Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 8 - Chương 60: Vũ

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Trong gió tuyết, Mai Uyển thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc mềm mại của trẻ nhỏ, làm tôn lên hoa mai nở rộ, tăng thêm vài phần không khí vui mừng trong khuôn viên luôn an tĩnh này.

Ngày lễ truyền thống Tết âm lịch, toàn quốc được nghỉ, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ thân là trưởng phó bộ trưởng Bộ Quốc An, cũng có thể nghỉ được vài ngày, dù sao trong nhà cũng có network với kho số liệu của bộ, có thể công tác bất kì lúc nào.

Năm nay Lăng gia mới có thêm một cô công chúa nhỏ mới sinh, khiến mọi người đều vui vẻ. Lăng Tử Hàn cực kỳ yêu thích cô con gái út này của mình, từ đút sữa đến thay tã lót đều cố gắng tự tay làm, không chịu giao cho bão mẫu. Ban đêm chỉ cần đứa nhỏ khóc, cậu sẽ lập tức tỉnh lại, chạy tới xem thử, khiến Vệ Thiên Vũ rất lo lắng.

“Trẻ nhỏ buổi tối khóc là chuyện bình thường, đút sữa, thay tã rồi dỗ là nó sẽ ngủ lại thôi.” Anh nhẹ giọng khuyên nhủ. “Em cứ chạy qua chạy lại như thế, sẽ khiến cơ thể mệt mỏi đó.”

Lăng Tử Hàn có chút bất đắc dĩ: “Không có cách nào hết, vừa nghe tiếng khóc của nó là em lại tỉnh, chuyện này em không khống chế được.”

Vệ Thiên Vũ thở dài, chỉ có thể mua tường gỗ cách âm, đem 4 phía tường cùng trần nhà phòng trẻ em, ngay cả sàn nhà cũng đều bịt kín, cách âm triệt để, như vậy dù cho bé khóc thì chỉ cần cửa đóng kín thì tiếng khóc sẽ không truyền ra bên ngoài.

Lăng Tử Hàn không có phản đối cách làm này của anh, chỉ là vào ban ngày càng thêm chiều con gái mình, vừa nghe tiếng con khóc đã lập tức đi ôm. Đứa bé nhỏ mới sinh vài ngày đã cực kỳ thông minh, dù không có cần gì, cũng sẽ nũng nịu mà khóc, để ba đi ôm mình. Vệ Thiên Vũ rất muốn ngăn cản hành vi cực đoan chiều con gái quá mức này của Lăng Tử Hàn, thế nhưng khi nhìn thấy nét dịu dàng trên khuôn mặt cậu, lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ.

Ba đứa nhỏ trong nhà đối với chuyện cha mình cùng anh mình yêu thương cô công chúa nhỏ lại không có bất kì bất mãn nào, vì bọn nhỏ cũng rất thích bé, cho nên trong suốt tết âm lịch, cả nhà Lăng gia một đám đàn ông thiếu niên đều vây quanh 1 bé gái, tạo nên một cảnh khá buồn cười.

Hôm nay, Lăng Tử Hàn ôm con gái, đang đút sữa cho bé uống, thì Lăng Tiêu, Lăng Diêu hưng phấn mà từ ngoài cửa chạy vào: “Ba ơi, ba ơi, hôm nay là sinh nhật ba đó.”

Bé gái đang uống sữa nghe thấy tiếng người liền lập tức quay đầu nhìn.

Lăng Tử Hàn liền nhanh chóng chuyển cổ tay, để bình sữa theo đầu bé, sau đó ngẩng đầu nhìn hai đứa con trai, nhẹ giọng nói: “Sao thế? Muốn Muốn ăn bánh gato à? Vậy đi đặt 1 cái đi.”

“Ba à, sao ba lại coi thường tụi con đến vậy, quá đáng!” Lăng Tiêu, Lăng Diêu nắm chặt lòng bàn tay nhỏ của mình, tức giận mà quơ lên.

Đồng Húc tiến đến bên người Lăng Tử Hàn, hài lòng nhìn bé gái đang nằm trên khủy tay của cậu, nhịn không được đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má bé. Đứa bé gái lập tức quay đầu theo ngón tay đó. Lăng Tử Hàn chỉ đành tiếp tục điều chỉnh tay mình, để bé có thể tiếp tục uống sữa.

Vệ Thiên Vũ đi vào cửa, cười nói: “Hồng Phi gọi điện thoại tới, còn bọn La Hãn nữa, lát nữa đều đến nhà chúng ta, để làm tiệc mừng sinh nhật em, vừa lúc thăm cô công chúa nhỏ nhà chúng ta luôn.”

“Tụi con vừa lúc nghe được điện thoại của bác Lôi cùng bác Lâm đó.” Lăng Tiêu lẽ thẳng khí hùng giải oan. “Ba trách lầm tụi con rồi.”

“Được, ba nghiêm túc xin lỗi tụi con.” Lăng Tử Hàn nở nụ cười, ôn hòa mà nói. “Ba không hiểu được tình huống, đã khiến hai con oan ức rồi.”

Khó có dịp người phụ thân luôn nghiêm túc này lại dân chủ như thế, Lăng Tiêu cùng Lăng Diêu nhìn thoáng qua nhau, vất vả lắm mới lấy đủ dũng khí, được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Không được, chỉ xin lỗi là xong sao?” Lăng Tiêu giả vờ giận.

“Đúng vậy.” Lăng Diêu nói tiếp. “Tâm linh nhỏ bé của tụi con đã bị tổn thương nghiêm trọng rồi.”

Đồng Húc nhịn không được, liền nở nụ cười trước. Vệ Thiên Vũ đưa tay xoa hai cái đầu nhỏ nhắn, cười tủm tỉm nói. “Muốn gì mới chịu đây? Cứ thoải mái nói ra đi.”

Lăng Tiêu liền vui vẻ: “Kỳ thực tụi con muốn ba cùng cha khiêu vũ cho tụi con xem đó.”

“Đúng vậy, lễ tình nhân hai cha cũng không có nữa.” Lăng Diêu vẻ mặt tiếc hận.

“Nhóc quỷ, tụi con biết gì về lễ tình nhân cơ chứ?” Lăng Tử Hàn khẽ lắc đầu. “Chỉ biết quậy phá mà thôi.”

“Hứ, tụi con nhỏ nhưng tâm không nhỏ, ý nghĩ rộng lớn đến thế giới, tầm mắt đưa khắp toàn cầu.” Lăng Tiêu đắc ý dào dạt.

“Đúng vậy.” Lăng Diêu rung đùi đắc ý. “Tụi con có tri thức có văn hóa, đương nhiên biết lễ tình nhân là gì chứ bộ.”

Đồng Húc cũng nói: “Em cũng đồng ý, anh hai, anh cùng anh Vệ khiêu vũ đi, em cũng muốn xem.”

Lăng Tử Hàn đút sữa xong, đặt bình sữa không để ở bên cạnh bàn, dựng thẳng bé dậy, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng bé vừa nhìn về phía Vệ Thiên Vũ, trên mặt tràn đầy nét cười.

Vệ Thiên Vũ cũng cười, rốt cục nói: “Anh thấy cũng được.”

Lăng Tử Hàn liền nói: “Vậy đi, anh cứ chuẩn bị nhạc.”

“Ừ!” Vệ Thiên Vũ vui mừng trong lòng, mỉm cười nói với 3 đứa nhóc quỷ. “Được rồi, mấy đứa ra ngoài đi, đừng làm ồn em.”

Lăng Tiêu, Lăng Diêu liền nhào tới, ôm lấy cánh tay Lăng Tử Hàn, cẩn thận nhìn em gái đang nhắm mắt lại ngủ của mình. Nhìn đã 1 hồi, lúc này mới chịu thả tay ra, hài lòng xoay người chạy ra ngoài.

Nhìn con trai cùng em mình chạy ra ngoài, Lăng Tử Hàn mới đứng dậy, cẩn thận giao bé lại cho bảo mẫu, nhẹ giọng nói với Vệ Thiên Vũ: “Bọn Hồng Phi cũng thật là, tiệc sinh nhật gì chứ? Gióng trống khua chiêng đến vậy.”

Vệ Thiên Vũ ôm vai cậu, mỉm cười thoải mái: “Đêm nay em tròn 39, đây là chỉnh thọ, bọn họ nói nhất định phải làm.”

Phần lớn khắp nơi đều có phong tục “Làm 9 không làm 10″, nhưng kỳ thực 39 vẫn còn khá trẻ, cũng không cần đặc biệt long trọng làm gì, chỉ là Lôi Hồng Phi mượn cơ hội muốn náo nhiệt 1 chút. Lăng Tử Hàn là tri kỷ của y, biết việc này là do y khởi xướng đầu tiên, mọi người liền hùa theo, Vệ Thiên Vũ cùng 3 đứa nhóc tất nhiên cũng là biết thời biết thế, nên bản thân cậu cũng không có cách nào phản đối.

Bọn họ cùng nhau xuống lầu, tìm bảo mẫu Triệu Tiểu Lan vẫn đang làm việc tại đây, dặn bà làm nhiều món hơn 1 chút, lại nhìn trong nhà còn rượu nước gì không, có cần mua thêm hay không.

Vừa mới tới được tủ chén bát thì trong phòng khách vọng ra tiếng động. Trong lòng Lăng Tử Hàn trong lòng hiểu rõ, ngoại trừ Lôi Hồng Phi, không ai có khả năng này cả.

Cậu chậm rãi đi ra từ nhà bếp, liền thấy Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh mặc thường phục, một người ôm 1 đứa trong 2 anh em song thai nhấc bổng lên cao, khiến hai đứa nhóc hài lòng cười to. Đồng Húc nhìn thấy ước ao một chút, liền được Triệu Thiên đi theo sau ôm lên.

Kỳ thực tính tình Đồng Húc rất giống cha của bé, Đồng Duyệt, tao nhã, không thích hồ đồ, chỉ là ở lâu cùng 2 đứa cháu trai, có đôi khi cũng sẽ gây sự, nhưng bản tính của bé vẫn là không thích ồn ào. Triệu Thiên ôm lấy bé, nhưng không có giống Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh bế hai đứa nhóc kia lên, mà chỉ đơn giản ngồi xuống sofa, từ túi móc ra một ít thứ ngạc nhiên cổ quái đưa cho bé chơi. Đồng Húc lập tức bị hấp dẫn, hăng hái bừng bừng nghiên cứu.

Bé chơi được một hồi thì đã bị hai anh em Tiêu Diêu kia chú ý, lập tức giãy dụa nhảy xuống, chạy tới giành lấy. Những lúc này, Đồng Húc luôn nhớ kỹ bé là chú của hai anh em kia, vì vậy luôn thể hiện phong cách, nhường lại cho 2 nhóc kia. Triệu Thiên rất thích đứa nhóc này, liền nghĩ cách làm ra thứ gì khác để chơi cùng bé.

Buông bé ra, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh mới chú ý tới Lăng Tử Hàn đứng ở cửa nhà bếp. Hai người đi ra phía trước, nhiệt tình ôm cậu, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ!”

“Cám ơn.” Lăng Tử Hàn ôm lại hai người bạn thân. “Các anh có thể tới, em rất vui.”

Lôi Hồng Phi vỗ vỗ lưng cậu, không nói gì cả.

Lâm Tĩnh cười hì hì hỏi: “Công chúa nhỏ của chúng tôi đâu rồi?”

“Ngủ.” Lăng Tử Hàn đưa bọn họ lên lầu, tiến vào phòng trẻ con xem một hồi, sau đó rón rén bước ra.

Lôi Hồng Phi ước ao: “Có con gái thật tốt, lớn lên vừa đẹp, lại không bướng giống con trai.”

Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Không phải anh muốn có con sao? Cũng có thể là con gái mà.”

“Anh chưa đâu.” Lôi Hồng Phi đưa ngón tay chỉ về phía Lâm Tĩnh, “Trước tiên bọn anh muốn sinh con của Hiểu Phong, sau đó là con của anh cùng hắn.”

“Rất tốt.” Lăng Tử Hàn biết chuyện này, trong lòng cũng rất tán thành. “Đứa nhỏ ra đời phải nhận em làm cha nuôi đấy.”

“Đó là đương nhiên.” Lâm Tĩnh rất hài lòng. “Dù thế nào cậu cũng không trốn thoát nổi đâu.”

Đang nói chuyện, La Hãn, Tác Lãng Trác Mã, Du Dặc, La Y, Mai Lâm đều mang con của mình vào cửa. Trương Hải Dương đang ở phía Nam nên Long Tiềm mang theo 2 đứa con trai của mình tới.

Trong phòng nhất thời náo nhiệt, tụi nhỏ hưng phấn không ngớt, tụ cùng một chỗ vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng đùa giỡn một phen. Những người lớn cũng rất vui vẻ, liền kéo 1 đội lên nhìn tiểu thư nhà Lăng gia, sau đó xuống phòng khách vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

Mai Lâm có 2 đứa con gái như hoa như ngọc, nhanh mồm nhanh miệng, La Hãn và Tác Lãng Trác Mã cũng có 1 đôi song thai nữ hoạt bát khả ái, thông minh lanh lợi, còn lại mọi người đều là có con trai, nên ai cũng ước ao được như Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ nam nữ song toàn. Một đám người tinh anh quân giới cùng tình báo đều nói về con cái, khiến Triệu Tiểu Lan thỉnh thoảng lại đây châm trà nước đều buồn cười.

Lăng Nghị ra nước ngoài đi viếng thăm các nước, Đồng Duyệt cũng đã ra nước ngoài đi dạy học. Hai người họ bớt chút thời gian gọi điện thoại về, chúc Lăng Tử Hàn “Sinh nhật vui vẻ” rồi lại tiếp tục bận rộn công tác.

Thời gian qua rất mau, nhoáng mắt đã tới chạng vạng, Lăng Tiêu kiềm chế không được, đầu tiên nhảy dựng lên nói: “Hiện tại là thời gian tặng quà, ba tới đây mau đi, cùng tụi con mở quà nào.”

“Đúng đúng.” Lăng Diêu cũng khẩn cấp phụ họa. “Quà tặng, quà tặng.”

Ngoại trừ Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh cùng Long Tiềm là ba tướng quân ra, thì liệp thủ ai mà không có kiến thức rộng rãi, lúc trước khi chấp hành nhiệm vụ, đã từng qua thiên sơn vạn thủy, thưởng bao nhiêu là món ăn quý và lạ, chơi đều là các thứ kỳ trân dị bảo, không có gì đáng ngạc nhiên kia, nên quà tặng mà họ đem đến cũng chỉ là tâm ý, phần lớn đều là thuốc bổ, có vài món là vật trang trí, cũng không đáng giá gì. Lăng Tử Hàn mở từng phần quà ra, trên mặt luôn mang nụ cười vui vẻ. Một đám nhóc con vây quanh cậu, kéo dài cổ, cuối cùng lần lượt nhìn về phía cha mình, làm ra biểu tình đầy khinh bỉ. Mọi người ai cũng thể hiện sự vui vẻ, làm bộ không phát hiện.

Lăng Tiêu cùng Lăng Diêu cảm thấy mấy món này chẳng có ý nghĩa gì, chẳng bằng lúc sinh nhật mình được các bạn tặng những món quà sửa cũ thành mới, vì vậy không thèm nói gì, nhưng vẫn còn nhớ 1 chuyện lớn.

“Này, ba ơi, ba đã hứa là cùng cha khiêu vũ cho tụi con xem đấy.” Cả hai đứa nhóc kéo kéo tay Lăng Tử Hàn không tha, “Hiện tại phải nhảy đi, không được trốn.”

“Ừ, yêu cầu này rất được nha.” Long Tiềm gật đầu. “Mừng thọ thì phải nhảy.”

Lăng Tử Hàn nhìn Vệ Thiên Vũ, có chút làm khó mà nói: “Em không thích nhảy trước mặt nhiều người, các anh đều biết mà, nhóm chúng ta như vậy, cũng không cần phải đường hoàng …”

“Ở nhà mà sợ gì chứ?” Lôi Hồng Phi liền thanh minh. “Đều là anh em cả nhà không … được rồi, tụi nhỏ, chuyện hôm nay thấy được phải giữ bí mật, không được phép nói cho người khác biết, nghe không?”

Một đám nhóc con đã sớm bị hun đúc nhiều năm liền đồng thanh trả lời: “Dạ nghe.”

Lâm Tĩnh cười nói: “Tử Hàn, cậu đừng trốn nữa, cùng Thiên Vũ nhảy 1 điệu đi.”

Mấy liệp thủ khác chẳng ai ra tay hỗ trợ cả, toàn bộ đều khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ ai cũng là cao thủ khiêu vũ, nhưng thường thân phận của Lăng Tử Hàn khi ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ đều ít khi có trường hợp phải xuất hiện trong các buổi xã giao, nên không ai có dịp thưởng thức khả năng khiêu vũ chính quy của cậu cả, cho nên ai cũng muốn mở rộng tầm mắt.

Lăng Tử Hàn biết hôm nay từ chối không được, vì vậy vươn tay về phía Vệ Thiên Vũ: “Được rồi, hôm nay hai ta đành chịu mất mặt vậy.”

Vệ Thiên Vũ từ trong túi lấy điều khiển từ xa mini nhấn nút 1 cái, trong phòng liền phát ra tiếng nhạc du dương. Anh mỉm cười đi ra phía trước, nho nhã lễ độ hơi hơi hạ thấp người, sau đó mới đi tới ôm lấy Lăng Tử Hàn.

Theo âm nhạc, hai người bước lướt tới giữa phòng khách, bắt đầu khiêu vũ. Bọn họ nhảy điệu Foxtrot (1), ưu nhã hoa lệ, mềm mại lưu loát. Hai người họ đều có dáng cao gầy, tứ chi thon dài, lúc khiêu vũ càng thêm tiêu sái. Bọn họ không cố định vai nam nữ, mà không ngừng thay đổi vị trí, lúc thay đổi lại thong dong, ẩn chứa vô hạn thâm tình.

Tất cả mọi người an tĩnh nhìn bọn họ, tụi nhỏ thì say mê xem, người lớn thì trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ có được ngày hôm nay, quả thật không dễ dàng.

Cuối cùng, Lăng Tử Hàn buông hai tay ra, lùi về sau, 1 bước, 2 bước, 3 bước.

Vệ Thiên Vũ theo tiết tấu của cậu tiến về phía trước, 1 bước, 2 bước, 3 bước.

Lăng Tử Hàn đứng lại, cùng anh ôm chặt.

Âm nhạc dừng lại, hai người nhìn nhau cười, đồng loạt xoay người, đứng thẳng, rồi nho nhã lễ độ chào cảm ơn.

Mọi người song song nhiệt liệt vỗ tay.

Đại khái là do hoạt động nên trên mặt Lăng Tử Hàn một ít huyết sắc, khiến mọi người nhìn thấy đều rất vui mừng.

Đều là anh em trong cùng 1 nhà, cũng không cần khen ngợi chi, chờ cho tiếng vỗ tay ngừng hẳn, Lôi Hồng Phi liền vung tay lên: “Mục tiếp theo …. cắt bánh gato.”

Bọn nhỏ đều hoan hô.

Một cái bánh gato thật lớn đặt lên bàn cơm, một đám người bu quanh gắn đèn cầy, sau đó tắt đèn, đốt lửa.

Bọn nhỏ hưng phấn nhìn Lăng Tử Hàn, cùng kêu lên: “Ước đi, ước đi.”

Lăng Tử Hàn đương nhiên không tin gì mà “Hữu cầu tất ứng”, với mấy chuyện “ước nguyện” này luôn chẳng để tâm, thế nhưng nếu đã là sinh nhật, thì cũng làm trọn bộ luôn vậy. Cậu cười cười, nhìn bánh gato yên lặng suy nghĩ “Hai cha luôn khỏe mạnh, trường thọ tụi nhỏ học hành tiến bộ, các bạn bè đều vạn sự thuận lợi, mình cùng Thiên Vũ bạch đầu giai lão.” Sau đó cúi người thổi tắt nến.

Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ ra: “Ý, không hát mừng sinh nhật rồi.”

Lăng Diêu giậm chân: “Vậy tính sao giờ? Đốt nến lại đi, hát xong thổi lại.”

Câu này của nhóc khiến mọi người cười ra tiếng, Vệ Thiên Vũ trấn an tụi nhỏ. “Không sao, không sao, giờ hát đi, cũng giống nhau thôi.”

Vì vậy, mọi người vỗ tay chúc mừng, cùng hát vang: “Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday my Tử Hàn (baba, caca, chú), happy birthday to you.”

HẾT PHIÊN NGOẠI

(1) Foxtrot có nguồn gốc từ điệu nhảy một bước hay hai bước Castle Walk do được trình diễn trong các hộp đêm ở Vernon và Irene Castle, và được diễn viên tạp kỹ Harry Fox phổ biến trong vở “Ziegfeld Follies” ở NewYork năm 1913. Tên điệu nhảy trước đây được đưa ra do dáng đi như người đang cưỡi ngựa.

Nguồn: https://yume.vn/firstdancestudio/article/dieu-nhay-foxtrot-va-lich-su-phat-trien-35A8C207.htm