Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 16

Selair dừng lại, nhìn ngọn núi cao lớn trước mắt có chút thất thần. Từng gợn mây mù nối tiếp kéo dài trên đỉnh núi cứ như sắp chạm tới cuối thế giới.

“Chúng ta phải vượt qua ngọn núi này, bộ lạc ưng nhân ở ngay bên đầu kia của ngọn núi.”

“Bộ lạc của Arcelor……” Selair ngửa đầu, bàn tay bé xíu níu chặt góc áo ưng nhân: “Là dạng gì? Nhất định rất đẹp đi!”

“Ưng tộc xây dựng trên bộ cổ thụ, đến đó ngươi sẽ biết.” Arcelor mỉm cười, sủng nịch xoa đầu Selair.

“Mụ mụ của ta là y sư của bộ lạc, rất lợi hại nga! Có mụ mụ, ngươi nhất định có thể bình an sinh đứa con──”

Phát giác ra mình nói sai rồi, Arcelor lập tức ngừng lại nhưng đã quá muộn.

Selair cắn môi, vẻ mặt phức tạp nhìn bụng mình. Thống khổ, khuất nhục, không cam lòng, phẫn hận….. đủ loại cảm xúc đan xen trong mắt thiếu niên.

Đột nhiên thiếu niên nâng tay lên hung hăng đấm xuống bụng mình.

“Selair!” Arcelor kinh hô đúng lúc cản lại: “Đừng như vậy, đứa nhỏ vô tội.”

“Vô tội……..” Selair ôm chặt bụng mình, mười ngón tay bấu sâu vào da thịt: “Đứa nhỏ vô tội………. vậy ta thì sao, tộc nhân của ta thì sao! Ta hận Đề Khắc Tư, cũng hận đứa nhỏ này!”

“Ta không muốn sinh nó.”

“Arcelor.” Selair đau khổ cầu xin: “Ngươi giúp ta đi, xin y sư bộ lạc ngươi bỏ đứa nhỏ này đi!”

“Ngươi sợ sau này không thể sinh đứa nhỏ ra sao?” Arcelor mỉm cười an ủi: “Đừng lo lắng, ta tin mụ mụ nhất định có biện pháp.”

“Không phải.” Selair lắc đầu, ánh mắt kiên định.

“Ta không cần đứa nhỏ này.” Thần sắc thiếu niên không có nửa phần do dự.

“Này……được rồi, tùy ngươi.” Thấy thiếu niên quyết đoán như vậy, Arcelor tiếc nuối nhìn thoáng qua bụng Selair, nghĩ thầm, đứa nhỏ này nhất định không thể sinh ra.

“Nghĩ ngơi đủ rồi, chúng ta đi thôi.” Hoạt động gân cốt một chút, Arcelor xoat người nói: “Chặn đường kế tiếp sẽ càng khó đi hơn, ngươi phải chuẩn bị tâm lí.”

Selair gật đầu, nhắm mắt theo sát phía sau ưng nhân. Nhìn thiếu niên có vẻ gầy yếu nhưng tốc độ lại không hề chậm chạp. Dù sao từ nhỏ lớn lên ở bộ lạc vùng núi, đi đường núi đối với Selair mà nói không phải quá khó khăn.

Để không khí không quá nặng nề, dọc theo đường đi Arcelor không ngừng kệ chuyện bộ lạc mình cho Selair nghe,

Selair nghe rất thích thú, những chuyện không vui lúc nãy đã quăng ra sau đầu. Lúc nghe thấy Arcelor nói về nhân ngư, cậu tò mò trừng to mắt.

“Nhân ngư! Thật sự có nhân ngư sao?!” Nhân ngư có cái đuôi cá thật dài?

“Đương nhiên~” Arcelor nhướng mi xinh đẹp, cánh môi hoàn mĩ hơi cong lên, biểu tình tựa tiếu phi tiếu.

Selair sửng sốt, ngơ ngác nhìn Arcelor, kìm không được thốt ra “Arcelor thật xinh đẹp.”

Nụ cười của ưng nhân nhất thời cương cứng bên khóe môi, tạm ngừng một hồi hóa thành nụ cười bất đắc dĩ. Nên biết là cậu sẽ vui hơn nhiều khi biết người ta coi trọng chính là thực lực chứ không phải bề ngoài của mình.

Selair không cảm nhận được biểu tình biến hóa của ưng nhân, ánh mắt đảo quanh người Arcelor, tán thưởng nhìn mái tóc đỏ rực như lửa.

“Arcelor, tóc ngươi đẹp thật. Ưng nhân đều như vậy sao?”

Từ bộ tộc của ưng nhân tới bộ lạc lang nhân; tới bộ lạc thú nhân ở thượng du sông Hoàng Hà, còn cả đại dương xa xôi…… Selair được nghe về rất nhiều chủng tộc mà trước đây mình chưa từng gặp, cùng với những văn hóa rất khác nhau. Không ngờ bên ngoài khu rừng này, có nhiều vùng đất như vậy a! Nếu cậu có thể bay thì tốt rồi, có thể như Arcelor du lịch khắp nơi. Nhưng đáng tiếc cậu chỉ là một giống cái bình thường…….. Nghĩ như vậy, Aelair không khỏi thờ dài, hâm mộ nhìn ưng nhân bên cạnh.

Nhưng vào lúc này Arcelor đột ngột ngừng lại, cậu nghiêng tai dường như đang chăm chú lắng nghe gì đó, ngay sau đó sắc mặt đại biến, kéo Selair núp vào bụi cỏ gần đó.

Selair quỳ rạp trên mặt đất một cử động cũng không dám, chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình ‘bình bịch’ kêu vang. Cậu theo ánh mắt Arcelor nhìn lêи đỉиɦ thụ, suýt chụt nữa đã quên cả hô hấp.

──Mãnh sư hoàng kim xoay vòng trên không trung xanh biếc, vươn đôi cánh mạnh mẽ tạo thành một bóng đen ụp xuống rừng cây.

Là Đề Khắc Tư!

Móng tay Selair bấu sâu vào trong bùn đất, trên đỉnh đầu không ngừng truyền tới tiếng huýt gió phẫn nộ như muốn xé nát màng tai cậu, sợ hãi không ngừng nảy lên trong lòng, cơ thể không kiềm được mà run rẩy mãnh liệt; chỉ còn kém một chút, Selair sẽ không chịu nỗi mà phóng ra chạy như điên!

Arcelor cảm thấy khác thường, ôm sát thiết niên đang không ngừng run rẩy vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.

“Đừng sợ, hắn không thấy chúng ta. Có ta ở đây, hắn sẽ không có cơ hội tổn thương ngươi.”

“Đừng sợ, Selair, ráng kiên trì!”

Sau một hồi lâu, cự thú trên bầu trời lướt về phía ngọn núi xa xa……..

Thấy hắn bay đi xa, Arcelor lúc này mới thở phào, không quên trấn an bé con bị dọa. Có lẽ vì gặp được người đồng cảnh ngộ với mình nên Arcelor luôn quan tâm Selair. Cậu có thể tưởng tượng với cá tính mãnh liệt của mãnh sư, đứa nhỏ này có lẽ đã ăn không ít khổ.

Đồng thời cậu cũng có chút giật mình vì tốc độ của mãnh sư──chỉ có vài ngày ngắn ngủn như vậy, Đặc Khắc Tư đã đuổi tới đây!

Xem ta chặn đường sau này, bọ họ càng phải thận trọng hơn.

“Ngươi khỏe không?”

“Ừ, ta không sao.” Sắc mặt Selair có chút tái nhợt.

Cậu không nói cho Arcelor biết, tiếng thét của Đề Khắc Tư làm đứa nhỏ trong bụng cậu phản ứng. Chỉ vài giây ngắn ngủn, bụng cậu có cảm giác bị hỏa thiêu đốt, đau đến mức hận không thể lớn tiếng tê rống một phen.

Tuy rằng rất đau nhưng cậu vẫn nhịn xuống. Vì muốn thoát khỏi Đề Khắc Tư, cho dù có thống khổ hơn cậu vẫn có thể chịu được!

“Vậy đi thôi, chúng ta phải tìm được nơi trú tạm trước khi trời tối hẳn.”

Ánh mắt Arcelor lộ ra vài phần khen ngợi, cậu biết mấy ngày nay đối với Selair mà nói rất vất vả, nhưng đối mặt với mãnh sư cường đại, mỗi bước đi của bọn họ đều phải cận thận.

………..

Mặt trời dần ngã về phương tây, độ nóng ban ngày của rừng rậm đã được gió đêm tiêu tán. Ánh trăng cong cong treo trên bầu trời, tản mát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Sekair co rụt người vào tấm da thú, bao mình lại thật kín. Thiếu niên tựa đầu trên vai Arcelor, nhìn bầu trời đầy sao khó mà ngủ được. Nhớ lại những tộc nhân luôn đối xử với mình như con ruột, hốc mắt cậu ươn ướt.

Khẽ cắn môi lau đi nước mắt, Selair đổi tư thế tựa vào vai Arcelor, chợt nhìn thấy gương mặt ưng nhân không khỏi có chút ngây người…….hàng mi cong vυ't thật dài tạo thành một cái bóng mờ; đôi mắt xám tro lúc này đang nhắm lại, một khi mở ra so với những vì sao trên bầu trời còn lung linh hơn.

Selair nhìn đến mê mẩn. Nói thật, lần đầu tiên cậu gặp một thú nhân đặc biệt như Arcelor.

So với những thú nhân cao lớn cường tráng, người đầy cơ bắp thì Arcelor có chút gầy. Nhưng cơ thể Arcelor vừa thon gầy lại mềm dẻo, cơ thể bao trùm lên khung xương, từng phần đều được ưu đãi ban cho tỉ lệ gần như hoàn mỹ.

Ngũ quan Arcelor lại vô cùng anh tuấn, da thịt bóng loáng co dãn, lúc này được ánh trăng nhuộm một màu trắng bạc, phối với mái tóc dài đỏ rực, làm Arcelor dù đang ngủ vẫn vô cùng xinh đẹp.

Selair nhịn không được lại nhích tới gần Arcelor thêm một chút. Cơ thể đối phương truyền tới độ ấm làm cậu cảm thấy rất an tâm. Trước kia lúc còn ở bộ lạc cậu không có cảm giác nà, hiện tại lẻ loi một mình ở bên ngoài, hơn nữa xung quanh là rừng rậm tối đen, không khỏi làm người ta kích động.

Bất quá có Arcelor ở bên cạnh, cậu dường như không còn sợ nữa. Arcelor như một ngọn lửa ấm áp. Có Arcelor bên cạnh, tiếng gào của dã thú hay gì đó cũng không còn quá dọa người………

…………..

Đột nhiên, trong bóng đêm, một tiếng kêu thê lương vang lên, trong đêm tối u tĩnh phá lệ khủng bố.

Selair kinh hãi ôm lấy ưng nhân, âm thanh sắc bén tru lên làm da đầu cậu run rẩy. Arcelor đột nhiên mở to mắt, mày nhíu chặt.

“Kia, là âm thanh gì…….” Tiếng nói Selair yếu ớt mang theo run rẩy.

“……….là tiếng kêu của ngạc la thú.” Biểu tình của Arcelor đông cứng lại. Cậu có thể nhận ra phần lớn tiếng kêu của mãnh thú. Tiếng kêu lúc này chính xác là của một con ngạc la thú trưởng thành phát ra, hơn nữa còn là tiếng kêu tuyệt vọng trước khi chết. Nên biết sức chiến đấu của ngạc la thú trưởng thành có thể sánh ngang với bá vương long, hơn nữa còn hung tàn hơn.

Cậu không thể tưởng tượng được là sinh vật gì có thể làm ngạc la thú trước khi chết phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy…….

“Ngạc, ngạc la thú…… vì cái gì nó kêu như vậy……” Selair nuốt nước miếng, trong đầu nảy lên cảnh cáo của tộc nhân──đừng lên núi San Carlo, nơi đó có quái thú ăn thịt người rất đáng sợ.

“Arcelor………trên núi thật sự có quái vật ăn thịt người sao……..” Selair sợ đến mức sắp bật khóc. Rừng rậm đã khôi phục yên tĩnh, giống như tiếng hét thảm thiết kia chưa từng tồn tại. Nhưng âm thanh kia cứ quanh quẩn trong đầu cậu, thật lâu vẫn không tiêu tan.

“Không biết.” Arcelor lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cho dù có nguy hiểm chúng ta cũng phải đi.”──bọn họ đã không thể quay đầu.

Rừng rậm tối đen trong nháy mắt biến thành yêu ma đáng sợ, rừng rậm u ám như một cơn lốc xoáy đen ngòm đang giương nanh múa vuốt, vô số điều bí mật thách thức.