Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 74

Nhóm người Huy Khang tìm một chỗ ở tạm trong vòng vài giờ đồng hồ chờ đợi. Huy Khang xử lý vết thương qua loa rồi băng lại. Trước kia, một vết thương nhỏ cũng được chú ý giải quyết, giờ thì cậu đã làm quen được với việc trên người luôn có vết thương, làm quen với cách bỏ qua những vết trầy xước trên mặt hoặc trên người mà chỉ cần chú ý tới những vết thương lớn. Cũng rất may mắn da thịt cậu rất dễ lành vết thương, không cần thời gian nghỉ ngơi quá dài.

Huy Khang mặc một chiếc áo sơ mi, sau đó khoác chiếc áo khoác ra ngoài, cậu ngồi lặng thinh nhìn ra bóng tối u tịch, chiêm nghiệm về quá khứ, về hơn hai mươi năm cuộc đời, về hiện tại rồi tới những mơ ước sẽ có trong tương lai.

Huy Khang mở mắt nhìn đồng hồ, cậu nằm trong xe không ngủ mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. 3h30 phút sáng, theo cậu đoán thì chắc chắn họ sẽ tới trước giờ hẹn.

Huy Khang uống một ngụm nước khoáng cho tỉnh táo rồi quan sát. Rất nhanh sau đó, có hai chiếc oto chạy tới. Huy Khang thấy họ dừng xe cách chỗ cậu một khoảng cách an toàn, cậu chưa vội xuống xe.

Tài là người xuống xe đầu tiên, sau đó, Văn Hoàng bước xuống cùng với đám thuộc hạ. Thấy cả hai không có vẻ nóng vội, Huy Khang nghĩ họ chưa biết gì về chuyện Vương Đức Long.

Cả đám họ tới trước mui xe, dẫn theo Hạ Đông Quyền bị trói đứng bên cạnh. Nghĩ người tới là Hạ Đông Quyết, Văn Hoàng tỏ ra đắc thắng và chờ đợi phía kia xuống xe.

- Hạ Đông Quyết, mục đích của tôi rất rõ ràng, tôi không có ý định kinh doanh casino, chỉ muốn giành lấy miếng ăn của một tên khác nên mới làm như thế này. Chúng ta trao đổi rất công bằng, còn nếu như sau này ông muốn lấy lại những giấy tờ này thì cũng dễ thôi, chúng ta sẽ chơi một trò chơi mới.

Không có tiếng trả lời, Văn Hoàng cảm thấy người này rất khó hiểu, anh ta tuy nghĩ vậy nhưng vẫn nói tiếp:

- Chặt đầu Hoàng Huy Khang của Khánh Huy xuống, tôi sẽ trả lại các người nguyên vẹn tất cả các casino, thấy sao hả?

Văn Hoàng thấy rất thú vị với trò chơi này, anh ta nở nụ cười khả ố. Giữa lúc ấy, đèn oto bên Huy Khang bật sáng, chiếu mạnh vào họ khiến hầu hết chói mắt phải đưa tay lên che.

Huy Khang mở cửa xe bước xuống. Ban đầu, họ còn chưa nhìn rõ đó là ai. Huy Khang cũng tới đứng trước mui xe, đèn xe tắt, tất cả thấy Huy Khang trong bộ dạng phờ phạc, thương tích đầy mình.

Huy Khang nhếch môi thật khẽ trước sự bất ngờ của họ. Tên Tài liền thốt lên:

- Sao lại là Hoàng Huy Khang?

- Thằng này thì sao chứ! Im đi!

Văn Hoàng tỏ ra trấn tĩnh nhắc nhở. Sau đó, anh ta nhìn ra chỗ Huy Khang, nghe cậu nói:

- Hoàng Huy Khang được sự ủy nhiệm của đại ca Hạ Đông Quyết, tới đây đón em trai đại ca là Hạ Đông Quyền về.

Nghe như lời nói của một tên đàn em, Văn Hoàng dù cảm thấy khó hiểu nhưng nói:

- Từ bao giờ mày thành tay chân cho bọn chuột chù ở đây vậy! Nhưng cũng ra dáng lắm chứ! Hình như mày sinh ra chỉ để làm tay sai thôi thì phải! Mày có tướng làm côn đồ đó Hoàng Huy Khang!

Văn Hoàng không còn chút nể nang gì, không tiếc lời chế nhạo. Huy Khang cười nhạt bỏ qua lời của anh ta, nói:

- Đừng làm mất thời gian nữa, chậm một phút đại ca cũng không vui, anh ấy rất nhớ em trai mình đó!

Văn Hoàng không suy nghĩ nhiều về chuyện Huy Khang ra mặt, quan trọng là anh ta có trong tay Hạ Đông Quyền và dù Huy Khang có làm gì thì cậu ta cũng không thể có được giấy ủy quyền casino. Văn Hoàng nghĩ rồi nói:

- Được thôi đồ đàn em, mày chắc được giao mang tới thứ tao cần chứ!

- Tất nhiên rồi. - Huy Khang đáp rồi phẩy tay ra hiệu cho người trong chiếc xe phía sau. Bọn họ mở cửa xe bước xuống, áp giải Vương Đức Long.

Họ lôi Vương Đức Long tới chỗ Huy Khang trong ánh mắt sửng sốt ngạc nhiên của đám người Văn Hoàng. Anh ta trợn tròn mắt lên:

- Ba!?

Huy Khang gật đầu vừa cong môi cười vừa nói:

- Đúng rồi, là ba của anh đó! Sao hả? Có nhớ ba không?

Thêm lời chế nhạo bọn chúng, Huy Khang cảm thấy mình đang là người nắm trong tay quyền quyết định trò chơi này. Cậu nhìn Văn Hoàng nói lớn, giọng đầy uy hϊếp giống như đang ra lệnh:

- Thả Hạ Đông Quyền ra ngay!

Nhìn vẻ mặt Vương Đức Long vênh lên không khuất phục, Văn Hoàng do dự giây lát. Nhưng điều đó lại làm Huy Khang thấy bực bội, cậu túm cổ áo Vương Đức Long lôi tới gần mình rồi nói tiếp:

- Trước khi tôi đổi ý.

Văn Hoàng nuốt khan, anh ta đã thấy rõ những thương tích trên người ba mình, không do dự nữa mà quyết định thả người. Anh ta cũng túm lấy Hạ Đông Quyền dẫn lên trước đem tới trao đổi người với Huy Khang.

Tiến lên phía trước, Văn Hoàng đối mặt với Huy Khang. Ngay sau đó, hai bên tiến hành trao đổi, Vương Đức Long về lại bên Văn Hoàng, Huy Khang giữ lấy Hạ Đông Quyền.

Không ai nói một lời nào, trong lòng Huy Khang vẫn cảnh giác cao với sự trở mặt hay tấn công bất ngờ của cha con họ. Nhưng giữa lúc ấy, một chiếc xe hơi màu đen lao nhanh tới chỗ Huy Khang, đoàn người của Hạ Đông Quyết xuống xe với khí thế áp đảo dập tắt các mưu mô của cha con họ.

Hạ Đông Quyết xuống xe cuối cùng, ông ta tháo chiếc kính đen to đùng rồi tới chỗ Huy Khang. Vỗ vai cậu, ông gật đầu, vừa là sự khen ngợi, vừa là nể phục.

Như đám binh sĩ thua trận, Vương Đức Long nói nhỏ ra lệnh cho Văn Hoàng rút lui ra về. Hai người họ vừa quay đi, Huy Khang liền gọi:

- Vương Đức Long!

Dù rất khó chịu với cách gọi thẳng tên của cậu, ông ta vẫn đứng lại, quay đầu nhìn. Huy Khang nói:

- Hôm nay tôi tha chết cho ông, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Hãy nhớ: Ông rơi vào tay tôi một lần, nhất định sẽ có lần sau, khi ấy, Hoàng Huy Khang xin thề sẽ bắt ông xuống địa ngục.

Vương Đức Long không tỏ ra mình là người thoát chết nhờ chữ tín của cậu, ông ta nhếch miệng cười và nói:

- Mày rất tự tin? Được rồi, cơ hội của mày sẽ lại có thôi, nhưng để xem lúc đó ai mới là người xuống địa ngục?

Nói rồi, hắn cùng Văn Hoàng rời đi, cả hai đều ghi nhớ trong lòng chuyện ngày hôm nay.

Huy Khang thở hắt một cái như vừa trải qua một cuộc đấu dữ dội, dù thắng dù thua thì cậu cũng đã rất cố gắng và làm hết sức của mình. Hạ Đông Quyết tới trước mặt em trai mình, ông nhìn Hạ Đông Quyền hồi lâu rồi ôm chầm lấy ông ấy, vỗ vai thân thiết.

Hạ Đông Quyết chìa tay ra, một thuộc hạ của ông đặt vào tay ông một phong giấy, ông đưa cho em trai và nói:

- Lập tức bay về Ca-na-đa, xe và tất cả đã chuẩn bị xong rồi.

Ông lệnh cho thuộc hạ:

- Đưa em trai tôi tới sân bay, coi chừng cho tới khi chú ấy lên sân bay mới thôi.

Hai anh em họ ôm nhau lần nữa thay lời từ biệt, Hạ Đông Quyền vâng lời anh trở về Ca-na-đa ngay lập tức. Trước khi đi, ông tiến gần Huy Khang, nhìn cậu chăm chăm. Vừa biết ơn vừa ngưỡng mộ, ông vỗ hai vai cậu và nói:

- Tôi sẽ không quên ơn của cậu.

- Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi ạ! - Huy Khang nói như thể đúng là cậu làm theo lời Hạ Đông Quyết.

- Nhưng tôi có thể thấy ở cậu: một tấm lòng, một tinh thần trượng nghĩa và một sự mạnh mẽ can đảm.

Huy Khang khách sáo đáp:

- Ông quá khen rồi!

Hạ Đông Quyền vỗ vai cậu mấy cái nữa rồi nói:

- Hạ Đông Quyền sẽ không quên cậu, hy vọng có này gặp lại.

- Hoàng Huy Khang rất lấy làm vinh hạnh.

Hạ Đông Quyền lẩm nhẩm tên cậu rồi gật đầu, cuối cùng lên xe theo sự hộ tống của đám thuộc hạ tới sân bay.

- Cậu vất vả rồi! - Hạ Đông Quyết nói với Huy Khang.

Huy Khang xoay người nhìn ông đáp:

- Không đâu.

Hạ Đông Quyết lấy trong túi áo ra một tờ giấy, ông áp lên ngực Huy Khang ý muốn đưa cậu, Huy Khang hỏi:

- Đây là...

- Như đã nói, tôi rất thích cậu, và cậu xứng đáng có nó.

Huy Khang nhận lấy tờ giấy, cậu mở nó ra xem và không khỏi ngạc nhiên, đó là giấy ủy quyền kinh doanh casino mà Huy Khang đã đề nghị hôm trước. Không những thế, trong này còn đề cập tới cả việc chuyển giao quyền quản lý sân golf và trường đua trong dự án Foundation và lời hứa giúp đỡ nếu Khánh Huy tham gia dự án đấu thầu Olimpic tại Ma-Cao.

- Tôi đã chuẩn bị sẵn hai tờ giấy, cũng có một ý định cướp người. Thế nhưng, cậu lại đi trước tôi một bước, còn làm rất tốt! Vì thế, tờ giấy tôi dùng tới là tờ giấy có tên cậu. Tôi rất vui vì điều đó.

Huy Khang nói:

- Tôi sẽ thực hiện đúng giao ước như những gì tôi mới nói. Bắt đầu từ Casino Nam Ninh, tôi sẽ đưa nó vào hoạt động trong khách sạn Khánh Huy. Tôi xin hứa sẽ mang tới cho ông nguồn lợi chung như đã nói.

Hạ Đông Quyết có vẻ rất hài lòng với Huy Khang, ông nói:

- Mới lần thứ hai nói chuyện với cậu, nhưng không hiểu sao tôi rất tin lời cậu. Có thể nói đó là tín nhiệm như một người anh em của tôi. Làm cho tốt vào! Thắng Foundation hãy thông báo với tôi một tiếng.

Huy Khang cất tờ giấy đi, rồi cậu đứng nghiêm, cúi đầu nói với quyết tâm đáng tin cậy:

- Tôi sẽ làm được.

Hạ Đông Quyết gật đầu, ông nhìn xuống cánh tay cậu và hỏi:

- Không cần tới bệnh viện sao?

Huy Khang lắc đầu:

- Tôi không sao.

Trời hửng sáng, Huy Khang cố gắng chạy moto thật nhanh về nhà với ý nghĩ là có một ai đó đang chờ mình. Mặt trời nhô dần lên qua những tòa cao ốc tới vài chục tầng, thành phố bước vào vạch xuất phát của một ngày chạy đua với công việc và thời gian, nhịp sống trẻ trung và tươi mới. Huy Khang thi thoảng ngước nhìn mặt trời sáng chói, cậu nhớ tới một mặt trời nhỏ bé nằm trên cổ Minh Hân. Bình minh và hoàng hôn là hai thời khắc đẹp nhất của mặt trời, thế nhưng đều chỉ trong chớp mắt là vụt tắt, bỏ lại những hụt hẫng và tiếc nuối.

...

Minh Hân ngồi trên bờ gạch ngoài cổng. Tuấn Lâm đưa cô về, Minh Hân mới sực nhớ là chùm chìa khóa của cả căn biệt thự ở trong túi áo Huy Khang. Tuấn Lâm không rời đi, cậu kiên nhẫn chờ đợi cùng cô.

Tuấn Lâm đã đề nghị Minh Hân đừng đợi nữa, nhưng Minh Hân đã ngoan cố không nghe. Tuấn Lâm nhìn cô ngồi chờ Huy Khang, ánh mắt ánh lên sự mong mỏi và lo lắng.

Tuấn Lâm dựa lưng vào xe, cậu đã rất rất kiên nhẫn cùng chờ Huy Khang về. Đã có giây phút cậu thấy điều đó thật vô nghĩa, thậm chí còn rất lố bịch.

Tuấn Lâm bước tới chỗ Minh Hân, cậu nói:

- Em không thể làm gì khác nếu Hoàng Huy Khang chưa về hay sao?

Minh Hân ngước nhìn cậu đáp:

- Em đã nói anh cứ về đi mà! Đừng lo cho em!

- Em không thể sống mà không có Hoàng Huy Khang sao?

Tuấn Lâm hỏi một câu chưa đựng sự thất vọng nhiều hơn là nghi vấn. Câu hỏi đó đặt ra trong đầu Minh Hân một thắc mắc tương tự. Tuấn Lâm nói tiếp:

- Từ bao giờ cuộc sống của em nhất thiết phải có anh ta vậy? Chẳng phải em đã từng rời khỏi đây rồi sống rất tốt sao? Vậy tại sao em lại về lại nơi này? - Tuấn Lâm cúi xuống, nắm hai vai kéo cô đứng dậy: - Em đã từng là người thân ruột thịt với anh ta, nhưng giờ khác rồi, em là một cô gái tự do. Vì thế em còn lý do gì để ở mãi bên cạnh Hoàng Huy Khang? Em tỉnh táo vào Minh Hân! Hai người bây giờ... - Tuấn Lâm cố ý nhấn mạnh: -...không thể là gì của nhau hết.

- Từ những người rất thân thiết với nhau trở nên xa lạ, theo anh nói thì không thể là gì của nhau nữa phải không?

- Minh Hân, em đủ thông minh để hiểu điều anh muốn nói. Quan hệ thân thiết giữa hai người lúc này không có ý nghĩa gì cả. Em muốn một cuộc đời rộng lớn, cho em những trải nghiệm cho riêng mình, vậy tại vì sao mà em cứ quanh quẩn trong cái gia đình này vậy? Em vì điều gì hả?

Minh Hân không đáp, Tuấn Lâm không đoán được sự im lặng đó nghĩa là cô đang suy nghĩ lời cậu hay cố ý thờ ơ với nó. Tuấn Lâm hai tay giữ lấy đầu cô, buộc Minh Hân nhìn thẳng vào mình, cậu nói tiếp:

- Minh Hân, nghe anh nói, em muốn trả thù Hoàng Hải Kiều hay Vương Đức Long, hãy để anh giúp. Em muốn một cuộc sống mới, muốn một cánh cửa mới, để anh giúp. Em...hãy về với anh đi có được không?

Minh Hân lại nín lặng khó đoán được tâm tư. Rồi cô bất chợt lên tiếng:

- Anh có thực sự xem em quan trọng như vậy không?

Tuấn Lâm khựng lại, đôi tay cậu gần như cứng nhắc, ánh mắt cũng dừng lại trên gương mặt cô.

- Hay anh luôn sống chỉ vì lòng hận thù và khao khát gϊếŧ người để báo thù một cách điên cuồng? Dù em có nói là em hiểu, em thấu nỗi đau và lòng căm hận của anh, dù em có xin anh nhìn nhận lại vấn đề trước mắt, thậm chí ngay cả khi em dang tay đứng trước họng súng, anh vẫn không từ bỏ nó dù chỉ trong một cái chớp mắt. Lúc anh gạt tay để em ngã xuống, em đã nghĩ, Vương Tuấn Lâm này không phải người sẽ thực hiện lời hứa mang em đi xa, anh ấy là một người mang trong mình sứ mạng báo thù. Vượt qua nó mới là lúc Vương Tuấn Lâm thực hiện lời hứa với em. Lần đầu tiên em cảm thấy mất niềm tin vào lời hứa đó. Em đã nghĩ vậy đó Tuấn Lâm à.

Tới lượt Tuấn Lâm không thể trả lời. Những lời nói của cô cho cậu những giây ngắn ngủi nhìn lại, quả thực mình chính là như vậy hay sao? Người như cậu lại ngọt ngào câu hứa nhưng rồi lại thôi hay sao?

- Nhưng anh đã nói, sau khi tất cả kết thúc, nếu còn tồn tại anh mới có thể thực hiện nó kia mà!

- Đúng, Tuấn Lâm. Và em sẽ không bắt anh lựa chọn báo thù hay em, bởi chính em cũng không thể từ bỏ món nợ máu đó. Nhưng kết thúc mà anh nói chỉ là kết thúc cho anh thôi, còn em? Như thế nào mới là một cái đích mà Hoàng Minh Hân cần tới? - Minh Hân lắc đầu: - Em không biết. Chính em mới là người mất lòng tin với chính mình, em không tin mình có thể đợi chờ vào lời hứa đó. Người có lỗi là em.

Tuấn Lâm siết chặt tay, cậu muốn Minh Hân lần nữa nghe rõ lời mình:

- Minh Hân, em không cần nói trước những điều này. Chỉ cần em luôn nhớ tới lời hứa đó, thì Vương Tuấn Lâm anh nhất định sẽ sống và chờ em, cho tới khi nào tự anh từ bỏ nó. Một câu chuyện dù dài tới đâu cũng sẽ tới hồi kết, ngay cả con người đi mãi cũng sẽ hết đường đời kia mà. Hãy nhớ điều đó Minh Hân.

Xen ngang cuộc trò chuyện là tiếng moto càng lúc càng gần, Huy Khang đang tới. Cậu thấy Tuấn Lâm ở đó, rất gần Minh Hân, chiếc mũ bảo hiểm che đi ánh mắt phức tạp của cậu. Huy Khang chạy thẳng tới chỗ họ và phanh xe khi chiếc xe chuẩn bị chạm tới hai người.

Kéo kính chiếc mũ bảo hiểm lên phía trên, Huy Khang tắt máy rồi nhìn hai người họ.

Huy Khang hỏi Minh Hân:

- Đã chờ từ đêm qua sao? Xin lỗi.

Nói rồi, Huy Khang móc trong túi ra chùm chìa khóa, đưa cho Minh Hân. Minh Hân nhận lấy nó, cô bước tới mở cổng. Trong đầu cô lúc này đang nghĩ tới điều Tuấn Lâm vừa nói, quả thực cô cứ phải sống bám chặt vào Khánh Huy hay sao? Cuộc sống của cô có phải chỉ trói gọn trong căn biệt thự đã in dấu chân cô từ nhỏ này không? Điều Tuấn Lâm nói đã có tác động tới cô, dù ít hay nhiều thì thực sự là như vậy. Nếu sống mãi theo một thói quen, cô sẽ dần quên đi bản thân mình có cuộc sống riêng, có một đường đời riêng, và con đường đó, có hay không bước chân của những người này?

- Chỉ có hai người trong căn biệt thự này sao? - Tuấn Lâm hỏi dù cậu biết điều đó khi nghe Minh Hân nói cô không cầm theo chìa khóa.

Huy Khang tháo mũ ra, lắc lắc đầu rũ lại mái tóc, cậu đáp:

- Tôi không biết anh đang muốn nói điều gì nhưng nhà của tôi rất an toàn, sẽ không có khủng bố tấn công đâu. Còn trộm vặt thì cứ để họ tới.

Huy Khang nói vẻ đùa, cũng rất tự tin. Tuấn Lâm cảm thấy mình không còn lý do gì để ở lại nữa. Cậu nhìn Minh Hân như muốn nhắc nhở cô lời cậu vừa nói. Sau đó, Tuấn Lâm nói với Huy Khang lời cuối trước khi về:

- Hãy chuẩn bị cho tốt tới ngày đó.

Huy Khang hiểu điều Tuấn Lâm đang muốn nhắc tới, cậu gật đầu. Tuấn Lâm đi ngay sau đó.

Huy Khang vào trong, cất chiếc moto đi rồi lên phòng Minh Hân hỏi chìa khóa xe hơi, cô đưa cho cậu rồi hỏi:

- Vừa về chú tính đi đâu nữa thế?

- Tới khách sạn.

Trả lời cô, Huy Khang chợt nghĩ điều gì đó. Cậu vừa hoàn thành một công việc quan trọng, cả hai nghĩ rằng giờ là lúc nghỉ ngơi, nhưng bên ngoài thì lại đang là buổi sáng, ngày làm việc của họ bây giờ mới bắt đầu. Huy Khang nhìn cô đề nghị:

- Chúng ta đi tập thể dục đi!

- Hả? - Minh Hân ngạc nhiên.

- Chạy bộ tới khách sạn. - Huy Khang thản nhiên đáp.

Minh Hân tính là sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi ăn sáng, tiếp theo cô sẽ xem chừng sức khỏe rồi mới quyết định ngủ hay ra ngoài, giờ Huy Khang đề nghị như vậy, cô cho rằng làm vậy cũng rất thú vị.

Còn vài phút nữa là tới 7h30 sáng, bọn họ thấy cậu hai của tập đoàn cùng Minh Hân hớt hải chạy bộ tới trước cửa, mồ hôi đầm đìa. Cả hai mệt gần như đứt hơi, chống tay xuống gối thở. Tóc Minh Hân búi gọn lên trên nhưng đã bị tuột xuống hơi rối, ươn ướt mồ hôi. Huy Khang trán ướt đẫm, phần tóc rủ xuống trán cũng ướt nhẹp.

Đoàn nhân viên phụ trách ngoài cửa không khỏi ngạc nhiên, tuy vậy vẫn không quên cúi đầu hành lễ.

Đi tới đâu, Huy Khang vẫn được cúi chào, nhưng điều cậu quan tâm lúc này là lên phòng của mình, tắm rửa cho thoải mái.

Minh Hân theo Huy Khang vào phòng, căn phòng đó cô cũng từng ở trong đó vào những ngày cô tới khách sạn giúp việc Nguyên Hạo. Minh Hân mở tủ vì muốn lấy một bộ đồ, cô lấy chiếc quần jeans và áo len xanh lá. Cô quay đầu nói với Huy Khang:

- Cháu qua phòng anh hai.

Huy Khang nhìn bộ đồ cô chọn rồi hỏi:

- Ở đây có loại đó sao?

Cậu nghĩ Minh Hân ở đây trong khi giúp đỡ Nguyên Hạo trong công việc, vì thế cô thường mặc những bộ đồ sang trọng một chút, cậu không nghĩ cô lại "cất giấu" những bộ đồ này.

Đoán được ý nghĩ của cậu, Minh Hân mỉm cười tinh quái:

- Hay thôi, mặc vest nha! Chú có bộ nào nhỏ nhỏ một chút không?

Huy Khang bật cười cốc đầu cô, Minh Hân nhăn mặt lại rồi định ra ngoài. Huy Khang kéo cô lại đồng thời nói:

- Chờ đã! - Cậu nhanh tay tìm trên giá treo một bộ đồ khác, một chiếc váy xòe vải ren màu đen và một chiếc áo len bông màu trắng với những đường đan len rất tinh tế, trông nó rất đơn giản nhưng với việc phối hai màu đen trắng nhất định sẽ rất đẹp, Huy Khang nghĩ thế rồi đưa cho Minh Hân.

Huy Khang ướm lên người cô rồi chép miệng như khẳng định mình đã đúng, cậu nhanh tay giật lấy bộ đồ kia rồi thay vào đó bộ mà mình chọn. Huy Khang ném nó vào tủ rồi đứng chắn trước cánh cửa, nhìn Minh Hân cười cười:

- Cái đó đẹp hơn.

Minh Hân cũng không chịu thua để Huy Khang chọn cho mình quần áo, cô cũng mở tủ của cậu, nhưng chỉ lấy vội một chiếc áo rồi quăng vào cậu nói:

- Sơ mi trắng lúc nào cũng hấp dẫn nhất!

Nói rồi, cô chạy vội ra bên ngoài, bỏ lại Huy Khang bên trong đang sững sờ ngơ ngác. Chỉ là một câu nói tiện miệng thôi nhưng tại sao cô không nói đẹp mà lại bảo là hấp dẫn chứ! Huy Khang nghĩ rồi tự cười một mình.

"- Nụ cười này, nụ cười ấm áp và quyến rũ này, là thương hiệu Hoàng Huy Khang."

"- Sơ mi trắng lúc nào cũng hấp dẫn nhất!"

Tại sao Minh Hân lại khiến cậu miên man trong những câu nói vô ý đó? Hấp dẫn, quyến rũ, Huy Khang nghĩ ngợi rồi kết luận rằng bản thân cậu là một kẻ khờ nhưng có trí tưởng tượng bay bổng. Cậu nhìn chiếc sơ mi trắng trên tay rồi tự vỗ đầu mình. Cuối cùng, mới chịu đi vào phòng tắm.

Huy Khang để nước xối lên cơ thể, chảy qua nững vết thương lớn nhỏ khắp người. Nước chảy qua vết rách trên tay khiến cậu đau mặc dù máu không chảy ra nữa.

Lau khô tóc, Huy Khang mới kéo tay áo sơ mi lên và tự mình băng lại. Lúc cậu bắt đầu buông tay áo xuống để cài cúc thì đột nhiên cửa phòng bật mở, Nhật Thiên bước vào với vẻ hứng khởi nhưng vẫn thấy rõ anh còn ngái ngủ.

- Nghe nói cậu hai quay về, tôi qua đây xem là người hay ma?

Huy Khang chỉ cười trước lời đùa cợt của anh, cậu mặc kệ và buông tay áo xuống. Việc đó khiến Nhật Thiên chú ý tới vết thương, anh vội vàng chạy tới.

- Cái gì, cái gì thế này?

Nhật Thiên nhìn đoạn băng trắng chừng mười phân trên khuỷu tay Huy Khang, anh nói:

- Đây là sao đây?

Chú ý tới khuôn mặt Huy Khang cũng không ít vết trầy xước, Nhật Thiên nói:

- Trời ơi, tôi nghĩ Hoàng Huy Khang được nhất là khuôn mặt, vậy mà cậu để nó thảm tới thế này sao?

- Như vậy thôi là may mắn lắm rồi đó. Nếu không, đường dao này ngang qua cổ họng rồi ấy! - Huy Khang vừa nói vừa đưa tay ngang cổ mô phỏng.

Nhật Thiên nhìn rồi chậc chậc bảo:

- Và rồi cậu nghĩ quấn quýt một đống ở đây là khỏi sao? Trời ơi, nếu người ta biết bác sĩ thiên tài như tôi ở cùng cậu chắc tôi mất mặt chết mất! - Anh kéo Huy Khang ngồi xuống và nói: - Tháo ra xem nào!

- Gì? Vừa băng lại đó.

- Ở đây ai là bác sĩ hả?

Huy Khang ngoan ngoãn nghe lời, tháo ra cho anh nhìn vết rách. Cúi đầu như cố quan sát cho kỹ vết thương, thực ra Nhật Thiên đang cố che đi biểu hiện đau xót của mình. Còn Huy Khang, cậu chợt nghĩ Nhật Thiên là một người bạn mà ông trời rất ưu ái mới cho cậu, anh còn là một người anh trai luôn lo lắng và quan tâm tới từng biểu hiện ốm yếu của mình, không phải theo thói quen nghề nghiệp của Nhật Thiên mà xuất phát tự một sự quan tâm chân thành nhất. Huy Khang không có lý do gì để im lặng trước tấm lòng anh.

- Anh. - Huy Khang gọi đầy thân mật: - Cả anh và anh Nguyên Hạo, hai người lúc nào cũng quan tâm như thể em là trẻ con ấy. Cám ơn hai người vì tất cả.

Nhật Thiên sựng lại, nhưng chỉ một giây, anh ngẩng đầu nhìn Huy Khang. Bất chợt bật cười, Nhật Thiên đánh vào đầu Huy Khang một cái nói:

- Chưa có vợ thì vẫn là trẻ con nghe chưa nhóc!?

Nói rồi, Nhật Thiên đứng dậy, anh nói về phòng lấy dụng cụ rồi trở lại xử lý vết thương. Chờ anh ra khỏi phòng, Huy Khang lẩm bẩm:

- Vợ? Anh thì đã có chắc.

Nhật Thiên trở lại với một hộp dụng cụ y tế cần thiết. Anh thao tác rất nhanh với vết thương của Huy Khang và hoàn thành với một lời đảm bảo vết thương của cậu sẽ nhanh lành lại.

Huy Khang mặc áo len ra ngoài rồi khoác chiếc áo khoác. Cậu quơ tay với chiếc khăn trên thành ghế, Nhật Thiên hỏi:

- Định đi nữa sao?

Huy Khang đáp:

- Có đồng minh là Hạ Đông Quyết, Khánh Huy nắm chắc trong tay phần thắng. Giờ em sẽ nói chuyện với ba, để xem ý ông ra sao về chuyện casino sau này. Nếu ông thực sự muốn em theo con đường đó, em sẽ trở lại thỏa thuận mua đứt casino của Hạ Đông Quyết.

- Quản lý casino không phải ngay lập tức có thể làm được. Hãy thương lượng rõ ràng với chủ tịch!

Huy Khang gật đầu rồi cùng Nhật Thiên ra ngoài.

Chải lại mái tóc, Minh Hân ra khỏi phòng và thấy Nguyên Hạo bước tới. Anh hỏi:

- Xong rồi sao?

- Dạ. Giờ em muốn qua thư viện một chút.

Cô cúi đầu chào anh rồi bước đi, Nguyên Hạo liền gọi lại:

- Minh Hân, chờ một lát!

Nguyên Hạo đi vào trong phòng, anh lấy một chiếc khăn choàng. Minh Hân không mặc áo khoác, cứ vậy mà đi anh không yên tâm.

- Ra ngoài sao? - Huy Khang bắt gặp Minh Hân liền hỏi.

Minh Hân gật đầu:

- Dạ.

Chiếc áo cô mặc không cao cổ, bên trong khách sạn có thể dễ chịu nhưng bên ngoài vẫn còn đang gió lạnh, nghĩ thế rồi Huy Khang nhớ ra chiếc khăn trên tay mình.

Nguyên Hạo mở cửa và nghĩ Minh Hân sẽ ấm hơn với chiếc khăn của anh, nhưng cảnh anh thấy lại là Huy Khang choàng khăn của cậu cho Minh Hân.

- Cứ vậy mà đi được à? - Huy Khang nói với vẻ quan tâm.

Minh Hân chợt nhìn lại chỗ Nguyên Hạo như muốn hỏi anh chuyện anh nó cô đợi, Nguyên Hạo nhanh trí rút trong túi ra chìa khóa xe của mình nói:

- Anh nghe nói em đi bộ tới, dùng xe của anh không?

Minh Hân từ chối:

- Dạ không, em sẽ đi xe buýt.

Minh Hân chào mọi người lần nữa rồi đi. Nguyên Hạo tiến tới chỗ Huy Khang, ánh mắt anh lại bị thu hút bởi những vết thương của cậu.

- Chắc cậu vất vả lắm, nhưng xong việc rồi trông cậu tươi tỉnh hơn đó!

Huy Khang không trả lời, cậu chỉ cười. Nhật Thiên lại lên tiếng đùa cợt:

- Thực ra có chuyện này Nguyên Hạo à, Hoàng Huy Khang thương tích đầy mình tôi lại thấy hấp dẫn hơn đó. - Anh vỗ vai Huy Khang bảo: - Khẳng định bản lĩnh phái mạnh.

Huy Khang phì cười, cậu đáp:

- Anh thử ăn đòn một trận như thế này xem còn bản lĩnh nữa không?

- Cậu đang tự khen mình đấy hả?

- Đó là sự thật.

- Có cần tôi dán quảng cáo rêu rao tên tuổi cho không?

- Tiền in em không chịu trách nhiệm.

Hai người không biết chủ đề cuộc nói chuyện là gì, chỉ có Nguyên Hạo nhận ra sự vui vẻ trở lại của Huy Khang và anh thấy điều này rất tốt.

Huy Khang lái xe rất thong thả. Cánh tay bị thương tuy không còn đau nữa nhưng cậu vẫn cần chú ý để nó có thể lành lại nhanh nhất. Một tay lái xe, tay còn lại gác lên thành cửa kính.

Mở cửa bước vào, Huy Khang thấy ông chủ tịch đang xem một số giấy tờ gì đó do trợ lý mang tới. Thấy cậu, ông liền tháo chiếc kính ra và ra hiệu cho anh trợ lý ra ngoài.

Huy Khang đặt tờ giấy ủy quyền lên bàn trước mặt ông, ông nhìn nó rồi nhìn cậu và nói:

- Đây là gì vậy?

- Ba xem đi ạ!

Ông chủ tịch đeo lại kính rồi mở nó ra xem, thật kỹ càng sau đó nhìn Huy Khang, cậu bắt đầu nói:

- Trước mắt con sẽ sắp xếp để đưa casino vào hoạt động trong khách sạn trước khi đón tiếp ngài tham mưu tới chọn nhà thầu. Sân golf và các trường đua con cũng sẽ đưa người tới tiếp quản, các khu resort anh Nguyên Hạo phụ trách không có vấn đề gì. Đối với Foundation, Nguyên Hạo và Nhật Thiên sẽ được điều tới chờ sẵn ở các resort và sân golf, riêng khách sạn, sòng bài và trường đua con sẽ trực tiếp quản lý.

- Con làm rất tốt. Và chính vì con đã làm quá tốt như thế cho nên Tịnh Thế đang gặp khó khăn. Hải Kiều thông báo với ba rằng gia đình nó phải chuyển sang Hồng Kông một thời gian để lấy lại tiềm lực vốn. Ba đã liên lạc với một vài người bạn để họ giúp đỡ phần nào cho Hải Kiều.

Huy Khang không hề quan tâm gì tới khó khăn của Hải Kiều, cậu chỉ im lặng lắng nghe. Sau khi ông nói xong, Huy Khang mới lại nói:

- Mới đây con đã xây dựng quan hệ khá tốt với Hạ Đông Quyết, nếu ý ba không thay đổi...con sẽ...mua lại sòng bài của ông ta, đưa nó vào hoạt động trong phạm vi toàn Khánh Huy.

Chủ tịch Hoàng Hải Đạt biết cậu đang muốn nói tới ý định của ông, dù ông không nói nhưng ông cũng không nghĩ cậu không thể biết. Nhìn mình mẩy đứa con trai của ông đầy thương tích, ông trầm ngâm suy nghĩ về những lời mà cả trợ lý của ông và Minh Hân đã nói. Rồi ông nghĩ mình thực sự đã ích kỷ và nhẫn tâm, ông đã quá già và nhận ra sự cô đơn của chính mình.

- Hãy làm những gì con muốn, mọi thứ là của con mà! Ba xin lỗi vì những chuyện vừa qua.

Lời của ông nghe như sự chấp thuận cho tất cả các dự tính của Huy Khang, như buông xuôi mọi thứ cho người thừa kế. Huy Khang nuốt khan cay đắng. Nếu ông nói những điều này sớm hơn một chút, cậu nhất định sẽ không lao mình theo con đường này. Huy Khang suy nghĩ một cách thực tế hơn, khi Khánh Huy nắm trong tay hệ thống khách sạn hùng mạnh như thế, khi Khánh Huy sở hữu những bộ óc sáng tạo và lòng nhiệt tình như bây giờ, thì lý do gì còn cần tới thế lực lớn mạnh khác. Khánh Huy sẽ đứng vững trên chính đôi chân của mình, tham vọng về những điều lớn lao như những ông chùm tầm cỡ quốc tế chỉ khiến những điều tốt đẹp nhất mất dần đi, đổi lại chỉ là thương vong và nuối tiếc.

Ông chủ tịch đứng dậy quay đi, Huy Khang liền lên tiếng:

- Nếu không phải con, ba có thể giao Khánh Huy cho ai khác được không?

- Cái gì? - Ông quay phắt lại hỏi.

- Là đứa con trai duy nhất còn lại của ba, con luôn nghĩ thừa kế Khánh Huy là một lẽ thường và con không ngừng nỗ lực để xứng đáng với điều đó. Sự thật thì con đã không khiến ba và Khánh Huy mất mặt, nhưng cho tới bây giờ, con lại nghĩ khác ba ạ. - Huy Khang không cần xem sắc mặt của ba mình, cậu nói: - Không phải trưởng thành rồi con mới nói ra điều này, thực ra con không hề sợ một mình bước ra đời đâu ba ạ. Nhưng sinh ra con đã là con trai của một gia đình giàu sang, con có số mệnh đã được đặt sẵn là thừa kế Khánh Huy, điều đó càng rõ hơn khi anh con mất đi. Anh không hề tranh giành tài sản với ai cả, anh không nghĩ mình sẽ có được Khánh Huy, anh chỉ muốn có một gia đình hạnh phúc, với người mình thương yêu, con nghĩ vậy.

- Và con cũng muốn giống nó, hạnh phúc với người con yêu mà không màng tới tâm huyết cả đời của ba và mẹ sao?

- Không, thưa ba. - Huy Khang ngoái nhìn ông rồi nói tiếp: - Nhưng cũng vì tâm huyết đó của ba mà đã có người phải đổ máu, đổ nước mắt, có người đã mất đi tổ ấm, ngay cả gia đình mình cũng vậy không phải sao ba? Thành công không phải là đứng trên bục cao của quyền lực, không phải nắm trong tay khối tài sản lớn, không phải hiệu lệnh được nhiều người, với con, thành công là có thể thực hiện giấc mơ của mình, bằng chính đôi tay của mình.

Không đợi ông lên tiếng, Huy Khang đứng dậy xoay người qua chỗ ông, cậu nói tiếp:

- Tự nhiên con nghĩ vậy rồi nói ra với ba. Còn những việc nợ nần tranh đấu, con sẽ kết thúc tất cả. Rồi con sẽ gìn giữ Khánh Huy bền vững. Thế hệ sau này, con sẽ dạy chúng khác đi. Ba yên tâm.

Huy Khang cúi đầu chào rồi ra về. Ông chủ tịch không nhìn theo cậu, trong lòng đang mải mê suy nghĩ lời cậu nói. Chắc con trai ông đã vất vả rất nhiều, chắc chắn nó đã phải suy nghĩ rất nhiều, còn có day dứt nữa. Sự thật thì gia đình ông không hề hạnh phúc như ông từng nghĩ, ngay cả khi con trai Hiểu Khánh của ông còn sống. Cuộc đời ông, tuy đã gần hết nhưng xem ra còn có rất nhiều chuyện ông không thể thấu hiểu và nhìn nhận rõ ràng được. Đơn giản nhất là niềm vui, nỗi buồn và trăn trở của chính con trai ông.

Huy Khang lái xe lòng vòng quanh thành phố. Cậu đi mãi với đầu óc miên man những chuyện còn đang rối ren. Tới trưa, cậu rẽ vào một tiệm ăn nhỏ bên hè phố. Bà chủ đã hỏi cậu cần dùng gì và Huy Khang đã liệt kê không ít.

Dù rất khó hiểu nhưng cũng may đã quá trưa, quán gần như không còn khách cho nên bà quyết định chiều theo ý cậu. Một bàn ăn với cơm trộn, mì xào, cơm cay và mì gói, còn có một nồi nước súp nóng bỏng bốc hơi nghi ngút. Bà chủ mang tới một đĩa rau xanh rồi lui vào, không quên lén nhìn một cách khó hiểu.

Tất cả gợi cho cậu nhớ tới một người. Huy Khang nhận ra một giấc mơ ngày một rõ ràng trong cậu. Dù biết đó là giấc mơ không thể thành sự thật nhưng cậu vẫn có quyền mơ, Huy Khang ngạo nghễ nghĩ vậy.

Cậu nhìn bàn ăn hồi lâu rồi mới bắt đầu cầm thìa, cậu chỉ ăn cơm trộn với rau và súp vì nghĩ như vậy sẽ tốt cho tiêu hóa hơn so với việc mỗi thứ một chút. Huy Khang ra về và tiếp tục lái xe một mình lang thang giữa sự náo nhiệt của người nối người, xe nối xe trên những đường phố đông đúc.