Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Tia chớp không ngừng lóe sáng trong đêm, tiếng sấm cũng phát ra từng tiếng làm chấn động cả một vùng đất trời, nhưng vẫn không có giọt mưa nào cả.
Lăng Tử Hàn di chuyển qua lại, không ngừng mà giơ súng xạ kích, cùng lúc lắng nghe đối thoại của kẻ địch trong thời điểm đó bằng máy nghe lén. Kẻ tập kích bắt đầu do dự, không biết nên rút hay không.
Lăng Tử Hàn dựa vào sự mạnh yếu của tín hiệu vô tuyến, dần dần tiến gần đến tên cầm đầu.
Cuồng phong gào thét, tiếng lá cây xào xạc không chỉ giúp che giấu tiếng súng, cũng gia tăng độ khó cho hành động của cả cậu cùng đối thủ.
Trong lúc bận rộn, cậu vẫn không quên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thạch Lỗi đang bị súng đạn áp chế.
Dù loạt mưa đạn đang tấn công Thạch Lỗi dần giảm bớt, nhưng cậu vẫn không dám manh động. Cậu ở ngay sát gờ sườn núi, nơi này có hình vành khuyên, tựa như một chỗ che đậy do thiên nhiên tạo ra vậy, yểm hộ rất tốt cho cậu.
Cậu vừa đánh trả kẻ tập kích vừa chú ý động tĩnh Lăng Tử Hàn. Nhưng mà hành động của người thanh niên kia thật sự rất nhanh nhẹn, hơn nữa lại vô cùng giỏi lợi dụng địa hình, làm cho người ta theo không kịp thân ảnh của cậu. Người thanh niên trẻ tuổi kia nhanh nhẹn mạnh mẽ tựa như một con báo săn di chuyển tốc hành trong rừng đêm, hoàn toàn không nghe thấy được tiếng súng của cậu ta, chỉ thấy trong phút chốc cứ có những thân ảnh không ngừng rồi ngã xuống.
Thạch Lỗi cảm thấy chấn động đối với năng lực hành động vô cùng cao minh của Lăng Tử Hàn, tuy rằng hồi nãy đã từng thấy qua thân thủ của cậu ta qua trận đánh cùng Chu Tự, nhưng Chu Tự trong mắt cậu mà nói là một tên ‘Ngồi không mà hưởng’, đánh bại y cũng chẳng thành vấn đề gì. Hiện tại đối mặt với sự phục kích đầy chuyên nghiệp của một đám người, biểu hiện của người thanh niên so với mình gầy yếu nhã nhặn lại còn nhỏ tuổi hơn kia khiến người ta cảm thấy lực sát thương thật lớn cùng sự khủng bố áp đảo, vô cùng kinh dị.
Theo sức gió càng lúc càng lớn, kẻ địch ngã xuống càng ngày càng nhiều, tiếng súng hướng về phía Thạch Lỗi thưa thớt dần. Cậu nhìn trong đêm, rốt cục tìm được thân ảnh Lăng Tử Hàn. Cậu ta đang đi nhanh lên trên núi, thân thể lúc ẩn lúc hiện trong từng tán cây bụi cỏ tảng đá, chạy rất nhanh. Thạch Lỗi nhìn cậu, không chần chừ nữa, liền chống tay dựa vào vách núi, xoay người nhảy ra ngoài, chạy về phía Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn đã tiếp cận người chỉ huy bên đối phương, lập tức dùng tay trái lấy ra một chiếc máy theo dõi mini, đem máy gắn vào mũi tên nhỏ như cây kim bắn vào người tên ấy. Trong bóng tối, máy theo dõi có chứa chức năng truyền cảm vô thanh vô tức dính sát vào bề mặt áo của tên đó.
Lăng Tử Hàn đang muốn lui lại về phía sau, bỗng nhiên cảm giác được phía sau có người đang chạy về phía mình. Cậu cũng không quay đầu lại, lập tức đưa chân trái lên, nâng người, tay phải cầm súng đặt dưới nách trái, nổ súng.
Thạch Lỗi vừa tiếp cận Lăng Tử Hàn, còn chưa đứng vững, lập tức thấy một cước đá tựa như sét đánh hướng thẳng về phía mình, cậu vừa nghiêng người né qua, thì tư thế của Lăng Tử Hàn lại biến đổi. Tuy rằng nòng súng không có ngắm thẳng vào mình, như thần tinh cảnh giác vẫn bật lên, khiến cậu không kịp nghĩ ngợi, lập tức lăn trên mặt cỏ, viên đạn sượt ngang qua mặt cậu, khiến cậu chảy mồ hôi lạnh.
Rừng rậm cây cao, tuy rằng tia sét đôi lúc rọi sáng, nhưng hai người bọn họ đánh nhau vẫn không hề kinh động đến mấy người khác gần đó.
Lúc này, mưa to tầm tả rơi xuống, toàn bộ thế giới đều là tiếng mưa rả rích.
Người chỉ huy hành động phục kích lần này dùng bộ đàm gọi chiến hữu, nhưng sau đó phát hiện hơn phân nửa người mình đã bị hạ gục, không khỏi hoảng hốt, lập tức hạ lệnh rút lui.
Lăng Tử Hàn dựa vào trực giác vô cùng cao minh của mình, nghe được tiếng chân rút quân của những người đó, lúc này mới yên tâm mà bổ nhào về phía Thạch Lỗi.
Mưa to ào ào, nương theo tia chớp thỉnh thoảng lóe sáng cùng tiếng sấm ầm ầm, chân Lăng Tử Hàn ra như điện, đá thẳng đến Thạch Lỗi vừa mới đứng dậy.
Thạch Lỗi đứng lên chưa vững, thấy thế tiến công sắc bén của Lăng Tử Hàn, cánh tay liền đưa ra đỡ, sau đó nâng chân lên đá một cú, ra chiêu cũng hữu lực.
Lăng Tử Hàn không nói một lời, trong rừng cùng Thạch Lỗi đánh nhau, thần kỳ chính là, Thạch Lỗi cũng không nói gì. Hai người trong mưa nào là ra quyền, xuất cước. Thạch Lỗi đỡ đòn rất khá, Lăng Tử Hàn thân nhẹ như yến, trong lúc nhất thời hai người ngang tài ngang sức với nhau.
Đấu một hồi, bọn họ đều bị cơn mưa xối xả làm ướt cả người. Lăng Tử Hàn chỉ dùng năm thành công lực, lúc này đã đã thăm dò được thực lực Thạch Lỗi, vì vậy đột nhiên phát lực, ra chiêu dương đông kích tây, thừa dịp cậu ta đang toàn lực chống đỡ quyền cước của mình thì tay trái vung ra, siết chặt lấy cổ của cậu ta, rồi áp chặt cậu ta vào cây đại thụ, tay phải cầm súng nhắm thẳng vào ngực cậu.
Trong mắt Thạch Lỗi xuất hiện tia ngạc nhiên. Cậu thở hổn hển, cúi đầu mà nói: “Thu ca, đừng hiểu lầm, là tôi.”
Trong thân thể Lăng Tử Hàn tản mát ra sát khí dày đặc, ánh mắt lạnh lùng, thanh âm lãnh liệt: “Nói, anh rốt cuộc là ai?”
Thạch Lỗi có chút mơ hồ: “Tôi là người của Mẫn ca.”
Ánh mắt Lăng Tử Hàn càng thêm lợi hại, tựa như mũi dao nhắm thẳng về phía Thạch Lỗi. Nét mặt của Thạch Lỗi đầy hoang mang, trong sự uy hϊếp của cây súng của Lăng Tử Hàn cũng không dám nhúc nhích.
Mưa xối xả rơi chung quanh bọn họ, thanh âm ào ào vang lên khắp nơi, khí lạnh mơ hồ tản mát, khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ run.
Lăng Tử Hàn lạnh lùng, từng chữ một nói rõ: “Nếu là người của Mẫn ca, tôi để lại cho một con đường thoát. Sau này nhớ kĩ, trong lúc giao tranh không được tùy tiện tiếp cận tôi, không được giơ súng phía sau tôi, không được tự ý hành động.”
Thạch Lỗi lập tức gật đầu: “Rõ, tôi hiểu rồi. Thu ca, tôi lần này chạy tới đây chỉ là muốn giúp anh thôi.”
Lăng Tử Hàn trầm mặc nhìn cậu, đột nhiên buông tay ra, nhảy về phía sau.
Thạch Lỗi lúc này mới chậm rãi đứng thẳng người, lấy tay sờ sờ cổ, nhẹ nhàng ho hai tiếng.
Lăng Tử Hàn lạnh như băng mà nói: “Giờ anh trở về đi, không được theo tôi nữa.” Nói xong, cậu liền xoay người chạy đi.
Thạch Lỗi lập tức phi thân đuổi theo, khẩn cầu nói: “Thu ca, để tôi giúp anh với, tôi thật sự rất muốn theo cùng.”
Lăng Tử Hàn quay đầu lại nhìn cậu một cái, có chút do dự, liền gật đầu: “Được, muốn thì cứ đi, bất quá, cách xa tôi ra một chút.”
Thạch Lỗi nở nụ cười, liên tục gật đầu, cùng cậu chạy về phía chân núi.
HẾT CHAP 22
Mục lục