Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 1 - Chương 20

Khải Ân xấu hổ cùng giận dữ nằm chôn mặt trên giường, nằm úp sấp lưng hướng lên, nghe hai người vô lương bên cạnh đấu võ mồm, Khải Ân hận không thể nhảy dựng lên. Nhưng chỉ cần vừa động một chút sẽ lại tác động tới bộ vị bị thương, đau đớn vô cùng, không có cách nào——Khải Ân chỉ có thể cắn răng nhẫn nại vùi đầu thật sâu vào giường.

Địch Đặc bên giường có chút phát hóa, hai tay chống nạnh căm tức nhìn Tây Thụy Tư.

“Rõ ràng là ngươi muốn ta tới trị liệu cho Khải Ân, vì cái gì lại không cho ta xem thương thế của hắn!”

“Ngươi biết rõ là bị thương cái gì, còn muốn xem làm gì. Ta chỉ tới xin dược mà thôi cũng đâu gọi ngươi tới. Rõ ràng là tự ngươi quấn lấy rồi chạy tới đây.”

“Bị thương cái gì? Ngươi hàm hàm hồ hồ không chịu nói rõ sao ta biết được?” Con mắt Địch Đặc đảo tròn một vòng, bàn tay lặng lẽ di chuyển về phía cái mông được lớp thảm da lông che khuất: “Vẫn là để ta tự mình xem đi!”

Động tác Tây Thụy Tư nhanh hơn, giành quyền ngăn chặn cánh tay đang hướng về phía thảm lông kia: “Mơ tưởng! Đừng cho là ta không biết ngươi đang đánh chủ ý gì, ta không cho ngươi xem!”

Thiết! Địch Đặc rất không cam lòng, sức ngươi mạnh, tốc độ nhanh một chút thì sao. Thu hồi tay vòng trước ngực, Địch Đặc lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tây Thụy Tư.

“Không để ta xem, ta sẽ không cho dược.” Sau đó giọng điệu lại chuyển, đáng thương hề hề nhìn Khải Ân nói: “Ngươi xem bộ dáng Khải Ân thống khổ như vậy, đừng chậm trễ nữa! Mau để ta trị liệu cho hắn!”

Nói thế mà nghe được! Khải Ân nằm trên giường tuy rằng không muốn động đậy, nhưng trong đáy lòng vẫn quăng cho Địch Đặc một cái xem thường thật to.

Này………Tây Thụy Tư nhìn bộ dáng Khải Ân yếu ớt vô lực nằm trên giường, nội tâm có một tia dao động. Đắng đo suy nghĩ một hồi vẫn lấy sức khỏe làm trọng, về phần cơ thể xinh đẹp của Khải Ân——tiện nghi cho Địch Đặc, để hắn xem một lần. Dù sao vị kia của Địch Đặc cũng từng bị mình xem qua, không tính chịu thiệt.

Cho dù đã có quyết định, Tây Thụy Tư vẫn nhăn nhó kì kèo nửa ngày. Ngay lúc Địch Đặc không còn kiên nhẫn nữa mới chịu buông cánh tay đang đè chặt thảm lông, còn ném một ánh mắt cảnh cáo cho Địch Đặc.

“Chỉ cho phép liếc mắt một cái!”

Nga~~ nội tâm Địch Đặc cười hô hố, mặc kệ ngươi liếc một hay hai cái, có thể xem là được. Sau đó thần tình gian xảo vươn ma trảo…… Tiểu Khải Khải~ để ta hảo hảo nhìn mông ngươi đi!

“Ba!” một tiếng, một cánh tay thon dài từ trong thảm lông vươn ra gắt gao chế trụ tay Địch Đặc, lực đạo lớn làm Địch Đặc sinh đau.

Khải Ân dùng tay kia chống đỡ cơ thể, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Tây Thụy Tư, toàn thân tản mát ra khí thế bức nhân, từng chữ từng chữ nói: “Nếu ngươi dám để hắn xem thì đừng nghĩ chuyện gặp mặt ta nữa!” Sau đó quay đầu hung hăng nhìn thẳng Địch Đặc, nở một nụ cười tàn bạo, làm vị thầy thuốc vô lương toát một thân mồ hôi lạnh.

“Còn muốn xem nữa không?” Biểu tình làm người ta sợ hãi, ôn nhu hỏi, lại làm cho Địch Đặc ứa mồ hôi lạnh, chỉ có thể ra sức lắc đầu, ngay cả nói cũng không được.

“Tốt lắm.” Khải Ân gật gật đầu: “Vậy để dược lại rồi ra ngoài!” Địch Đặc nhận được mệnh lệnh lặp tức xuất ra dược sau đó nhanh như chớp phóng ra ngoài.

Thản nhiên liếc mắt nhìn Tây Thụy Tư đang ngây người, Khải Ân không nói lời nào cầm lấy nước dược bôi loạn lên nơi riêng tư. Dù sao Tây Thụy Tư cũng đã xem qua hết rồi, chính mình cũng không có gì mà thẹn thùng nữa. Cho dù muốn hắn làm vậy hắn cũng không làm được.

Khải Ân xuất một ít nước dược lên ngón tay, mở đùi, lắc lắc đầu cố sức vẽ loạn lên vết thương. Cho dù dược tính rất ôn hòa nhưng nơi riêng tư vẫn còn bỏng rát ẩn ẩn đau. Khải Ân ngâm khẽ một tiếng, thân thể căn cứng, chờ cho cảm giác bỏng rát qua đi mới tiếp tục bôi tiếp.

Tây thụy tư nhìn cảnh đẹp trước mắt không chớp mắt. Hai chân thon dài trắng nõn, thắt lưng nhỏ gọn lại rắn chắc mạnh mẽ, cái mông xinh đẹp hơi nhếch lên, tiểu huyệt đó tươi như ẩn như hiện giữa hai đồi núi…….nga, ông trời ơi, dã thú trong cơ thể bắt đầu rục rịch, y sắp chịu không nỗi.

Tuy rằng Tây Thụy Tư cực lực nhẫn nại nhưng động tác bôi dược tiếp theo của Khải Ân vẫn dễ dàng đánh vỡ chút lí trí đáng thương còn sót lại của y. Chỉ thấy một ngón tay thon dài chậm rãi tiến ra phía sau, cẩn thận tách ra hai đồi núi đáng yêu, lộ ra tiểu huyệt xinh đẹp đang run nhè nhẹ. Dược nước xanh biếc từ ngón tay thấm ướt xung quanh tiểu huyệt sưng đỏ, nhẹ nhàng nhu ấn, tiếp theo, đầu nón tay trắng nõn cẩn thận tiến nhập vào huyệt động…… Tiểu huyệt đỏ tươi run rẩy một chút sau đó chậm rãi nuốt hết ngón tay…… Một tia bạch trọc chậm rãi chảy ra ngoài cơ thể, phát ra tiếng nước da^ʍ mỹ, chủ nhân cơ thể yêu kiều rên một tiếng, vặn vẹo cái mông để ngón tay càng thâm nhập vào bên trong sâu hơn.

Ba! Lí trí đứt gãy! Tây Thụy Tư cảm giác máu toàn thân đều dồn về một chỗ. Dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà kéo tay Khải Ân ra, trong tiếng thét chói tai của hắn mà đâm vào, một lần nữa giữ lấy Khải Ân.

Hương dược thản nhiên trong không khí lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Tây Thụy Tư, tính khí thật lớn cực nóng điên cuồng cắm vào nơi còn lưu lại bạch trọc lúc trước trong cơ thể Khải Ân, trộn lẫn với máu tươi chảy ra từ nơi bị xé rách, chảy dọc theo bắp đùi nhiễu xuống mặt thảm, lan ra thành một mảng lớn màu đỏ.

“Không…… a…….” Khải Ân cắn răng thừa nhận từng đợt công kích ngày càng mãnh liệt hơn từ phía sau, khó khăn đong đưa đầu kháng cự……..tất cả cảm quan trên cơ thể đều có thể cảm nhận một cách rõ ràng nhất vật kia mãnh liệt thế nào tiến nhập vào cơ thể mình, cuồng vọng cùng gấp gáp cỡ nào, giống như hận không thể điên cuồng muốn cắn nuốt mình. Đó là một loại nhu cầu muốn chiếm lấy vô hạn không có chừng mực.

Trong ngực phủ đầy mồ hôi cùng những vết hồng ngân loang lổ do kẻ xâm lược lưu lại. Da thịt trắng nõn vốn đã vô cùng thê thảm, họa vô đơn chí lại tăng thêm mấy vết ứ ngân sưng đỏ, hai điểm hồng sắc trải qua quá trình gặm cắn không ngừng của người kia tránh không được mà sưng cứng. Lúc bàn tay to thô ráp kia xoa nắn hạ thân thì một trận run rẩy không thể nói lên lời giống như tia chớp lập tức lủi khắp toàn thân. Nóng quá……. toàn thân cao thấp giống như bị thiêu đốt, trong thống khổ lại dấy lên một tia kɧoáı ©ảʍ……

Tây Thụy Tư đưa tay tới giữa hai chân Khải Ân tóm lấy phân thân đã hơi ngẩng đầu, lực đạo lúc nhẹ lúc nặng bắt đầu nhào nắn. “A——” Không thể ngăn cản y, phân thân Khải Ân dưới sự vuốt ve gắng gượng đứng lên, thân thể cũng ngày càng nóng……. không khí xung quanh phảng phất như đang bị thiêu đốt, cũng nóng rực, đốt cháy tinh thần và thể xác hai người.

Đột nhiệt, móng tay ác liệt cào nhẹ lên lỗ nhỏ làm Khải Ân không khống chế được phát ra tiếng thét chói tai. Thống khổ cùng kɧoáı ©ảʍ lần lượt thay thế gây ra một loại hưng phấn khó có thể hình dung. Dần dần, hành vi xâm phạm cuồng bạo không chỉ mang tới những cơn đau đớn, còn mang theo từng cơn hưng phấn cùng kɧoáı ©ảʍ làm người ta vô lực kháng cự.

“A a…..” Ức chế không được bật ra những tiếng rêи ɾỉ. Âm thanh phảng phất như đang cầu hoan kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tây Thụy Tư càng thêm hung mãnh mà trừu sáp, động tác vừa sâu lại vừa mạnh mẽ, dường như đang bá đạo biểu thị chủ quyền công khai…….Tây Thụy Tư yêu thương nhìn bộ dạng Khải Ân chịu không được kɧoáı ©ảʍ dồn dập ập tới mà thở dốc, không đếm được đây là lần thứ mấy kết hợp, tiểu huyệt ấm áp siết thật chặt này luôn tạo ra vô vàn hưởng thụ cho y. Không ngừng đâm sâu phối hợp với những tiếng rên khó nhịn, hấp thu toàn bộ tâm trí người ta…….

“Cáp a….. không ….. ân…. a….” Khải Ân cảm nhận rất rõ ràng tất cả những va chạm phát sinh trên cơ thể mình, từng kí©ɧ ŧɧí©ɧ chạm tới những dây thần kinh kɧoáı ©ảʍ, không chút khách khí len lỏi khắp toàn thân. Ngay nháy mắt hắn đạt tới cao trào thì Tây Thụy Tư ác liệt siết chặt phần gốc phân thân không cho hắn phát tiết.

“Ân a…..không…. cho ta..” Khải Ân khó chịu vặn vẹo, cơ thể bị dục niệm xâm lấn toát ra màu phấn hồng yêu mị, nghênh đón những va chạm kịch liệt từ Tây Thụy Tư. Tây Thụy Tư nhìn Khải Ân chủ động phát ra mị thái thiếu chút nữa tiết ra, cắn chặt răng khàn khàn nói: “Bảo bối, chúng ta cùng nhau!”

Phía trước được nhiệt tình âu yếm, mặt sau lại bị kịch liệt đâm tới, làm Khải Ân cứ chìm nổi trong đường ranh kɧoáı ©ảʍ, cuối cùng bị bao phủ hoàn toàn. Hắn đạt tới lần đầu tiên lêи đỉиɦ điểm từ hôm qua tới nay, bắn ra chất dịch nóng bỏng. Tây Thụy Tư sau một trận cấp tốc trừu sáp, ra ra vào vào ở trong người Khải Ân đạt tới cao trào……

Rốt cục đã xong! Khải Ân nằm trên giường há miệng thở phì phò, Tây Thụy Tư ôn nhu vuốt ve lưng Khải Ân…… Dần dần hai tay lại bắt đầu trượt xuống dưới, hơi thở bên tai lại bắt đầu ồ ồ. Khải Ân khóc không ra nước mắt——không cần a!

“Ngô…..ngươi tên cầm thú này!…..Không cần, thắt lưng của ta rất đau…..a…..”

“………….”

“A a…..a……không, không…không được…ta…ta ân….sẽ bị ngươi phá……phá hư mất…. a a……!”

“A…..không….a..ngô ân….”

“……………”

“A——————”

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Hỗn đản! Cầm thú! Khải Ân ghé vào trên giường phẫn hận mắng, toàn thân đau nhức vô lực, nơi tư mật vừa đau lại vừa bỏng rát. Tây Thụy Tư ở một bên cẩn thận hầu hạ, một bên vừa chịu đựng ánh mắt xem thường Khải Ân không ngừng quăng tới, một bên nhẹ nhàng thượng dược cho hắn. Nhìn thấy tiểu huyệt sau khi xong việc lại càng sưng đỏ không chịu nỗi, Tây Thụy Tư cũng biết mình có làm có chút quá đáng. Chính là y cũng không có biện pháp a, Khải Ân với y mà nói quả thực chính là một liều thuốc thúc tình cực mạnh, không có lúc nào không phát ra sức quyến rũ trí mạng bắn về phía y. Nhìn thân hỉnh mảnh mai trước mắt, Khải ân lại toát ra một vẻ phong tình khác, Tây Thụy Tư nuốt nước miếng, cảm giác du͙© vọиɠ mình lại đội lên, động tác trên tay dần dần lại bắt đầu không an phận…….

“Cút ra ngoài——” Tiếng gầm giận dữ vang lên, Tây Thụy Tư đành phải ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Ra ngoài liền đối mặt với ánh mắt không có chút hảo ý nào của Địch Đặc.

“Thế nào? Dược kia dùng tốt đi!”

“Quá tuyệt vời!” Tây Thụy Tư liếʍ liếʍ môi, nhớ lại những trải qua tuyệt vời trước đó, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng say mê: “Sớm biết như vậy lần đầu tiên đã tới hỏi ngươi xin một chút.”