Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 22

Trên cánh đồng bát ngát là một thân ảnh tuyết trắng, như một tia chớp chợt lóe lên.

Một lát sau, cự lang bạch sắc dừng lại trên đồi núi, đôi thú mâu xanh biếc sắc bén quét về phía trước──

Bộ lạc lang tộc khổng lồ vô cùng phồn thịnh.

………..

“Ca, ngươi đã trở lại──A, Arcelor!”

Hilda dụi mắt, không thể tin được ưng nhân đang xuất hiện trước mắt mình chính xác là Arcelor đã mất tích nhiều ngày!

Cậu kích động tới không nói nên lời bổ nhào về phía ưng nhân.

“Ngô──” Arcelor bị trúng một cú này đau tới nhe răng trợn mắt, nhịn không được ‘khẽ’ hút khí.

“A, thực xin lỗi! Ngươi sao rồi?”

“Không sao.” Arcelor lắc đầu, hơi lùi về phía sau một chút.

“Hilda, đi chuẩn bị một chút thức ăn và dược thảo.” Andy biến trở về hình người, phân phó đứa em.

“Được.” Hilda gật đầu vội vàng chạy đi thu xếp.

Nhìn thấy bộ dáng hoang mang của thiếu niên chạy ra xa, Arcelor lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Tiểu Bạch…….” Cậu quay đầu lại, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của bạn tốt không khỏi cười khổ.

“Đã nói đừng có gọi ta như vậy.” Biểu tình Andy có chút khó chịu, từ đầu tới cuối chưa hề bày ra vẻ mặt dễ chịu với ưng nhân.

“Ngươi

──” Cậu siết chặt nắm tay hơn nửa ngày mới thở mạnh một hơi.

Ánh mắt sắc bén của lang nhân trừng Arcelor: “Vì cái gì lúc ấy ngươi phải làm vậy?”

“Cái, cái gì……” Nhìn biểu tình đối phương, Arcelor thầm kêu không tốt. Tiểu Bạch nhất định còn ghi hận chuyện mình dụ Ngang tới khe sâu. Cậu bày ra vẻ mặt đau khổ, co rụt cổ lại làm đà điểu.

“Chính là chuyện ngươi ngu xuẩn chạy đi khiêu chiến mãnh sư!”

Andy tức giận gầm lên, bùng phát cơn tức giận mãnh liệt. Vì Arcelor, lang ưng hai tộc cơ hồ đã xuất ra toàn bộ lực lượng! Lôi thậm chí không ngại ngàn dặm xa xôi chạy về bộ lạc thú nhân cầu viện; Walker vì tìm kiếm ca ca mà từ bỏ việc đính hôn với Hilda!

“Andy……. thực xin lỗi…..” Qua một hồi lâu, Arcelor chua sót nhỏ giọng nói.

Gương mặt lang nhân trẻ tuổi không giấu được biểu tình kinh ngạc, người này cư nhiên ngoan ngoãn gọi tên hắn như vậy! L*иg ngực hắn căng cứng, gương mặt lại tiếp tục duy trì biểu tình lạnh lùng thoáng nhìn về phía đối phương, nhưng cái liếc mắt này lại làm hắn cứng đờ tại chỗ, không thể dời mắt được…….

Gương mặt tuấn mĩ của Arcelor hé ra một nụ cười thê lương. Cậu ngửa đầu lên nhìn về phía mặt trời đang dần lặn ở phía chân trời, màu đỏ chiều tà nhuộm lên mái tóc đỏ rực thành một màu rực rỡ. Không có chút động tác nào, cậu chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt mông lung, xuyên thấu qua ngọn núi xa xa nhìn về phía bên kia…….

Chậm rãi, cậu nhắm hai mắt lại, hàng mi dài run rẩy theo đủ loại cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào.

“Ta mệt mỏi, tiểu Bạch.” Đôi ngươi xám tro trong suốt nhìn về phía Andy, chậm rãi nói.

“Ta biết.” Andy trừng to mắt, trái tim trong khoảnh khắc đập thật nhanh. Arcelor như vậy làm hắn có cảm giác rất khác lạ.

Rút đi tính trẻ con, ưng nhân trầm tĩnh xinh đẹp hệt như một kiệt tác tỉ mỉ

của trời xanh, so với vẻ bừng bừng phấn chấn khi xưa, càng làm người ta dâng lên một cỗ thương tiếc từ tận đáy lòng.

Rất muốn tiến tới ôm lấy cậu, thay cậu xoa dịu nỗi đau…… thực sự, suýt chút nữa Andy đã làm như vậy.

“Người kia là ai?”

Hắn cố khắc chế nội tâm đang rục rịch, chuyển đề tài chỉ vào thiếu niên tóc đen.

“Cậu ta gọi là Selair, vốn là tộc nhân ở bộ lạc bên vùng núi, bất hạnh bị mãnh sư nhìn trúng……..” Arcelor nhẹ nhàng vỗ về thiếu niên tóc dài, chậm rãi kể lại.

………..

“Các ngươi, các ngươi cư nhiên dám băng qua hang quỷ……”

Andy hiện tại ngay cả khí lực để mắng người cũng không còn, hắn hung hăng liếc Arcelor, khiêng thiếu niên hôn mê lên bước về phía một lều trại đơn giản.

Arcelor nhắm mắt theo đuôi hắn: “Selair thế nào?”

“Cậu ta không có việc gì.” Andy cau mày, túm lấy Arcelor đẩy cậu lên giường: “Ngươi ngoan ngoãn nằm đó cho ta.”

“Tiểu Bạch…….”

“Cái gì?” Andy tức giận nói: “Đã bị thương đến như vậy còn không chịu an phận sao?”

“Không phải, ta đói bụng.”

“……..”

Lang nhân trừng mắt lườm Arcelor vô tội, thô lỗ xách một giỏ thức ăn nhét vào tay cậu.

“Mau ăn đi, ăn xong thì ngủ một giấc.” Hắn ép Arcelor phải ăn hết một giỏ thức ăn, sau đó mới hung tợn căn dặn: “Không được chạy loạn, không được phép ra khỏi lều!”

Nghe thấy lời nói bá đạo của hắn, Arcelor dở khóc dở cười, đáy lòng lại chảy qua một cảm giác ấm áp──tiểu Bạch, Hilda, Walker, còn có ba mẹ vô cùng lo lắng cho cậu…. tất cả mọi người đều quan tâm cậu. Hiện tại, cậu thực sự rất muốn về nhà…..

Vừa mới nghĩ tới đây thì Arcelor loáng thoáng nghe được tiếng kêu quen thuộc của ưng nhân. Cậu vễnh tai lên cẩn thận lắng nghe, sau đó lập tức kinh ngạc trừng to mắt!

Arcelor vội vàng nhảy xuống giường, không thèm để ý tới vết thương trên người vội vàng đi về phía cửa──vừa mới xốc mành cửa lên thì cậu liền bị một vòng tay quen thuộc ôm chặt.

Liên Hoa cao hơn 1 met 85, miễn cưỡng chỉ cao tới cằm Arcelor……. mới trước đây tiểu ưng còn bé xíu nằm trong lòng cậu, bây giờ đã trổ mã anh tuấn đến vậy….. nhưng so với lúc bé càng làm cậu hao tổn tâm trí hơn…….

“Arcelor………”

Liên Hoa nói không nên lời, hai tay ôm chặt lấy cổ đứa con, bả vai gầy khẽ run rẩy. Từng giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt tràn ra, vô thanh vô tức rớt xuống gáy cổ Arcelor.

“………….mụ mụ, thực xin lỗi……..”

“Xú tiểu tử!” Liên Hoa trừng mắt, nhanh chóng trở mặt, năm ngón tay hung hăng véo lỗ tai tiểu ưng: “Ngươi còn dám nói! Ngươi có biết chúng ta lo lắng cỡ nào không hả? Ngươi có biết hay không ba ba ngươi……”

“Ba ba làm sao?”

“Ta không sao.” Lôi nói vừa bước vào trong lều, từ thắt lưng tới vai trái quấn đầy băng gạc. Nhìn thấy đứa con yêu thương hoàn hảo không chút sức mẻ đứng trước mặt mình, trái tim kích động của hắn mới thoáng bình phục.

Lôi vươn cánh tay phải không bị thương, vỗ mạnh lên vai tiểu ưng đã bắt đầu đỏ mắt.

“Khóc cái gì, ngươi chính là con trai!”

“Ba ba……..thực xin lỗi, ta quá tùy hứng…….”

“Đứa ngốc, trở về là tốt rồi.” Lôi không nói thêm gì nữa, vẫn hệt như trước đây, sủng nịch xoa đầu Arcelor.

Walker dắt Hilda tiến vào đứng sau lưng ba ba, gương mặt căng cứng suốt một thời gian dài rốt cuộc cũng thả lỏng, nhìn ca ca bình an trở về mà vui sướиɠ mỉm cười.

“Đúng rồi.” Arcelor kéo Liên Hoa qua, đưa tới trước giường Selair: “Đứa nhỏ này ta cứu được từ trong tay mãnh sư.”

“Thật sao!” Liên Hoa ngồi xuống bên giường, đẩy mái tóc trên trán thiếu niên, để lộ gương mặt nhỏ nhắn thanh tú.

“Cậu ta mang đứa nhỏ của mãnh sư.”

Arcelor dừng một chút, sau đó nói lại phương phức sinh sản đặc biệt của mãnh sư.

“Trời ạ, đứa nhỏ này còn bé như vậy……..”

Liên Hoa khẽ thở dài, không ngờ phương thức sinh sản hậu đại của mãnh sư lại đẫm máu cùng tàn bạo đến vậy. Nhìn ánh mắt mong đợi của đứa con, cậu đương nhiên biết tiểu ưng đang suy nghĩ cái gì.

“Ngươi cứ hảo hảo mà nghỉ ngơi, qua vài ngày nữa chúng ta sẽ trở về bộ lạc.”

“Ta lần đầu tiên gặp chuyện thế này, không biết có thể giúp được cậu ta không.”

“Nhất định có thể!” Thấy mụ mụ đồng ý trợ giúp Selair, Arcelor lúc này mới hoàn toàn thả lỏng. Cậu mỉm cười ôm lấy Liên Hoa, khôi phục bộ dáng hoạt bát tinh quái bình thường.

Những chuyện trước kia cứ để nó đi theo Ngang đi──một mạng đền một mạng, ân oán của cậu và mãnh sư từ nay về sau coi như đã thanh toán xong. Cậu vẫn là Arcelor của bộ lạc ưng tộc, thời gian sẽ xoa dịu vết thương cùng khuất nhục mà cậu từng trải qua.

Arcelor tin tưởng, một ngày nào đó cậu có thể quên Ngang, quên đi những chuyện đáng sợ lúc trước; một ngày nào đó cậu sẽ vĩnh viễn hủy diệt thân ảnh bá đạo kia khỏi đáy lòng mình.

Để cho hết thảy theo tử vong mà tan thành mây khói đi.