*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quê nhà Noãn Khí, là ở một nơi gọi là thôn Hồng Sa trong thị trấn D
Tiểu Hàn đối với thị trấn D này vô cùng xa lạ, lại càng chưa từng nghe qua cái tên thôn Hồng Sa. Tên gọi này nhìn qua có vài phần quỷ dị, không biết thực tế sẽ là cái dạng gì đây.
Tiểu Hàn là điển hình cho thanh niên đô thị, hoàn toàn không thích hợp làm một người lữ hành đường dài. Xe lửa tốc độ chậm chạp, đến thôn Hồng Sa lại cần tới một ngày một đêm, nhàm chán khiến cậu phải đem NDSL lăn qua lộn lại chơi đùa.
Đáng tiếc lúc ra cửa chuẩn bị không đủ đầy đủ,
NDSL(*)
rất nhanh đã hết pin. Tiểu Hàn hai mắt vô thần nằm trên giường, không ngừng nhớ lại trò chơi mến yêu tự mình an ủi.
Cuộc sống không có máy vi tính thật là chẳng có gì vui... Thật là nhớ chơi võng du, thật là nhớ thấy mọi người trong hội, thật là muốn... đánh Noãn Khí.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt cười hì hì của Noãn Khí, chân mày Tiểu Hàn nhăn thành một đoàn.
Mỗi ngày đều thấy thì phiền muốn chết, thời gian dài không thấy lại bắt đầu nhớ nhung... Đây là tại sao? Mình chẳng lẽ là đang mắc bệnh thần kinh sao?
... Không, không đúng.
Ai nhớ nhung tên khốn kia cơ chứ!?
Tiểu Hàn giật mình một cái, dùng sức ngồi dậy, phấn chấn tinh thần thầm thì nói: không, mình căn bản cũng không nhớ nhung anh ta, mình chẳng qua là đặc biệt đến nhắc nhở anh ta còn có cuộc thi hơn một tháng nữa, không về kịp sẽ là phiền phức lớn. Mọi người xem, mình là người tốt đến nhường nào.
Ừ... Chính là như vậy, chính là như vậy. Mình thật sự là người quá thiện lương.
Tiểu Hàn tự mình lừa gạt đủ, mặt mỉm cười cầm lên sách tham khảo, bắt đầu học tiếng Anh.
Cậu thấy hết sức tập trung, miệng liên tục lẩm bẩm. Nửa giờ qua đi cậu mới ý thức tới mình đang làm gì, chợt đem sách ném ra, ôm đầu phát điên:
“Tại sao... Tại sao mình lại không tự chủ học tập...”
Ông lão nằm ở giường kế bên bưng chén trà, vô cùng cảm thán khích lệ: “Cậu thiếu niên này thật cố gắng, lên xe cũng không quên đọc sách, tương lai nhất định có thể thi tốt đại học...”
“Ông à, cháu sắp tốt nghiệp đại học rồi...”
Tiểu Hàn khóc không ra nước mắt.
“Mình nhất định là bị vi rút học tập của Noãn Khí phát tán bám vào người rồi...”
Vi rút học tập. Người trúng loại độc này, thì tiềm thức sẽ không tự chủ tuân theo nguyên tắc “Học tập chính là vương đạo”, khiến cho người trúng độc không tự chủ lúc nào cũng phải làm bạn cùng quyển sách, không có thuốc nào chữa được. Hoặc giả cho đến lúc đạt được mục tiêu “Cuộc thi thành công”, nó mới có thể lặng yên không tiếng động tản đi...
Mùa đông giá rét, trong buồng xe ấm áp càng khiến người mơ màng buồn ngủ, không khí ngoài cửa sổ vẫn như cũ, cảnh sắc một màu ảm đạm trong trẻo,lạnh lùng.
Khác với cậu đã nghĩ, người trên tàu cũng không nhiều lắm, toa của Tiểu Hàn cũng chỉ có 3 vị trí có người, những giường khác đều trống không. Điều này khiến buồng xe cũng rất an tĩnh, dường như không có bất kỳ người nào cười nói lớn tiếng, ngay cả phục vụ đi vào bán đồ cũng không quá nhiệt tình, phần lớn thời gian chỉ có thể nghe tiếng bánh xe bánh xe đẩy kút kít.
Thứ rõ ràng duy nhất, có lẽ chỉ là âm thanh từ chiếc loa phát thanh gắn trên xe đẩy. Một lần rồi lại một lần, không phiền không chán quảng cáo về các món trong bữa tối, tên của những món ăn nghe qua tựa hồ rất ngon lành, nhưng chất lượng thường sẽ không quá cao.
Xem lại đồng hồ, đại khái trưa mai mới có thể tới được đích. Người ngồi trong xe cũng không quá nhiệt tình, mình cũng không có thói quen tìm người nói chuyện phiếm, bên trong toa xe có một ông lão, còn có một đôi tình nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi. Một khoảng thời gian dài như vậy, rốt cuộc nên vượt qua thế nào?
Có lẽ là lúc trước đọc sách quá mệt mỏi, Tiểu Hàn suy nghĩ một chút, trong lúc vô tình ngủ thϊếp đi.
Xe lửa rất ổn định, tiếp tục di chuyển cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ, ngay cả thanh âm ma sát của đường sắt cũng dễ dàng trở thành khúc nhạc thôi miên cho những người mệt mỏi. Có lúc xe lửa dừng để vào trạm, thanh âm này bỗng nhiên dừng lại, ngược lại khiến cho người ta không cảm thấy quen.
Tiểu Hàn tỉnh lại trong lúc tàu dừng. Nhiệt độ trong tàu có chút cao, ngủ không quá thoải mái, nóng đến toát mồ hôi. Lúc này ánh đèn bên trong buồng xe vẫn sáng, nhìn qua vẫn chưa đến mười giờ. Cậu giơ đồng hồ trên tay đến bên cửa nhìn, chín giờ ba mươi phút.
Ngủ gần 6 tiếng đồng hồ.
Tiểu Hàn chậm rãi ngồi dậy, bị bóng đen trước mắt làm cho sợ hết hồn.
Một người trung niên trong đoàn xe đang ngồi bên mép giường cậu, tay cầm một xấp sách, cười như không cười nhìn cậu.
“Ông...”
Người này không biết từ lúc nào ngồi ở chỗ này, biểu tình kia nhìn có chút quỷ dị. Tiểu Hàn toát mồ hôi hột, có chút chần chờ mở miệng hỏi: “… có chuyện gì?”
“Cậu nhóc.” Nhân viên đoàn xe toét miệng cười một tiếng, giơ giơ quyển sách trên tay, “Muốn mua một quyển gϊếŧ thời gian không?”
“Là gì vậy?”
Tiểu Hàn cũng muốn gϊếŧ thời gian, nhận lấy quyển sách kia nhìn qua cái bìa, mặt đã nhanh chóng xụ xuống.
Cái này... là gì vậy a?
《 Khái niệm đứng đắn về đồng tiền》, 《 Mười phương pháp phát tài 》... Được rồi, những thứ này cũng coi như đáng đọc đi, như vậy 《 Dạy bạn cách nắm bắt dạ dày đàn ông》, 《 Ba mươi sáu kế trong tình yêu》... Đây là cái quỷ gì vậy...?
“Cháu không thích hợp với sách này đâu.” Tiểu Hàn mặt đen lại đem sách đẩy trở về trong tay bác già.
“Không thích hợp chỗ nào?” Bác già giống như bị cự tuyệt thành quen, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu đả kích gì, “Cậu nhìn cái bìa đã có thể kết luận sao, đừng trông mặt bắt hình dong như vậy... Tới tới, mua một quyển đi.”
“Cháu không mua, cám ơn.”
Bác già lại nhiệt tình giới thiệu: “Bác xem cái này 《Ba mươi sáu kế
trong tình yêu》 nhìn qua đặc biệt thích hợp với cậu...”
“... Thích hợp chỗ nào?”
“《 Các món ăn gia đình phổ biến》 đây? Bây giờ con trai cũng nên học tập xuống bếp một chút...”
“Cháu không mua!”
...
Lôi lôi kéo kéo nửa ngày, thật vất vả mới đuổi được người đàn ông này, Tiểu Hàn cảm giác khí lực toàn thân mình đều bị rút sạch rồi.
Đây rốt cuộc là lữ hành kiểu gì vậy... Nhân viên đoàn xa thì ra đều là như vậy sao!?
“Cậu nhỏ kia, cậu xuống đâu?”
Ông lão giường bên vẫn đang bưng chén trà, cười tủm tỉm hỏi.
“Làng Liễu.” Trong trí nhớ của cậu, hình như là cái tên này.
Bác già bán sách của đoàn xe vốn đang định đi ra ngoài, nghe hai chữ này lập tức quay trở lại.
“Bác đây cũng muốn đến làng Liễu, cậu muốn đến nơi nào ở đó?”
“Thôn Hồng Sa.”
Tiểu Hàn vừa thấy là bác già nói, tức giận trả lời.
“Thôn Hồng Sa?”
Ánh mắt của bác già đoàn xe chợt sáng lên, không có ý tốt bu lại.
“Cậu nhỏ à, nếu không mua sách, cậu mua cái này cũng được...”
Bác ta sờ sờ mò mò trong cái túi to, lại lấy ra một chuỗi phù hộ thân nhìn qua rất giống nhau. Bác đem kia một xấp đầy những món đồ chơi nhỏ nhỏ kéo tới lau lay trước mặt Tiểu Hàn, hoa lạp lạp vang dội.
“Mua một cái phù bình an, cậu muốn đi đâu cũng không lo!”
“Bác rốt cuộc là người của đoàn xe hay là người bán hàng vậy...” Tiểu Hàn mặt đen lại.
“Hắc hắc, bác thấy cậu là lần đầu tiên đi, cho nên mới đặc biệt nhắc nhở cậu. Cậu nhỏ không biết đi? Thôn Hồng Sa là nơi rất ‘Yêu dị’ đó...”
“Xin không cần truyền bá tư tưởng mê tín phong kiến!”
“Bác tuyệt đối không phải nói càn.” Nhân viên đoàn xe chậm rãi sờ cằm, cố làm ra vẻ cao thâm nói, “Cậu không mua bây giờ, chờ đến lúc hối hận, thì mọi việc đã không còn kịp nữa rồi...”
“...”
Hơn mười phút sau.
Bác già đoàn xe cười gian đi xa, Tiểu Hàn cầm phù hộ thân đối phương vừa cưỡng ép cậu mua, oán khí mười phần nhìn chằm chằm về bóng lưng cao lớn đó.
Thật ra thì nếu là cậu thật sự không muốn mua, đối phương cũng không được như ý. Vấn đề chính là... Mặc dù Tiểu Hàn ngoài miệng vừa nói không sợ mê tín phong kiến, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có chút kính sợ nhất định đối với “Món đồ chơi ” kia.
Nói trắng ra là chính là – cậu ta sợ ma.
———————–
(*)NDSL:
Nintendo DS Lite, máy chơi game cầm tay của Nintendo—————————————-
Phiên này về Tiểu Hàn này hình như vẫn chưa được chị Nhã Kỷ viết xong, trên mạng đến phần này là đã dừng lại rồi, hx T^T