Translator:
Maru chan
Beta – reader:
Maru chan
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, Đinh Tông Nho toàn thân vô lực, toàn thân y không một mảnh vải che đậy ngoan ngoãn cuộn người ngủ ở trên giường. Hạ Cực cũng trần trụi ôm lấy y. Cái ôm của hắn rất chặt, tựa như sợ y một phút sau sẽ biến mất không còn nữa. Trước kia hắn chưa từng đối xử với y như vậy.
Hai mắt Đinh Tông Nho mơ màng, y vươn tay yêu thương vuốt ve những sợi râu đã mọc dài ra trên cằm Hạ Cực, sau đó di chuyển đến vết thâm dưới hai mắt của hắn.
Tình cảm dây dưa đã nhiều năm như vậy, từng làm cho y tan nát cõi lòng tưởng có thể chết đi, cũng từng làm cho y mệt mỏi không chịu nỗi. Tất cả những thống khổ đó đã qua rồi, bây giờ chỉ còn lại sự bình yên.
Hạ Cực mở mắt, đem ánh mắt mạnh mẽ điên cuồng như sài lang hổ báo vây lấy y, cái nhìn chăm chú như vậy làm trái tim y nảy lên từng trận.
– Chào buổi sáng, Hạ Cực!
Ánh mắt của hắn làm cho y có chút run rẩy vì vậy liền nhỏ giọng bắt chuyện, vừa muốn ngồi dậy nhưng vòng tay Hạ Cực cũng không có buông ra, vẫn như cũ ôm y sát rạt, giọng nói dấm dẳng
– Vương Thiên Ốc…
– Sao?
Hai mắt Đinh Tông Nho trợn tròn, trong giây lát không hiểu vì sao hắn lại gọi Vương Thiên Ốc. Hạ Cực âm thanh lạnh lùng
– Tôi nói Vương Thiên Ốc thừa nhận mối quan hệ giữa anh ta với em. Anh ta trước giờ chưa có từng công khai chuyện tình cảm của mình với báo chí như vậy. Còn hai người lúc trước anh ta nói em cái gì mà tiểu tâm can tiểu bảo bối. Nói! Em với anh ta rốt cuộc đã làʍ t̠ìиɦ bao nhiêu lần hả?
– Tôi… Tôi với Vương Thiên Ốc…
Đinh Tông Nho phì cười. Việc này cơ bản là không phải như vậy, cũng không nghĩ trí tưởng tượng của Hạ Cực có thể đạt tới trình độ này.
– Không phải như anh nghĩ đâu. Anh ta không có gọi tôi là tiểu bảo bối hay tiểu tâm can gì cả mà là gọi…
– Lúc ấy chỉ có
một mình em. Đừng có nói là anh ta đang đóng kịch.
Đinh Tông Nho thật sự rất muốn cười. Đó là bởi vì Vương Thiên Ốc siêu cấp cưng chiều đứa bé, lúc nào cũng gọi loạn tiểu bảo bối tiểu tâm can. Nghĩ không ra là Hạ Cực vì vậy mà hiểu lầm.
– Không như anh đang nghĩ đâu. Thật vậy mà. Hạ Cực, tôi có thể giải thích.
Bởi vì hiểu lầm của hắn thật sự là buồn cười quá sức, làm cho khóe môi Đinh Tông Nho không nhịn được vểnh lên mang theo ý cười. Sắc mặt Hạ Cực khẽ thay đổi. Nhìn mặt y xem, cứ hễ lần nào nhắc tới tên Vương Thiên Ốc kia là y lại trưng ra vẻ mặt tràn đầy nhu hòa. Hắn tuyệt đối không cho phép y mang theo loại ánh mắt này mỗi khi hắn nói về người đàn ông khác.
– Hạ Cực, anh… Anh đang làm gì?
Hạ Cực ngồi dậy, sau đó là cánh tay khỏe mạnh chộp lấy hai cánh tay của y. Đinh Tông Nho có chút bối rối đứng dậy để cho Hạ Cực lôi về tủ quần áo rút ra hai cái cà vạt. Hắn ung dung trói chặt tay vào chân Đinh Tông Nho. Tay chân Đinh Tông Nho bị trói vào một chỗ làm cho y chỉ có thể mở rộng hai chân ra.
Mặc dù trực giác vẫn tin tưởng Hạ Cực sẽ không làm y bị thương, nhưng mà sự sợ hãi của Đinh Tông Nho vẫn không ngừng trào lên.
– Thả tôi ra. Hạ Cực. Chúng ta bình tĩnh nói chuyện. Chuyện không giống như anh tưởng tượng mà.
– Không sao cả. Tôi muốn cho dù em đã từng làʍ t̠ìиɦ với Vương Thiên Ốc cũng sẽ quên hắn đi.
Hai tay thon dài của Hạ Cực cầm lấy hạ thân ủ rũ do làm việc quá độ của Đinh Tông Nho. Ngón tay lạnh lẽo mang theo chút hơi ấm cùng sắc mặt lạnh băng đến cực điểm của hắn làm cho Đinh Tông Nho không thể tiếp tục nói chuyện.
– Hạ Cực. Tôi với Vương Thiên Ốc thời gian qua không có chuyện gì cả. Thật sự mà.
Vừa mới nói xong y liền kinh hãi thiếu chút nữa tắt tiếng.
Hạ Cực cúi đầu, đôi môi hắn dứt khoát mở ra, dùng đôi môi ấm áp vuốt ve đỉnh hạ thân y. Đinh Tông Nho giãy giụa thân người. Y đã từng làm cho Hạ Cực rất nhiều lần bởi kinh nghiệm giường chiếu của Hạ Cực cực kì phong phú, nếu y không ra sức thỏa mãn hắn, biểu hiện không được xuất sắc lập tức có thể bị đá ra khỏi cửa.
Bất luận Hạ Cực muốn y làm chuyện gì, y đều tình nguyện. Nhưng mà Hạ Cực chưa từng biểu hiện hắn có hứng thú với chuyện này. Đây là lần đầu tiên.
– Không được, không được. Hạ Cực…
Y run rẩy nói, chỉ cần nhìn đôi môi đầy mê người của con người ấy hé ra thì cả y lẫn ngàn vạn cô gái khác đều mơ đến lúc được hôn lên đó bây giờ lại có thể đem ra ngậm lấy biểu tượng nam tính của y. Sợ rằng tất cả các cô gái kia đều bị vỡ mộng.
Nhưng mà hình ảnh khó có thể để người khác nhìn thấy này lại làm cho y vừa thẹn vừa giận vừa có một tia kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng dâng trào. Chất lỏng của y dần tiết ra. Đầu lưỡi ẩm ướt của Hạ Cực trượt theo thân mình liếʍ láp hết tất cả những mật dịch vừa đi xuống giống như mật dịch đó có bao nhiêu ngon ngọt.
Nhìn thấy một màn này, thân thể y liền như bị thiêu đốt thành tro.
– Không… không… không cần mà… Uhm… Uhm… Uhm… Hạ Cực…
Y căn bản là không có cách gì chống cự lại được, chân tay y đều đã bị trói, nơi cảm thấy thẹn kia toàn bộ đều lọt vào trong tầm mắt của Hạ Cực. Hạ Cực cứ liếʍ láp tới lui. Mỗi giọt mật dịch tiết ra hắn lại một lần nếm sạch chỉ tựa như đó là những giọt mật động lòng người khiến y không thể cầm lòng.
Hắn liếʍ quanh nơi chảy ra mật dịch, ngón tay thon dài tiện thể thô bạo đùa giỡn cửa khẩu nơi mật dịch tuôn ra. Hơi đau đớn nhưng động tác đó cũng mang lại vô tận kɧoáı ©ảʍ làm cho thân thể Đinh Tông Nho không cách nào chịu được tra tấn nũng nịu rêи ɾỉ, cũng làm cho cửa khẩu tuôn ra thật nhiều mật dịch.
– Thoải mái không? Tiểu Nho?
Y chỉ có thể thở hổn hển, hai mắt lạnh lùng của Hạ Cực chăm chú nhìn vẻ mặt ngập tràn tìиɧ ɖu͙© của y, hắn chỉnh lại một chút đem bộ vị của y toàn bộ nuốt sạch. Nhìn thấy Hạ Cực không ngừng ngậm ra nuốt vào cái kia của mình, bản thân lại không thể không chế kɧoáı ©ảʍ, Đinh Tông Nho chỉ muốn lấy tay che lại hai má đỏ bừng.
– Đừng, đừng làm nữa. Cực… Tôi không muốn…
Kháng cự của y chỉ đổi lại được tốc độ nhanh hơn của Hạ Cực. Đinh Tông Nho không cách nào thừa nhận, y nắm chặt tay thành hai đấm, nói như khóc.
Không chỉ thân trên, thân dưới của y thường nuốt lấy bộ vị của Hạ Cực cũng mạnh mẽ co rút cho dù Hạ Cực chưa từng một lần chạm qua nơi đó.
– Muốn bắn sao? Tiểu Nho?
Đinh Tông Nho mắt đầy nước gật đầu. Hạ Cực nhả bộ vị của y ra sau đó vươn tay thô bạo chà xát nơi ấy. Cái loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ không lời nào có thể tả được này làm cho Đinh Tông Nho gào khóc, y lập tức bắn ra một dòng chất lỏng ra khỏi cơ thể.
Cao trào trôi qua, thân thể mềm nhũn không thể cử động. Ngón tay Hạ Cực đã đâm sâu vào mật động của y. Tiếng thở dốc của y dâng lên hết sức dâʍ đãиɠ, lúm đồng tiền cùng nụ cười tràn trên mặt Hạ Cực
– Mới vừa làm qua mà vẫn chặt.
Hắn khều khều động khẩu của y, đem nam căn của mình nháy mắt đâm sâu vào. Đinh Tông Nho khóc lóc, nội bích chật chội của y làm cho Hạ Cực cơ hồ hít thở không thông. Mỗi một di chuyển trong cơ thể y của Hạ Cực làm xuất hiện một trận co rút, mỗi một lần co rút lại mang theo sấm sét tập trung giáng lên eo y. Thân thể y căn bản là chẳng giống mới ân ái qua mà như đã rất lâu rất lâu chưa từng có làʍ t̠ìиɦ cùng nhau.
– Tiểu Nho. Thoải mái không? Có phải sướиɠ hơn rất nhiều so với làm cùng Vương Thiên Ốc.
Đinh Tông Nho căn bản không há miệng nổi, y vẫn thở dốc khóc thút thít. Nửa thân dưới giống như bị liệt. Hạ Cực dùng sức nâng mông y lên, làm cho mông y chuyển động giữa không trung. Hắn khi đâm sâu vào trong y lại dùng sức xoay chuyển, nhưng muốn vuốt ve nội bích đang phải nhận thống khổ kia. Hắn mãnh liệt muốn giữ lấy, giữ lấy tất cả.
– Không… Không… Hạ Cực… Tha cho tôi… Tha cho tôi… Tôi chịu không được…
Y khóc lóc kêu gào cầu xin tha thứ. Hạ Cực làm như không nghe thấy, mồ hôi rớt xuống cái trán của y. Hắn thô bạo xỏ xuyên vào tận nơi sâu nhất đầy mẫn cảm của y. Mỗi một cái xỏ xuyên đều thật mạnh thật sâu. Hắn cất giọng khàn khàn
– Tiểu Nho, thề từ nay về sau em chỉ làʍ t̠ìиɦ với tôi.
– Uhm……. tôi thề… tôi thề…
Mỗi cái đâm vào cơ hồ làm cho thần trí của y chạy mất cũng chẳng biết miệng đã nói cái gì.
– Không bao giờ gặp lại Vương Thiên Ốc nữa.
Đinh Tông Nho cắn chặt môi dưới, tia lí trí còn sót lại cũng nhanh chóng biến mất, y thiếu chút nữa đã nói điều Hạ Cực muốn.
– Nói mau. Nói em không bao giờ gặp lại Vương Thiên Ốc nữa.
Hắn một bên không ngừng đâm vào, một bên đùa bỡn đầu v* mẫn cảm của y. Đinh Tông Nho cơ thể không chịu được cong lên nhưng lại càng làm cho bản thân vây chặt lấy bộ vị của Hạ Cực. Hạ Cực mãnh liệt chuyển động, động tác xỏ xuyên càng thêm mãnh liệt. Đinh Tông Nho hạ bộ co rút lại, mồ hôi rớt đầy xuống thân thể trần trụi cường tráng của Hạ Cực.
– Không… Uhm…
Hạ Cực bị y kẹp chặt, chỉ kéo dài được thêm một chút cũng bắn ra toàn bộ vào trong người Đinh Tông Nho. Đinh Tông Nho nước mắt đầy mặt không tưởng tượng nỗi có lúc sẽ lên cao trào tới mức này.
Bọn họ té sấp lên giường. Hạ Cực nằm trên giường giận dỗi nói
– Em tại sao lại không chịu nói sẽ không gặp Vương Thiên Ốc nữa?
Đinh Tông Nho tức giận. Hắn lần làʍ t̠ìиɦ náo loạn này thiếu chút nữa lấy mất mạng của y
– Tôi với anh ta một chút quan hệ cũng không có tại sao sau này lại không cần gặp lại? Vương Thiên Ốc nói gì cũng có ơn với tôi. Chỉ có chính anh suy nghĩ lung tung. Tôi với Vương Thiên Ốc chưa từng làʍ t̠ìиɦ với nhau.
Hạ Cực im lặng ba mươi giây, hắn hỏi lạnh
– Thật không? Em không làʍ t̠ìиɦ với hắn thì tại sao lại có con lần thứ hai?
Đinh Tông Nho giận dữ hét
– Đó là con của anh. Sau khi chúng ta chia tay tôi mới phát hiện. Như vậy anh đã rõ ràng chưa? Nếu anh không tin thì tự tính thời gian đi.
Lớp băng dày trong ngực hình như lại tan ra được một chút, mặc dù chưa có tan hết nhưng ít nhất cũng được hơn phân nửa. Hơn nữa hắn cũng không cần tính thời gian, hắn tin tưởng Đinh Tông Nho sẽ không nói dối hắn.
Sắc mặt Hạ Cực vẫn bình thường như không có chuyện gì, chẳng có lấy một tia áy náy. Đinh Tông Nho tức giận đá hắn một cái. Hắn rõ ràng so với Hạ La Hối còn muốn bướng bỉnh hơn, chẳng còn thuốc nào chữa được.
Bị đá một cước làm cho sắc mặt Hạ Cực trở nên khó coi
– Em giận cái gì, chẳng phải lúc này em còn sướиɠ hơn tôi sao?
Đinh Tông Nho mặt đỏ bừng, tức giận nói không ra hơi.
– Miệng anh nếu còn nói những lời không sạch sẽ như vậy nữa tôi lập tức đi làʍ t̠ìиɦ với Vương Thiên Ốc.
Sắc mặt Hạ Cực lập tức đen sì, hắn lãnh khốc hỏi
– Em nói gì?
Đinh Tông Nho trước kia tìm mọi cách lấy lòng hắn nhưng mà lần này y thật sự làm cho hắn phát hỏa. Ngay cả Hạ La Hối cũng chưa từng làm cho hắn tức giận tới mức này. Hắn đem y trói đứng lên, sau đó dùng mọi thủ đoạn tình ái khống chế y.
– Tên bại hoại này, đàn ông tốt trên đời có rất nhiều mà tại sao tôi lại đi yêu tên hỗn đản như anh?
Nhìn vết trói lưu lại trên tay trên đùi Đinh Tông Nho tức giận không thôi, vớ được bất cứ cái gì trên giường đều ném tới người hắn. Ai bảo hắn quá đáng như vậy.
Thân thể trần trụi của y đầy dấu hôn của hắn, đầu v* bên phải lại bị hắn cắn một cái lúc nãy hiện vẫn còn đang sưng đỏ. Hạ Cực nuốt nước miếng, nhìn trên bắp đùi của y đang chậm rãi chạy xuống thứ vốn ít phút trước vẫn còn là của mình.
Hình ảnh ấy làm cho lòng hắn sôi sùng sục, nếu bây giờ có bão quét qua cũng chẳng đủ để dập được sự cuồng nhiệt của hắn. Biểu tượng nam tính giữa hai chân lại ngọ ngoạy đòi đứng lên.
Đinh Tông Nho hiển nhiên cũng phát hiện ra rồi, cả mặt y đỏ bừng. Hai mắt mở to, miệng cũng mở to như định mắng gì đó. Biểu hiện như vậy của y làm cho trái tim Hạ Cực càng nóng hơn. Tảng băng trong ngực giờ đã tan hoàn toàn, từ trước đến nay chưa khi nào hắn có cảm giác như vậy.
– Lại đây, Tiểu Nho.
Đinh Tông Nho rõ ràng trong lòng vẫn còn rất tức giận và phẫn nộ, nhưng mà chẳng hiểu sao nghe lời nói ngập ngừng tràn đầy du͙© vọиɠ ấy thì một trận tê dại liền nảy lên, rõ ràng đêm qua cho tới tận lúc nãy đã không ngừng ân ái…
– Lại gần chút, Tiểu Nho.
Cơ thể y không tự chủ được bước về phía Hạ Cực. Hạ Cực đúng là có năng lực thôi miên y. Y đến bên gần Hạ Cực, liền sau đó là đầu ngón tay của Hạ Cực lại bắt đầu sờ soạng chỗ bí mật giữa hai mông y.
Quả nay kiểu gì cũng là hoan ái quá độ rồi, nhưng mà khi hắn cưỡi ở trên người Hạ Cực, đầu v* bởi vì bị liếʍ cắn quá độ mà đau nhức không thôi vẫn truyền lên não y những đợt kɧoáı ©ảʍ.
– Tiểu Nho. Em giỏi lắm, thêm một lần nữa. Em làm cho tôi thật thoải mái.
Y ngồi xuống để cho Hạ Cực có thể tiến vào sâu hơn. Toàn thân y run rẩy, tiếng kêu giờ đây cũng trở nên khàn khàn. Hạ Cực lại tận tình đưa y đạt đến cao trào một lần nữa.
Lần hoan ái này làm cho y mệt đến đứt hơi, căn bản là không còn sức để bò dậy, cứ thế mà ngủ thẳng giấc tới tận sáng hôm sau. Mà vòng tay Hạ Cực lại mạnh ôm ngang eo y, không cho y cục cựa.