Edit: bé Na
Sáng sớm ngày cuối tuần.
Khi Thanh Dạ mở to mắt tỉnh giấc, nắng ngoài cửa sổ đã chiếu sáng rạng rỡ. Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm chắn nhạt nhòa chiếu thẳng vào phòng, mang đến một chút bồi hồi, lo lắng.
Xem ra, hôm nay thời tiết rất tốt.
Thanh Dạ loáng thoáng nghe thấy một ít thanh âm khẽ khàng, ngửi thấy một mùi vị thản nhiên từ bên ngoài bay vào. Duỗi tay ra, người vốn đang ngủ bên cạnh mình, quả nhiên đã không thấy đâu.
Nhìn đồng hồ, chín giờ. Không sớm nữa rồi.
Thanh Dạ đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo. Từ phía sau, nghe thấy tiếng mở cửa phòng.
“A…… Dậy rồi à? Em đang muốn đến gọi anh.”
Chu Luật mặc áo trắng, bên ngoài đeo tạp dề, đứng ở cửa.
“Uh, anh vừa tỉnh.”
Thanh Dạ mỉm cười nhìn cậu một lúc, hỏi:
“Luật, sao em không ngủ thêm một lúc nữa?”
“Không có cách nào……” Chu Luật lắc đầu,“ Em đã có thói quen ngủ như vậy, vừa đến thời gian đi làm liền tỉnh giấc.”
Thanh Dạ híp mắt, từ trên xuống dưới đánh giá cậu nửa ngày, cười nói:
“Uhm, nhìn Luật mặc tạp dề thật đúng là đáng yêu……”
“Cũng không phải lần đầu tiên nhìn, có cái gì để ngạc nhiên chứ.” Chu Luật khoanh tay thúc giục,“Nhanh đứng lên nào, điểm tâm em đã làm xong rồi.”
Thanh Dạ ngồi bất động, chỉa chỉa mặt yêu cầu:
“Hôn chào buổi sáng, không thể quên.”
“……”
“Anh thật sự là……”
Luật cười lắc lắc đầu, nhưng vẫn thuận theo cúi đầu, hôn môi người ngồi trên giường.
Nhưng ngay sau đó, lại không kịp phản ứng bị Thanh Dạ kéo lên giường, còn bị anh dùng lực đặt dưới thân.
Nhìn người trước mắt đang cười với vẻ mặt thật gian trá, Chu Luật thở dài nói:
“Này…… Trên người em……”
Những lời muốn nói, nháy mắt bị một nụ hôn nồng cháy chặn lại.
“Thanh……”
“Hư……”
Mặc kệ nói thế nào, “Nụ hôn chào buổi sáng này” thời gian và chừng mực đều đã vượt quá giới hạn…… Chu Luật nâng tay đẩy người đang nằm phía trên, nhưng lại không đạt được chút hiệu quả nào.
“Đỗ Vũ Trạch……”
Môi Thanh Dạ dần dần di chuyển xuống phía dưới, tới cần cổ. Cởi khuy ở cổ áo, lộ ra rõ ràng những dấu hôn tối hôm qua anh để lại.
Sau đó, lực độ âu yếm bỗng nhiên càng mạnh hơn.
Chu Luật hô hấp dần dần trở nên không ổn, cậu biết nếu còn tiếp tục như vậy……
“Đừng đùa nữa……”
“Không đùa mà.” Thanh âm Thanh Dạ thực nhẹ nhàng,“Anh đối với em đều rất thật sự, Luật……”
“……”
Khua môi múa mép, phỏng chừng không quá vài người có thể qua mặt được Thanh Dạ.
Chu Luật trong lúc nhất thời nghĩ không ra được lời lẽ thích hợp để đáp lại, đơn giản không đẩy anh ra nữa, mặc cho anh hôn môi mình.
“Đồng ý……?”
Nhận ra người yêu không tiếp tục giãy dụa nữa, Thanh Dạ cười khẽ đứng lên, tự tay cởi tạp dề.
“Ah, Thanh Dạ.”
“Uh?”
“Thật ra là em đang nấu canh. Nếu anh không sợ nồi bị cháy khét rồi nhà bếp cũng cháy cùng, thì cứ việc tiếp tục đi.”
Thanh âm vô cùng bình tĩnh, lại trần thuật chuyện vô cùng tàn khốc.
“……”
Đây giống như buổi sáng tâm trạng vui vẻ bước ra ngoài cửa, bỗng nhiên bị một chậu nước từ trên lầu hắt thẳng vào người.
“Vì sao chưa tắt bếp đã đến gọi anh rời giường…”
Thanh Dạ ảo não bi ai kêu một tiếng, buông người dưới thân đứng dậy.
Sáng sớm cuối tuần. Ánh nắng ấm áp. Bữa sáng phong phú.
Tựa hồ hết thảy đều đang rất đẹp.
Thanh Dạ…… Thập phần oán niệm uống bát canh ngô.
Toàn bộ đều là lỗi của canh.
Cho dù hương vị có ngon đến đâu, nhưng là canh…… Có thể so sánh với người sao?
Chu Luật nhìn bộ dáng của anh, chỉ ngồi cười.
Trong khoảng thời gian sau khi dự tuyển kết thúc, hai người dường như tan tầm mỗi ngày đều ở cùng nhau. Thanh Dạ mang vài thứ tới đây, đem nơi này trở thành ngôi nhà thứ hai, ngày nghỉ hoặc khi bận công tác anh đều ngủ lại.
Hai người thói quen sinh hoạt vốn cũng không giống nhau cho lắm, nhưng lại hòa hợp ngoài ý muốn. Thanh Dạ chú trọng việc hưởng thụ cuộc sống cùng mình chưa từng để ý những điều đó, có lẽ đủ bù trừ cho nhau.
Hiện tại mỗi một ngày, đều thật sự rất hạnh phúc.
“Luật…… Chuyện lần trước anh nói với em, em đang lo lắng sao?”
“Chuyện gì?”
Thanh Dạ nâng má, nói:
“Chuyện cùng anh đến gặp mẹ.”
“À……”
Chu Luật đem bát đĩa thu dọn lại, bỏ vào bồn rửa.
Mẹ Thanh Dạ vài ngày nay vẫn kiên quyết yêu cầu gặp mặt cậu. Nhưng cậu lại chậm chạp không tỏ rõ thái độ.
Không phải nghĩ là không muốn gặp. Chỉ là trong lòng, không biết đang có cảm giác gì.
“Cùng mẹ anh gặp mặt…… Em không phải đang cảm thấy khẩn trương chứ?”
Một vòng tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng mình. Chu Luật tựa vào ôm ấp ấm áp đó, mỉm cười nói:
“Hiện tại khẩn trương nhưng lúc đó sẽ không”.
“Em an tâm, mẹ anh một người hiểu biết.”
“Được rồi.” Chu Luật gật gật đầu, đáp ứng anh,“Em sẽ thực thẳng thắn nói với bà, em chính là người đã bắt cóc con bà.”
“Này này…… Phải nói ngược lại mới đúng chứ?” Thanh Dạ sửng sốt, cười khổ nói,“Nếu cha mẹ em còn sống, anh mới là người không biết phải giải thích với họ thế nào……”
“Cha mẹ rất thương yêu em. Nếu hai người còn sống, em sẽ lựa chọn nói thẳng.” Chu Luật mỉm cười,“Loại chuyện này rồi sẽ có ngày bị phơi bày, muốn giấu cũng không giấu được cả đời.”
“Luật……”
Thanh Dạ đem mặt áp bên tai cậu, vòng tay đang ôm càng siết chặt hơn.
“Anh sẽ mang đến cho em hạnh phúc.”
“Em hiện tại, cũng đang rất hạnh phúc.” Chu Luật nhẹ nhàng nói.
Thời gian cùng anh một nơi, những giọt hạnh phúc cứ thấm dần, thấm dần vào trái tim em.
Buổi tối hôm nay, Thanh Dạ trở về nhà của mình.
Chín giờ, hội nghị trước khi Quốc chiến của Ánh Sáng Chi Đường đúng giờ bắt đầu. Đội ngũ chính thức cùng thành viên dự khuyết đều tụ tập ở phòng hội nghị thành Hưu Bá Luân, tiến hành thương thảo cuối cùng.
Công tác chuẩn bị đã rất đầy đủ. Điều duy nhất Chu Luật không hiểu được là, lý do tại sao từ lúc Tiểu Hàn từ Tam Sinh Thạch trở về, liền vội vàng xin Thanh Dạ được đổi mới chức nghiệp……
“Lão đại, em muốn sử dụng nhân vật thích khách tham gia Quốc chiến được không?”
“Lâm trận đổi tướng? Thật không hiểu cậu đang nghĩ gì……” Thanh Dạ cũng cảm thấy kỳ quái,“Nếu cậu sử dụng thích khách, anh đây phải làm gì?”
“Dùng thần quan.”
“……”
“Cùng Luật phó hội thành một đôi, không phải rất tốt sao?” Tiểu Hàn không sợ chết tiếp tục nói.
Thanh Dạ hít một hơi dài
, kêu lên:“Người tới, đem thằng nhóc đang nói hưu nói vượn này đá ra ngoài cho tôi–”
Mọi người trong hội đều biết, chức nghiệp thuần phụ trợ là tử huyệt lớn nhất của Thanh Dạ……
Chu Luật nghĩ đến đây, lắc lắc đầu. Cậu bé Tiểu Hàn này, rốt cuộc lại chịu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì?
“Ngày mai sẽ là trận đấu cùng Khoảng Cách Ngày Đêm. Chiến thuật ngày hôm qua đã được bàn bạc rõ ràng, mọi người đều biết mình nên làm gì rồi chứ?”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
“Tốt lắm. Công hội Ngày Đêm này, trên thực tế ưu thế lớn nhất ở Tam Sinh Thạch là thành viên đông đảo. Bởi vậy mọi người không cần quá mức e ngại thực lực của họ.” Thanh Dạ dừng một chút, nói,“Cần chú ý nhất, là một quyền sư tên là Noãn
(Ấm)
Khí trong công hội bọn họ. Đến lúc đó tôi sẽ phụ trách kiềm chế cậu ta, mọi người làm tốt bổn phận của mình là được rồi.”
Chu Luật luôn luôn chú ý lắng nghe, không chú ý tới Tiểu Hàn đã đến đứng bên cạnh mình. Cho đến khi Chu Luật nhận được một tin tán gẫu mật:
“Phó hội…… Em vẫn muốn sử dụng thích khách.”
“……”
Chu Luật trầm mặc một lúc, hỏi:“Vì sao?”
“Em muốn dùng nhân vật thích khách, không có lý do gì.”
“Tiểu Hàn, cậu cũng nên rõ ràng, trận đấu mấu chốt như vậy, chúng ta không có khả năng tùy tiện thay đổi người.” Chu Luật thản nhiên nói,“Nếu cậu không muốn sử dụng thần quan, không bằng đem cơ hội dự thi nhường lại cho Ly Ca. Cậu không nghĩ tới, trong hội còn rất nhiều người muốn đi.”
“……”
“Sao rồi, còn vấn đề gì nữa?”
Tiểu Hàn rầu rĩ đáp:“Vậy được rồi, em vẫn dùng thần quan.”
Chu Luật khe khẽ thở dài.
Tình trạng tâm không cam, tình không muốn như vậy, ngày mai làm sao có thể phát huy tốt năng lực?
Chu Luật nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói:
“Tiểu Hàn, tôi không hỏi cậu nguyên nhân, tôi chỉ muốn hỏi, cậu hiểu biết tất cả về chức nghiệp thần quan này chứ?”
“Em sao lại không biết?”
“Vậy cậu cảm thấy thần quan là chức nghiệp thế nào?”
“Một chức nghiệp làm cho người chơi rất buồn chán, nhưng lại có thể làm cho đồng đội thật vui vẻ.” Tiểu Hàn không cần nghĩ ngợi trả lời.
Thật đúng là…… đáp án thú vị.
Chu Luật cười cười, tiếp tục nói:
“Thần quan cũng không phải là loại chức nghiệp chỉ có thể giúp đồng đội tăng lực công kích hoặc lực phòng ngự, cộng thêm có các kỹ năng cứu sống rất hữu ích. Đối với kẻ địch mà nói, thần quan còn là loại binh khí có lực phá hoại rất lớn, cậu hiểu chứ?”
“Em biết, nhưng mà……”
“Như vậy, điểm lợi hại nhất của thần quan là gì?”
“Lợi hại?”
“Đúng vậy, lợi hại.” Chu Luật hồi đáp,“Tuy rằng không thể trực tiếp gϊếŧ chết đối thủ, nhưng có thể làm cho toàn thể đội ngũ đối phương thống khổ không chịu nổi…… Lợi hại như vậy, chẳng lẽ lại không phải rất thú vị sao?”
Nói xong câu này, Chu Luật làm một biểu tình cười âm hiểm, Tiểu Hàn đứng nhìn mà rét run.
“Tiểu Hàn, nhớ kỹ câu này……”
“……”
“Chúng ta không gϊếŧ người, chúng ta chỉ hại người.”
“……”
…… Ác ma.
Tiểu Hàn trong đầu xác định thêm một định nghĩa mới.
Nhưng Tiểu Hàn lại không phát giác, cảm xúc của mình sau khi nói chuyện với Luật, đã được nâng cao vài phần.
Hội nghị kết thúc, Thanh Dạ nhịn không được hỏi:
“Vừa rồi em cùng với Tiểu Hàn nói chuyện gì, còn cười âm hiểm đến như vậy?”
“Em chỉ trần thuật sự thật cơ bản và biến nó thành lời cổ vũ.” Chu Luật cười.
“A?”
Thanh Dạ còn muốn tiếp tục hỏi rõ ràng. Phía sau, anh thấy Cá Chết dùng kênh lân cận nói:
“Lão đại, chúng em hiện có chuyện lo lắng từ rất lâu rồi muốn nhận được sự đồng ý của anh.”
“Chuyện gì?”
“Hỏi trước đã…… Lão đại, sau khi tan họp anh có bận làm việc gì không?”
“Không.” Thanh Dạ trả lời rõ ràng.
“A…… Tốt lắm tốt lắm ~”
Cá Chết cười gian.
Mèo Lười cười gian.
Đu Đủ cười gian.
Ly Ca cười gian.
Bỗng nhiên phát hiện…… Trong hội rất nhiều người, đều đang cười gian.
“…… Các cậu rốt cục muốn làm gì?”
“Lão đại!” Cá Chết nghiêm nghị hét lớn,“Chúng em hiện tại chính thức hướng anh hạ chiến thϊếp! Nếu là nam nhân thì tiếp chiêu đi!”
“Gì hả?”
Trong lúc nhất thời…… không hiểu tình trạng hiện tại là gì.