Nữ Hoàng Hậu Cung 3000

Quyển 1 - Chương 10: Xuất cung lập phủ

26 Tháng mười một,

sinh nhật Ti Mộ Hàm, đối với nàng _ một hoàng nữ không được mẫu hoàng

quan tâm mà nói, một sinh nhật nho nhỏ cũng không phải đại sự gì, trước

đây khi Hòa Dụ Phượng còn sống, cũng chỉ ban thưởng chút ít, ở Uẩn Quân

cung, cùng Ngũ hoàng tỷ uống mấy ly rượu mà thôi, nhưng từ khi đến cung

Đức quý quân, mỗi khi sinh nhật, hắn cũng mở yến hội nhỏ trong biệt cung của mình, này cũng là sự tình duy nhất Đức quý quân kiên trì phô

trương.

Năm nay, nàng mười sáu tuổi, luật pháp Đại Chu, nữ tử mười sáu tuổi thành niên, có thế đại hôn nhậm chức.

Ngày như vậy vốn nên đại náo nhiệt một phen, chỉ là năm nay phát sinh quá

nhiều chuyện, Đức quý quân không muốn vào lúc này để nữ nhi làm náo

động, tuy rằng nữ nhi cơ bản không hi vọng đi tranh vị trí kia, lòng hại người có thể không, nhưng tâm phòng bị người nên có, trong cung hoàng

nữ thành niên vốn không nhiều, sở dĩ năm nay hắn chỉ thưởng cung thị

trong cung, còn thân thì tự xuống bếp làm nhất tịch nữ nhi thích ăn.

“Hàm Nhi ăn nhiều một chút.” Đức quý quân nhiều lần hướng về trong chén nữ

nhi gắp thức ăn, trong lời nói lộ ra tâm ý hổ thẹn, “Hôm nay ngươi sinh

nhật mười sáu, vốn nên chúc mừng một hồi, chỉ là năm nay trong cung phát sinh quá nhiều, phụ quân lo lắng…”

“Phụ quân, nhi thần rõ ràng.” Ti Mộ Hàm ôn hòa cười nói, “Huống hồ, nhi thần vốn không thích náo nhiệt.”

Đức quý quân cười, tiêu tan không ít, “Đến đến, ăn nhiều một chút.”

Ti Mộ Hàm nhìn trong bát sứ trước mặt chồng chất đồ ăn như núi, có chút

bất đắc dĩ, thế nhưng vì tâm từ phụ, cũng chỉ có thể nhắm mắt ăn đi.

“Thánh chỉ đến, Thập Lục hoàng nữ tiếp chỉ.”

“Khụ ——” Ti Mộ Hàm thiếu chút nữa đem mình nghẹn chết, vội vã uống hớp trà

mới hoãn lại, tiếng tuyên chỉ ở trong hoàng cung cũng không hiếm thấy,

thế nhưng cho nàng nhưng là lần đầu tiên, nàng nhìn Đức quý quân một

chút, thấy hắn thần sắc bình tĩnh, như đã sớm dự liệu được.

Đức quý quân thấy nữ nhi lo sợ tát mét mặt mày, mỉm cười giải thích: “Hoàng nữ thành niên theo quy củ xuất cung lập phủ, chỉ là không nghĩ tới bệ

hạ vào hôm nay hạ thánh chỉ cho ngươi.”

Ti Mộ Hàm hiểu rõ, sửa sang lại xiêm y, cùng Đức quý quân cùng đi ra ngoài chính điện, quỳ tiếp thánh chỉ.

Đến tuyên chỉ chính là cung thị thϊếp thân của mẫu hoàng _ Tô Tích Chi, mà

nội dung thánh chỉ cũng xác thực là phụ quân sở ngôn, xuất cung lập phủ.

Xuất cung lập phủ, vậy thì đại biểu nàng có thể nắm giữ nhà của chính mình,

tại dị thời không này, nàng rốt cục có thể nắm giữ một vị trí cho chính

mình!

Nàng cười tiếp nhận thánh chỉ.

“Chúc mừng Thập Lục điện hạ.” Tô Tích Chi mỉm cười thi lễ một cái mới rời khỏi.

Đức quý quân đem hắn đưa đi, xoay người lại mặt đầy vui mừng mà nhìn nữ

nhi, nhưng đáy mắt mang theo một tia không muốn, “Hàm Nhi…” Hài tử của

hắn chung quy vẫn phải rời khỏi che chở của hắn, một mình đối mặt những

mưa gió bên ngoài.

Ti Mộ Hàm đem thánh chỉ đưa cho cung thị

bên cạnh, hai đầu gối quỳ xuống, cung cung kính kính dập đầu một cái,

“Nhi thần cảm tạ phụ quân những năm này dốc lòng giáo dục.”

Hòa Dụ Phượng đối với nàng rất được, thế nhưng loáng thoáng nàng luôn cảm

thấy hắn dường mang theo một loại lấy lòng nào đó, tuy rằng nàng không

biết mình có cái gì đáng giá lấy lòng, còn Uẩn Quân, mục đích của hắn

càng sáng tỏ, chính là vì cho Ngũ hoàng tỷ thêm trợ lực, mà Ngũ hoàng

tỷ, nàng cùng mình giao hảo thế nào thì cũng mang theo ý vị lôi kéo.

Bọn họ đối với nàng chăm sóc nàng vẫn ghi nhớ trong lòng, cũng không phải

cố ý quá nghiêm khắc, chỉ là tại dị thế này, nàng phi thường khát vọng

có người chân tâm thực lòng quan tâm nàng, dù cho thân phận của họ có

thấp kém cỡ nào.

Hơn mười năm qua, nàng giống như trái bóng,

bị người trong cung đá tới đá lui, tuy rằng áo cơm không lo, thế nhưng

cũng nhìn quen tình người ấm lạnh.

Từ sau khi làm con nuôi

Đức quý quân, hắn toàn tâm toàn ý đối với nàng, chân tâm đem nàng thành

nữ nhi chính mình đến chăm sóc, lần thứ nhất làm cho nàng cảm nhận được

vô tư ấm áp thuần khiết nhất thế gian, bởi vì như vậy, Ti Mộ Hàm lần thứ nhất đối với mẫu hoàng xa lạ kia sinh ra cảm kích chi tâm.

Đức quý quân hai mắt bốc lệ quang, liền vội vàng đem nữ nhi nâng dậy, “Cố gắng lên, hoàng nhi của bổn cung lớn rồi, lớn rồi.”

“Chủ nhân ngài cũng đừng khóc, Thập Lục điện hạ chí hiếu, ngài nên cao hứng

mới đúng.” Một bên An nhi đưa tấm lụa lên, khuyến cáo nói: “Chờ điện hạ

đại hôn, chủ nhân có thể ôm cháu gái!”

“Bổn cung chính là cao hứng mới khóc!” Đức quý quân quát khẽ nói, bận bịu tiếp nhận tấm lụa

lau nước mắt nơi khóe mắt một cái, chăm chú nhìn hắn một chút, đứa nhỏ

này mi thanh mục tú, ngược lại đúng là không tệ, hơn nữa tự tiến cung

liền vẫn đi theo bên cạnh hắn, là đứa nhỏ biết nội tình, lại liếc nhìn

nữ nhi mình, ngược lại cũng xứng, Ân, lựa chọn này không tồi.

Ti Mộ Hàm thấy phụ quân dáng dấp đăm chiêu, đáy mắt xẹt qua một tia nghi

hoặc, nhưng cũng không để trong lòng, cười nói: “Phụ quân, trời lạnh,

chúng ta vào đi thôi.”

“Hảo.” Đức quý quân đáy lòng quyết định chủ ý, tâm tình càng vui vẻ, tự nhiên nói cái gì cũng tốt.



Đồng Tâm điện

Đêm đó, Tuyên Vũ đế rốt cục bước vào Đồng Tâm điện xa cách gần hai tháng,

Chiêu Hiền quý quân vui mừng không ngớt, tự mình hầu hạ Tuyên Vũ đế dùng bữa.

Sau khi ăn xong, hai người rời nhà ăn, ở trong Noãn các ngồi xuống.

Chiêu Hiền quý quân tự mình dâng trà nóng, mở miệng nói: “Hôm nay chính là

sinh nhật Thập Lục điện hạ mười sáu tuổi, Thần thị còn tưởng rằng bệ hạ

sẽ tới cung lý của Đức quý quân.”

“Cũng chỉ là sinh nhật mà thôi.” Tuyên Vũ đế nhàn nhạt đáp một tiếng, trong lời nói cũng không quan tâm quá nhiều.

Chiêu Hiền quý quân nụ cười càng sâu, “Nói cũng phải, có điều Thập Lục điện

hạ này cũng coi như thành niên, nên đến thời điểm xuất cung lập phủ.”

Tuyên Vũ đế nhấp ngụm trà, nói: “Trẫm dĩ nhiên đã hạ chỉ, Lễ bộ cùng Nội Vụ

phủ sẽ biết làm sao, ngươi không cần quá mức bận tâm.”

Chiêu

Hiền quý quân sững sờ, “Bệ hạ nhanh như vậy liền hạ chỉ?” Nhớ lúc đầu

Trăn nhi phải đợi nửa năm mới đợi được ân chỉ tứ phủ.

Tuyên

Vũ đế liếc mắt nhìn hắn, “Nàng tuy cho làm con nuôi trên danh nghĩa Đức

quý quân, nhưng trước sau không phải thân sinh, trước đây vị thành niên

cũng thôi, bây giờ đã đến tuổi, vậy thì nên sớm đi ra ngoài chút vẫn tốt hơn.”

“Nói cũng phải.” Chiêu Hiền quý quân âm thầm thở phào

nhẹ nhõm, tuy rằng Thập Lục hoàng nữ này không được tâm bệ hạ, thế nhưng nàng trước sau vẫn là hoàng nữ thành niên, hơn nữa còn cùng Ninh vương

giao hảo, không thể không phòng.

Bây giờ trong cung hoàng nữ

thành niên chỉ có năm người, Minh quý quân sở sinh Thập Tam hoàng nữ _

Ti Mộ Tuyền, thân phận xác thực cao quý, nhưng Minh quý quân là hoàng tử Nam Chiếu quốc kết giao, thái nữ Đại Chu tự nhiên không thể có huyết

thống ngoại tộc, mà Thập Tam hoàng nữ này cả ngày chỉ biết phong hoa

tuyết nguyệt, không hỏi chính sự, đối với Trăn nhi uy hϊếp không lớn,

Thất hoàng nữ _ Ti Mộ Viện, cha đẻ chỉ là cung thị thấp hèn nhất, hơn

nữa đã sớm chết, vốn cũng không uy hϊếp gì, nhưng không nghĩ tới Ngũ

hoàng nữ Ninh vương cư nhiên đưa nàng kéo vào trận doanh của mình, trong triều ngoài triều: nội ngoại, nghiễm nhiên thành một thể, Ninh vương

hiện nay là hoàng nữ duy nhất được phong vương, hơn nữa ở trong triều

danh vọng không tệ, nếu như nàng kéo Thập Lục hoàng nữ vào trận doanh

của mình, đối với Trăn nhi uy hϊếp sợ sẽ càng lớn hơn, cha nuôi nói

không sai, Thập Lục hoàng nữ này dù sao cũng là dưỡng nữ của Đức quý

quân.

“Đang suy nghĩ gì?” Tuyên Vũ đế cúi đầu nhìn hắn, trầm giọng hỏi.

Chiêu Hiền quý quân phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Thần thị nay đến chính là có chuyện cầu bệ hạ ân chuẩn, chỉ là Thần thị lâu không thấy bệ hạ,

nhất thời mừng rỡ kém chút đã quên.”

Tuyên Vũ đế híp híp mắt, hỏi: “Chuyện gì?”

“Vốn đây là chuyện nên do Đức quý quân xử lý, chỉ là quãng thời gian trước

Đức quý quân bị bệnh, sợ là cũng lực bất tòng tâm, do đó Thần thị liền

bao biện làm thay một hồi.” Chiêu Hiền quý quân mỉm cười nói, “Thần thị

vì Thập Lục điện hạ tìm một Sơ thị, muốn xin bệ hạ ân chuẩn.”

“Sơ thị?” Tuyên Vũ đế nhíu nhíu mày lại, ánh mắt thâm trầm nhìn quét hắn một chút.

Chiêu Hiền quý quân đáy lòng nhảy liên hồi, “Bệ hạ…”

Tuyên Vũ đế thu tầm mắt lại, nhấp ngụm trà, khẽ nói: “Ngươi là chủ hậu cung, muốn xử lý cũng không tính bao biện làm thay.”

Chiêu Hiền quý quân thấy nàng nói như vậy, tâm vừa mới nhấc lên cuối cùng

cũng thả xuống, vừa mới hắn hầu như doạ ra mồ hôi lạnh, là bởi vì quá

lâu không thấy bệ hạ sao? “Ngày hôm trước em rể Thần thị tiến cung cùng

Thần thị thương nghị chuyện đại hôn của Trăn nhi, cũng biết được trong

nhà vẫn còn một vị trưởng tử chưa định thân, mặc dù là con thứ, thế

nhưng Thần thị cảm thấy nếu làm Sơ thị của Thập Lục điện hạ vẫn có thể,

không biết bệ hạ cảm thấy thế nào?”

Tuyên Vũ đế cúi đầu uống

trà, nhấc mâu nhìn hắn chăm chú, hai mắt so với trước còn thâm trầm ác

liệt hơn, không khác nào hắc đàm sâu không thấy đáy, “Thục gia thứ

trưởng tử?”

“Đúng vậy.” Chiêu Hiền quý quân gật đầu cười nói, “Hài tử kia… A!”

Tuyên Vũ đế bỗng nhiên vươn tay quăng ngã ly trà, phát sinh một tràng tiếng

vang chói tai, lập tức trầm mặt không nói một lời hất tay mà đi.

“Bệ hạ!” Chiêu Hiền quý quân co quắp ngồi trên giường, thật lâu mới phục

hồi tinh thần lại, vội vã đuổi theo, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng

người màu vàng kia đi xa…