Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 1 - Chương 16

Khải Ân vốn tưởng rằng thánh địa là một nơi thần bí cấm kỵ, lại không ngờ cổng vào thánh địa nằm ngay hướng đông bắc của bộ lạc cách đó 1km, hơn nữa không có bất cứ kẻ nào trông coi. Khải Ân nhìn cổng vào cao hơn 3m hỏi: “Đây là thánh địa?”

“Đúng vậy.” Gật gật đầu, Tây Thụy Tư cầm theo cây đuốc dẫn đầu đi vào huyệt động: “Bên trong rất trơn, cẩn thận một chút.”

Khải Ân cùng số 7 đi theo Tây Thụy Tư ước chừng 10 phút thì cảnh vật trước mắt trở nên sáng sủa. Xuất hiện trước mắt là một hang đá hình trứng thật lớn, tỏa ra hơi nóng kinh người. Thạch bích được khảm thạch anh to bằng nắm tay được phân tán bốn phía phát ra ánh sáng, chiếu sáng cả hang đá, xinh đẹp đến hoa mắt. Chuyển từ một nơi hắc ám tới đây Khải Ân quả thực cảm thấy chói mắt! Không chỉ những viên đá thạch anh, những tảng thạch bích khổng lồ cũng phát ra lân tinh lòe lòe, có thể nơi này có lẫn một ít khoáng thạch khác, hơn nữa những viên thạch anh được khảm trên vách đá làm hang động sáng rực như ban ngày. Từ nơi này trở đi địa hình có xu hướng lún xuống, phân cách thành hơn mười ao nhỏ rất sâu, nước ở đây không ngừng bốc lên hơi nước làm không khí bên trong hang đá ấm áp vô cùng.

Chờ cho ánh mắt thích ứng với ánh sáng nơi này, Khải Ân ngạc nhiên phát hiện ra ước chừng khoảng 7, 8 thú nhân hình người im lặng nằm trong ao, ngực hơi phập phồng, giống như đang hôn mê. Bụng bọn họ hơi phình to, có lẽ là những thú nhân mang thai. Bên cạnh ao đồng dạng có 7, 8 thú nhân, vẻ mặt ôn nhu chăm chú nhìn ‘vợ’ trong nước.

“Bọn họ?” Khải Ân nhìn Tây Thụy Tư kinh hô thành tiếng.

“Suỵt——” Tây Thụy Tư ra dấu bảo Khải Ân im lặng, phóng nhẹ âm thanh nói: “Bọn họ sắp sinh, tộc nhân chúng ta chỉ có thể ở thánh địa mới có thể bình an hạ sinh hậu đại. Ngay cả như vây quá trình sinh sản cũng làm bọn họ hao tổn rất nhiều tinh lực, vì thế trước khi sinh bọn họ sẽ tiến vào hôn mê. Phòng hiến tế của ai tát ngay trước động, ta mang bọn ngươi đi.”

Đi vào trong hang đá, Khải Ân nhìn thấy giữa phòng hiến tế có một tinh thể thật to dựng đứng, phát ra hào quang màu trắng nhu hòa. Thứ này Khải Ân rất quen thuộc—— là thủy tinh năng lượng. Một vị trưởng giả râu bạc trắng ngồi ngay ngắn trước thủy tinh, ánh mắt màu xám lộ ra quang mang cơ trí quan sát đánh giá Khải Ân.

“Đây là ai tát, trưởng lão trí tuệ nhất trong bộ lạc.” Tây Thụy Tư kiêu ngạo giới thiệu lão giả trước mắt với Khải Ân và số 7.

Ai tát đứng lên, chậm rãi đi về phía Khải Ân. Lúc nhìn thấy số 7 phía sau Khải Ân thì thần sắc trong mắt hiện lên tia kích động, trong miệng thì thào: “Thần Sáng Thế….. thật là thần Sáng Thế…… chúng ta được cứu rối……”

Khải Ân nhìn thoáng qua số 7, đánh gãy lầu bầu của ai tát: “Xin hỏi, có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra được không? Thần Sáng Thế là gì?”

Ai tát bình phục lại tâm tình kích động, đưa Khải Ân cùng số 7 đi tới trước thạch bích trong phòng hiến tế, chỉ vào trên bích họa nói: “Các ngươi nhìn cái này, đây là tổ tiên chúng ta lưu truyền lại về thần Sáng Thế.”

Ai tát nói xong, Khải Ân mới phát hiện ra trên thạch bích có khắc rất nhiều bích họa, nhìn kỹ, mỗi bích họa đều có hình ảnh của số 7. Tinh tế xem qua các bích họa một lần, Khải Ân thu thập được một ít tin tức: phi thuyền, dị hình trùng, tiểu người máy giống như số 7, tổ tiên thú nhân muốn nói gì với chúng ta? Bọn họ có phải là nhân loại di dân không? Khải Ân chỉ vào hình người máy trên bích họa hỏi: “Đây là thần Sáng Thế?”

“Đúng vậy.”

“Chuyện xưa này rốt cuộc là thế nào?”

Ai tát thở dài một hơi: “Ta không biết, từ rất lâu trước kia chuyện này đã thất truyền, chỉ có truyền lại hình dáng của thần Sáng Thế qua nhiều thế hệ. Bất quá, hiện tại thần Sáng Thế xuất hiện, bộ tộc chúng ta có thể bình an vượt qua nguy cơ.”

“Nguy cơ?”

“Chính là trùng tộc hôm nay bất ngờ đánh tới.” Tây Thụy Tư tiếp lời ai tát, vẻ mặt ngưng trọng: “Sức mạnh từ thánh địa ngày càng yếu, số lượng trùng tộc đột kích ngày càng thường xuyên, bọn nó đại khái cũng cảm giác được sức mạnh của thánh địa đang xói mòn.”

Cảm giác năng lượng thủy tinh bị xói mòn? Khải Ân có chút ngạc nhiên, năng lượng tồn trữ trong thủy tinh có thể chống đỡ một hạm đội khổng lồ giữa các vì sao! Đừng nói nơi này chỉ là một bộ lạc nguyên thủy không có thiết bị hiện đại gì.

“Số 7, phân tích tinh thế này một chút.”

“Vâng, thiếu úy.” Số 7 mở ra mắt điện tử, một tia hồng quang từ trán số 7 bắn ra chậm rãi quét thủy tinh năng lượng từ trên xuống dưới một lần.

“Thiếu úy, kết quả phân tích biểu hiện xác thực có một lượng lớn năng lượng từ thủy tinh này bị xói mòn. Thủy tinh này chỉ có thể chống đỡ được khoảng 10 năm nữa.”

“Có thể tra ra nguyên nhân không.”

“Với thiết bị hiện tại không thể tiến hành kiểm tra kỹ hơn, bất quá trên biểu đồ phân tích biểu hiện năng lượng đều chảy vào những ao nước bên ngoài hang đá.”

Khải Ân không hỏi nữa, chỉ là suy nghĩ lời số 7 nói, hắn có thể xác định 90% những thú nhân này có liên hệ với nhân loại. Bởi vì nam tử mang thai vốn chính là trái với quy luật tự nhiên, nhân loại trải qua nghiên cứu dài đằng đẵng mới có thể cải biến gen để nam tử có thể mang thai nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn——cả quá trình mang thai và sinh sản phải hao tổn nguồn năng lượng rất lớn.

“Thần Sáng Thế…..xin hỏi, ngài có thể cứu vớt nguy cơ của thánh địa được không? Thánh địa rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?” Ai tá đặt câu hỏi đánh gãy suy nghĩ của Khải Ân.

“Thiếu úy, tôi cần làm gì?”

Khải Ân xuất ra mảnh chip trong cơ thể mẫu trùng lúc nãy lấy được giao cho số 7: “Ngươi trước tiên ở lại đây nghiên cứu thánh địa cùng mảnh chip này, trên đó còn sót lại chút bộ phận của dị hình trùng cũng nên phân tích một chút.”

“Ai tát——” Khải Ân xoay người đối mặt với vị trưởng lão đang vô cùng lo lắng ôn hòa nói: “Số 7 cũng không phải là thần Sáng Thế, cậu ta là bằng hữu của ta.”

“Không phải thần Sáng Thế, kia——”

“Ngươi yên tâm.” Vẻ mặt Khải Ân vô cùng nghiêm túc: “Về dị hình trùng ta nhất định sẽ tiêu diệt chúng nó!”

Ai tát kích động đến chảy nước mắt: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi….” Trong lòng ông, Khải Ân cùng số 7 chính là sứ giả thần phái tới, nhất định có thể cứu vớt bọn họ.

“Ai tát, số 7 sẽ ở lại thánh địa, ngươi hãy đem hết mọi việc biết được nói cho cậu ta.”

“Ta sẽ.”

Nói xong, Khải Ân cùng Tây Thụy Tư rời khỏi thạch thất số 7 vội vàng gọi Khải Ân: “Thiếu úy, ngài muốn đi đâu? Tôi phải bảo vệ ngài——”

“Số 7, ta cần ngươi giúp ta ở lại đây thu thập tư liệu, về phần ta——” Khải Ân nhìn thoáng qua thú nhân cao lớn bên người, nhếch lên thành một nụ cười tươi: “Tây Thụy Tư sẽ bảo hộ ta.”

Nghe thấy lời Khải Ân nói, đôi mắt vàng hiện lên tia hào quang, thích thú nhìn Khải Ân.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Rời khỏi thánh địa, Khải Ân hít sâu một ngụm không khí mới mẻ, cảm khái nhìn thảo nguyên mênh mông trước mắt: bối rối cùng thương cảm khi mới lạc tới tinh cầu này đã hoàn toàn biến thành mây khói hiện tại trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất: bảo hộ hậu duệ của nhân loại, tiêu diệt dị hình trùng!

Tây Thụy Tư nhìn thấy Khải Ân vẻ mặt phấn chấn, cả người tản ra tự tin, cảm thấy trong lòng có một nơi lún xuống, tràn ngập hình ảnh của Khải Ân. Một trận gió nhẹ thổi qua, những sợi tóc vàng óc rơi trên xương quai xanh xinh đẹp, làm nổi bật làn da trắng nõn vốn có vẻ mập mờ, hạ phúc Tây Thụy Tư buộc chặt một trận. Giây tiếp theo Khải Ân bị một cái ôm ấm áp vây lấy, hơi thở nóng cháy cũng ập vào mặt……

“Tây Thụy Tư? Ngô——” mới mở miệng ra đã bị tóm lấy, Tây Thụy Tư đột nhiên cường thế xâm lấn làm Khải Ân có chút run rẩy.

“Ân……” Tiếng nói trong veo nhu hòa mang theo một tia khàn khàn, âm cuối có chút run rẩy, dị thường gợi cảm. Hai tay Tây Thụy Tư không an phận bắt đầu di chuyển tới mông Khải Ân, ôn nhu vuốt ve.

“Chậm đã——” Khải Ân nhất thời thanh tỉnh lại: “Chúng ta không thể, ta——”

“Ngươi nói cái này sao?” Tây Thụy Tư giơ lên cái ‘đồng hồ’ trong tay không biết đã bị tháo xuống từ khi nào, biểu tình có điểm tà ác: “Vừa rồi trong thánh địa ta liền phát hiện có thể gỡ nó xuống.”

Cái gì? Khải Ân nhìn cổ tay phải trống trơn, không kịp tiêu hóa chuyện này.

“Xem ra ngươi cũng không phải nói thật.” Tây Thụy Tư híp mắt, chậm rãi tiến tới gần Khải Ân: “Nên trừng phạt ngươi thế nào đây!”