Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua
Khi Lạc Ấn về đến nhà, gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm đang nằm trên giường xem đồ. Nguyên hình của nó lớn hơn so với cái notebook, lộ ra cái đuôi dài đầy lông bên ngoài. Nghe thấy có tiếng động, thấy Lạc Ấn đi tới nó hoảng quá dùng móng vuốt đập lên máy tính. Lạc Ấn hoài nghi nhìn nó một chút, gấu trúc đỏ nhỏ liền linh hoạt quay người lại, cả người chui vào trong chăn.
Lạc Ấn tắc ngơ không hiểu gì, đợi một lúc thấy nó không định đi ra, nhìn chăn đã được nó vo lại thành một cục, “Điểm Điểm, trong đó không khó chịu à? Ra ngoài đi.” Gấu trúc đỏ nhỏ trong chăn nhúc nhích tiến lên phía trước một đoạn, cứ như sợ bị anh bắt được, Lạc Ấn nghi hoặc, xốc chăn lên, thấy gấu trúc đỏ nhỏ đang dùng đôi mắt tròn vo liếc anh, ánh mắt kia hình như có chút … chột dạ?
Lạc Ấn cau mày nhưng cũng không hỏi nhiều, theo lệ cũ mỗi ngày, nấu nước ấm rồi lau mặt và móng vuốt cho nó, gấu trúc đỏ nhỏ lại né một chút, Lạc Ấn đưa tay giữ lấy, mò lấy móng vuốt thì trong nháy mắt có cảm giác hơi ẩm ướt. “Em đang làm gì thế?” Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm nghe tiếng xoay đầu đi, Lạc Ấn chú ý thấy ánh mắt nó lướt qua cái máy tính.
Lạc Ấn mở máy tính ngay trước mặt nó. Gấu trúc đỏ nhỏ không dám nhìn thẳng, dùng móng vuốt ôm mặt. Thấy nội dung trên máy, Lạc Ấn cũng tức tốc đỏ bừng mặt. Nội dung này quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thế nên anh cũng không suy nghĩ thêm tại sao Điểm Điểm lại xấu hổ nữa rồi.
“Khụ, đưa tay cho anh.” Điểm Điểm dùng cái đuôi che mặt, nhưng mà dù sao cũng đã bị vạch trần rồi, nó duỗi móng vuốt ra cho Lạc Ấn lau. Lau xong móng vuốt, Lạc Ấn vắt khăn lông lần nữa, “Bỏ đuôi ra nào, chỗ đó, khụ, cũng phải lau…” Gấu trúc đỏ nhỏ giãy dụa hai cái mà không thành công, vẫn bị Lạc Ấn đẩy cái đuôi ra lau chỗ đó. Thì, vừa nãy mới bị mình một tay… Không lau sạch sẽ lúc ngủ kiểu gì cũng dính dính, khó chịu lắm.
Lần này bị lau người xong gấu trúc đỏ nhỏ rất yên lặng, Lạc Ấn sờ sờ đầu của nó, rồi ngồi lên giường nhìn nó một lúc. Trong đầu hiện lên đoạn đối thoại của anh và tộc trưởng.
“Điểm Điểm, em đã nghĩ đến chuyện, sau này sẽ sống thế nào chưa?”
Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm ngây thơ nhìn anh, Lạc Ấn tiếp tục hỏi: “Dùng hình người sống thoải mái hay là dùng hình dáng gấu trúc sống an nhàn?”
A, cậu nghĩ nghĩ, đều rất tốt mà. Có Lạc Ấn, khi làm gấu trúc nó rất vui vẻ, lúc thành người dường như cũng không tệ mà. Nhưng mà khi làm chuyện kia thì biến thành người thoải mái hơn, cậu nhớ đến cảm giác khi tay Lạc Ấn cầm lấy, lần này mình thử mãi rồi mà vẫn không được, khiến cậu thấy hơi nóng nảy.
Lạc Ấn thấy nó không có phản ứng gì, lòng thầm thở dài một hơi, rồi lại cũng hiểu là như trong dự liệu, anh nói, “Hôm qua anh đã nói chuyện với tộc trưởng rồi, anh biết quê hương mọi người hoàn cảnh không được tốt, gấu trúc đỏ nhỏ mới sinh không đủ tài nguyên để sống. Nếu như em là vì vậy mới theo nhân loại để đổi lấy tài nguyên mà nói, anh có thể giúp mọi người.”
“Được.” Hoàng Điểm Điểm cảm thấy Ấn Ấn thật sự là người tốt.
Lòng Lạc Ấn có hơi trùng xuống, “Anh hiểu rồi, ngày mai … không, cuối tuần, anh đưa em về.”
“Hở…? Về đâu cơ?”
“Quán cafe, hoặc là quê hương em …” Tóm lại, đừng đến trêu chọc anh nữa, đừng để anh có những hy vọng không thể thành … Cũng đừng ôm lấy anh để anh sinh ra những dục niệm không nên có.
“A… Có phải anh không thích em nữa không?” Hoàng Điểm Điểm lúc đầu nói rất nhỏ, tiếp đó tức giận kêu, “Quả nhiên là vì mèo, anh có nó rồi không cần em nữa đúng không?”
Lạc Ấn xoa xoa đầu nó trấn an, “Không, anh cũng sẽ không nuôi Tiểu Hoàng, đợi thương thế của nó tốt lên, anh sẽ đưa nó về.”
Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm buồn bực cả buổi, đột nhiên ngửa mặt về sau, vùng vẫy ngã xuống giường, vội la lên “Em cũng bị thương! Em không đi!” Nó dùng móng vuốt chọc chọc ngực mình, “Em bị thương chỗ này, không khỏi sẽ không đi!”
Lạc Ấn đè xuống tâm tình đầy phức tạp của mình, ép bản thân kiên quyết hơn, “Muốn ở lại cũng được, về sau trước mặt anh không được biến thành hình người.”