Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 3 - Chương 17

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lạc Mẫn tất nhiên biết rõ tay nghề của Vệ Thiên Vũ, nghe vậy liền vui mừng: “Đúng đúng, nhất thời tôi không nhớ ra, vậy làm phiền Musa rồi.”

“Đừng khách khí, đây là chuyện tôi cần làm mà.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười, từ trong người lấy ra một chiếc siêu vi tính mini, ngồi xuống sofa bắt đầu làm việc.

Bàn phím rất nhỏ, một lòng bàn tay của anh thôi cũng bao trùm hết toàn bộ rồi. Lạc Mẫn nhìn tay trái của anh cầm một máy vi tính còn nhỏ hơn so với quyển sách, tay phải thì gõ như bay, nhìn qua giống như là một người máy, khiến người ta hoa cả mắt, trong lúc nhất thời ngây người, nhìn không rời mắt.

Lăng Tử Hàn đã quen nhìn thấy kỹ thuật thần kỳ này của anh, nên đứng dậy, đi tới đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Tiểu Cẩm đã đi ra, cùng Tiểu Ngọc đứng chung một chỗ, Thạch Lỗi dường như đang vui vẻ đi theo bên cạnh bọn họ nói gì đó. Cả hai thiếu niên đều cười, đây là lần đầu tiên mà Lăng Tử Hàn nhìn thấy nụ cười vô ưu vô lự của bọn họ.

Một lát sau, Thạch Lỗi như nhận ra đường nhìn của cậu, liền đưa mắt hướng lên trên lầu nhìn.

Lăng Tử Hàn không tránh đi, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn Thạch Lỗi, nét mặt cũng không biến đổi gì cả.

Lăng Tử Hàn rất có phong độ hơi hơi hạ thấp người với Thạch Lỗi, sau đó xoay người bước đi.

Thấy Thạch Lỗi vẫn ung dung tự tại, không có chút khẩn trương hoặc là hoảng loạn gì, quả thật không có gì đáng ngờ. Đương nhiên, có lẽ cậu ta có đồng bọn, trước đó đã có phòng hộ nghiêm mật, nên giờ không cần phải sợ hãi, dù sao hiện tại những việc đó cũng chưa có gì chứng thực.

Như Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đã từng đề cập, đối với Thạch Lỗi, người đã từng bên cạnh và cũng chưa từng có xích mích nào với Lạc Mẫn, có thể rất đáng nghi cũng có thể rất đáng tin, bọn họ tất nhiên sẽ có sự nghi ngờ hợp lý, không thể suy bừa đoán bậy.

Vệ Thiên Vũ vùi đầu công tác khoảng một giờ, liền ngẩng đầu lên nói: “Tra không được, đối phương là một tay già đời, dùng hệ thống phần mềm vô cùng tiên tiến, không phải những loại thông thường phổ biến bên ngoài, nếu như muốn phá giải, ít nhất … cần hơn hai mươi mấy tiếng mới được.”

Lăng Tử Hàn nghe vậy gật đầu, bình tĩnh nói: “Quên đi, giờ chúng ta lo cho kế hoạch ban đầu trước đã.”

Vệ Thiên Vũ cười gật đầu, liền đóng máy vi tính lại, bỏ vào người.

Mặt trời chiều tà tà xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng, khiến toàn bộ đồ vật trong phòng như được rải thêm một màu vàng chói mắt, hương hoa dần dần tràn ngập, khiến người khác bất giác nảy sinh cảm giác lười biếng.

Chu Tự về đến nhà, đập vào mắt đầu tiên là Thạch Lỗi cùng hai người thiếu niên xinh đẹp đang ngồi trong phòng khách, sau đó liền nghe nói Lạc Mẫn cùng hai người quý khách đang ở trong thư phòng. Y nhìn thấy hai thiếu niên kia đang hăng hái nhìn mình, tuy có chút sợ hãi nhưng cũng không che đậy được sự ngạc nhiên mừng rỡ trong ánh mắt của hai thiếu niên lúc nhìn mình, y cứ thể lên thẳng lầu hai.

Thư phòng không có khóa, y tất nhiên cũng không gõ cửa làm gì, cứ thế đẩy cửa bước vào.

Bầu không khí trong phòng rất thoải mái. Vệ Thiên Vũ cùng Lạc Mẫn đang ngồi trước bàn cờ hình vuông, chuyên chú chơi cờ vây, bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ ở trên đó có đặt ấm trà cùng tách nhỏ, tỏa ra mùi trà Ô Long nồng đậm. Lăng Tử Hàn dựa lưng vào ghế sofa, thoải mái xem bộ phim hành động đang chiếu trên TV, tay đang cầm một ly nước lọc.

Y cứ lỗ mãng mà mở cửa bước vào, nhưng ba người trong phòng chỉ đơn giản liếc mắt nhìn qua, rồi tiếp tục làm chuyện của mình.

Chu Tự thấy Lạc Mẫn ở trong phòng không có làm chuyện gì ám muội với người khác, nên rất yên tâm, rất có phong độ thong thả bước vào phòng, nhìn thoáng qua bàn cờ của Lạc Mẫn cùng Vệ Thiên Vũ rồi bình luận: “Sức cờ của Musa rất mạnh nha, A Mẫn gặp nguy hiểm rồi.” Sau đó đi bộ bước tới chỗ ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn lạnh lùng nhích qua một bên, con mắt vẫn dán vào màn hình.

Chu Tự nhìn cảnh đánh nhau kịch liệt trên TV, trong đó còn xen lẫn tiếng bom nổ vang cùng tiếng xe bị văng đi, không khỏi cười khanh khách: “Tiểu Thu, lúc mà cậu làm việc có gây ra tiếng động lớn thế không?”

Lăng Tử Hàn cười lạnh: “Mấy tên này đều là nghiệp dư khoe mẽ, đừng có lôi chúng ra mà so với tôi.”

Chu Tự ngửa đầu cười to: “Đúng đúng, cậu là người chuyên nghiệp, mấy tên đó chẳng là gì cả.”

Lăng Tử Hàn hừ một tiếng, đứng dậy qua ghế sofa khác ngồi, hiển nhiên rất ghét thân cận với người khác.

Chu Tự dù ở đâu cũng rất rực rỡ lóa mắt, đây là lần đầu tiên có người tỏ rõ thái độ không muốn thân cận với y, cảm thấy rất mới mẻ, lại có thiện cảm với người thanh niên luôn luôn lạnh như băng này, muốn trêu chọc một chút, y thật rất muốn nhìn thấy người thanh niên đó ngoại trừ bộ mặt lạnh lùng cùng hờ hững ra còn có thêm được biểu cảm nào khác nữa không.

“Tiểu Thu rất ghét tôi sao?” Chu Tự dời người, tiêu sái dựa vào tay vịn sofa, thân thể hơi hơi nghiêng về phía cậu, nụ cười trên mặt rực rỡ chói lọi như ánh nắng mùa xuân, ấm áp mà nồng nhiệt, phảng phất muốn hòa tan cả băng tuyết.

Lăng Tử Hàn vẫn thể hiện thái độ hờ hững, không thèm quan tâm đến lời nói của y, im lặng.

Chu Tự lại không nản lòng, vẫn cười tủm tỉm nhìn cậu, muốn xem thử cậu chịu được vậy đến khi nào.

Lăng Tử Hàn tựa như không cảm giác được ánh mắt nóng rực của y, lạnh lùng nhìn vào màn hình tinh thể lỏng to đặt trên tường.

Bộ phim sắp đến hồi kết, bắt đầu vào cuộc chiến dữ dội, lúc này, nhân vật phản diện cùng đại anh hùng đang đánh nhau, lại có thêm tiếng súng chen vào vừa phải.

Chu Tự liếc mắt, có chút vô lại mà đưa tay hướng về phía người thanh niên đồ đen kia, cười nói: “Loại phim này mà cậu cũng thích được sao?”

Lăng Tử Hàn nhìn cũng không nhìn, khoát tay mạnh, tung chưởng vào cổ tay của y.

Chu Tự lộn cổ tay lại nên tránh được đòn công kích của cậu. Từ khi lên chức nghị viên, với đối thủ toàn là cãi miệng, dù có gặp phải tập kích, cũng là do hộ vệ của y ra tay. Ngoại trừ tự mình luyện tập ra, nhiều năm qua y quả thật chưa từng đánh nhau, thật sự là rất bực mình, lúc này thấy Lăng Tử Hàn hoàn toàn không nể mặt y, nhất thời cảm xúc tăng lên, hai tay đều đưa ra, hướng về phía cậu.

Lăng Tử Hàn không nghĩ tới một người nhiêu đây tuổi, lại là nghị viên quốc dân rất có thế lực, từ xã hội đen đi ra chính trị xây dựng tiếng tăm như Chu Tự, lại có lúc trẻ con đến thế, hoàn toàn không để ý đến mọi chuyện mà làm việc theo cảm tính. Lúc này cậu cũng không còn là người thiếu niên tay trói gà không chặt nữa, tất nhiên không cần khách khí, chưa kịp đợi bàn tay kia chạm tới mình, cậu liền đưa chân lên đá, cặp chân thon dài tung ra liên hoàn cước, đầu ngón chân một hướng thẳng vào tim, một hướng về phía huyệt Thái Dương, bước sau nối tiếp bước trước, trong nháy mắt tiếp cận chỗ trí mạng của Chu Tự.

Tâm trạng Chu Tự có chút hoảng hốt, không nghĩ tới cậu vừa ra tay lại tung ngay đòn sát thủ, hình như cậu không đùa, trong lúc đỡ cú đá mạnh mẽ kia, y đứng vững người, dùng chân làm trụ, ngã người ra sau, xoay người về phía sau sofa, mới có thể tránh được cặp chân thon dài mãnh liệt kia.

Nếu như là đánh nhau thật, Lăng Tử Hàn tất nhiên sẽ ra đòn tiếp, lúc đó Chu Tự tuyệt đối trốn không thoát, bất quá, lúc này cậu cũng chỉ tung chiêu để chơi, nên nhàn nhã thu hồi hai chân, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh mình, cầm ly nước lọc lên uống.

HẾT CHAP 17

Mục lục