Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 24

“Selair, ở có quen không?” Theo một tiếng cười sang sảng, Arcelor bước nhanh vào nhà gỗ nhỏ xinh đẹp, trên vai còn một con chim mỏ dài đang lắc lư lắc lư.

Selair chống người ngồi dậy khỏi giường có chút mệt mỏi. Gương mặt cậu có chút đỏ ửng không tự nhiên, ho nhẹ vài tiếng, giọng có chút khàn.

“Ngươi không khỏe sao?” Arcelor vội vàng chạy tới bên người cậu, chú chim non trên vai đứng không vững ngã vào lòng Selair ‘chiêm chϊếp’ phát ra tiếng kháng nghị.

“Đây là gì?” Selair nâng bé con trong lòng lên, đối phương cũng không sợ hãi, thân thiết mổ đầu ngón tay cậu.

“Đây là điểu long mới sinh ra không lâu.” Arcelor vừa nói vừa đùa nghịch chim non: “Ta sợ ngươi một mình tịch mịch nên cố ý tìm bé con này tới chơi với ngươi.”

“Thế nào, thích không?”

“Ưʍ.”

Selair mỉm cười gật đầu, bé con nhào tới cọ cọ mái tóc hai bên má cậu. Chỉ chốc lát sau chỉ thấy cậu thở nhẹ hơi nhíu mi, bất đắc dĩ cứu sợi tóc thoát ra khỏi miệng tiểu điểu long nghịch ngợm.

“Ta nghe nói……. cái kia.” Arcelor húng hắng giọng, cận thận quan sát sắc mặt đối phương sau đó mới mở miệng.

“Ngươi thực sự quyết định như vậy?”

“Đúng vậy, ta không muốn kéo dài nữa.” Selair cúi đầu trầm tư. Cậu hẹn với Liên Hoa hôm nay sẽ bỏ đứa nhỏ này, sau đó cậu có thể trở về bộ lạc bắt đầu một cuộc sống mới.

“Chính là, cơ thể của ngươi……….”

“Ta không sao, đại khái là mấy hôm trước ngủ không tốt.” Selair thản nhiên nói, trong mắt lộ ra kiên quyết dù là ai cũng không thể lay động.

“Ta biết rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.” Arcelor thở dài, lưu lại tiểu điểu long sau đó rời khỏi nhà gỗ.

Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu trọi trên cổ thụ, bộ lạc vẫn an bình hài hòa như xưa.

Arcelor ngây ngốc nhìn rừng cây gợn sóng theo từng đợt gió cuồn cuộn quét qua, trong đầu lại xuất hiện bóng dáng mãnh sư uy phong lẫm lẫm lượn trên bầu trời.

Cậu vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng tự giễu. Đã biết rõ kết quả, vì sao lại còn nghĩ tới Ngang…….. quên đi, đừng nhớ tới y nữa.

Đúng rồi, chính mình mất tích lâu như vậy, còn chưa tới thăm cá nhỏ. Ánh mắt Arcelor sáng lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nghịch ngợm, đã lâu rồi không gặp Keruier, đi tìm cậu thôi.

……..

Hơi nước mù mịt, ưng nhân nhẹ nhàng trượt xuống thân cây vững vàng đứng trên mặt đất mà không hề phát ra âm thanh nào.

Tiểu nhân ngư đưa lưng về phía cậu, rũ đầu xuống, cái đuôi thật dài khẽ phẩy trên mặt nước.

“Arcelor cái tên bại hoại này……..” Âm thanh yếu ớt mang theo chút bất mãn, quanh quẩn bên bờ suối.

“Arcelor? Hắn làm sao?” Ưng nhân cố ý đè thấp âm thanh, nhẹ nhàng tiến tới gần tiểu nhân ngư.

“Hắn, hắn cư nhiên một mình chạy đi khiêu chiến với mãnh sư!”

Keruier hung hăng quơ nắm tay, phát tiết bất mãn trong lòng.

“Hắn cũng không biết ta lo lắng cỡ nào! Thật vất vả mới quay về lại cứ ở chỗ con thối lang kia không chịu về bộ lạc!”

“Hừ! Nếu hắn còn không chịu về ta nhất định sẽ làm mặt hắn thật khó coi!”

Trời ạ, ta còn muốn thay đổi nhan sắc đây này! Arcelor cười khổ lắc đầu.

“Xem ra cho dù hắn về cũng bị ngươi dọa chạy.”

“Cái gì? Mới không phải, ta

──a, Arcelor!”

Tiểu nhân ngư kinh hỉ nhìn nụ cười trên gương mặt tuấn tú quen thuộc, theo bản năng dụi dụi mắt, tiếp đó vui sướиɠ nhào vào vòng tay ưng nhân. Cậu vừa tức giận quở trách Arcelor, vừa cười hì hì cọ cọ ngực đối phương.

“Thực xin lỗi, làm ngươi lo lắng.”

“Hừ!” Tiểu nhân ngư thở phì phì phồng to má, ra vẻ hào phóng nói: “Lần này tạm tha cho ngươi, lần sau nhất định sẽ làm ngươi mất mặt!”

“Được~” Arcelor cố gắng nửa ngày rốt cuộc vẫn không nhịn được bật cười lập tức bị Keruier tức giận đánh đấm.

Hai người đùa giỡn náo loạn một hồi, Arcelor trượt chân liền theo tư thế ôm tiểu nhân ngư, ‘ầm’ một tiếng ngã vào trong nước. Cậu lau bọt nước trên mặt, vừa định đứng lên thì thắt lưng bị một đôi tay mảnh khảnh ôm chặt.

“Arcelor……” Tiểu nhân ngư cúi đầu thì thầm, ánh mắt to long lanh bao trùm bởi một lớp hơi nước, gương mặt trắng nõn dưới làn nước suối ấm áp rất nhanh nổi lên một tầng đỏ ửng. Cậu dựa sát người vào Arcelor, làn da lành lạnh áp sát đối phương, không chừa một khe hở.

“Được rồi, Keruier, để ta đứng dậy.”

“Ta không muốn!” Tiểu nhân ngư quật cường trừng mắt, con ngươi trong veo như biết nói: “Buông lỏng tay Arcelor lại chạy đi không thấy bóng……. ta không muốn, không muốn một mình nữa, ta không muốn lúc nào cũng mong chờ ngươi!”

“Ta không được sao?” Keruier đáng thương ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập ý cầu xin làm người ta không đành lòng cự tuyệt: “Ta thực rất thích ngươi, Arcelor, chúng ta ở cùng một chỗ được không?”

“Keruier!”

Chấp nhất trong mắt đối phương làm Arcelor cảm thấy hoảng hốt, từ trước tới giờ cậu chỉ xem Keruier là em trai, từ lúc nào đứa nhỏ này lại có ý tưởng này!

“Chúng ta……. ngươi buông tay trước.”

“Không!” Tiểu nhân ngư lắc đầu, tiếp đó dường như hạ quyết tâm áp tới mặt Arcelor, muốn hôn lên môi hắn──

“Keruier!” Arcelor rống to, dùng sức giãy ra.

Tiểu nhân ngư kêu lên một tiếng đau đớn, ngã mạnh vào nước, hơn nửa ngày cũng không hít thở nỗi.

“Ngươi, vài ngày nữa ta lại tới.” Arcelor thở phì phò, quyết tâm quay đi không nhìn tới Keruier.

“Arcelor…….” Tiếng gọi khàn khàn mang theo tiếng khóc nức nở, như đang lên án; máu tươi chảy từ trán xuống, từng giọt hòa tan vào nước suối.

Keruier không thể tin nổi, Arcelor thế nhưng lại đẩy cậu ra, ngay cả một xíu do dự cũng không có…….

“Ta đi trước.” Arcelor như chạy trốn rời khỏi ôn truyền, nếu còn ở đây cậu thực sự không biết làm thế nào đối mặt với Keruier.

“Arcelor…… vì cái gì phải đi? Vì cái gì phải cự tuyệt ta…… ta từ nhỏ, từ nhỏ đã thích ngươi a──”

Tiếng khóc bi thương vang vọng khắp ôn tuyền.

Giấc mơ xinh đẹp cậu ôm ấp từ trước tới giờ rốt cuộc đã vỡ nát; ở chính nơi mà giấc mộng bắt đầu đã vỡ thành từng mảnh, không bao giờ…… khôi phục được nữa…….

“Ai?”

Nghe được động tĩnh khác thường, Keruier đột nhiên ngẩng đầu. Khóe mắt hồng hồng còn lưu lại nước mắt, muốn bao nhiêu đáng thương cũng có đủ.

Andy lạnh lùng nhìn bộ dạng chật vật của bé con. Mái tóc màu bạc khẽ tung bay theo gió, ánh mắt xanh biếc lạnh như băng xăm soi quan sát như đang thưởng thức kịch vui.

Lại là người này!

Keruier hung hăng trừng mắt lườm đối phương, xoay người ẩn xuống đáy nước. Người này nhất định chạy tới cười nhạo mình, cậu mới không để con thối lang nhìn thấy bộ dáng vô dụng của mình.

Trên bờ, Andy không nói tiếng nào. Thật lâu sau khóe môi hắn hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.

………

Bên trong nhà chính──

“Hôm nay có thấy khó chịu gì không?” Liên hoa nhẹ nhàng vỗ lưng Selair giúp cậu thuận khí.

Cơ thể Selair gần đây không được tốt lắm, liên tục bị sốt nhẹ.

“Tốt lắm, khụ, ta không sao…….”

“Còn nói không sao, ta thấy cứ chờ qua vài ngày rồi hãy──”

“Không!” Cậu vội túm chặt Liên Hoa, thở phì phò, khó khăn nói: “Ta không muốn chờ nữa. Chính là hôm nay, xin hãy giúp ta lấy đứa nhỏ đi.”

“………ta biết rồi, ngươi nằm xuống đi.”

Liên Hoa khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa. Cậu lấy trong hộp vuông một vật thể hình trụ trong suốt, bên trong chứa đầy một chất lỏng màu lam.

Kim loại lạnh lẽo tiếp xúc làn da Selair làm cậu vô thức rùng mình.

“Sẽ không đau.” Liên Hoa nhẹ giọng an ủi, chất lỏng màu lam chậm rãi tiến vào mạch máu của Selair.

“Ngủ một giấc đi, tỉnh lại là tốt rồi.”

Selair gật đâì, cơ thể dần dần trở nên buồn ngủ, ánh mắt nặng trĩu khép lại. Lúc tỉnh lại mọi việc sẽ thay đổi, nghĩ như vậy trái tim Selair trở nên nặng nề.

Nhiệt lưu tập trung ở bụng, là dược vật có tác dụng sao? Đứa nhỏ này sắp mất đi…..

Từng giọt mồ hôi chảy xuống, Selair hé miệng từng ngụm hô hấp, hơi thở ngày càng dồn dập.

“Đau………”

Đột nhiên một trận đau đớn từ bụng truyền ra, lúc đầu chỉ nhỏ như bị gai đâm, sau đó như đang có vô số răng nhọn đang cắn xé trong khoang bụng, cơ thể lần lượt chuyển đổi từ nóng sang lạnh!

Cậu chịu không nỗi, đau quá, thật sự đau quá──

“Sao lại như vậy?”

Liên Hoa nhất thời cũng luống cuống tay chân, vội vàng kiểm tra cơ thể Selair──nhịp tim hỗn loạn, các chỉ số cơ thể đang biểu hiện khác thường…… đáng chết, sao lại như vậy?

“Đau quá………đau a……… A──” Selair đau tới mức nhịn không được hét chói tai.

Cơ thể cậu bắt đầu co rút, số thiết bị đang vận hành bắt đầu bốc khói, ‘tít tít’ phát ra màu đỏ cảnh báo sau đó chính thức đình công.

“Selair, ngươi thấy sao?”

“Đau……đau quá……”

Selair lúc này đã không còn nghe được âm thanh gì, cơ thể như bị thiên quân vạn mã nghiền nát, xé rách đau đớn, ngay cả những nơi nhỏ bé nhất cũng không buông tha, cậu thực hận không thể xé mở bụng mình ra.

“Ô…….. ta đau quá……..”

“Ta biết, cố chịu đựng, một lát là ổn.”

Liên Hoa gấp tới đổ đầy mồ hôi, vội vàng lấy thuốc giảm đau tiêm vào. Chỉ chốc lát sau dược vật bắt đầu phát huy tác dụng, vẻ mặt Selair dần bình tĩnh, chính là vẫn còn tái nhợt.

“Sao rồi, đỡ hơn không?” Liên Hoa dùng khăn thấm nước lau mồ hôi trên trán Selair, thực tế thì cậu cũng bị dọa đổ mồ hôi lạnh.

Đối phương chậm rãi thở bật ra một hơi, sau đó mới khẽ gật đầu.

Lúc này Liên Hoa mới thở phào, thiết bị cũng bắt đầu vận hành lại.

“Sinh mệnh đứa bé này thực kiên cường…….” Liên Hoa lắc đầu không thể tin nỗi nhìn chằm chằm vào màn hình. Ngay cả cách này cũng không thể bỏ đứa nhỏ, mãnh sư thật sự là một sinh vật đáng sợ!

“Kì quái, đây là cái gì……..” Liên Hoa vừa quan sát vừa thì thào.

Đột nhiên, Liên Hoa trừng mắt, sau đó cậu quay đầu lại, dùng biểu tình không thể tin nỗi nhìn Selair.