Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 42: Bàng Sách trở về

Lạc Tuyết đi tới phòng Thích Dao, không nói hai lời liền cởi giầy ôm chăn nằm xuống phủ kín đầu.

Thích Dao bưng ly trà nói: "Đây là chuyện gì a?" Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời lại nói: "Muội mới đến không bao lâu, tại sao lại nằm xuống, làm sao lại lười như vậy nha."

Bàng Lạc Tuyết lười biếng nói: "Hôm nay ca ca muội trở về, chuyện trong phủ bừa bộn, mẫu thân muội sáng sớm liền gọi muội tới tìm tỷ an bài ca múa, tiền bạc thì tỷ có thể thoải mái thu, dù sao trong phủ bỏ tiền ra, muội thấy cha muội càng lúc càng tin nhị di nương, để ông ấy mất một chút máu cũng tốt có thể thay mẫu thân muội xả giận."

Thích Dao lắc đầu nói: "Muội bây giờ đã là người giàu nhất kinh thành này, mà phụ thân mình cũng không buông tha."

Bàng Lạc Tuyết bất mãn nói: "Thật không hiểu mẫu thân được coi là thanh mai trúc mã với phụ thân, vì sao phụ thân còn cưới nhiều vị di nương như vậy, mỗi người đều có tâm cơ, nếu muội không giúp mẫu thân ra tay chuyện tứ di nương sinh non thì chắc chắn người bị phạt chính là mẫu thân, để ông ấy mất chút tiền cũng là đương nhiên, muội không ngại tiền nhiều, mỗi ngày xem sổ sách một lần muội cảm thấy tâm thật ấm áp."

Thích Dao nhìn vẻ mặt tham tiền của Bàng Lạc Tuyết cũng không còn cách nào nói: "Tất cả nghe theo lời muội, ta đã dò là tin tức người kia rõ ràng rồi, ta thấy hắn trái lại là một cao thủ, ta chưa chắc đánh thắng được hắn, tiểu gia hỏa kia cũng rất đáng yêu a."

Bàng Lạc Tuyết nói: "Ánh mắt của tỷ cũng thật nhạy bén, tiểu gia hỏa kia chính là nhi tử của Thương hoàng hậu, là tứ hoàng tử của hoàng đế hồ đồ kia, tên kia chính là đích tử Thương gia, bây giờ làm thị vệ bên cạnh ta."

Thích Dao nói: “Hai người kia đều xuất thân không tầm thường, thế nhưng cũng thật rối rắm. Ngược lại ta rất thích tiểu gia hỏa kia, rất giống Thích Vĩ.” Nói xong liền nước mắt lưng tròng.

Bàng Lạc Tuyết thở dài, đứng dậy an ủi: "Chuyện đều đã qua, chúng ta sẽ bắt từng người từng người đi xuống âm phủ để thỉnh tội."

Thích Dao ngẩng mặt lên: "Ừ, nhất định sẽ như vậy."

Bàng Lạc Tuyết cảm thấy được an ủi, cuộc đời này dù cho gian nan hiểm trở cũng muốn những người ở kiếp trước từng ức hϊếp nàng phải từng bước từng bước trả giá thật lớn, thật may nàng có một tỷ muội tốt giúp mình.

“Đúng rồi, buổi tối hôm nay ca vũ liền giao cho tỷ an bài.” Bàng Lạc Tuyết nói.

"Đương nhiên, muội yên tâm đi, tỷ cũng cần phải trở về, muội phải chiếu cố tên tiểu bất điểm kia thật tốt."

Hai người đẩy cửa ra liền thấy Liên Diệp Liên Ngẫu cùng một nhóm nha hoàn vây cùng một chỗ, trên mắt Vân Cẩn bị che một mảnh vải đang chơi trốn tìm, vài người chơi đùa rất vui vẻ. Đứa bé này thực sự rất đáng yêu.

Đi tới, tay của tiểu gia hỏa bắt được váy của Bàng Lạc Tuyết, nhanh tay tháo khăn che mắt xuống, nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết liền bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi sáng. Bàng Lạc Tuyết ngồi xổm xuống nói: “Tỷ phải gọi ngươi tiểu gia hỏa này thế nào mới được đây?”

Tiểu gia hỏa hé miệng nói: “Mẫu hậu gọi ta là tiểu Tứ tử.” Nói xong vành mắt đỏ hoe.

Bàng Lạc Tuyết ôm lấy hắn nhẹ giọng vỗ về. Mấy nha hoàn vừa thấy tiểu bảo bối khóc vội vàng đến dụ dỗ.

Thích Dao tức giận nói: “Muội mau đi nhanh đi, làm tiểu bảo bối của chúng ta khóc rồi.”

Bàng Lạc Tuyết nói: “Ôi, sao giờ muội lại thành tội nhân rồi, tiểu Tứ tử ngoan ngoãn nghe lời tỷ tỷ. Ta hôm khác trở lại thăm ngươi.”

Liên Diệp cùng Liên Ngẫu cũng không có biện pháp đợi thêm, ba người ngồi xe ngựa trở lại Bàng quốc công phủ.

Quả nhiên, Bàng Lạc Tuyết vừa trở lại Bàng quốc công phủ, Tử Quyên liền chờ ở cửa, nàng vừa thấy Bàng Lạc Tuyết nói: “Tiểu thư, người đã trở về, đại thiếu gia đã về tới, phu nhân gọi ta chờ tiểu thư trở về thì đến chỗ lão phu nhân.”

Trong lòng Bàng Lạc Tuyết vui vẻ nói: “Không phải nói buổi chiều mới về đến sao, sao lại sớm hơn dự tính rồi, đi mau một chút, cũng đã hơn một năm không có gặp ca ca rồi.”

Liên Diệp cùng Liên Ngẫu cũng vội vàng chạy đến Hà Hương viện.

Tới gần viện, liền nghe được tiếng cười bên trong truyền ra, Bàng Lạc Tuyết sửa sang lại y phục.

Cửu ma ma vừa nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết vội vàng nói: “Nhị tiểu thư tới.”

Dương thị vội vàng kéo nàng tiến vào: "Tuyết nhi đã trở về rồi đây, Sách ca cứ hỏi con đi đâu rồi."

Bàng Lạc Tuyết tiến vào thấy một nam tử thân mặc y phục gấm màu chàm, thắt lưng buộc một cái đai Bát Bảo, trên đai lưng mang một khối ngọc bội màu trắng, hình dáng trái lại có chút non nớt, phối cùng áo xanh trên người thiếu niên cũng không có….. chút nào ảnh hưởng đến khí chất của ca ca, trên khuôn mặt tuấn lãng lại có dấu vết bị gió sương làm phờ phạt.

Mũi Bàng Lạc Tuyết đau xót chạy tới ôm lấy hắn, lầm bầm nói: "Ca ca trở về thật trễ, cũng không nhớ Tuyết nhi.”

Bàng Sách thở dài nói: "Ca ca rất nhớ tiểu Tuyết nhi a, một năm không thấy tiểu Tuyết nhi, nay đã trở nên xinh đẹp thế này, ca ca thiếu chút nữa không nhận ra, ca ca cho người đưa tới vải vóc cho muội, cuộn phượng hoàng hỏa kia chắc muội sẽ thích."

Bàng Lạc Tuyết nghi ngờ nói: "Sao ca ca biết cuộn vải kia sẽ ở trên tay của muội chứ?"

Vẻ mặt Bàng Sách cao thâm nói: "Cuộn vải kia chỉ có tiểu Tuyết nhi của ta mặc đẹp, trừ muội ra ta thật không nghĩ tới người nào khác có thể mặc đẹp hơn."

Bàng Lạc Tuyết làm tổ ở tong lòng Bàng Sách cười ngọt ngào. Bàng Lạc Vũ bên cạnh nghe nói như thế, nụ cười trên mặt vỡ nát đầy đất, hung hăng cắn nát môi.

Bàng Lạc Tuyết bên này thân thân thiết thiết, Dương thị cũng là vui đỏ mắt. Bàng Quốc Công nói: "Ca ca con trở về cũng mệt mỏi rồi, con không phải sẽ ôm lấy ca ca không thả chứ."

Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại nói: "Đã biết, phụ thân."

Lão thái thái nói: "Tuyết nhi của chúng ta là vì cao hứng nên mới như vậy, Sách ca xa nhà lâu như vậy, làm cho mẫu thân của ngươi cũng thật lo lắng, ta cũng ngày đêm dâng hương cầu phúc, trông ngươi sớm ngày trở về."

Bàng Sách vội vàng nói: "Đều là tôn nhi không tốt, làm cho tổ mẫu lo lắng, ngày sau tôn nhi nhất định sẽ hầu hạ dưới gối, để lão tổ tông không phải lo lắng nữa."

Mặt mày lão thái thái rạng rỡ, nhị phu nhân cũng không chịu yếu kém: "Đại công tử trở về, lão thái thái cùng phu nhân thật cao hứng, mấy ngày nay trước khi ngủ lão gia đều nhắc tới mấy lần."

Bàng Sách thế nào nghe không hiểu, đây là nhị di nương ám chỉ bà ấy có được bao nhiêu sủng ái sao?

Bàng Lạc Vũ nói: "Sau khi đại ca du học thật lâu trở về, có chuyện vui gì không, nói ra cho mọi người được vui vẻ một chút nha."

Lúc này Bàng Sách mới chú ý tới Bàng Lạc Vũ, nhìn quần áo, vật trang sức trên mái tóc cũng đã cập kê, l.q.d nói: "Đáng tiếc Vũ nhi là một nữ tử, nếu không cũng có thể đi ra bên ngoài tìm hiểu một chút, cũng để ta khỏi phải nói nhiều, không có gì để ngươi phải hâm mộ."

Bàng Lạc Vũ cười cười, Bàng Lạc Tuyết nhịn cười dàn xếp: "Muội thấy ca ca là ghét bỏ sợ Tuyết nhi quấn quít lấy ca ca hỏi chuyện nên mới nói như thế nha."

Bàng Sách làm sao không biết tâm tư của Bàng Lạc Tuyết.

Dương thị cũng nói: "Sách ca vừa trở về, chắc hẳn đi đường xa cũng mệt mỏi rồi, không bằng con đi về nghỉ trước, yến hội buổi tối nhất định là con không tránh được."

Vẻ mặt Lão phu nhân nhìn Bàng Sách cũng là thương tiếc: "Mau một chút trở về đi nghỉ đi, đến tối phụ thân cùng mẫu thân đã chuẩn bị yến hội cho tôn nhi, không thể thiếu xã giao."

Bàng Sách nói: "Làm phiền phụ thân mẫu thân, nhi tử lần này cùng trở về Dự vương, vương gia về cung trước, chắc hẳn buổi tối sẽ tới, làm phiền phụ thân mẫu thân lo liệu, đừng nên chậm trễ."

Bàng Quốc Công nghe thấy đương nhiên vui mừng, kết giao của nhi tử nhà mình quả nhiên đều là nhân trung long phượng*, Dự vương chính là nhi tử của hoàng hậu, tài đức xuất chúng, hoàng đế cũng là rất thương yêu hắn, nếu như không có chuyện xấu gì, chắc hẳn vị trí thái tử này sẽ là của hắn, vội vàng gật đầu nói: “Vi phụ trong lòng hiểu rõ, con lui ra nghỉ ngơi đi.”

Nhân trung long phượng*: Con cháu hoàng tộc.

Bàng Sách lúc này mới lui ra.

Bàng Lạc Tuyết vừa mới nhìn thấy ca ca chính là có thật nhiều điều muốn hỏi, bất đắc dĩ chỉ là sợ ca ca mệt, đành phải chờ đến yến hội. Mọi người ngồi lại nói một chút chuyện xong đều trở về, Dương thị dặn Bàng Lạc Tuyết buổi tối cần phải đến đúng giờ, nàng không được lười biếng. Bàng Lạc Tuyết không còn cách nào, đây là mẫu thân của mình, đành phải luôn mãi gật đầu đáp ứng mới được thả trở về.