương mặt phân không rõ là mồ hôi hay nước mắt, đau đớn giằng co suốt một ngày cơ hồ đã lấy đi hết ý thức của cậu…… dần dần, cảnh sắc trước mắt trở nên mơ hồ. Cậu cố gắng lấy lại ý thức mở mắt ra, ngửa đầu liền nhìn thấy gương mặt vô cùng lo lắng trên đỉnh đầu──là Đề Khắc Tư!
Nếu là bình thường thấy gương mặt chật vật như vậy của hắn nói không chừng Selair sẽ bật cười, nhưng hiện tại ngay cả cử động khóe miệng cũng không còn đủ sức nữa.
Selair vươn tay túm chặt cánh tay thú nhân, miệng hé ra hợp lại như muốn nói gì đó. Gương mặt cậu vô cùng khốn khổ, ngũ quan nhíu chặt, nhăn nhó, cơ thể ưỡn lên cơ hồ đã sắp tới cực hạn.
Đề Khắc Tư vội vàng cúi người, đưa tai tới bên miệng cậu, gương mặt tuấn tú trắng bệt, biểu tình có vẻ như sắp hỏng mất, ngay cả thân hình cao lớn cũng không ngừng run rẩy.
“………..”
“Ngươi nói cái gì………cái gì……..không, đừng rời khỏi ra! Selair, đừng rời khỏi ta! Chúng ta không sinh──không sinh!” Ba ba tương lai sợ tới mức nói năng lộn xộn, nhìn bộ dáng chịu đả kích của hắn cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể lăn ra đất hôn mê.
Bây giờ còn nói không sinh, vậy đau khổ trước kia cậu chịu không phải vô ích sao! Selair bị đau đớn tra tấn đến chết đi sống lại, nhất thời muốn hung hăng cắn đối phương một ngụm!
Cố gắng dùng sức, trong bụng co rút kịch liệt, đau đến mức cậu hét to!
“Ô a a──”
Selair ưỡn người, đau đớn không ngừng ập tới, thậm chí có thể nhìn được phần bụng nhô cao của cậu đang chấn động, co rút từng đợt!
Vừa liếc mắt nhìn xuống hạ thân của Selair, thân hình cao lớn của Đề Khắc Tư lập tức hóa đá, đầu óc trống rỗng……..
“Đau quá a a a──!”
Selair hét chói tai, mười ngón tay bấu sâu vào tay thú nhân. Đột nhiên cơ thể cậu run rẩy một trận một dòng chất lỏng ấm áp trào ra ngoài đồng thời cũng cảm giác được một vật thể trượt ra……
Liên Hoa lập tức gỡ bỏ lớp màng mỏng có hoa văn màu mã não. Bé con sắc mặt đỏ bừng vừa thoát khỏi trói buộc lập tức quơ quào tay chân bé xíu, oa oa lớn tiếng khóc.
“Là một giống cái khỏe mạnh.”
Liên Hoa nhẹ nhàng thở ra, đưa đứa nhỏ cho Đề Khắc Tư thì thấy hắn đang chăm chú vỗ về bầu bạn hôn mê trong lòng. Đôi mắt vàng ươm tràn ngập sủng nịch, yêu thương, cảm kích, còn có niềm vui sướиɠ vì được hồi sinh! Đối với mãnh sư đây giống như được hồi sinh, bắt đầu một cuộc sống mới──có bầu bạn, có đứa con, cuộc sống mới thoát khỏi cô độc cùng thống khổ!
Qua một hồi lâu, Đề Khắc Tư mới dịu dàng đặt Selair đã hôn mê nằm xuống, đưa tay tiếp nhận đứa nhỏ trong tay Liên Hoa.
Cục cưng thực khỏe mạnh, mái tóc ngắn ngủn thưa thớt đồng dạng đen tuyền bóng loáng như mụ mụ. Đề Khắc Tư đưa tay vuốt nhẹ phần đuôi tóc xoắn lại, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp. Tay hắn đi xuống nhẹ nhàng điểm lên trán đứa con, khóe mắt, cái mũi, cái miệng nhỏ nhắn, cuối cùng lưu luyến ở gương mặt non nớt luyến tiếc không buông tay.
Đây là đứa nhỏ hắn luôn khao khát! Là đứa nhỏ do người hắn yêu thương nhất sinh ra!
Bảo bối trong lòng nhỏ xinh mềm mại, Đề Khắc Tư cố gắng hành động thực nhẹ nhàng, ngay cả hô hấp cũng vô cùng cẩn thận, sợ dùng sức một chút sẽ phá hủy tiểu bảo bối. Hắn tham lam nhìn đứa nhỏ của mình, ngay cả mắt cũng không dám chớp, ý niệm duy nhất là phải ghi tạc bộ dáng của tiểu bảo bối vào lòng.
Cục cưng trong lòng đạp đạp cái chân bé xíu, cái miệng nhỏ nhắn ‘oa oa oa’ ngày càng khóc lớn hơn. Đề Khắc Tư nhất thời luống cuống, vội vàng đưa cánh tay còn lưu lại vết cào không ngừng chảy máu đưa tới bên miệng đứa con.
Liên Hoa biến sắc lập tức tiến tới cướp lấy cục cưng. Đề Khắc Tư quá hồ hồ, bé con này là giống cái sao có thể cho uống máu hắn được! Chỉ có cục cưng mãnh sư lúc sinh ra mới cần máu để ghi nhớ ba ba của mình.
“Đừng cho nó uống máu, ta đã bảo người chuẩn bị thực vật.”
Liên Hoa thông thạo dỗ dành cục cưng, chỉ chốc lát sau tộc nhân đã bưng tới một mâm trái cây màu tím tản mát ra mùi hương ngọt ngào.
Cắn lớp vỏ ngoài, chất lỏng màu trắng lập tức trào ra. Ngửi được mùi ngon bé con lập tức nín khóc, cái mũi nhỏ dùng sức hít hít về hướng phát ra mùi hương.
“Dùng cái này uy nó.” Liên Hoa đưa thực quả cùng cục cưng qua, thú nhân vội vàng tiếp nhận, đưa chất lỏng đến bên miệng đứa nhỏ.
Dù sao cũng không đủ kinh nghiệm, tay Đề Khắc Tư có chút run rẩy, chất lỏng ‘phụt’ hơn phân nửa lên mặt cục cưng. Tiểu bảo bối đạp chân không ngừng ho khan, chất lỏng sặc vào khí quản làm gương mặt nhỏ nhắn của bé đỏ bừng.
Đề Khắc Tư sợ hãi, vội vàng túm lấy chân cục cưng treo ngược lên giũ giũ; ngẫm lại thấy không đúng mới vội vàng lật cục cưng lại, bàn tay to vung lên trong chớp mắt sắp vỗ lên lưng bé con──
Liên Hoa trợn mắt há hốc nhìn một loạt động tác của thú nhân, cằm cũng sắp rớt xuống đất. Cậu quát to một tiếng, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy cục cưng trong tay Đề Khắc Tư.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, Liên Hoa cảm thấy nửa cái mạng của mình bị dọa tiêu mất rồi! Nếu để Đề Khắc Tư vỗ xuống, tiểu sinh mệnh mỏng manh này chỉ sợ không sống sót nỗi!
Bé con dựa vào lòng Liên Hoa thút tha thút thít, khóc tới mức suýt nữa đau sốc hông. Thật ra bé đã sớm không còn ho nữa, khóc thảm như vậy chỉ vì ba ba thô lỗ làm bé hoảng sợ.
Đối mặt với tiếng khóc thê thảm như đang lên án của cục cưng, trái tim Đề Khắc Tư cũng bị siết chặt. Hắn không ngừng lượn quanh Liên Hoa, nhưng đối phương cố tình không để hắn ôm đứa nhỏ nữa.Vòng vo hết nửa ngày Đề Khắc Tư không còn cách nào, chỉ đành ủ rũ ngồi bên giường. Cục cưng chu cáo miệng nhỏ nhắn ‘chụt chụt chụt’ không ngừng hút chất lỏng ngọt ngào, hắn nhìn mà hai mắt lấp lánh, nuốt nước miếng hận không thể lập tức nhào tới cướp lại đứa con!
Rất nhanh bụng cục cưng đã phình to, ánh mắt hạnh phúc híp thành một đừng. Lúc này Liên Hoa mới trả bé con lại cho Đề Khắc Tư, không ngừng dặn dò hắn phải cẩn thận, động tác lỗ mãng như lúc nãy tuyệt đối không thể làm! Cục cưng giống cái không thể so với cục cưng mãnh sư, chăm sóc phải vô cùng cẩn thận.
Thú nhân liên tục gật gù, nhẹ nhàng đong đưa tiểu bảo bối trong lòng, miệng cười sắp loan tới tận mang tai. Liên Hoa lắc đầu, không biết hắn nghe được bao nhiêu. Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện Selair mau chóng khôi phục, nếu không ba ba mãnh sư tay chân vụng về nhất định sẽ lưu lại bóng ma trong lòng đứa nhỏ!