Sáng sớm hôm sau, lúc Arcelor tỉnh lại có chút bất ngờ khi không nhìn thấy thân ảnh Ngang.
Cậu có chút buồn bực, vốn nghĩ sáng sớm Ngang sẽ thúc giục gọi mình dậy, không ngờ mới sớm ra đã không thấy bóng người.
Rốt cuộc chạy đi đâu rồi?
Arcelor mang theo nghi hoặc ra khỏi huyệt động, suýt chút nữa đã va phải thú nhân đang xông vào. Cậu lập tức ngừng lại, nhưng Ngang lại giống như không phát hiện cậu, biểu tình ngưng trọng đang mãi suy tư. Này rất bất thường.
“Ngươi dậy rồi, vậy đi thôi.” Thái độ của Ngang thản nhiên chứ không nhiệt tình như bình thường. Giọng nói có chút mập mờ, ánh mắt không ngừng quanh sát xung quanh hang, rõ ràng có tâm sự.
“Sao vậy?”
“Không, đại khái…… quên đi, chúng ta mau đi thôi, hiện tại quan trọng nhất là mau quay về.”
“Rốt cuộc làm sao vậy!” Arcelor bị thái độ úp úp mở mở của y chọc giận, nghiêm giọng lập lại.
Ngang thở dài, biết không thể dấu đành nói lại chuyện y vừa phát hiện được sáng nay. Hóa ra sáng sớm hôm nay, trong lúc vô ý y phát hiện vỏ trứng của ấu thú mãnh sư ở phía nam sơn cốc, lớp vỏ có hoa văn màu mã não, đúng là mãnh sư. Hơn nữa theo tình trạng tổn hại của vỏ trứng thì tiểu mãnh sư này đã sinh được vài tháng; đương nhiên, cũng không loại trừ tình huống là giống cái, nếu như vậy thì rất có thể đã bị đưa về bộ tộc của mụ mụ, điểm này tương tự như bộ tộc ưng nhân trước kia.
“Ngươi nói, trong sơn cốc có tiểu mãnh sư?” Arcelor tròn mắt.
“Vẫn chưa xác định, mùa này gió rất lớn, hơn nữa mùi ấu tử mãnh sư quá nhạt ta cũng không thể xác định nó còn trong cốc không.
Ngang dừng một chút, tiếp đó chậm rãi nói: “Với tình huống hiện tại thì cốc mãnh sư cũng không còn là nơi an toàn.”
Nghe thấy giọng nói ảm đạm của Ngang, Arcelor có chút chấn động. Cậu thừa nhận những lời nói hôm qua của Ngang đã gây ra rung động rất lớn với cậu, có một cái nhìn mới về bộ tộc mãnh sư. So với những đứa nhỏ thú nhân được cha mẹ cẩn thận chăm sóc, thì ấu tử mãnh sư rất đáng thương. Chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ mới sinh yếu ớt, lại bị vận mệnh vứt bỏ, tương lai cũng vô cùng nhấp nhô…….
Cậu cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó dứt khoát nói: “Chúng ta đi tìm đứa nhỏ kia đi!”
Mặc kệ là sống hay chết, cậu không thể bỏ mặc. Huống chi Ngang cũng nói qua, không có cha mẹ bảo hộ, tiểu mãnh sư rất khó bảo tồn trong rừng rậm hiểm ác.
Ngang khẽ thở dài, nhưng cũng không nói thêm gì. Nói thật, trong lòng y vẫn có mâu thuẫn, một mặc muốn mau chóng mang Arcelor quay về bộ lạc nhưng nhân, một mặc lại có chút lo lắng cho tiểu mãnh sư. Tuy rằng bộ tộc mãnh sư không có người tốt bụng, cũng không có tình cảm thân thiết mãnh liệt giữa các tộc nhân, nhưng đối với ấu tử mới sinh, ít nhiều gì bọn họ cũng sẽ chăm sóc một chút.
“Đi thôi, chúng ta mau đi phía nam xem thử.” Ngang đi đầu ra khỏi sơn động, gương mặt trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt vàng ươm của thú nhân hơi nheo lại, thân hình cao lớn đứng trước gió, phác họa ra đường cong hoàng mĩ. Nửa bên mặt cương nghị hơi căng cứng, toàn chân tắm trong nắng sớm, được si lên một lớp ánh sáng rực rỡ, tựa như vị thần tuấn mỹ thời viễn cổ……
Đồng tử Arcelor trong phút chốc thắt chặt, trái tim cũng đập thình thịch. Cậu cuống quít cúi đầu, dấu đi tình tự trong đáy mắt theo sau Ngang vội vàng ra khỏi sơn động.
…….
Tới giữa trưa, Ngang đã tìm kiếm tất cả ngóc ngách trong sơn cốc, xác định nơi này trừ bỏ mình và Arcelor không có người khác.
“Có thể nào đã xuất cốc không?” Arcelor hỏi.
“Cũng có thể.” Ngang nhíu mày, ngữ khí có chút lo lắng: “Nhưng bây giờ vẫn chưa tới thời điểm. Trước khi có năng lực tự bảo hộ mình, ấu tử sẽ không tự tiện rời khỏi sơn cốc.”
“Dù sao thì cứ ra ngoài tìm thử xem, có lẽ có lí do.” Arcelor giương mắt, nhìn về phía rừng cây, trong lòng có dự cảm không tốt.
Bước vào rừng rậm nguyên thủy, lại là một cảnh tượng khác……
Khắp nơi là cổ thụ nối tiếp nhau, dày đặc che kín cả không trung; dưới chân là những loài hoa không biết tên, bởi vì nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời nên màu sắc có chút u ám; bên cạnh ngày càng có nhiều tảng đá lớn hay những khóm cây rậm rạp, ngẫu nhiên có vài loại động vật nhỏ nhảy ra khỏi bụi cỏ, ‘soạt’ một tiếng đã chạy đi thật xa.
Càng đi sâu vào, gương mặt Ngang lại lộ ra biểu tình hoang mang. Arcelor chỉ thấy y bước tới trước vài bước, sau đó nhíu mày lùi lại, chuyển hướng….. cứ lặp lại vài lần như vậy. Arcelor đoán, đại khái Ngang cũng không rõ vị trí cụ thể của tiểu mãnh sư.
“Tìm như vậy cũng không phải biện pháp.” Thú nhân cúi đầu mắng một tiếng, thối lui vài bước sau đó khom người trong nháy mắt biến thành mãnh sư khổng lồ.
Chỉ thấy cự thú cúi đầu ngửi mặt đất, ngửi ngửi cây cối xung quanh, như là đang tìm kiếm gì đó…..đột nhiên ánh mắt nó sáng bừng, quay đầu lại gầm khẽ một tiếng với ưng nhân sau đó nhanh chóng xoay người lao vào sâu trong rừng.
Arcelor hiểu ý, lập tức bám theo sát gót.
Ngang chạy khoảng mười phút, rất nhanh dừng lại trước một gốc cổ thụ to cỡ hai thân người, biến trở về hình người, đôi cánh giương rộng bay lên đại thụ, lúc trở xuống, trong tay có một nhúm lông chim vàng nhạt.
“Mùi ở đây rất nặng, hẳn là mới ở đây không lâu.”
Arcelor tiếp nhận nhúm lông chim trong tay y đưa tới bên mũi ngửi, tiếp đó ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Ngang.
“Có mùi máu!”
Thú nhân chậm rãi gật đầu, vẻ mặt lo lắng: “Là mùi máu của mãnh sư, nó có thể đã…..”
“Ngang──” Arcelor đánh gãy lời y, đôi mắt xám tro lóng lánh quang mang sắc bén, quắc mắt nhìn đối phương: “Đừng có nói lời này! Chỉ cần chưa xác định chính xác thì phải tin tưởng nó còn sống. Chúng ta phải mau tìm được nó!”
“……ta biết rồi.” Ngang nhìn Arcelor thật sâu, ánh mắt tràn ngập tình tự ấm áp.
Arcelor chuyên tâm tìm một đứa nhỏ tộc mãnh sư như vậy, có phải có nghĩa là cậu không còn chán ghét chủng tộc mãnh sư nữa không? Nói không chừng chậm rãi, chậm rãi cậu cũng không còn hận đứa nhỏ của mình!
“Ta tới phía trước tìm thử, ngươi tìm ở phụ cận đây.”
Ngang nói xong thì nhảy dựng lên, biến thành cự thú hoàng kim nhanh chóng lao vào rừng. Arcelor biết tình huống của mình không thích hợp vận động quá kịch liệt, vì thế liền ngoan ngoãn lưu lại.
Cậu dạo qua một vọng, không phát hiện dấu vết gì ở phụ cận cây đại thụ. Đang lúc nhụt chí thì bên tai chợt vang tới tiếng nước thanh thúy như có như không.
Nguồn nước!
Linh quang trong đầu chợt lóe, nhất thời quên mất lời Ngang dặn, bước nhanh về phía phát ra âm thanh──
Dòng suối nhỏ trong suốt có thể thấy cả đáy, dòng nước tươi mát chảy qua những tảng nham thạch dưới đáy nước, chiết xạ quang mang chói mắt. Trên bờ rất trống trải không hề có sinh vật gì, đương nhiên cũng không có bóng dáng tiểu mãnh sư.
Arcelor lắc đầu, trong lòng có chút thất vọng. Cậu xoay người định trở về thì dưới chân đột nhiên giẫm phải thứ gì đó mềm nhũn! Arcelor bị dọa vội vàng thối lui vài bước──chỉ thấy một cái đuôi vàng nhạt lộ ra ngoài bụi cỏ, mình giẫm phải đúng là thứ này!
L*иg ngực nảy lên, Arcelor ngừng thở nhẹ nhàng đẩy bụi cỏ──
Một con tiểu mãnh sư gầy yếu đang hấp hối nằm đó. Bé con cuộn mình, chiều cao còn chưa tới một thược, da lông hỗn độn loang lổ vết máu. Đùi phải nó gấp khúc mất tự nhiên, nhìn kĩ thì trên đó có vài vết cào từ móng vuốt sắc bén cùng dấu bị cắn.
Trái tim Arcelor co rút đau đớn, cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại trên phần ngực hơi phập phồng của tiểu mãnh sư….. giây tiếp theo, bé con kia chấn động mãnh liệt, ánh mắt hơi khép hờ mở to, không chút do dự quay đầu lại hung hăng cắn tay Arcelor.
“A──” Arcelor không ngờ bé con sẽ xuất chiêu này, nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Tiểu mãnh sư tập tễnh ráng ngồi chồm hổm, cái đầu cúi thấp phát ra tiếng gầm gừ uy hϊếp trong cổ họng. Arcelor lắc đầu, túm lấm chân trước tiểu mãnh sư tha lại. Bé con lập tức phát ra tiếng kêu hoảng sợ, chân sau không ngừng đạp loạn, liều chết không chịu đi tới.
“Ngửi được không! Ta không phải địch nhân của ngươi.” Bóp nhẹ cái mỏ chim vàng nhạt của tiểu mãnh sư, Arcelor ôm đầu nó ấn vào trong lòng ngực mình.
Chóp mũi truyền tới hơi thở quen thuộc lại xa lạ, bé con nhất thời kinh ngạc trừng to mắt. Đôi mắt tròn vo trộm nhìn Arcelor, cơ thể tiểu mãnh sư xoay xoay một chút sau đó không còn giãy dụa nữa.