Lững thững bước bộ với đôi chân trần trên cỏ, Hạnh Du phóng tầm mắt ra xa hồ nước, rồi ngước mắt nhìn bầu trời đêm. Lạc lõng. Đó là từ miêu tả chính xác nhất tình cảnh của cô lúc này.
Lang thang ở đó rất lâu, sau đó, cô tìm tới một cửa hàng tạp hóa và xin gọi điện nhờ.
Chuông điện thoại không đổ, chỉ có màn hình sáng và báo rung, Nguyên Hạo nằm nghỉ trên ghế sofa, anh đã mệt sau cuộc hỗn loạn ngày hôm nay.
Gác điện thoại lên, Hạnh Du tủi thân bật khóc. Cô ngồi sụp xuống, bặm môi để ngăn tiếng thút thít.
Đêm khuya nên Tuấn Lâm đích thân xuống mở cửa. Cậu lấy làm bất ngờ khi thấy Hạnh Du. Cô mặc chiếc váy mỏng và khoác một chiếc áo bên ngoài, đôi chân trần. Thấy thế, Tuấn Lâm cũng đoán ra tình cảnh của cô.
Cởϊ áσ khóc choàng cho Hạnh Du, Tuấn Lâm đưa cô vào trong.
- Em thấy sao rồi? – Tuấn Lâm ngồi xuống giường hỏi.
Hạnh Du cười, cố trêu:
- Giường của anh ấm lắm, anh cũng vậy. Cám ơn anh! – Cô nói tiếp: - Anh à, ba đã đuổi em đi nên sẽ không tìm em như trước đây đâu. Vì thế, trước mắt, anh cho em ở đây có được không?
Tuấn Lâm mất vài giây suy nghĩ, không phải nghĩ xem có nên đồng ý hay không mà cậu đang nghĩ xem nên nói với cô như thế nào.
- Hạnh Du à, em biết anh thương em như em gái ruột của anh mà đúng không? Anh không sợp khi phải đối mặt với ba em hay Văn Hoàng lúc họ tới đây. Nhưng mà, ai đó cần phải chịu trách nhiệm với em, đó không phải anh. Em rơi vào tình cảnh này là vì Trần Nguyên Hạo, anh ta phải có trách nhiệm với em.
Hạnh Du lắc đầu:
- Anh đừng gọi cho anh ấy!
- Anh ta vẫn chưa biết chuyện em bị đuổi khỏi nhà sao?
- Chắc là anh ấy rất mệt. – Cô nói.
Tuấn Lâm nổi giận đập tay xuống giường đứng dậy. Cậu nói:
- Sao em lại tự làm khổ mình như thế!? Có đáng hay không đây hả Hạnh Du? Em vì anh ta làm nhiều chuyện như thế, em có bao giờ tự hỏi liệu anh ta bằng lòng làm gì vì em hay chưa? Sao em lại vừa si tình vừa ngốc nghếch và bướng bỉnh như thế hả!?
- Vì em yêu anh ấy, yêu rất nhiều, yêu thật lòng anh à. – Cô chầm chậm đáp.
Tuấn Lâm sững lại mấy giây, cô không cần nói, cậu cũng biết cô yêu thật lòng, yêu sâu nặng. Tuấn Lâm không nghe lời cô, cậu lấy di động gọi cho Nguyên Hạo. Một cuộc không nghe gọi tiếp cuộc nữa. Tới cuộc gọi thứ tư thì Nguyên Hạo trả lời.
- Anh không thể hành xử cho đáng mặt đàn ông sao? – Tuấn Lâm to tiếng. – Trong khi Khánh Huy được bảo vệ và giữ vững thì ai bảo vệ cho Hạnh Du đây!? Cô ấy đang gánh chịu tất cả những thiệt thòi mà đáng ra không bao giờ có. Người phải chịu trách nhiệm cho việc này chính là anh.
- Vương Tuấn Lâm, cậu đang nói tới Hạnh Du?
- Thôi những câu hỏi ngu ngốc ấy đi! – Tuấn Lâm mắng không nể nang. – Anh nghĩ rằng khi không mà anh thoát chết, anh nghĩ rằng khi không Hoàng Huy Khang tới kịp để cứu ba anh ta và khách sạn? Là bởi vì Hạnh Du, bởi vì cô ấy đấy! Cô ấy đang phải gánh chịu hậu quả của chuyện này, còn anh thì đang làm gì, hả?
Nguyên Hạo vùng đứng dậy như tỉnh cơn say, anh tắt di động rồi vội vã chạy đi.
- Tôi tới trước nhà cậu rồi. – Nguyên Hạo gọi cho Tuấn Lâm và nói.
Tuấn Lâm ngắt điện thoại, quay sang nhìn Hạnh Du.
- Anh ấy tới thật đấy à!?
- Đi thôi! – Tuấn Lâm nói. Rồi cậu lấy trong tủ ra một đôi giày thể thao cỡ nhỏ đặt dưới chân cô, tự tay xỏ chân Hạnh Du vào.
Tuấn Lâm mở cửa rồi đứng nép về một bên cho Nguyên Hạo nhìn thấy Hạnh Du.
Nguyên Hạo nhìn cô gái nhỏ còn e dè đứng cạnh Tuấn Lâm, ánh mắt trìu mến, dịu dàng, anh chìa tay ra trước Hạnh Du.
- Qua đây với anh nào!
Hạnh Du nắm lấy tay anh rồi bước gần lại. Nguyên Hạo cởϊ áσ khoác của mình choàng cho cô. Nắm tay cô đứng đó, anh nói với Tuấn Lâm:
- Cám ơn.
Tuấn Lâm tiến thêm một bước, gần hơn với hai người, nói:
- Anh nghe này, tôi rất khó để tin tưởng một ai đó, nhưng khi thấy anh nắm tay Hạnh Du thế này, tôi thực sự tin anh.
Nguyên Hạo khong đấp, anh đưa Hạnh Du đi.
Tuấn Lâm đứng đó nhìn mãi cho tới khi họ đi khuất. Hạnh Du cứ tốt bụng và trong sáng như thế, cậu làm sao lỡ làm tổn thương cô, cậu biết rằng Nguyên Hạo cũng thế. Nhưng mối thù này không thể bỏ qua được, cuộc chiến này, tới cuối cùng, nhất định một mất một còn.
Đỡ Hạnh Du nằm xuống giường, Nguyên Hạo nói:
- Khoan hãy nói chuyện! Hôm nay em cứ ngủ một giấc đi đã, không còn sớm đâu!
Hạnh Du ngoan ngoãn gật đầu, anh kéo chăn đắp ngang cổ cho cô. Chờ Hạnh Du nhắm mắt, anh khẽ mấp máy môi:
- Anh xin lỗi.
Vẫn là tiếng xin lỗi vô dụng ấy, trong lòng anh thần cười nhạo chính mình. Nhìn vết xây sát ở khóe miệng cô, anh đau lòng vô cùng. Hổ dữ vốn chẳng ăn thịt con, sao bọn họ lại ra tay với cô như thế!? Tại anh, chính là tại anh!
Nguyên Hạo khẽ hôn nhẹ lên vết thương của cô. Cô gái này đối với anh chân thành và sâu nặng, hết lòng như thế, anh sẽ phải làm gì đây!?
Sáng hôm sau, lúc Hạnh Du lim dim mở mắt, có một nụ cười chào ngày mới với cô.
Nguyên Hạo ngồi bên giường, nắm tay cô.
- Anh ngồi đó trông chừng em cả đêm sao?
- Không. Anh cũng vừa thức dậy. – Anh đáp. – Em có muốn đi cùng anh tới vài nơi không?
Cô chau mày khó hiểu, anh tiếp:
- Dậy đi! Anh có chuẩn bị đồ cho em rồi.
Hạnh Du xách chiếc túi đi vào phòng tắm. Lúc trở ra, cô không thấy Nguyên Hạo đâu cả. Vừa đúng lúc có tiếng gõ cửa.
- Em xong chưa?
Thì ra anh ra ngoài trong lúc cô tắm, Hạnh Du mỉm cười, nói vọng ra:
- Vâng.
Nguyên Hạo đẩy cửa vào, Hạnh Du trong chiếc váy xòe qua gối, kín đáo nhưng cũng không kém phần quyến rũ với đường cong phía trên cơ thể. Anh đã chu đáo mua một chiếc áo khoác nhẹ bên ngoài để giữ ấm và một đôi giày thể thao kiểu nữ năng động.
- Có số đo nào của em mà anh không biết hay không? Tất cả đều vừa vặn. – Hạnh Du trêu anh.
Nguyên Hạo khẽ cười:
- Người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm chúng ta đấy! Anh chỉ đoán thôi.
Hai người nhìn nhau cười vui vẻ.
Nguyên Hạo lái xe chở Hạnh Du, anh thấy cô mỉm cười không ngớt.
Dù sau này có ra sao, anh hy vọng em mãi giữ trên môi nụ cười ấy! Đó là hạnh phúc của anh. Nguyên Hạo đã nghĩ vậy.
- Vì em ngủ nướng nên giờ ta ăn trưa thôi. Hôm nay định cùng em ăn ba bữa nhưng không được rồi. – Anh chợt nói.
- Chúng ta vẫn còn ngày mai, ngày kia, sau này nữa mà, phải không anh?
Nguyên Hạo bối rối trong tích tắc, rồi anh gật:
- Ừ.
Hai người tới ngôi nhà cũ mà mẹ Nguyên Hạo sống trước đây, môi trường sinh thái khiến không khí dường như thay đổi hẳn so với đô thị phồn hoa ngoài kia. Trong nhà vẫn sạch sẽ như thể có người sinh hoạt vậy.
Nguyên Hạo quay lại nói với Hạnh Du:
- Hôm nay anh sẽ nấu bữa trưa cho em, em sẽ được mở rộng tầm mắt.
Anh mở tủ lạnh, thấy bên trong có nhiều nguyên liệu nấu ăn, Hạnh Du buột miệng hỏi:
- Có người thường qua lại nơi này sao? Em thấy có nhiều đồ ăn.
- Chính là anh đây.
- Thật vậy sao? – Hạnh Du lấy làm bất ngờ.
- Phải.
Anh đáp rồi đi tới, nắm hai vai cô đẩy cô lùi lại ngồi xuống ghế, anh nói:
- Xin hãy ngoan ngoãn chờ một chút thưa quý cô!
Hạnh Du phì cười gật đầu:
- Vâng, Chef.
Nguyên Hạo lui cui trong bếp. Lâu lâu mới ngoái lại nhìn Hạnh Du. Anh nêm gia vị cho món canh rồi đậy vung lại.
Hạnh Du ngồi yên một chỗ chờ đợi, nhưng cô tranh thủ quan sát thật kỹ ngôi nhà, trong đầu thoáng mường tưởng ra một hạnh phúc.
Một vòng tay nhỏ nhắn từ phía sau chầm chậm vòng qua thắt lưng, Nguyên Hạo đứng yên. Tiếng Hạnh Du thầm thì:
- Đây đúng là ngôi nhà đáng mơ ước. Nơi này có đủ mọi thứ, có sự bình yên vô giá, và…có anh.
Cô đang mơ về một hạnh phúc giản dị, an yên, còn trong anh lại là một nỗi lo lắng, đắn đo không tên. Nhưng lúc này, họ đang ở cạnh nhau, đó là thật. Nguyên Hạo mỉm cười đưa tay nắm lấy đôi tay cô.
Sau bữa trưa, Nguyên Hạo đề nghị Hạnh Du đọc sách cho mình nghe. Lần đầu thấy anh như vậy, cô khá bất ngờ nhưng vẫn làm theo.
Anh nằm dài trên ghế sofa, gối đầu lên chân Hạnh Du. Cô đang đọc cuốn truyện ngắn của một nhà văn trong nước.
- Anh còn muốn nghe nữa không? – Đang đọc, Hạnh Du dừng lại và hỏi.
- Sao thế? – Nguyên Hạo ngóc đầu nhìn cô.
Cô gấp cuốn sách lại, để ngón tay kẹp ở giữa như đánh dấu, đáp:
- Em không thích kết thúc của câu chuyện này.
- Em chưa đọc hết thì làm sao biết được kết thúc?
Hạnh Du bảo:
- Cô gái đã đặt vé máy bay, chàng trai này cũng đã gửi thiệp cưới đi khắp nơi, tại sao cả hai lại nín lặng như không có chuyện gì mà ở bên nhau như thế!?
Nghe vậy, Nguyên Hạo ngồi dậy, nhìn Hạnh Du đang giận dỗi với cuốn truyện, nói:
- Bởi vì họ thực sự không muốn rời xa nhau. Thà rằng cố chấp đến phút cuối cùng, rồi đường ai nấy đi, còn hơn buông tay nhau dễ dàng để sau này dằn vặt tại sao không làm hết sức để giữ lấy nhau. Bởi vì cả hai đều là kẻ cố chấp nên cứ ngoan cố hy vọng vào phút cuối. Một ngyaf xa xôi về sau, khi hồi tưởng lại, họ sẽ có những ký ức đẹp, sẽ chấp nhận sự thật là mình có duyên mà không có phận.
- Chúng ta sẽ không như thế đúng không? - Hạnh Du hỏi.
Nguyên Hạo im lặng, anh nuốt khan vài cái rồi quyết định nói:
- Ngày cưới của em chỉ còn hơn một tháng nữa. Có lẽ sắp tới lúc thiệp cưới được gửi đi rồi.
Hạnh Du bất động nhìn anh, chỉ có ánh mắt có đôi phần cáu giận. Cô để cuốn sách sang một bên rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.
Nguyên Hạo vội vàng chạy nhanh níu cô lại:
- Hạnh Du…
Hạnh Du vùng vằng hất tay anh ra, nói:
- Sao anh lại có thể sắt đá đến như thế hả? Sao anh cứ không ngừng làm tan nát trái tim em? Tại sao? Tại sao thế hả?
- Hạnh Du à... – Nguyên Hạo cố chạm vào cô nhưng Hạnh Du lại từ chối. Cô bắt đầu khóc:
- Cái cảm giác bị ruồng bỏ khiến em thực sự sợ hãi. Ban đầu em thấy thật vui vì Kile bận công việc và không ở bên em. Đúng là đứa con gái tồi! Ba đánh em, mắng em, đuổi em đi, anh Tuấn Lâm cũng chẳng giữ, rồi tới anh năm lần bảy lượt từ chối em, rũ bỏ em như một gánh nặng. Sự sợ hãi, nỗi cô đơn, đau khổ và hoang mang của em anh hiểu được bao nhiêu? Anh hiểu được bao nhiêu hả Trần Nguyên Hạo?
Nguyên Hạo chầm chậm đặt tay lên vai cô, như thể sợ cô lần nữa gạt ra, anh vẫn nói nhưng lời đau lòng:
- Chính vì em tốt đến thế này nên anh mới không muốn làm tổn thương em. Em cứ yêu anh nhiều thế này thì anh biết phải làm sao đây! Hạnh Du, em phải có được hạnh phúc mà em đáng có. Em không thể đánh mất cuộc sống của mình vì một gã tồi như anh được. Em về đi, về xin lỗi ba em, rồi mọi thứ sẽ trở về như trước.
- Mọi thứ lại trở về như trước? Nhưng chúng ta thì không. Trần Nguyên Hạo, trái tim anh đúng là băng tuyết ngàn năm. Em thua rồi.
Nói rồi, Hạnh Du lại toan gạt tay anh ra, nhưng Nguyên Hạo nhanh hơn, anh áp đôi tay lên má cô, lau sạch hai bên má ướt nước mắt. Anh nói:
- Anh chẳng còn mặt mũi nào để nói xin lỗi. Em cứ mắng anh đi, đánh anh cũng được.
- Em sẽ không tha thứ, vì thế, anh đừng xin lỗi làm gì. Em sợ rằng khi tha thứ cho anh, anh sẽ lãng quên em.
Nguyên Hạo ôm lấy cô, nói như dỗ dành:
- Được rồi. Chúng ta sẽ dừng chuyện này ở đây. Anh hứa sẽ không bắt em đi nữa, không bắt em về khi em không muốn nữa. Anh hứa.
Hạnh Du lại như nũng nịu, cô nói:
- Anh hứa rồi đấy! Em biết anh còn nhiều lo lắng và do dự, nhưng anh à, chúng ta cứ cố chấp đến phút cuối, dù có ra sao cũng sẽ không hối hận, có được hay không?
- Được, anh hứa. Sẽ không hối hận.
- Sẽ mãi nhớ về em, không được quên em?
- Ừ, anh hứa.
Hạnh Du nhắm mắt tận hưởng hương vị ngọt ngào của hạnh phúc, an yên cảm nhận hơi ấm an toàn vững chắc từ người đàn ông cô yêu.
Nguyên Hạo kéo cô ra, nói:
- Đi, anh đưa em tới một nơi!
- Đi đâu vậy?
Nguyên Hạo không trả lời mà nói:
- Nhanh nào! Kẻo tới nơi trời tối mất!
- Xa vậy sao? – Hạnh Du hỏi, nhưng chân thì đã bước theo anh.
Chiếc xe chạy với vận tốc nhanh và đều. Hạnh Du tinh ý nhìn thấy tấm biển dựng bên đường, họ đã tới một thành phố khác.
Không ngoài dự đoán của Nguyên Hạo, tới nơi đã là chạng vạng. Họ xuống xe, lại là một khu bãi.
- Anh lái xe liên tục 3 giờ đồng hồ để đưa em tới đây sao?
Nguyên Hạo cười trừ. Anh nói:
- Thực ra ba anh là người ở đây. Nhờ có chủ tịch mà ông được an nghỉ tại chính quê hương của mình.
- Anh đưa em tới gặp ba anh sao?
Anh cười:
- Sao nào? Em như thế này xinh lắm, ba nhất định cũng sẽ thích em thôi.
- Nguyên Hạo à…
- Nhanh đi thôi! – Anh ngắt lời.
Đứng trước phần mộ của ba, anh nắm tay cô nói:
- Ba, hôm nya con trai dẫn bạn gái về ra mắt ba. Cô ấy là Vương Hạnh Du, cô ấy rất xinh đúng không ạ!? Cô ấy cũng rất tốt nữa. Và…cô ấy yêu con, nhiều hơn cả con yêu cô ấy thưa ba. Con thật sự cảm thấy rất may mắn.
Hạnh Du cúi đầu chào:
- Vâng, thưa bác, cháu là Vương Hạnh Du. Xin phép bác cho cháu được yêu con trai bác. À dạ, không phải. Cháu nên xin bác chúc phúc cho chúng cháu mới phải, bởi cháu đã yêu anh ấy mà không có sự cho phép của bác từ trước. Cháu xin lỗi. – Cô khẽ cười.
Trên đờng trở về, anh có ghé qua một cửa hàng tạp hóa để mua một chút nước uống. 20h48 phút, chiếc xe đã chạy vào tới trung tâm thành phố.
Đang chạy, chiếc xe chậm dần rồi khựng lại. Thay vì khó hiểu hay ra khỏi xe để kiểm tra thì Nguyên Hạo tỏ ra khá bình thản. Hạnh Du nói:
- Chuyện gì vậy?
Anh quay qua cười đáp:
- Nó đói bụng quá đó! Bị chúng ta vắt kiệt sức mà!
Hạnh Du hiểu ra, cô chưa kịp nói gì thì Nguyên Hạo đã bảo:
- Chúng ta vừa chạy qua một cửa hàng xăng dầu. Em ngồi đây chờ anh nhé!
- Gần đây thôi đúng không? – Hạnh Du có phần lo sợ gì đó. Anh xoa đầu cô cười:
- 15 phút nữa anh sẽ trở lại. Anh hứa.
Anh nói rồi chạy đi. Hạnh Du ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ đợi. Phía trái cô là một công viên. Nó không rực rỡ như một công viên lớn và đông người. Cô thoáng thấy những cặp trai gái ngồi trò chuyện trên những chiếc ghế đá, ánh đèn leo lét. Bên phải là những gian hàng đồ gỗ, họ đã đóng cửa hàng rồi. Giữa thành phố nhộn nhịp này vẫn có những con đường vắng vẻ như vậy nên cô thấy lo sợ cũng là điều đương nhiên.
Lại là một sự trùng hợp, nhưng lần này không phải là do chủ ý của Khánh Ân. Cô lái xe ngang qua nơi này, ngược chiều với xe của Nguyên Hạo và đã thấy Hạnh Du ngồi bên ghế phụ, vậy là có một người khác đi cùng cô rồi. Cô bèn dnwgf lại ở một đoạn khá xa, ngoái đầu lại quan sát Hạnh Du.
Hạnh Du nhìn đồng hồ, Nguyên Hạo đi đã được gần 10 phút rồi. Cô với chai nước uống. Giữa lúc ấy có tiếng cạch xe, cô quay sang cửa gọi:
- Nguyên…
Tiếng gọi không thành câu bởi có một người khác chui vào từ ghế lái, rất nhanh chụp thuốc mê khiến cô lịm đi.
Hai gã đàn ông này động tác có vẻ vụng về, tay chân lóng ngóng đưa Hạnh Du ra khỏi xe.
Khánh Ân lấy làm bất ngờ, nhưng cô chợt nghĩ, Hạnh Du có chuyện thì đó chẳng phải là mong muốn của mình hay sao?
Thấy hai gã kia đang gọi điện thoại, có vẻ là chúng liên lạc cho đồng bọn, cô quay xe lại.
Một chiếc xe máy chạy tới, trên xe có hai gã nữa. Chúng cho Hạnh Du ngồi vào giữa, tên ngồi sau giữ lấy cô.
Khánh Ân vượt lên tới kịp bọn chúng thì dừng lại, hạ kính xe xuống, cô nhếch miệng nói:
- Chân thành nhé, bán người thì nên giữ giá trị cho cô ta. Đừng có động chạm bừa bãi!
Mấy gã kia thấy Khánh Ân ăn bận sành điệu, cách trang điểm đậm, lại đi xe sang nên cũng không dám có ý định với cô. Khánh Ân chạy tiếp.
Nguyên Hạo trở lại với một cái can nhựa trên tay, Sau khi đổ dầu vào xe, anh trở lại thì không thấy Hạnh Du đâu cả. Anh nuốt khan, rồi nghĩ, chắc là cô ấy chỉ đi đâu đó. Anh tính gọi thì bất ngờ thấy chai nước rơi dưới sàn xe, nó vẫn đang mở nắp, nước tràn ra ngoài.
- Hạnh Du! – Anh hốt hoảng.
Huy Khang đang nắm tay Minh Hân, có vẻ với cậu, những ngày này thật vui vẻ.
- À cái này! – Cậu lấy trong túi ra chiếc di động của Minh Hân. – Tôi đã quay lại và tìm nó.
Cô nhận lại:
- Cám ơn chú!
Từ xa, một người đi tới, đó là một thuộc hạ của Hạ Đông Quyết. Anh ta gần lại, đưa cho Huy Khang một chiếc túi nhỏ và nói:
- Đại ca nói cái này tặng cậu.
Huy Khang khó hiểu, mở ra xem, đó là một chiếc điện thoại di động. Người kia nói:
- Sim điện thoại đã đăng ký lại như cũ.
- Woa… - Huy Khang khẽ chậc chậc, - Không có chứng minh thư của tôi mà ông ấy cũng đăng ký lại được như cũ. Thật đáng nể! Làm ơn chuyển lời cám ơn của tôi lại cho ông ấy và nói rằng tôi rất vui vì ông ấy nhớ số di động của tôi.
Người đó cúi đầu chào rồi đi ngay. Thật đúng lúc, Huy Khang nhận được cuộc gọi tới.
- Là em.
Nguyên Hạo sốt sắng:
- Cậu có thể thu xếp về ngay được không?
- Có chuyện gì sao?
Nhận được câu trả lời từ Nguyên Hạo, Huy Khang cũng tỏ ra bất ngờ không kém.
- Chuyện gì đã xảy ra với hai người vậy? – Huy Khang hỏi, nhưng thoáng nghĩ lại, cậu nói: - Thôi được rồi, em sẽ về ngay, chúng ta sẽ gặp nhau tại nhà. Nếu cô ấy có chuyện gì thì đó là lỗi của em.
- Nói vậy nghĩa là cậu biết Hạnh Du là người báo tin?
- Em xin lỗi.
Huy Khang ngắt cuộc gọi, cậu kéo Minh Hân vào trong gặp Nhật Thiên.
Huy Khang nhờ vả:
- Ngày mai anh đưa ba về giúp em, giờ chúng em về trước.
Biết chuyện, Nhật Thiên nhận lời ngay, anh nói:
- Nhớ này Huy Khang, có ba khả năng chính có thể xảy ra với Vương Hạnh Du. Thứ nhất, là do ba cô ấy – Vương Đức Long bắt về. Thứ hai là do những kẻ xấu đã tính kế hại cô ấy trước đó. Cuối cùng, chính là những kẻ lưu manh không tên. Cả ba khả năng đều có thể xảy ra, hãy tập trung khai thác chúng, hiểu chưa?
Huy Khang gật đầu rồi vội vàng đi ngay. Cậu lái xe liên tục không nghỉ trở về nhà gặp mặt Nguyên Hạo.
- Em không nghĩ là Vương Đức Long lại tàn nhẫn như vậy. Dù sao cũng alf con gái ông ta kia mà! Em thật sự xin lỗi vì không nói với anh.
Nguyên Hạo nói:
- Quan trọng lúc này là tìm ra cô ấy. Theo lời Nhật Thiên thì cô ấy chỉ an toàn nếu khả năng thứ nhất xảy ra.
- Chúng ta có thể nhờ anh Tuấn Lâm thăm dò phía Vương Đức Long. – Minh Hân đề nghị.
- Không được. – Huy Khang phản đối: - Vương Tuấn Lâm chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng quan hệ giữa anh ta với Vương Đức Long ra sao chúng ta đều rõ. Tiếp cận đã khó, khai thác tin tức lại càng khó.
Cậu nói có lý. Minh Hân suy nghĩ một lát rồi lại nói:
- Thực ra vẫn còn một người.
- Ai cơ? – Cả hai người kia đều hỏi.
Cô nói:
- Hai người còn nhớ Khánh Ân không? Chị ấy cũng quen biết Hạnh Du. Giờ đang làm việc cho tập đoàn Thiên Đức. Vương Đức Long hay Vương Văn Hoàng đều không biết chị ấy có quen biết với chúng ta nên có thể nhờ chị ấy tìm hiểu.
- Có chắc là như vậy không? – Huy Khang hỏi lại.
- Thực ra tên Tài có gặp chị ấy một lần ở bar cùng với em, nhưng chuyện qua lâu rồi chắc anh ta không nhớ đâu. Vả lại, ta cứ thử đi xem sao? Bạn bè của Hạnh Du chúng ta đâu biết ai khác.
Nghe có lý, hai người kia tán thành. Minh Hân lấy di động ra gọi. Nguyên Hạo dù lo lắng cho Hạnh Du nhưng vẫn không quên, anh chỉ chiếc đồng hồ nhắc Minh Hân. Đã 12 rưỡi rồi.
- Em chỉ thông báo thôi, ngày mai chị ấy sẽ tới.
Khánh Ân nhận điện thoại, giọng cô vẫn bình thản.
- Chị vẫn chưa ngủ sao? May quá!
Minh Hân tóm tắt lại, thao thao một hồi, cô không hề hay biết ở phía đầu dây bên kia, Khánh Ân đang nhàn nhã ngồi trên giường, nhấm nháp một ly rượu vang, thái độ dửng dưng như bỏ ngoài tai lời Minh Hân nói.
- Minh Hân, Hạnh Du là cô gái tốt nên sẽ không xảy ra chuyện xấu gì đâu. – Khánh Ân tỏ vẻ an ủi. – Em yên tâm, ngày mai chị sẽ qua nhà cô ấy thăm dò tình hình rồi sẽ báo ngay cho em.
- Dạ được, cám ơn chị!
- Đừng khách sáo thế chứ! Chị rất vui vì có thể giúp đỡ được gì đó! Hy vọng rằng cô ấy sẽ bình an vô sự. – Khánh Ân giả bộ rất giỏi, Minh Hân chẳng hề nghi ngờ.
Minh Hân nói:
- Đúng vậy. Hạnh Du nhất định bình an vô sự. Em tin là thế!
- Được rồi. Vậy tạm biệt em.
- Vâng.
Sáng hôm sau, Vương Đức Long đang ngồi trong văn phòng, ông vừa nói chuyện điện thoại với một đối tác. Sau khi ông cúp máy, Văn Hoàng mới nói:
- Ba, ba không định tìm Hạnh Du về sao?
- Cái gì? – Ông ngước nhìn anh ta. – Loại con gái hư đốn, nó đã không them coi ba là ba no thì tìm nó về làm gì?
Văn Hoàng nói:
- Nhưng con bé không có tiền, không có di động…
- Con nghĩ là nó không biết sống thế nào hả? Nhầm rồi, nó thiếu gì chỗ để đi! Nhất là nó có cả tập đoàn Khánh Huy chào đón thì chết làm sao được. Cho tới khi nào nó tự quay về, quỳ gối xin ba tha thứ, lúc ấy ta sẽ nghĩ lại. Còn giờ, cứ mặc nó! Không cần quan tâm, đồ hư hỏng, đồ phản bội! – Ông lầm bầm mắng.
Giữa lúc này, tiếng chuông điện thoại vang to, Tài đứng bên cạnh cúi đầu xin lỗi rồi nghe điện thoại. Anh ta chờ bên kia nói khá lâu mới bảo được một câu rồi cúp máy. Anh ta quay qua nói với Vương Đức Long:
- Ông chủ, có một chuyến hàng đang trong tầm ngắm, cần phải qua biên giới gấp, chungsvta cần hỗ trợ.
- Vậy sao? Được rồi, cậu lo vụ này đi! Văn Hoàng thay Tài lo liệu việc của cậu ấy ở đây!
- Vâng. – Cả hai đồng thanh.
Có tiếng gõ cửa, một cô gái đi vào cúi đầu cung kính, nói:
- Dạ thưa, có cô Phạm Khánh Ân muốn gặp ngài ạ.
- Jane? – Ông ta như tự hỏi: - Dẫn cô ta vào!
Khánh Ân vừa vào phòng, vừa hay cả ba người họ đều ở đây, cô nghĩ.
- Xin chào, Jane, Jane nghĩa hiệp, Jane lương thiện, mới đây cô đã cứu sống một mạng người đấy nhớ không? – Vương Đức Long có ý mỉa mai: - Chà! Hành động của cô đáng được lên báo để cả thiên hạ tôn sùng đấy!
- Ngài thôi nhạo bang được rồi đấy thưa ông chủ! – Cô nói: - Đúng là tôi đã tha chết cho anh ta, nhưng đó là vì tôi từng nợ người đó ân tình. Lòng trắc ẩn chỉ cứu anh ta được một lần. Nói đi thì cũng phải nói lại, người tha chết cho anh ta đâu chỉ có tôi – Cô khẽ liếc Văn Hoàng – vậy sao ngài lại chỉ trích tôi như trọng phạm vậy?
Vương Đức Long cũng không muốn nói tiếp chuyện này, ông bảo:
- Thôi được rồi, cô vào vấn đề chính đi!
Khánh Ân bắt đầu nói:
- Tôi nghe nói ông đã đuổi con gái mình ra khỏi nhà, vậy giờ con gái ông đang ở đâu?
- Đó là chuyện mà cô muốn nói sao? – Văn Hoàng lên tiếng.
- Đúng. – Cô gật đầu. – Tối qua tôi nhận được điện thoại từ Hoàng Minh Hân, cô ta nói cô Hạnh Du con gái ông ở cùng với Trần Nguyên Hạo, nhưng đột nhiên mất tích. Họ nhờ tôi qua đây thăm dò xem có phải cô ấy đã được đón về nhà chăng?
- Có chuyện đó sao? – Vương Đức Long hỏi.
- Có khi nào là bắt cóc không ba? Chuyện như vậy lần trước cũng xảy ra rồi.
- Không tống tiền, không liên lạc đòi hỏi gì cả. Vậy là chúng không nhắm tới ta, đó có thể là ai? – Ông ta như đang nghĩ. – Văn Hoàng, con mau tập hợp người, lần này ta sẽ vén tấm rèm của bọn chúng.
Chỉ vài tên côn dồ quèn lại làm cho tất cả đảo điên như thế này, thú vị rồi đây. Khánh Ân nghĩ. Lúc nào cũng phức tạp háo mọi chuyện sẽ khiến các người phạm sai lầm.
Ra khỏi đó, Khánh Ân điện thoại cho Minh Hân:
- Minh Hân à, chị chắc chắn Hạnh Du không ở nhà, ba và anh cô ấy cũng không hề biết chuyện gì cả. Em chuyển hướng tìm hiểu đi!
- Được rồi, cám ơn chị. Chị vất vả rồi.
- Nếu chị giúp được gì thì cứ nói nhé!
- Vâng.
Minh Hân cúp máy, nhìn qua hai người lắc đầu. Cô tỏ ra lạc quan:
- Ít ra cũng loại trừ được một khả năng phải không?
- Ừ. – Huy Khang đồng tình.
Hạnh Du bị trói hai tay và bịt miệng. Cô bị đẩy vào một căn nhà hoang, bên trong có vài cô gái khác cũng trong tình trạng như mình.
Mấy teenc anh cửa nhìn cô đánh giá rồi một tên khá đô con đưa tiền cho kẻ đã bắt cô. Hắn cầm tiền như thể thèm thuồng, đếm một lượt rồi phàn nàn:
- Đại ca à, cô ta thế kia mà anh bớt là sao?
- Lời cho mày lắm rồi đấy! Mày nghĩ đưa cô ta qua bên kia dễ lắm sao! Chia chác đủ thứ tao còn lại được bao nhiêu hả?
- Cô ta vẫn còn là “con gái” đấy đại ca, chính người quen của cô ta nói thế! – Hắn cố để thêm tiền.
- Vậy là bị người quen bán đứng hả!? Được rồi. – Hắn đưa thêm một chút tiền nữa. – Thôi, tao dễ dãi với mày quá rồi!
Tên kia cười thích thú:
- Chúng ta làm ăn lâu dài, lần sau sẽ lời cho đại ca mà!
- Thôi tụi mày biến đi! Nếu để lộ, tao cho cả đám mang tiền về tiêu cùng với ông bà nghe chưa!
Bốn tên đó nhanh chóng rời đi. Gã đi vào trong, tới chỗ Hạnh Du, gã giật chiếc khăn bịt miệng ra, bóp cằm cô nói:
- Xem ra sẽ lời kha khá đây!
- Những con quỷ xem con người như hàng hóa, các người không thả tôi ra sẽ pahri hối hận đấy!
Gã bật cười ha hả:
- Cô em đang đe dọa đó à!? Chẳng lẽ cô em là cớm! Nếu đúng là cớm thì anh sợ em rồi. Ngoan ngoãn ở đây, qua bên kia anh thăng quân hàm cho nhé!
Hắn nói rồi cười khả ố. Bất chợt, hắn vung tay tát Hạnh Du một cái và nghiến răng quát:
- Cớm này!
Hạnh Du bị bất ngờ, cô đau tới choáng váng. Hắn nói:
- Cái mặt xinh thế này không ai lỡ xuống tay đâu, thế nên cô em ngoan ngoãn đi, còn bướng nữa là khổ đấy!
Hạnh Du mím môi, một chút tanh tanh nơi khóe môi chạm vào lưỡi. Cô nhìn xung quanh, những cô gái này đều có những vết bầm trên mặt, không nhiều thì ít.
Có tiếng động cơ tới gần, gã biết là ai tới, phẩy tay cho hai tên đang đứng đó, bọn chúng đi tới lấy khăn bịt mắt các cô gái và dùng dây thừng quấn quanh miệng. Hắn đứng dậy đi ra.
- Anh Tài! – Tên đó cúi đầu.
- Tại sao lại bị lộ? – Tài lạnh lung hỏi.
Hắn đáp:
- Có một con cớm xâm nhập, bị phát hiện thì đã trốn thoát. Tất cả vừa di chuyển tới đây. Lũ cớm có lẽ đang lần tìm, ở đây có vẻ cũng không an toàn.
- Vào trong xem sao!
Tài cùng mấy tên đàn em mang theo đi vào. Hai tên canh giữ bên trong mở cửa.
Cả người sững lại. Tài không chớp mắt nổi nữa khi nhìn thấy Hạnh Du. Anh đi đến chỗ cô, một cách lặng lẽ, kéo sợi dây thừng ra, đúng là cô rồi.
Anh ta quan sát vết thương trên khóe miệng Hạnh Du. Nó không phải là do ba cô đánh hôm trước, vết thương rất mới. Tài đứng dậy, xoay người đá một cước vào tên cầm đầu. Hắn loạng choạng ngã xuống mà không hiểu lý do. Tài không lên tiếng mà chỉ tay vào hắn rồi vẫy vẫy ý bảo ra ngoài.
Trong lúc hắn còn ngơ ngác thì đàn em của Tài đã xông tới kéo hắn lôi ra.
Đạp khuỷu chân cho hắn quỳ xuống, Tài tiếp tục đá thẳng mặt hắn một cái nữa.
- Anh Tài…
- Tao có nói mày được đánh phụ nữ không? – Tài nói.
Hắn khó nhọc nói:
- Chuyện gì vậy anh Tài?
- Mày đã tát cô gái vừa nãy? – Tài chất vấn.
- Dạ…? À dạ…đúng là em có…
Tài tức giận túm lấy hắn, quát:
- Ngoài việc đó ra thì mày đã làm gì rồi hả?
Không biết là tại sao Tài lại xem trọng cô ấy như thế, nhưng tình huống lúc này, giữ mạng của mình vẫn là trên hết.
- Anh Tài ơi, em xin thề, em chưa làm gì cả. Mấy thằng mang cô gái ấy đến đây cũng chỉ vừa mới đi thôi. Bọn nó cũng chưa làm gì cả anh ơi, xin anh tin chúng em với!
- Mày tưởng đó là người ai cũng có thể đυ.ng vào sao? Tao nói cho mày biết, nếu cô ấy có chuyện gì, cat đầu của tao với của mày đều bị chặt xuống đát đấy nghe chưa?
Hắn run sợ gật đầu:
- Dạ dạ, vâng. Tuy là em đã bỏ tiền ra mua cô ấy rồi nhưng nếu anh muốn cứ việc mang đi ạ.
- Mua cô ấy à? Mày chán sống rồi đúng không? Mày mà mua được cô ấy hả? Cô ấy là vô giá biết chưa?
Không biết hắn tò mò quá đâm mất trí hay hắn thật sự ngu ngốc mà lại hỏi:
- Anh Tài, sao anh lại như thế ạ? Cô gái ấy…
- Mày câm ngay cái miệng ngu ngốc của mày lại, đừng để tao điên lên mà cắt luôn cái lưỡi của mày đấy! – Tài túm cổ hắn nói: - Nghe đây, cái người mà mày bảo mày mua được, cái người mày trói tay hành hạ thế kia, người mà mày dám động đến, chính là con gái của ông chủ mà tao đang tìm kiếm, mày đã nghe rõ từng chữ chưa hả?
Hắn nghe xong bang hoàng cả người. Hắn phạm tội tày trời rồi.
Tài đứng dậy nói:
- Cô chủ không hề hay biết về việc làm ăn này. Chuyện lần này mức độ rất nghiêm trọng, trước mắt chỉ có thể canh chừng cô ấy chứ không thể cứ vậy mà đi được. Tao sẽ gọi cậu Văn Hoàng tới, mày liệu mà đối xử đấy!
Huy Khang lững thững bước đi trên dãy hành lang dài giữa đêm khuya khoắt. Dừng chân trước cửa phòng Minh Hân, cậu chợt rút tay trong túi giơ lên toan gõ, nhưng có lẽ còn phân vân do dự gì đó nên không gõ ngay.
Minh Hân trở mình, đôi mày chau lại. Kéo chăn lên cuộn lấy người, ấy vậy nhưng trái lại rỉ mồ hôi. Lại là cơn đau dạ dày, nó cứ tái phát đột nhiên như vậy chứ chẳng phải do ăn uống hay vận động thiếu hợp lý.
Cô vùng chăn ra, khó nhọc ngồi dậy, với tay kéo ngăn bàn ra lấy thuốc. Tiếp đó, cô với lấy ly nước, cô bất cẩn gạt tay, chiếc ly rơi xuống vỡ tan. Âm thanh ấy làm khựng lại bước chân Huy Khang.
Minh Hân nén tiếng thở dài, cô cố nén cơn đau xuống giường nhặt mảnh vụn.
A.
Miếng thủy tinh nhỏ đâm đầu vào ngón tay khiến cô phải khẽ kêu.
Huy Khang đẩy cửa vào, vội vàng chạy tới. Cậu giữ lấy tay Minh Hân khi cô đang định rút mảnh vụn đó ra. Cậu làm thay cô, động tác rất nhẹ nhàng. Miệng vết thương rất nhỏ nhưng máu chay ra rất nhanh và khá nhiều. Cậu liền đưa ngón tay ấy lên miệng của mình.
Minh Hân nhìn cậu, Huy Khang lúc nào cũng ân cần dịu dàng như thế, cô cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng, cơn đau như vơi đi nhiều.
- Chú! – Minh Hân chợt khẽ lên tiếng.
Huy Khang nhìn cô, Minh Hân nói:
- Ân huệ lớn nhất của cuộc đời này chính là có chú ở đây, ngay bên cạnh. – Cô giơ ngón tay cái lên, cười: - Chú là tuyệt nhất!
Huy Khang cong môi cười khẽ, cậu không đáp, một tay bít miệng vết thương lại, một tay kéo ngăn bàn ra tìm lấy một miếng băng dán cá nhân rồi dán cho cô. Sau đó, Huy Khang lấy thuốc và nước đưa cho cô uống, xong xuôi, cậu hất hàm lên giường ý bảo cô ngủ. Minh Hân ngoan ngoãn leo lên giường, cô nằm chống tay theo dõi Huy Khang dọn dẹp đống mảnh thủy tinh vỡ vụn. Khi đã xong việc, cậu chu đáo tắt đỡ một bóng đèn đi, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ.
Minh Hân tinh quái nghĩ ra một chuyện, cô muốn thử xem.
- Chú, mình ngủ chung đi!
Huy Khang quay lại, nhìn biểu hiện trong mắt cô, cậu đoán được cô đang nghĩ gì. Cậu trêu lại:
- Kiềm chế đi!
Minh Hân bị cậu làm xấu hổ, cô cố cãi:
- Chú nghĩ gì thế!? Ngủ chung thôi mà!
Cậu bảo:
- Chỉ ngủ chung thôi sao? – Không chờ cô trả lời, cậu nói thêm: - Ai khác chứ còn em thì tôi không tin tưởng chút nào! - Cậu cười xoa đầu cô: - Là tôi không thể tin chính mình.
Huy Khang nói xong thì đứng dậy, Minh Hân lại gọi:
- Chú!
Huy Khang quay lại, miệng thì cười nhưng lại hơi gắt với cô:
- Chưa chịu từ bỏ sao!?
Ý cô không phải thế, cô thực sự chỉ muốn nói lời chúc ngủ ngon, nhưng cậu lại hiểu nhầm. Huy Khang chống hai tay ngang vai cô, cúi gần xuống khẽ nói:
- Minh Hân, ngay bây giờ, nhắm mắt lại rồi ngủ đi. Tôi mà thay đổi quyết định là to chuyện đấy!
Minh Hân tròn mắt nhìn cậu, mặt ửng đỏ. Cô cười tủm rồi kéo chăn chum kín đầu. Huy Khang không khỏi bật cười.
Ngang qua ban công tầng hai, Huy Khang thấy Nguyên Hạo đang đứng đó. Con người anh vốn luôn trầm tĩnh, nghĩ trước nghĩ sau, trông anh trầm mặc thế kia, cậu biết trong lòng đang rất lo lắng.
Khẽ đặt tay lên vai anh, Huy Khang nói:
- Anh thế này cũng không giải quyết được gì đâu. Cô ấy sẽ bình an vô sự thôi mà!
- Tại sao Vương Văn Hoàng lại không làm ầm ĩ lên như mọi lần nhỉ!?
Huy Khang đáp:
- Chính họ đã đuổi cô ấy ra khỏi nhà mà! Chắc tới giờ vẫn chưa biết cô ấy gặp chuyện.
Anh nhìn cậu, đưa ra nghi vấn:
- Không đâu Huy Khang. Chẳng phải cô Khánh Ân nói rằng cô ấy chắc chắn Hạnh Du không ở nhà sao? Vậy tại sao cô ta không nói cho họ biết chuyện Hạnh Du biến mất? Cô ta là bạn, chẳng lẽ cô ta không nghĩ được rằng, ba và anh trai của Hạnh Du có quyền biết cô ấy đang gặp nguy hiểm hay sao?
Thấy điều đó có lý, Huy Khang im lặng nghe tiếp:
- Còn nữa, giả thuyết của chúng ta là, Hạnh Du bị ba cô ấy bắt về. Nếu là như vậy, họ đâu dễ dàng cho Hạnh Du gặp mặt bạn bè, bao gồm cả Khánh Ân, vậy làm sao cô ta dám chắc như đinh đóng cột rằng Hạnh Du không có nhà? Càng nghĩ càng thấy có điều gì đó rất khó hiểu.
Huy Khang nói:
- Thôi, anh không nên suy nghĩ nhiều quá. Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, bây giờ một cút manh mối cũng không có, thực tế chúng ta không thể làm được gì. Cứ chờ đợi xem sao đã, song song với đó, ta sẽ nghe ngóng thêm, biết đâu sẽ tìm ra được gì.
- Huy Khang, nếu như Minh Hân rơi vào hoàn cảnh này, cậu có ngồi yên được không?
Huy Khang nuốt khan một tiếng rồi đáp:
- Chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra với cô ấy, vì em không bao giờ để cô ấy một mình.
- Trả lời hay lắm Huy Khang! Được rồi, cậu cũng nghỉ ngơi đi!
Nói rồi, anh đi khỏi. Huy Khang trông theo anh cho tới khi anh đi khuất tầm mắt, cậu bắt đầu hành động.
Vì quá lo lắng cho Hạnh Du mà Nguyên Hạo đã quên mất một manh mối quan trọng, xe của anh có hộp đen. Cậu chạy xuống dưới, thật may anh không khóa cửa xe.
Kết nối thẻ nhớ hộp đen vào máy tính, Huy Khang bắt đầu quan sát từng sự việc xảy ra phía trước xe.
Có rung lắc nhẹ, cậu cho rằng đó chính là lúc bọn người xấu khống chế Hạnh Du. Không lâu sau đó, có một chiếc xe hơi vọt lên trước xe anh, ngoài ra không có bất kỳ chiếc xe hay ai khác xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy.
Huy Khang cố gắng nhìn rõ hình ảnh chiếc xe hơi ấy. Cậu cho dừng lại vào thời điểm nó vượt lên trước, lái xe là một cô gái. Không thể nhận diện người đó nhưng cậu có thể thấy chỉ có một mình cô gái đó trên xe nên đó không phải chiếc xe bắt cóc. Cậu bắt đầu nghĩ, thời điểm Hạnh Du bị khống chế tồi đưa ra rất gần với thời điểm cô gái ấy đi đến, vậy có thể cô gái ấy cũng chứng kiến cảnh này. Huy Khang cho chạy tiếp đoạn phim rồi dừng lại để quan sát biển kiểm soát của chiếc xe ấy rồi nhanh tay ghi lại. Đó là manh mối duy nhất của cậu lúc này.
Sáng hôm sau, Huy Khang tìm gặp một cảnh sát. Cậu có thể gặp được anh ta là nhờ mối quan hệ của luật sự tập đoàn. Nhờ người đó giúp, cậu đã có thông tin về chiếc xe.
Rời khỏi đó, Huy Khang lái xe trở về. Cậu nhanh chóng lấy máy tính ra, mở lại đoạn phim đó. Dùng một vài thao tác kỹ thuật, cậu đã cắt bỏ thành công hình ảnh chiếc xe hơi xuất hiện trong đó. Lúc ấy, cậu mới nhìn lại một lần tờ giấy với những thông tin anh cảnh sát cung cấp.
Chủ xe: Phạm Khánh Ân, có kèm theo số điện thoại và địa chỉ.